Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 21: Họp phụ huynh 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người dịch: Hỏa Long Quả

Biên tập: Iris

27

No. 98

Nghe tiếng chuông tan lớp, tôi lặng lẽ thu dọn sách vở. Các phụ huynh quá nôn nóng nên chen nhau đi vào lớp học, rất nhiều người chưa kịp thu dọn xong đồ đạc đã phải nghênh đón cao đường, các vị phụ huynh cũng phần nào xác định chỗ ngồi của mình.

Tôi cảm giác được có một bàn tay nhè nhẹ vỗ vỗ vai tôi, tôi nghiêng mặt thì nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô Tề. Tôi bỏ tai nghe ra, miễn cưỡng cạy miệng thốt ra lời chào: “Cô Tề!”, Dư Hoài ở bên cạnh thì tò mò nhìn một cách trắng trợn.

Gọi mẹ ư? Làm sao tôi có thể mở miệng được chứ?

Trong tình huống bối rối ấy, cô Tề vỗ vai tôi nói: “Cảnh Cảnh, đây là bạn cùng bàn của con à?”

Dư Hoài lập tức ngồi ngay ngắn: “Chào cô Tề, cháu tên là Dư Hoài ạ.”

Cô Tề cười, nói: “Cô cứ nghĩ Chấn Hoa toàn những con mọt sách đeo cặp kính dày cộm kìa, đúng là không ngờ lại có cậu nhóc nhìn thông minh hoạt bát thế này.”

Fuck! Dư Hoài cười đến mức không thấy nổi mặt trời nữa, thật là muốn đạp cho cậu ta một cú lệch mặt mà.

Đúng lúc này, Trương Bình bước vào lớp, Dư Hoài ngây ngốc nhìn lên bục giảng, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Fuck…”

Có lẽ do cô Tề đang đứng bên cạnh nên cậu ta chỉ nói nửa câu rồi lập tức ngậm miệng. Âm “k” cuối chứ “Fuck” cậu ta phát ra nhẹ nhàng thanh thoát, tôi nghe đến đó mà cười không ra nước mắt.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bục giảng thì thấy Trương Bình diện sơ mi trắng, thắt cà vạt. Cà vạt hình như thắt hơi chặt, ông thầy cứ đứng đó không ngừng nới cà vạt, nhìn chẳng khác nào một tên môi giới bất động sản vừa từ nông thôn lên thành phố.

Tôi và Dư Hoài nhìn nhau, thật sự không nhịn nổi, cười um cả lên.

Cô Tề nhìn chúng tôi cười mà không hiểu gì, đành khoan dung lấy tay vén tóc rối của tôi ra phía sau tai. Khi tay của cô ấy chạm vào người tôi, tôi bất chợt không cảm thấy có chút phản cảm nào.

No. 99

“Cười gì thế hả, trong lớp mà nhe răng ngoác miệng vậy à?”

Giọng có chút trách cứ, tôi đơ một lúc, không dám cười tiếp nữa, ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn.

Dư Hoài nhăn nhó mặt mày.

“Mẹ!”Cậu ấy cũng không cười nữa, gật đầu với mẹ mình một cái rồi cúi đầu tiếp tục dọn sách.

Hóa ra là mẹ Dư Hoài, tôi lập tức thấy căng thẳng, tôi cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì nữa.

Mẹ Dư Hoài có vẻ đã quen với khuôn mặt không hào hứng này của cậu ấy rồi, bà cũng chau mày một chút, không nói câu nào cả. Ánh mắt của bà ấy rất nhanh đưa về phía tôi và cô Tề.

“Cháu chào bác!” Tôi cố gắng cười một cách rất bình thường: “Cháu là bạn cùng bàn của Dư Hoài, cháu tên Cảnh Cảnh, còn đây là…”

Tôi đột nhiên không biết giới thiệu cô Tề thế nào, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Là cô Tề chủ động tiếp lời: “Chào chị, tôi là đồng nghiệp của bố Cảnh Cảnh, bố mẹ Cảnh Cảnh có việc không đến được, nhờ tôi đến họp phụ huynh giùm.”

Tôi nhẹ cả lòng, không kìm được mà nhìn cô Tề một cái, cô ấy cũng vừa hay quay ra phía tôi, trong đáy mắt có ý cười.

