Diễn Viên Lấn Sân

Chương 13: Cái đoàn phim này drama vãi chưởng




Lúc xong việc trời đã sẩm tối.

Lục Văn bị Nhâm Thụ gọi ra sau Monitor để xem bản thô, cảm giác được nhìn từng cảnh quay mà mình diễn rất đỗi lạ lùng. Hắn đờ đẫn nhìn cái ghế trống không bên cạnh, chẳng biết Cù Yến Đình bỏ về từ lúc nào.

Trên màn hình, Diệp Sam ngồi ở góc trong cùng, tan học đã lâu, trong phòng chỉ còn một mình cậu. Cậu từ từ dừng bút, nâng hai tay dí sát mặt, ngửi mùi hương trong lòng bàn tay và ống tay áo. 

Nhâm Thụ nói: “Diễn biến tâm lý rất tự nhiên, từ chết lặng đến tự căm ghét chính mình, diễn xuất truyền cảm rung động.”

Lúc diễn cảnh này, Lục Văn nhớ đến Cù Yến Đình bảo rằng hắn không nổi tiếng, học hành nát bét, thù lao thấp tẹt, cứ thế khó mà không tự ti.

Cuối cảnh quay, Diệp Sam xông vào nhà vệ sinh nam, vặn vòi nước rửa tay. Cậu kì đi kì lại nhiều lần, miết mười ngón tay tới mức đỏ tấy, mu bàn tay có thêm vài vết cào dài ngoằng.

Lúc quay Lục Văn không có cảm giác gì cả, bây giờ đứng ngoài quan sát, hắn mới thấy hình như mình từng gặp cảnh tượng ấy ở đâu rồi thì phải…

Chẳng đợi hắn nhớ ra, Nhâm Thụ lên tiếng khích lệ: “Khá đấy, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.”

Lục Văn mỉm cười gượng gạo, hắn không giỏi che giấu nên nhìn cái biết ngay đang tụt mood.

Nhâm Thụ nói: “Tiểu Lục, đừng ủ rũ thế chứ, muốn làm diễn viên xuất sắc thì phải có thời gian, cậu mới có bao nhiêu kinh nghiệm? Chuyện này bình thường thôi mà.”

Lục Văn dễ chịu hơn một chút: “Cảm ơn đạo diễn Nhâm đã thông cảm.”

“Khỏi cần cảm ơn, lần sau diễn không tốt thì tôi vẫn mắng cậu thôi.” Nhâm Thụ nói, ” Được rồi, có áp lực mới có tiến bộ. Khả năng tiếp thu của cậu rất nhạy, bắt đúng cảm xúc rồi thì cậu sẽ diễn tốt thôi.”

Ban đầu Lục Văn cảm thấy đạo diễn nóng tính quá, sau đó bị mũi dao dịu dàng của Cù Yến Đình chọc cho thủng lỗ chỗ như cái tổ ong vò vẽ, thì hắn đã ngộ ra phẩm chất “săn sóc bên trong con người sắt đá” của Nhâm Thụ. Hắn cảm động nói: “Đạo diễn Nhâm, em sẽ cố gắng hết mình.”

Tổ A kết thúc công việc, tất cả mọi người lần lượt rời khỏi khu nhà dạy học, ngôi trường này chẳng có lấy một chiếc đèn công suất lớn, xung quanh chỉ toàn ánh đèn lờ mờ.

Trở lại xe RV, Lục Văn thay quần áo, sau đó lần mò tẩy trang. Chân tay hắn vụng về, lần nào cũng rải đầy bông tẩy trang khắp bàn, trong còn nhiều hơn cả băng gạc cần dùng để phẫu thuật.

Tôn Tiểu Kiếm dựa vào cửa sổ than ngắn thở dài: “Ôi thôi, lần này làm mích lòng biên kịch Cù thật rồi.”

Lục Văn nghe thấy chữ “Cù” thì huyết áp lập tức tăng vèo thêm mười đơn vị, hắn nói: “Đừng nhắc đến người đó nữa, cám ơn.”

Tôn Tiểu Kiếm rầu rĩ: “Vì sao không nịnh bợ được? Không nịnh bợ được thì thôi, vì sao lại thành ra thế này?”

