Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 11




Edit: tiểu an nhi

Cái chết đối với Thuỷ Ngân không đáng sợ, đau đớn cũng không dài lắm, so ra còn không đau bằng hai lần phá thai lúc trước, thậm chí còn đỡ khó chịu hơn lần cô phải quỳ gối dưới mưa to.

Có lẽ bởi vì nó chỉ là cái chết hư cấu, hoặc cũng có thể là do khi chết cô cảm thấy quá là sảng khoái, làm giảm đi sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết của cô.

Thủy Ngân từ từ khôi phục lại ý thức, cô phát hiện ra mình lại ở trong thân thể của một người khác. Dùng ánh mắt không phải của mình mà nhìn thế giới, giống như bị giam cầm trong một cái vỏ đang sống, nhưng không có cách nào chi phối bất kỳ hành động gì của thân thể này —— giống hệt như lúc cô mới đến thân thể của Thẩm Thu Uyển.

Dựa theo kinh nghiệm của lần trước, trong khoảng thời gian này hẳn là Hệ thống sẽ nói cho cô biết thân phận và sự phát triển cuộc đời của chủ nhân thân thể, để cho cô có thể sắm vai thật tốt. Tuy nhiên lần này, phải thật lâu sau Hệ thống mới xuất hiện, đồng thời không cho cô kịch bản kỹ càng giống như Thẩm Thu Uyển nữa, chỉ có một cái giới thiệu đơn giản.

Đại khái nó sợ nếu cô biết quá chi tiết sẽ gây ra những biến cố ngoài ý muốn giống như khi  ở thế giới kia.

Thân thể hiện tại này của cô là một người phụ nữ ba mươi tuổi, tên là Mộc Hương. Cái tên vừa nghe đã thấy hương thơm dịu dàng rồi, nhưng cuộc đời đối xử với cô không dịu dàng một chút nào. Nếu đây được coi là một câu chuyện xưa thì câu chuyện này sẽ được gọi là “Mẹ kế”. Kể về một người phụ nữ làm mẹ kế nhưng lại liều mạng muốn trở thành mẹ ruột, để giành được sự công nhận của con riêng và những người xung quanh, cô dùng hết tâm huyết một đời dâng hiến chân thành.

Đây là loại kịch bản nếu được phát triển thành phim truyền hình, nhất định sẽ được đi kèm theo dòng quảng cáo "Sử thi xúc động lòng người nói về tình thương của mẹ, một người phụ nữ vĩ đại kính dâng cả một đời".

Lúc Mộc Hương sinh ra đời, ông nội bà nội đã mất, lên ba tuổi thì mất cha, sáu tuổi thì mất mẹ, trở thành sao quả tạ trong miệng của người khác. Cô sống cùng với chú thím, nhưng luôn bị bọn họ ghét bỏ, ngày nào cũng có việc nhà nặng nhọc làm mãi không hết. Đến tận năm mười sáu tuổi cô chưa từng được đi học một ngày nào, tên của mình viết ra sao cũng không biết.

Mười sáu tuổi khi ấy, Mộc Hương bị thím đứng ra quyết định gả cho một người đàn ông goá vợ, có một đứa con gái riêng lên hai tuổi. Không ngờ bốn năm sau, chồng của cô gặp chuyện ngoài ý muốn liệt người không đi lại được nữa. Cô không thể không ra ngoài bươn chải kiếm tiền nuôi dưỡng con gái riêng và chăm sóc cho người chồng bệnh tật. Năm hai tư tuổi, chồng qua đời, cô buộc phải mang theo con chồng rời xa quê hương đi kiếm ăn.

Lại trôi qua bốn năm nữa, cô gặp được người chồng thứ hai, hai người nảy sinh tình cảm với nhau rồi kết hôn. Người đàn ông kia cũng là đi bước nữa, anh ta tên là Hạ Đông Bằng, có một đứa con trai mười tuổi, cho nên Mộc Hương lại có thêm một đứa con riêng của chồng. Kết hôn được một năm, lúc Hạ Đông Bằng ra ngoài nhập hàng thì xảy ra tai nạn, người đi cùng nói anh ta đã chết rồi, đến thi thể cũng không thể tìm thấy.

Hệ thống chỉ cung cấp cho Thuỷ Ngân tới đây, về sau phát sinh thêm chuyện gì thì tuyệt không nói, nội dung vô cùng đơn giản.