Tôi cúi đầu xuống.

Mẹ Dư Hoài miễn cưỡng cười cười: “Ồ, xin chào. Hóa ra đây là Cảnh Cảnh à, ngày trước Dư Hoài có từng nhắc đến, lúc nghe tên tôi cứ tưởng là con trai.”

“Tôi còn đang định nói đây, Dư Hoài học hành tốt như vậy, lại còn nhìn thông minh hoạt bát thế này, hoàn toàn không giống với những cậu bé cắm đầu vào sách đến héo hon. Thằng bé này vô cùng lễ phép, thật là khiến mọi người đều yêu quý.”

Mẹ Dư Hoài và cô Tề đứng ở lối đi bắt đầu tám chuyện.

Dư Hoài vẫn cúi đầu dọn sách vở, khi nghe thấy câu nói này của cô Tề thì liền đắc ý, khóe miệng cũng bắt đầu cong lên.

“Cô ấy chỉ là nói mấy lời xã giao khách sáo thôi.” Tôi nói nhẹ.

Dư Hoài bốc hỏa, ngoảnh mặt sang nhìn tôi: “Đó là vì trên người ông đây có chỗ để khách khí, có một số người để người ta nói mấy lời khách khí cũng không chẳng có cách nào đấy.”

Nói xong Dư Hoài liền quay ngoắt lên bục giảng, nhìn Trương Bình đang căng thẳng, bĩu bĩu môi.

Tôi nhìn Trương Bình rất lâu, cũng đành phải thừa nhận hôm nay Trương Bình làm hơi quá, không gian dành cho người khác mà lại nói mấy lời khách sáo, thật sự không nhiều.

Tôi cảm nhận được mẹ Dư Hoài có đưa mắt về phía mình, nhưng khi tôi vừa quay đầu, bà ấy đã kịp nhìn sang hướng khác.

Tôi và Dư Hoài đeo cặp chuẩn bị rời khỏi lớp học. Các phụ huynh cũng gần đến hết rồi, Từ Diên Lượng và Hàn Tự bắt đầu phát bảng xếp hạng và kết quả thi theo bàn.

Tập giấy trong tay Hàn Tự khiến lòng tôi nặng trĩu.

“Con về nhà hay đợi mẹ họp tan rồi cùng về?” Mẹ Dư Hoài gọi với lại.

“Về nhà.” Dư Hoài không hề ngoảnh đầu lại, cứ vậy mà bước ra khỏi phòng học.

Mắt mẹ Dư Hoài mở tròn, hình như định nói gì đó, nhìn thấy tôi đứng ngây người bên cạnh Dư Hoài, liền nuốt lời vào trong.

“Cô Tề, con cũng về nhà đây… Cảm ơn cô.”

Cô Tề nhìn tôi cười rồi gật đầu, nhìn ước chừng Hàn Tự sắp phát đến bàn tôi, tim ngưng đập một giây, tôi liền cắm đầu chạy.

No. 100

Tôi chạy một vòng lớp, lúc chạy qua bục giảng, nói nhỏ với Trương Bình: “Đại ca đừng căng thẳng, tự tin ứng chiến!”

Trương Bình ngây người một lúc, mặt nghiêm túc gật đầu với tôi, không cẩn thận làm cà vạt lại thít vào, ông lại vội vàng lấy tay phải nới lỏng.

“Nhưng xin thầy lần sau đừng mặc vậy nữa.”

Tôi bồi thêm một câu.

Trương Bình mặt hơi đỏ lên.

“Cảm ơn. Lát nữa họp phụ huynh, tôi nhất định sẽ đặc biệt biểu dương em.” Ông thầy cười mờ ám uy hiếp tôi, lại khôi phục dáng vẻ của anh nông dân lạc quan vui vẻ, không giống tên môi giới mới vào ngành đi tiếp thị bất động sản chút nào nữa. Tôi nhoẻn cười rồi quay lưng chạy ra ngoài lớp.

Tôi hi vọng các bậc phụ huynh sẽ thích Trương Bình.

Tôi biết, góc nhìn của bọn tôi và các bậc phụ huynh không hề giống nhau, càng là thầy cô được học sinh yêu mến thì trong mắt phụ huynh lại càng không đáng tin, không thể dựa dẫm được. Vả lại, Trương Bình lại trẻ như vậy, mẹ tôi vừa biết về thông tin của Trương Bình, chỉ hận không thể chuyển lớp cho tôi. Tôi nghĩ hơn nửa các bậc phụ huynh trong lớp cũng đang nghĩ tương tự như vậy.

