Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 13




*Xin các nàng cho vài lời cổ vũ để mỉnha chuơng mơid nhanh hơn, cảm ơn các bạn đã ủng hộ:)

Bạo quân đột nhiên trầm mặc khiến Tô Mạch cảm thấy da đầu tê dại. Nàng đành phải tiếp tục cúi đầu kì cọ tay rồng, ai ngờ vuốt rồng bất ngờ lật, bóp lấy cằm nàng, Tô Mạch thiếu chút nữa giật mình nhảy dựng lên.

“Hoàng, Hoàng Thượng?”

Triệu Nghị mắt lạnh thưởng thức ánh mắt Tô Mạch kinh hoảng luống cuống, nước mắt long lên vì cổ họng bị bóp nghẹt thêm phần ướt át, cái cổ bị nâng lên càng thêm tinh tế, giống như cổ nữ tử trơn nhẵn nhìn không thấy hầu kết chỉ thấy cần cổ trắng như tuyết. Đột nhiên khiến lòng hắn trở lên rạo rực.

Móng vuốt của Triệu Nghị vung lên nắm lấy cần cổ Tô Mạch rất trôi chảy tự nhiên, một bàn tay vừa vặn bóp cổ nàng, chỉ cần thoáng dùng một chút lực, mạng của vật nhỏ liền không còn.

Trong nháy mắt,Tô Mạch ngửi thấy mùi sát khí từ Triệu Nghị, nhưng nàng rất rõ ràng Triệu Nghị hiện tại không có khả năng giết nàng, cho dù hắn có muốn đi chăng nữa cũng không chọn động thủ vào lúc này.

Quả nhiên, nàng nghe thấy Triệu Nghị chầm chập nói một câu, “Ở sau lưng trẫm dám kêu tên huý của trẫm, ngươi có biết mình mắc tội gì không?”

Tiếng lòng Tô Mạch lạnh như băng, hai chân càng khẩn cấp thu lại, dính chặt vào ngực, tay lại càng cầm chặt cánh tay Triệu Nghị không cho nó tuỳ ý làm bậy.

Nhưng sức lực của nàng quá yếu không thể địch lại cánh tay của hắn, càng giống như cây non quấn lên cây đại thụ, trong mắt Triệu Nghị thì giống như đang tựa vào tay hắn. Yếu liễu đào tơ, cào cào khiến cơ bắp Triệu Nghị cứng đờ, lỗ chân lông tự nhiên ngứa ngáy, Triệu Nghị dùng một chút lực, liền khiến tên nhóc kia im đơ.

Tô Mạch âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Hoàng Thượng minh giám, thần không có ý mạo phạm thánh nhan, vì muốn thuyết phục La tướng quân, cho nên không thể làm cho hắn cho rằng thần đứng bên phía Hoàng Thượng, nhất thời mất cung kính, mong Hoàng Thượng thứ tội!".Nếu thân thể không thể di chuyển, Tô Mạch lập tức 

sẽ quỳ gối dập đầu ba cái vang dội dưới nước với hắn để biểu lộ lòng trung thành. Khí tiết gì đó là cái rắm, mạng nhỏ trước mắt mới là quan trọng.

Một lúc lâu sau Triệu Nghị mới nói một tiếng "Ra vậy?", một lần nữa tựa vào khe đá bày ra một bộ dạng khí độ vương giả đang ở trần, "Việc đó trẫm tạm thời tha cho ngươi lần này". Dứt lời liền nâng chân ý bảo Tô Mạch tiếp tục.

Tô Mạch nhìn cái chân thô to của Triệu Nghị, "Hoàng Thượng, vi thần có thể thỉnh người khai ân, tha thứ cho tội khinh nhờn long thể không?"Khinh nhờn long thể? Triệu Nghị cảm thấy có chút hứng thú, thuận miệng hỏi: “Theo ngươi như thế nào là khinh nhờn trẫm?"