Lục Văn tủi thân lắm, lớn bằng ngần này rồi mà đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy. Vì tương lai và mặt mũi, hắn đã phải làm một thằng cháu trai trước mặt Cù Yến Đình. Còn nịnh bợ ấy à, Cù Yến Đình coi thường hắn 100%, hắn có ân cần niềm nở hơn nữa thì cũng chả được tích sự gì.

Tôn Tiểu Kiếm cố gắng tự an ủi: “Địa vị của biên kịch Cù thế kia, nói gì làm gì đâu cần để bụng thể diện của ai, chắc không phải anh ta cố tình đâm chọc cậu đâu.”

“Đâm chọc?” Lục Văn vo bông tẩy trang thì một cục: “Anh ta không cố tình đâm chọc em, anh ta chỉ vô tình chèn ép em, bắn bỏ em! Nếu bây giờ em đi siêu âm, anh có biết sẽ phát hiện ra cái gì không?”

Tôn Tiểu Kiếm hỏi: “Cái gì?”

Lục Văn nói: “Sẽ phát hiện ra cõi lòng em hoang tàn.”

Tôn Tiểu Kiếm không còn lời gì để nói, nghĩ lại, họ đã gặp Cù Yến Đình ngay khi họ vừa đến Trùng Khánh, rồi khéo làm sao ở cùng một khách sạn với Cù Yến Đình, từ đầu đến giờ vô tình chạm mặt rất nhiều lần.

Theo như quy luật phát triển bình thường, Lục Văn và Cù Yến Đình có duyên thế, đáng lẽ phải làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật chứ, cớ sao lần nào gặp cũng tăng thêm thù hận thế?

“Cam chịu số phận đi.” Lục Văn nói, “Em và biên kịch Cù không hợp mệnh.”

Tôn Tiểu Kiếm dù gì cũng là thạc sĩ nghiên cứu sinh, tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật: “Giờ ngẫm lại mà xem, cậu ngồi nhầm xe, nói lỡ miệng, nhận lầm người, thực ra đã làm mích lòng Cù Yến Đình từ lâu rồi.”

“Nhưng em nói xin lỗi rồi mà.”

“Thế Cù Yến Đình có chấp nhận không?”

Lục Văn nói: “Ý của anh là Cù Yến Đình không hề chấp nhận lời xin lỗi của em nên hôm nay mới mượn cớ để trả thù em?”

Tôn Tiểu Kiếm bắt đầu tưởng tượng: “Cậu nói xem đang êm đẹp vì sao phải sửa kịch bản? Tăng cảnh quay nội tâm, khó diễn hơn hẳn, liệu có phải muốn làm khó cậu hay không? Hôm nay anh ta vừa hay đến quan sát, chẳng phải là được chèn ép cậu, bắn bỏ cậu một cách đúng lý hợp tình à?”

Lục Văn bừng tỉnh: “Anh ta lấy chuyện riêng trả thù tư!”

Bỗng nhiên có tiếng gõ gõ cửa kính xe, là nhân viên hậu cần.

Tôn Tiểu Kiếm mở cửa xe, thấy Tiểu Trương đeo túi xách, chắc là chuẩn bị tan ca.

Tiểu Trương không dám bỏ bơ lời dặn của Cù Yến Đình, ngay trong buổi tối đã hoàn thành. Cậu ta đến đây báo một tiếng: “Anh Lục, đoàn phim sợ anh không đủ chân chạy nên phân cho anh một trợ lý.”

Bất ngờ được quan tâm, Tôn Tiểu Kiếm ngỡ ngàng hỏi lại: “Cho chúng tôi á?”

Tiểu Trương nói: “Vâng, trợ lý sinh hoạt chạy việc, chân tay nhanh nhẹn lắm, các anh cứ thử xem, nếu không hài lòng thì em đổi cho người khác.”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cảm ơn nhé, phiền cậu quá.”

“Việc nên làm mà, tại em qua loa quá, hôm nay được dặn dò mới đi thu xếp.” Tiểu Trương vội về nên không nói chi tiết: “Thế em đi trước đây, anh Lục nghỉ ngơi sớm nhé.”

Cửa xe khép lại, Lục Văn và Tôn Tiểu Kiếm nhìn nhau, chẳng mấy khi vớ bở, hai người vẫn đang lâng lâng ngỡ ngàng.