Song tôi hy vọng Trương Bình được mọi người yêu mến, có thể dìu dắt chúng tôi đến tận năm cuối. Năm lớp 12 dù có đen tối hơn nữa, dưới sự điểm khuyết của làn da đen làn da nâu của Trương Bình, chắc cũng có chút tỏa sáng chứ nhỉ.

“Cậu nói gì với đại ca thế?”

Tôi vừa chạy ra ngoài lớp học, không ngờ lại thấy Dư Hoài, cậu ấy dựa vào tường, sắc mặt còn đen hơn cả làn da của Trương Bình.

“Cậu sao thế hả? Không phải cậu về nhà rồi à?”

“Tôi tạm thời chưa về nhà.”

“Có chuyện gì hả?”

Dư Hoài không đáp, cũng không biết đang vui sướng chuyện gì, cậu ta nhìn liếc tôi một cái rồi quay lưng bỏ đi. Cặp sách đạp vào mông cậu ta từng nhịp từng nhịp một, trong hành lang ồn ào đó, không hiểu sao, nhịp điệu ấy bên tai tôi hết sức rõ ràng.

Tôi đuổi theo.

“Cậu sao thế hả?”

“Giả vờ ngầu cái gì chứ?”

“Cậu học ở đâu trò giả ngầu này chứ hả? Nhìn người ta một cái rồi quay lưng bỏ đi, ý gì hả? “Này, nhỏ kia, chạy theo anh!” hả?

Tôi sau lưng Dư Hoài lải nhải không ngừng, cậu ấy cũng không thèm quan tâm đến tôi, chỉ đến khi nghe được câu này, cậu ấy quay lưng lại, nhìn tôi một cách kì thị.

“Nhỏ? Cậu á?”

“Nồi nào úp vung nấy, loại như cậu chỉ xứng đưa nhỏ như tôi ngao du thiên hạ thôi.”

Cảnh Cảnh, làm tốt lắm, loại mặt dày không thiết thể diện cũng chỉ có thể bình tĩnh đến mức này thôi.

No. 101

Khóe miệng Dư Hoài hơi giật giật, chúng tôi đột nhiên chú ý đến β, cậu ấy đang lượn qua lượn lại như cô hồn.

“Cậu đang chờ Giản Đơn hả?” Tôi hỏi.

“Không.” β đưa đôi mắt hoang mang trả lời.

“Vậy chờ phụ huynh à?”

“Bố mẹ tớ không đến.”

“Tại sao?”

β bí hiểm nói với tôi: “Vì tớ không báo cho họ.”

Dư Hoài khó hiểu, hỏi: “Tại sao cơ?”

Tôi phóng tầm mắt về phía Dư Hoài, cái tên tàn tật não này.

Kết quả của β đứng trong top 5 cuối năm lớp, đặc biệt là môn Toán, chỉ bằng số lẻ của Dư Hoài.

“Vậy cậu tính sao?” Tôi hơi bất an hỏi cậu ấy.

β quay đầu lại, đôi mắt cuối cùng không còn hoang mang nữa: “Cảnh Cảnh, cậu có biết có chợ lao động gần trường ở đâu không?”

Tôi lắc đầu, Dư Hoài càng thấy thích thú: “Cậu định làm gì ở đấy?”

β vô cùng nghiêm túc: “Tớ muốn thuê một ông bố.”

No. 102

Tôi và Dư Hoài sánh vai, cùng ngồi ở sân thượng khu hành chính.

Khu hành chính trước nay buổi tối đều không bật đèn, tôi ngồi trong màn đêm càng ngày càng tối dần, ngồi tựa vào kính, tiếng người huyên náo bên khu giảng đường như bị dìm vào một chiếc nồi, chỉ nghe thấy chút âm thanh bập bõm vọng lại.

Mùa đông phương Bắc cuối cùng cũng ào đến rồi.

Ban ngày dường như còn chưa làm gì cả, vùi đầu vào tập đề nhăn mày nhăn mặt, trong giây phút chợt ngẩng đầu lên, bên ngoài đã là một màu đen thui. Con người có lúc cũng phải hoảng hốt kêu lên: Rốt cuộc thời gian đã đi đâu mất rồi?