Tô Mạch ho nhẹ một tiếng, nếu nói cho Triệu Nghị biết nàng chính là nữ nhân, như thế mà còn không gọi là khinh nhờn?

“Hoàng Thượng long thể há ai cũng có thể xem, ai cũng có thể đụng vào.”

Triệu Nghị không cho là đúng, “Chỉ cần ngươi đối với thân thể trẫm không tồn tại tư tưởng không nên có sẽ không coi là khinh nhờn". Dứt lời, thực tự nhiên mà đem chân đặt lên trên đầu gối của Tô Mạch.

Tô Mạch đành phải thành thật ôm đùi dùng sức mà xoa,  xoa bóp đến khi chính nàng mặt đỏ tai hồng.

Khi Tô Dự tới chính là thấy một màn này: Huynh trưởng mình đang ôm chân bạo quân làm những hành động hết sức khả nghi. Lúc ấy một cổ nhiệt huyết xông thẳng đầu Tô Dự. Nhưng ông cụ non hắn, không giống người bình thường mất đi lú trí, mà là kìm chế lửa giận, chân vững vàng bước tới, cất cao giọng nói:

“Hoàng Thượng, đại ca, cùng nhau tắm gội, cũng không gọi đệ một tiếng?”

Tô Mạch ngửa đầu liền thấy Tô Dự như một u hồn từ đâu xông tới. Giày không cởi, quần áo vẫn nguyên, một mạch đạp suối mà đi thẳng đến trước mặt bọn họ. Ánh mắt tự nhiên dừng trên cái tay không bị kiềm chế đang xoa bóp đùi Triệu Nghị, còn đem tay nàng nhìn rất kĩ càng, như là nhẹ nhàng thở ra, lại tiếp tục nói: “Đại ca, nước suối lạnh, ngươi thân mình yếu ớt, không cần tắm quá lâu.”

Tô Mạch từ trước đến nay không cảm thấy cái thằng này đáng yêu đến vậy, đầu lưỡi run run nói, “Vi, vi huynh đang muốn đứng dậy.”

Tô Dự ánh mắt trắng ra, cùng là nam nhân Triệu Nghị lập tức liền minh bạch hắn vừa rồi thái độ hùng hùng hổ hổ kia từ đâu mà đến. Mắt trông thấy Tô Mạch bỏ chân hắn xuống, lòng Triệu Nghị dâng lên một cảm xúc khác thường.

Tô Mạch ở trong nước bò một khoảng cách đủ xa, mới chui khỏi mặt nước. Một thân da thịt non mịn óng ánh đầy nước cùng ánh trăng, phác hoạ ra đường cong lả lướt, cái bóng dáng này, nhìn thế nào cũng không giống nam nhân.

Tô Dự vung tay lên, với lấy quần áo của mình liền khoác lên vai ngăn chặn bạo quân nhìn trộm.

Triệu Nghị mày nhảy dựng, hoá ra thằng nhãi này thật cho rằng hắn đoạn tụ chi phích?

Nghĩ đến những cảm xúc thoáng qua vừa rồi, lại hồi tưởng bộ dạng ướt át đáng thương kia, Triệu Nghị liền cảm thấy đoạn tụ cũng không phải là không thể, nhưng là, này hắn và tên nhóc kia không hề có quan hệ, hắn chỉ là thuần tuý tò mò một chút đàn ông như nào lại lớn lên như vậy mà thôi!

“Hoàng Thượng, vi thần bồi ngài tắm gội?”

Tô Dự một thân quần áo chưa cởi, đặt mông ngồi vào vị trí của Tô Mạch, bọt nước không tự nhiên mà bắn lên ngực Triệu Nghị.

Triệu Nghị nhìn này cường tráng nam nhi, lại vô phương hứng thú. Hắn chỉ nghĩ nhắc nhở một câu, nếu thực sự có thành ý, cởi quần áo rồi đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.