Tôn Tiểu Kiếm an ủi: “Đừng buồn nữa, cậu nhìn xem cuộc sống là thế đấy, có mất mới có được, người ngốc có phúc của người ngốc.”

Lục Văn nói: “Sau này anh đừng xàm thế nữa.”

Tôn Tiểu Kiếm không thèm chấp: “Tiểu Trương nói là có người dặn dò, ai mà thương cậu thế nhỉ?”

Lục Văn ngẫm nghĩ và nói: “Tám mươi phần trăm là đạo diễn Nhâm. Trong đoàn phim đạo diễn là to nhất, đạo diễn Nhâm đã ra lệnh thì Tiểu Trương bắt buộc phải làm cho xong trước khi tan ca.”

“Có lý.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Chả phải đạo diễn Nhâm còn khen cậu diễn tốt đấy ư?”

Trước khi vào đoàn phim, lòng hắn tràn ngập chờ mong, nhưng ngày đầu tiên bấm máy suýt tí nữa đã phải cuốn gói về nhà. Tôn Tiểu Kiếm chẳng mong Lục Văn trèo cao, chỉ cần quay cho cẩn thận để rồi thuận lợi đóng máy thôi thì hắn sẽ lên chùa thắp hương bái Phật ngay lập tức.

Tẩy trang xong, Lục Văn đội mũ lưỡi trai, kéo thấp vành mũ xuống.

“Đừng sa sút tinh thần thế.” Tôn Tiểu Kiếm nói, “Anh với cậu đi giải sầu cho khuây khỏa nào.”

Lục Văn hỏi: “Đi đâu?”

Tôn Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ: “Người ngoài đến đây chắc chắn phải đi Hồng Nhai Động.”

Rời khỏi đoàn phim, họ không đi xe bảo mẫu, mà cứ như thế đến Hồng Nhai Động.

Về đêm, Hồng Nhai Động như một thành phố của ánh sáng, rực rỡ và chói lòa. Du khách nhiều hơn cả ban ngày, náo nhiệt vui nhộn làm người ta thư thả. Lục Văn và Tôn Tiểu Kếm nắm quai balo, theo đoàn người đi đến bờ sông.

Cách đó không xa là cây cầu Thiên Tư Môn rộng lớn, hồi bé Lục Văn từng đi du lịch Trùng Khánh, và chụp ảnh lưu niệm trên cây cầu đó.

Sóng nước dập dìu, mấy chiếc thuyền cá neo bên bờ, hắn cất tiếng hát: “…Cây cỏ u tịch nhuốm tà dương, đã mấy độ ửng hồng, thấp thoáng trên sông buồm lay động….” [1]

[1] Bài hát “Khuynh quốc khuynh thành”, lời dịch: http://nghenhachoa.blogspot.com/2012/10/khuynh-quoc-khuynh-thanh-ft-hung-nhu.html

“Lại bắt đầu.” Tôn Tiểu Kiếm đề nghị: “Chụp cho một bức ảnh nhé?”

Lục Văn lắc đầu, hắn biết ý định chụp ảnh của người đại diện là gì. Xung quanh du khách rộn ràng, cớ sao không ai nhận ra hắn?

Thế giới rộng lớn, fan hâm mộ của hắn ở nơi đâu? Xuất hiện tí đi có được không?

Tôn Tiểu Kiếm biết rõ hắn nghĩ gì: “Vì cậu đội mũ nên mọi người mới không nhìn rõ.”

Lục Văn chẳng còn lời nào để nói, vài giây sau hắn bỏ mũ ra, giấu đầu hở đuôi nói: “Trùng Khánh về đêm mà vẫn nóng thế.”

Hắn xoay người, tựa lưng vào lan can đối mặt với dòng người qua lại. Có học sinh, có mấy đôi yêu nhau, còn có cả đoàn du lịch, mọi người đi tới đi lui nhưng chẳng một ai nhận ra hắn.

Đang lúc Lục Văn cảm thấy xót xa thì bỗng có một chị gái hơn 30 tuổi bước tới gần hắn, trong tay cầm máy ảnh. Lục Văn thầm sướng, chạm mặt fan chị gái, xấu hổ quá đi.

Đối phương đến gần: “Chào cậu, cho tôi xin một bức ảnh được không?”