Đơn vị ước tính thời gian trước nay đều không ngừng thay đổi. Đối với Dư Hoài mà nói, một buổi sáng có thể là một nửa quyển tự học Lý, mấy trăm câu chọn đáp án đúng, hoặc là mấy chục từ mới. Còn đối với tôi mà nói, đó là sau khi đau khổ đấu tranh, trong đầu là một khoảng không rỗng tuếch không hề được vùi lấp, là khoảnh khắc mặt trời mọc rồi lặn, là nỗi chán nản bởi không tồn tại chút dấu vết của chiến tích nào.

Bởi vậy, mỗi khi tôi phát hiện ra màn đêm buông xuống không hề báo trước, trong lòng đều xuất hiện chút hoang mang, bối rối lạ, trong vòng một tiếng rưỡi không tài nào có thể tiêu tan, nói ra thì lại thành làm quá lên. Lúc ấy rất muốn có thể nắm lấy tay của một người nào ấy bên cạnh, nhưng tôi nghĩ, Dư Hoài không thể nào hiểu được cảm xúc đó của tôi.

Bất hạnh là tôi là loại người không vui nhất hành tinh này, không có năng lực, lại không có chí tiến thủ; không có tài năng thiên phú, lại không có mơ ước; càng nỗ lực, càng phiền muộn.

Mỗi buổi sáng tôi mất phương hướng, không biết làm gì,cũng không có cách nào có thể kéo dài nó ra, thời gian đều nhích dần nhích dần, sau đó quẳng tôi về vạch xuất phát.

Ngày qua ngày, tôi bị thế giới dần lãng quên, bị rơi rụng trên con đường đời.

Dư Hoài làm sao có thể hiểu được chứ? Cậu ấy là người còn đi nhanh hơn cả thời gian.

“Cậu sao thế?” Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tôi mở miệng hỏi trước.

Dư Hoài nói không chờ mẹ mình, nhưng cậu ấy cũng không hề về nhà. Từ lúc gặp mẹ, cậu ấy có gì đó không đúng lắm, khác hẳn với bình thường. Tôi muốn biết nguyên nhân.

Tất nhiên nói về nhà nhưng lại ngồi đây, nguyên nhân của tôi rất đơn giản.

Bởi vì cậu ấy.

“Không có gì.”

Tôi từng đoán đến khả năng này nên không thấy quá thất vọng. Dù sao cũng là chuyện của người khác, nếu lúc này Dư Hoài hỏi tôi cô Tề là ai, tôi nghĩ tôi cũng sẽ giống như cậu ấy, không chút do dự kiếm đại một câu trả lời.

“Chỉ là tôi thấy mẹ tôi rất phiền.”

Tôi vừa xây dựng hình tượng đặc biệt thấu hiểu, đặc biệt khoan dung, phút chốc đã bị cậu ấy phun một câu quá thẳng làm san bằng tất cả.

“Đây là thời trẻ trâu.” Tôi nói sâu xa.

“Không phải.” Cậu ấy kiên quyết phủ nhận, không hề có ý đối đầu với tôi.

Tôi cũng không biết nói gì nữa, để làm dịu cảm xúc của cậu ấy mà đi khen ngợi tán dương một người phụ nữ trung niên chẳng hề quen biết, đó không phải sở trường của tôi. Còn chưa tính đến cái câu không đầu không đuôi của mẹ cậu ấy: “Nhe răng ngoác miệng ra cười cái gì”, tôi đã thấy không thoải mái cho lắm rồi.

Thôi, nhà nào chẳng có một đống chuyện chẳng ra gì.

Vậy là chúng tôi chẳng còn gì để nói rồi, cứ ngồi sánh vai nhau như vậy, nghe tiếng người bên khu giảng đường ngày càng nhỏ dần, chỉ còn lại một lối sáng đèn nơi xa xa.

Tự dưng lòng thấy bình yên.

Tôi nhớ đền cô Tề.