【 Hệ thống sẽ không cho Ký chủ biết về sự phát triển của phần sau kịch bản. Ký chủ chỉ cần dựa theo những gì Hệ thống hướng dẫn để hoàn thành nhiệm vụ là được. Nhiệm vụ đầu tiên của thế giới hiện tại: Đi tìm đứa con riêng bỏ nhà ra đi - Hạ Thừa Tổ, khuyên nhủ cậu ta quay về tiếp tục đi học 】

【 Nhiệm vụ cuối cùng là hoà giải với con riêng Hà Tiểu Liên, con riêng Hạ Thừa Tổ, hướng bọn họ quay về lối sống đúng đắn; che mưa che gió, không rời bỏ bọn họ; làm cho bọn họ cảm động, giành được sự yêu thích và tôn kính của bọn họ, trở thành một người mẹ chân chính vĩ đại 】

[ Mày đúng là cứ dây dưa lằng nhằng muốn bắt ta phải làm mẹ nhỉ? Lúc này lại còn trực tiếp vứt cho ta hai đứa con chồng trước hòng muốn cải tạo ta đúng không? Rốt cuộc thì mày có chấp niệm gì đối với việc muốn phụ nữ làm mẹ thế? ]

【 Ký chủ hiểu lầm Bản hệ thống rồi, Bản hệ thống chỉ là một Hệ thống dùng để uốn nắn, giúp đỡ phụ nữ nhận biết bản thân một cách chính xác, trở thành người có cống hiến cho xã hội. Phụ nữ mà không sinh con dưỡng cái thì cuộc đời đâu còn hoàn chỉnh nữa, phụ nữ không làm mẹ chính là đang lãng phí tài nguyên thân thể. Tại sao phụ nữ lại có tử cung, chính là để phục vụ cho việc duy trì nòi giống, bằng không thì sinh ra tử cung để làm gì? Đây là một chuyện vô cùng vĩ đại, Ký chủ không nên bài xích như thế 】

[ Ta không bài xích chuyện sinh con, mà là đang bài xích mày đấy. Vĩ đại sao? Mày bớt thả rắm đi cho ta nhờ, không có ai ngay từ khi sinh ra đã là vĩ đại cả. Tất cả những kẻ áp cái “vĩ đại” lên người khác chỉ vì muốn đạt được lợi ích gì từ người ta mà thôi. Đã là kẻ hưởng thụ ích lợi thì vứt cái vĩ cmn đại của mày đi. ]

[ Phụ nữ cũng là người, bởi vì phụ nữ cũng được tiến hoá không chỉ bởi vì để duy trì sinh sản, phụ nữ phát triển tử cung cũng không phải là vì thoả mãn những kẻ một lòng muốn có con nối dõi tông đường kia. Tử cung của phụ nữ là để cho bọn họ có ưu thế của tự nhiên, có quyền lợi được tự chủ chọn lựa. Đây là quyền lợi bẩm sinh của tất cả những động vật có khả năng sinh con đẻ cái. Trên đời này có nhiều loại động vật như vậy, duy chỉ có phụ nữ là mất đi quyền lợi đó, mà biến quyền lợi thành nghĩa vụ phải thực hiện của bọn họ. Đây chính là sản phẩm biến dạng trong quá trình phát triển văn minh của chế độ nam quyền ]

【 Mong Ký chủ thật lý trí trước khi nói, đừng. . . 】

[ Sợ hãi đúng không? Mày thấy đấy, mất mấy ngàn năm thuần hoá cũng thành công quá mà. Tất cả phụ nữ đều bị xã hội nam quyền này thuần dưỡng trở nên dịu dàng ngoan ngoãn động lòng người hết cả rồi. Không chỉ tự mình quản lý ý thức của bản thân rất tốt, còn tiện thể quản lý cả ý thức của người khác nữa. Bản thân không dám phá cách, nhưng nhìn thấy phụ nữ khác có suy nghĩ khác người thì bị doạ cho giật mình sợ hãi ]

[ Đáng tiếc hiện tại đã có người không muốn bị tiếp tục nuôi nhốt, muốn thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn này, nên khó trách lại có kẻ cảm thấy sợ hãi. Giống như mày đấy, mày là thứ ghê tởm từ đâu ra? Mày có thể lôi ta đến thế giới này, cũng có thể giật điện xử phạt ta, nhưng ta chỉ cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ mày thôi ]

【 Kiểm tra đo lường phát hiện ý kiến cực đoan, cảnh cáo lần thứ nhất! Phát biểu ý kiến cực đoan lần thứ hai sẽ bị trừng phạt! 】

[ Ha ha ha ha ha buồn cười quá, làm ta sợ muốn chết. Thế giới này còn chưa bắt đầu mày đã chờ không kịp mà muốn trừng phạt ta rồi à? Được thôi, mày cứ làm thế đi, nhưng ngoại trừ trừng phạt ra thì mày có thể làm được cái gì? ]