Lục Văn hỏi: “Chị muốn chụp ảnh chung?”

Đối phương trả lời: “Ừ, làm phiền cậu nhé.”

Lục Văn vừa định chỉnh tóc thì trong tay trĩu xuống, chị gái nhét máy ảnh cho hắn.

Lục Văn đang ngờ nghệch chả hiểu gì thì thấy fan chị gái của hắn lùi lại mấy bước, khoác tay một anh trai, còn anh trai kia đang ôm một đứa bé. Một nhà ba người mặt mỉm cười nhìn hắn.

Được thôi.

Lục Văn bật máy ảnh: “Nói cheese nào.”

Lúc nhấn nút chụp ảnh, đứa nhỏ đang rúc trong ngực bố bỗng nhiên uốn éo, cúi rạp người xuống thơm bẹp má mẹ mình. Ảnh chụp không được đẹp, nhưng Lục Văn không nỡ xóa đi.

Hắn chụp thêm bức nữa, một nhà ba người rất hài lòng, bấy giờ cám ơn hắn.

Lục Văn đội mũ lưỡi trai lên, lặng lẽ dựa vào lan can, hồi nhỏ bố từng đưa hắn đến Hồng Nhai Động. Tôn Tiểu Kiếm hiểu ngay, bèn nói: “Nhớ nhà hả, dạo gần đây có liên lạc với chú không?”

“Không.” Lục Văn ỉu xìu: “Liên lạc với ổng làm gì? Nghe ổng mắng chắc?”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cha con máu mủ ruột già, chắc chắn chú rất nhớ cậu. Nếu chú ấy biết cậu bị bắt nạt, có khi còn vung tay lên đầu tư hẳn cho cậu một bộ phim.”

Lục Văn nói: “Không phải sợ ổng biết thì em đã phắn lâu rồi.”

Rút điện thoại di động ra, hắn giả vờ lướt danh bạ vu vơ, chẳng mấy đã đến “Lục Chiến Kình”. Hồi tiểu học có lần bị ăn đòn, hắn bèn sửa “Bố” thành “Lục Chiến Kình”, lúc ấy hắn còn thề sẽ không bao giờ đặt làm số liên lạc khẩn cấp.

Ngón tay dừng trên nút gọi, Lục Văn đang do dự, Tôn Tiểu Kiếm cố ý huých hắn một cái. Điện thoại kết nối cuộc gọi, hắn gác điện thoại bên tai, bình chân như vại: “Em chả có gì để nói với ổng hết.”

Bất chợt, giọng nói của Lục Chiến Kình vang lên: “Alo?”

Lục Văn không ngờ bố bắt máy nhanh thế, buổi đêm giữa nơi đất khách quê người, chợt nghe thấy giọng nói của Lục Chiến Kình, bỗng chốc hắn thấy xốn xang.

“Bố, con đây.” Hắn nghẹn mãi mới phun được một câu: “Ăn cơm chưa?”

Lục Chiến Kình trả lời: “Ăn rồi.”

Tông giọng trầm của Lục Văn được di truyền từ Lục Chiến Kình, so ra thì giọng hắn non hơn tí. Đờ ra vài giây, hắn thực sự chẳng biết phải nói gì: “Con đang quay phim ở Trùng Khánh.”

Lục Chiến Kình: “Ừm.”

Chả thể nào trò chuyện được luôn, Lục Văn rất muốn cúp máy, nhưng hắn cúi đầu nhìn xuống và bắt gặp một nhà ba người vừa nói cười vừa xếp hàng chờ lên thuyền ngắm cảnh. Hắn bỗng thấy sao mà ấm áp thế, nhưng ấm áp cỡ nào, thì hắn và Lục Chiến Kình cũng chẳng bao giờ được trải nghiệm.

Lục Văn mủi lỏng, nói: “Bố, con nhớ bố lắm.”

Một quãng lặng thinh chỉ nghe thấy tiếng hít thở, rất lâu sau Lục Chiến Kình mới trả lời: “Gây ra chuyện gì thế?”

Huyết áp của Lục Văn lại tăng vọt: “Bố có thể nghĩ tốt về con một tí được không!”

Lục Chiến Kình nói: “Chả có tí tốt nào.”