Tôi nghĩ nếu như hôm nay mẹ tôi đến họp phụ huynh, biểu hiện nhất định không tốt bằng cô Tề, thậm chí có thể nói ra mấy lời mà tôi có thể mất hết cả mặt mũi trước mặt Dư Hoài. Lần đầu tiên tôi vui mừng vì cô ấy là một người ngoài lương thiện. Những phép giao tiếp lịch thiệp tối thiểu, chỉ có “người ngoài” mới thoải mái tuân thủ, cẩn thận cách xa con đường mang tên là ranh giới tôn nghiêm. Người thân không phải là không hiểu, chỉ là cảm tính đã nhấn chìm con đường đó, không chút kiêng dè mà đi lệch hướng đó.

Còn về lúc nhìn thấy tờ kết quả học tập của tôi, cô ấy nghĩ gì, phút chốc tôi lại chẳng bận tâm nữa. Dẫu cô ấy trong bụng đang cười chế giễu tôi thi vào được Chấn Hoa nhưng chỉ là tầng lớp thấp nhất, dẫu cô ấy có đang nghĩ đến con trai mình, nhắc nhở nó lớn lên nhất định không được vô dụng như tôi… dẫu cô ấy đang nghĩ gì đi chăng nữa, tôi tin cô ấy cũng sẽ không tiết lộ ra một chân tơ một kẽ tóc cho tôi biết.

Đây là đối đãi từ bi nhất giữa người và người, tôi nào có thể không cảm kích.

No. 103

Tối đó, chúng tôi ngồi đó tâm sự rất nhiều. Tôi nghe Dư Hoài kể về những nhân vật thần kì, những huyền thoại của trường đại học sư phạm hệ trung học phổ thông. Đối chiếu với những người những việc mà hiện tại và tương lai tôi sẽ gặp, sẽ động chạm tới, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình đang sống trong một mạng lưới rộng lớn.

“Giỏi thật.” Tôi nói hết sức chân thành. Không biết có phải là tỉnh ngộ sau khi chịu đả kích hay không: “Thật ra trong số những người mà cậu mới nói, có một số người tôi từng nghe quá, tất nhiên còn giỏi hơn nhiều so với những gì tôi và cậu nói. Cậu biết mà, lời truyền lại, đều được tâng bốc lên mấy lần.

“Có gì giỏi giang đâu, những người này ba năm sau cậu đều biết, sẽ trở nên vô cùng quen thuộc, cậu sẽ càng ngày càng nhận ra họ cũng chẳng có gì là to tát hết.”

Quen rồi thì chẳng có gì là to tát. Sau đó xa rời nhau, càng ngày càng trở nên xa lạ, nhìn bọn họ đứng ở một lĩnh vực khác, quả nhiên đã trở thành người xuất sắc hơn, còn điều mà tôi giỏi nhất chính là từng quen với họ.

Tôi không muốn nói chuyện càng ngày càng đau lòng.

“Còn ngài Dư Hoài, ngài cũng trở thành huyền thoại như thế thì sao?”

Tôi cười hỏi.

“Ừm, cậu ta à, thật sự rất “to tát” đấy!” Dư Hoài mặt vô cùng nghiêm túc.

Ừ, tôi biết, nhưng tôi không nói ra.

“Cậu hối hận vì đến Chấn Hoa không?” Dư Hoài đột nhiên hỏi chẳng có đầu có đuôi gì hết.

Tôi không ngờ cậu ấy có thể đột ngột hỏi tôi như vậy, hỏi quá thẳng nhưng lại không mang đến cho tôi cảm giác bị xúc phạm. Lần đầu tiên tôi rất muốn gật đầu nhưng không biết cái gì khiến cổ tôi cương cứng, tôi không hề vui vẻ, sảng khoái trả lời như tôi tưởng tượng.

Chấn Hoa không tốt ư? Tuy không hợp với tôi hiện giờ nhưng để tôi lựa chọn lại từ đầu, thật sự tôi sẽ không chọn Chấn Hoa ư? Khi bố tôi giúp tôi điền hai chữ “Chấn Hoa” vào bảng nguyện vọng, tôi có ngăn ông hay không?

Tôi quay đầu nhìn Dư Hoài, khuôn mặt cậu ấy lúc nhìn nghiêng trong màn đêm không hề mơ hồ chút nào, song lại có cảm giác không thể nào chạm tới. Nơi đây thật sự làm tôi ngập tràn cảm giác thất bại, nhưng người đánh bại tôi, lại không hề khiến tôi chán ghét.

Khu hành chính liền với khu phòng thí nghiệm và khu giảng đường, hai bên hành lang đều có đèn, chỉ có những kẻ ngồi ở giữa như chúng tôi giống như con trùng bị vây hãm trong bùn lầy.

Tôi khẽ thở dài, tựa lưng vào tấm kính, một lát sau đã cảm thấy cái lạnh tê tê.

“Tôi không hề hối hận khi đến đây.” Tôi nói một cách chắc chắn.

Tôi chỉ là hối hận, tại sao tôi lại ngốc đến thế.

Dư Hoài cười.

“Cảnh Cảnh?”

“Ừ?”

“Chúng mình mãi ngồi cùng bàn nhé.” Cậu ấy nói không đầu không đuôi, không biết từ đâu nói câu này.

Trái tim tôi trong giây lát như muốn nhảy múa.

Thời gian không những không mang tôi đi, mà còn khiến tôi lùi một bước lớn, lùi về một buổi chiều nắng vàng nào đấy, cậu ấy nói với tôi, Cảnh Cảnh, chúng ta ngồi cùng bàn đi.

Chúng ta ngồi cùng bàn đi, chúng ta mãi ngồi cùng bàn nhé.

“Được.” Tôi nhìn cậu ấy, gật đầu.

Đây là một việc mà không phải do tôi làm chủ, nhưng tôi lại đưa ra quyết định rất nhanh.

No. 104

Khi nghe thấy tiếng người vọng từ khu giảng đường tới, Dư Hoài nhảy từ bệ cửa số xuống.

“Sao cậu còn chưa về nhà?”

Một chuyện đáng lẽ phải hỏi từ một tiếng rưỡi trước bây giờ cậu ấy mới hỏi, rốt cuộc khiến tôi càng thêm mơ hồ. Dư Hoài phủi phủi mông, nhìn tôi không có động tĩnh gì, liền ngước mắt lên nhìn tôi.

“Đừng nhìn người khác như thế, sẽ có nếp nhăn!” Tôi nghiêm túc chuyển đề.

“Tôi có chuyện phải làm, cậu về nhà đi.” Cậu ấy không tiếp tục hỏi tôi lí do tại sao nữa, mà lại lắc lắc tay như đuổi đứa trẻ con về vậy.

“Chuyện gì?”

“Dù sao cũng không liên quan đến cậu.”

“Mẹ cậu muốn đút lót cho Trương Bình?”

“Mẹ cậu mới phải đi đút lót ấy!”

“Vậy cậu thần bí thế tính giở trò gì hả?”

Vẻ mặt của Dư Hoài như bị táo bón, tôi thấy cứ ép người ta thế cũng không tốt nên cũng nhảy xuống, đeo cặp sách, phiền nhiễu nói, được rồi được rồi, tôi về nhà, cậu nhanh đi cửa sau đi.

Dư Hoài lần đầu tiên không tiếp lời đôi co với tôi, lại vẫy tay với tôi, nói qua ngã tư phải cẩn thận rồi quay lưng chạy về khu giảng đường.

Tôi cũng bước nhanh về phải thang máy.

Lúc cậu ấy rẽ về khu giảng đường, tôi cũng quay người chạy theo.

Hành động vô cùng thuần thục lành nghề.

Tôi có khí chất làm mấy việc không chính đáng.

Dư Hoài không hề đi vào phòng học. Lớp chúng tôi nằm ở đoạn giữa khu giảng đường chỗ tầng hai khu A, họp phụ huynh của mấy lớp tầng hai vẫn chưa kết thúc. Dư Hoài có một mình đứng ở đoạn cách cửa sau lớp tôi một khoảng nhỏ, đưa mắt nhìn qua kính theo dõi tình hình bên trong.

Tôi cũng chỉ có thể đứng ở chỗ rẽ từ xa chốc chốc lại trộm nhìn chút đỉnh, hành lang không hề có cột, vô cùng bất lợi cho nghiệp vụ của tôi.

Nhưng hành động của Dư Hoài làm tôi vô cùng khó hiểu, chẳng giống học sinh xuất sắc chút nào, chỉ có gây ra họa lớn mới không yên tâm mà chạy đến xem tiến độ của buổi họp phụ huynh chứ? Hay là mẹ câu ấy vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần không đạt được vị trí đứng đầu, về nhà liền bị phạt quỳ?