Lục Văn nói: “Con bị ngu mới đi nhớ bố!”

Lục Chiến Kình bật cười: “Biết rồi, đi tìm lão Trịnh đi.”

Lão Trịnh là trợ lý của Lục Chiến Kình, từ khi Lục Văn trưởng thành, nếu tiền hoa hồng trên danh nghĩa của hắn không đủ dùng thì lão Trịnh sẽ phụ trách chuyển khoản thêm cho hắn, Lục Chiến Kình không cần tự thân lo nghĩ việc ấy.

Tắt máy, Lục Văn chẳng còn lòng dạ nào ngắm cảnh tiếp nữa, cũng không muốn ăn tối, rời khỏi Hồng Nhai Động về thẳng luôn.

Về tới khách sạn, không còn sớm nữa, tầng 62 vẫn lặng yên như cũ.

Bước tới cửa phòng, Lục Văn liếc qua phòng 6206. Hắn cứ nghĩ đời hắn có một người đàn ông không thể chịu nổi như Lục Chiến Kình đã quá đủ rồi, nào ngờ bây giờ gặp thêm Cù Yến Đình nữa. 

Có lẽ kiếp trước hắn đã vung đao cướp vợ Cù Yến Đình, rồi sau đó trở thành bố của Lục Chiến Kình.

Ngày đầu tiên bấm máy, cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi, Lục Văn vào phòng, ngâm nước nóng cho dịu bớt cơn ê ẩm, ngâm nước xong thì đứng trước gương skincare.

Bôi chát xong xuôi, hắn hất vòi nước rửa tay, giọt nước bám trên bệ đá cẩm thạch khúc xạ ánh sáng từ chiếc đèn treo tường.

Hắn bỗng nhớ ra, cái cảnh Diệp Sam mải miết kì tay rất giống hình ảnh Cù Yến Đình rửa tay trong nhà vệ sinh vào tối hôm diễn ra bữa tiệc mừng bấm máy.

Chẳng lẽ…

“Đệch.” Lục Văn nói thầm: “Cứ làm mình bị ám ảnh.”

Hắn tắt vòi nước, thề rằng còn nghĩ đến Cù Yến Đình nữa thì hắn sẽ sủa gâu gâu.

Lục Văn cầm kịch bản chui vào ổ chăn, đọc được hai chữ, chẳng mấy đã ôm kịch bản ngủ thiếp đi.

Kim phút quay vài vòng, trời vừa rạng sáng, trong cơn say ngủ hắn trở mình, cái bụng sôi lên ùng ục và hắn tỉnh giấc vì đói.

Nhẫn nhịn một lúc, Lục Văn giơ tay đầu hàng, gọi đồ ăn đêm thì chạy lắm, hắn định tìm Tôn Tiểu Kiếm lấy đồ ăn vặt. Không bật đèn, hắn sờ soạng mặc thêm cái áo khoác, đi đến huyền quan rút thẻ phòng ra.

Ngẩng đầu lên, hắn thấy một bóng đen nhoáng qua mắt mèo.

Lục Văn thấy lạ quá bèn mò tới nhìn, đột nhiên hắn trợn trừng mắt, dãy phòng đối diện, một người đàn ông ăn mặc kín đáo dừng chân ngay trước cửa phòng 6206.

Quần áo nhìn quen quen… Là Nguyễn Phong!

Nguyễn Phong đội mũ đeo khẩu trang, không bấm chuông mà chỉ gõ cửa khẽ khàng.

Thoáng cái, cửa mở ra, Cù Yến Đình với mái tóc ướt sũng và áo choàng tắm xuất hiện sau cánh cửa, hiển nhiên anh vừa tắm rửa xong. Hình như đang bực bội vì phải chờ lâu, anh vươn tay giật vành mũ của Nguyễn Phong xuống.

Giống hệt ban sáng, Nguyễn Phong vội vã lách vào, gấp đến mức va phải cửa.

Sau khi Lục Văn dòm qua mắt mèo thì quên luôn chuyện kiếm ăn, phủi sạch sành sanh mọi cảm xúc chán chường buồn tủi của ngày hôm nay.

Hắn tỉnh hết cả người, thậm chí còn hơi kích động.

Mả cha, cái đoàn phim này drama vãi chưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.