Tôi đang suy nghĩ lung tung, cậu ấy liền nhẹ nhàng quay người lại, dọa tôi vội vàng nấp đi.

Thở phào một hơi, tôi mới nhớ ra trong cặp tôi có máy ảnh, chỉ cần để ống kính thò ra, bật chế độ video không phải là được rồi sao, dù sao ống kính cũng bé như vậy, cách tận mấy chục mét, ánh sáng lại yếu thế này, cậu ta nhất định sẽ không chú ý đến.

Vậy là tôi cứ như vậy mà làm, lúc đầu còn chưa chuẩn bị xong, “tách” chụp một tấm, tôi vội vã thu tay về, cúi đầu điều chỉnh lại chế độ quay video.

Sau đó tôi cảm thấy có người đang nhìn tôi.

Là β. Cậu ấy đang nhìn tôi một cách vô cùng kì quái.

“Sao cậu lại biến thái như thế chứ?” Cậu ấy đau khổ thốt lên.

“Cậu còn đi thuê bố rồi, còn có mặt mũi mà nói tớ à?”

Lần đấu khẩu này tôi thắng, β quệt quệt mũi, không đáp nữa.

“Cậu thuê bố chưa?” Tôi tiếp tục nói chen vào.

“Bọn họ không có khí chất làm bố của tớ.” β phiền muồn lắc lắc đầu: “Cậu đang làm gì thế?”

“Thế cậu lại đang định làm gì?” Tôi tránh trả lời câu hỏi của cậu ấy.

“Tớ định đính thân đi nói chuyện với Trương Bình, cuộc đời vẫn là để mình nắm lấy.” Cậu ta còn phụ họa thêm tư thế nắm chặt tay lại, làm người ta không kìm nổi phải nhìn thẳng.

Tôi vô cùng phục cô ấy, những lời sáo rỗng đến miệng cô ấy bỗng dưng thành những lời triết lí làm sao.

“Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?” Cậu ấy hỏi tôi lần hai.

“Tớ đang đợi mẹ.” Tôi tiện miệng chém một câu.

“Chờ mẹ sao mà như đi làm cướp thế? Đến cửa lớp mà chờ, đi cùng tớ.” Cô ấy lôi tay tôi kéo tôi về phía cửa lớp, tôi không kịp vùng vẫy chống cự, cứ thế bị cô ấy lôi đi, tông về phía hành lang.

Cũng may cửa sau lớp lúc này liền mở ra, các phụ huynh ùn ùn kéo ra, như chướng ngại do trời tạo nên, làm lấp đi khoảng trống giữa tôi và Dư Hoài. β căng cứng, mặt lộ ra sắc sợ hãi, buông tay tôi ra, lúc này tôi nhìn thấy Dư Hoài đi vào cửa sau, như chút an ủi cho β, cô ấy liền vội vội vàng vàng chạy theo sau.

“Cảnh Cảnh, cậu đâu rồi, cậu có dũng khí không thế?”

“Cuộc đời phải do chính mình nắm lấy.” Tôi ném cho β một câu.

No. 105

Thật sự tôi thấy khó hiểu, không hiểu các phụ huynh bao quanh bục giảng tầng tầng lớp lớp thế để làm gì. Tuy mẹ tôi nếu ở đây cũng sẽ làm như vậy.

Lúc này, những khuôn mặt tha thiết chờ mong đang bao vây Trương Bình, đằng sau những lo lắng sốt ruột ấy, thực ra chính là lòng không tin tưởng vào con cái của chính mình nhỉ? Tôi còn nhớ lúc tôi học cấp một, cũng từng muốn cùng bố mẹ cùng về mà chờ ở hành lang. Lúc ấy, cửa vừa mở, phụ huynh của lớp trưởng và trung đội trưởng bao giờ cũng là nhóm người đầu tiên về trước, con cái của họ ưu tú như vậy, còn có gì đáng để hỏi chứ?

Còn về sự mất niềm tin với con cái rốt cuộc là xuất phát từ sự hiểu biết đối với con cái mình hay là từ bảng điểm và sự biểu dương của thầy cô chủ nhiệm trong buổi họp phụ huynh?

Tôi từng hỏi bố tôi chuyện này, ông nói, trên đời này làm gì có lòng tin không có nguyên do, kể cả là giữa bố mẹ và con cái cùng cần phải có hành động thực tế để đạt được sự tôn trọng.

Lúc đó tôi bị bố mình cho uống bùa mê, còn thấy rất có lí: “Con cần dùng hành động thực tế để lấy được lòng tin và sự tôn trọng của bố mẹ, Cảnh Cảnh, hiểu không?”

Sau này, dần dần trưởng thành rồi, tôi càng ngày càng mơ hồ. Hành động thực tế là gì chứ? Là thành tích sao? Là bảng xếp hạng à? Không có cha mẹ nào tin rằng con mình ngốc, yếu kém hơn người khác, nói con mình ngốc cũng như mắng mình đần độn vậy. Cho nên nguyên nhân của thành tích trượt dốc chỉ có ~ giả thiết, cậu không chăm chỉ học hành, cậu ham chơi, cậu yêu sớm, cậu học mấy cái hư hỏng, cậu…

Chỉ vì một bậc xếp hạng mà có lòng tin, chỉ vì một bậc xếp hạng mà nghi ngờ lẫn nhau.

Cho dù không tồn tại tình yêu và niềm tin không có nguyên do, vậy bản thân cái nguyên do đó, cũng quá yếu đuối, cứng nhắc đi.

Nuôi đứa con là bạn mấy chục năm nay, Trương Bình là một người lạ, thật sự hiểu những đứa trẻ đó đang nghĩ gì hơn bạn ư?

Cũng may hôm nay người đến là cô Tề, tôi nhìn thấy từ xa cô Tề thu dọn đồ đạc sau đó đi ra ngoài, cứ tránh sang một bên đã, đợi cô ấy đi rồi, mới đi từ cửa sau vào.

Dư Hoài không hề chú ý đến tôi, cậu ấy ngồi ở hàng thứ hai tổ một sát cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ mình. Là một học sinh xuất sắc đứng top đầu lớp, mẹ cậu ấy trong lúc này lại sốt sắng nở nụ cười, đứng trong vòng người vây quanh Trương Bình, chau mày bất mãn với người phụ nữ đang ba hoa không ngừng, lôi tay Trương Bình hỏi đông hỏi tây, không hề hay biết cậu con trai của mình đang nhìn mình chăm chú.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, liền đi ra khỏi phòng học, đi từ hết cửa trước đến cửa sau. Dư Hoài cách cửa trước một biển người, cậu ấy nhất định không phát hiện ra tôi, nhưng kể cả như thế tôi vẫn nghe rõ mồn một từng lời mẹ cậu ấy nói với thầy giáo.

Tôi vô tình quên béng mất hành động của mình biến thái đến mức nào.

Tôi cảm thấy, khoảng khắc nguy cấp không thể có quá nhiều hoạt động tâm lí quá dữ dội hay quá sâu sắc.

Rất trùng hợp, tôi vừa đi đến cửa trước thì nghe thấy mẹ Dư Hoài bắt đầu nói chuyện.

“Thầy Trương, tôi là mẹ của Dư Hoài.”

Trương Bình cười, liền không thấy trời đất gì nữa.

“Ồ, xin chào xin chào, Dư Hoài là một học sinh rất xuất sắc, tôi không cần phải nhắc nhở chút gì về chuyện học hành, em ấy vừa có tự lập lại vừa thông minh. Nói tóm lại rất có tiền đồ, cô không cần lo lắng đâu ạ.”

Tôi đoán rằng Trương Bình cũng được ba hoa đủ rồi, còn không chờ mẹ cậu ấy nói câu gì đã như được bật công tắc, điên cuồng nói hết cả phần của người khác.

Nhưng Dư Hoài cũng không có gì đáng phải lo lắng cả, rất có tiền đồ, ừm.

Tôi đứng ở bên khoanh tay, điên cuồng gật đầu, cũng không biết bản thân có được hưởng chút quang vinh gì từ vụ này.

Sau đó, tôi lại nghe thấy giọng khẩn thiết của mẹ Dư Hoài: “Thầy Trương, nguyên nhân tôi muốn tìm thầy là có thể đổi chỗ cho Dư Hoài không? Vẫn là để nó ngồi cùng một bạn nam đi.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.