【 Tư tưởng của Ký chủ quá mức cực đoan, đâu phải Hệ thống có ý muốn hại người. Hệ thống chỉ là muốn trợ giúp những người phụ nữ có tâm lý dị thường khôi phục lại bình thường mà thôi, giúp cho Ký chủ có thể hoà nhập với xã hội tốt hơn. Đây là một loại điều trị tâm lý tích cực, để cho Ký chủ có giá trị quan phù hợp với phần lớn quần chúng nhân dân, được xu hướng xã hội cho phép 】

[ Mấy câu của mày dịch nôm na ra là "Tư tưởng của bạn không giống người khác thì bạn là kẻ có vấn đề, bạn đáng chết. Hệ thống đây có lòng từ bi, nguyện ý uốn nắn bạn để bạn giống với mọi người", có đúng hay không? ]

【 Kiểm tra đo lường phát hiện ý kiến cực đoan lần thứ hai, thực hiện trừng phạt! 】

Hệ thống vừa dứt lời, Thủy Ngân mới cảm nhận được xúc cảm chân thật đến từ thế giới này. Cô hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của Mộc Hương, trở thành chủ nhân điều khiển khối thân thể. Cùng lúc đó, đau đớn quen thuộc ập vào đầu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cô cũng khôi phục lại tri giác, hổn hển thở ra một hơi.

Cảm giác đầu tiên nhận thấy được chính là toàn thân bủn rủn không có chút sức lực nào, ngoại trừ ảnh hưởng từ việc bị điện giật thì dường như còn đến từ vấn đề của chính cơ thể này.

Mẹ kiếp, vốn dĩ cũng chẳng muốn cùng cái Hệ thống rách nát kia dông dài nhiều như vậy, chỉ có điều nó quá thiếu mắng, không bị mắng thì không thoải mái.

Thủy Ngân miễn cưỡng đặt tay lên trán, quả nhiên là đang phát sốt. Nhiệt độ quá cao, cả người đều uể oải, một động tác đơn giản cũng khiến cô hoa mắt chóng mặt. Cô nằm tại chỗ thật lâu chờ bình phục, sau đó mới mở mắt ra quan sát thế giới này.

【 Nhiệm vụ thứ nhất của thế giới hiện tại: Đi tìm đứa con riêng bỏ nhà ra đi - Hạ Thừa Tổ, khuyên nhủ cậu ta quay về tiếp tục đi học】

[ Thôi cút đi, nếu muốn tiếp tục trừng phạt ta thì làm, không thì câm miệng lại ]

Thủy Ngân dùng sức ấn ấn hai bên thái dương đau nhức. Cô đang ở trong một gian phòng tương đối bình thường, mặt tường quét sơn trắng, do đã dùng nhiều năm nên góc tường và xung quanh khung cửa sổ đều có vết sơn bong tróc loang lổ. Trần nhà lợp bằng ván gỗ, có treo một cái bóng đèn.

Trong phòng ngoại trừ chiếc giường gỗ cô đang nằm, còn có một cái bàn gỗ, một tủ quần áo có gắn tấm gương, góc nhà đặt một cái rương gỗ và tủ nhỏ, bên trên phủ một tấm vải mỏng che bụi.

Cửa sổ thuỷ tinh có dán giấy báo, ánh sáng trong phòng ảm đạm khiến cho người ta cảm thấy bị đè nén. Hơi ẩm lẫn với mùi gỗ mục cũng khiến con người ta không thoải mái một chút nào.

Trong lúc Thủy Ngân nằm im quan sát hoàn cảnh xung quanh, cửa phòng bỗng kêu lên một tiếng bị đẩy ra, bước vào là một cô bé còi cọc gầy yếu, mặc trên người một bộ quần áo cũ, tóc ố vàng, nhìn qua mới khoảng bốn năm tuổi.

Cô bé này là đứa con thứ ba của gia đình, giống như đứa con gái riêng của chồng trước Hà Tiểu Liên kia, đứa bé này cũng không phải là con ruột của Mộc Hương. Khoảng một năm trước, khi Mộc Hương và Hạ Đông Bằng ở bên ngoài nhập hàng về, gặp đứa nhỏ này sốt cao mãi không hạ, hai người đưa đứa nhỏ về nhà chữa trị thật lâu mới khỏi. Về sau giữ lại sống chung với gia đình, lấy tên là Hạ Tiểu Yến, hiện tại hẳn là được sáu tuổi.

Đứa nhỏ này bên trong bản giới thiệu sơ lược của Hệ thống là nhân vật mờ nhạt nhất, kém hơn nhiều so với hai đứa con còn lại của nhà này. Thậm chí trong nội dung nhiệm vụ cũng không thấy nhắc đến tên của nó.

Cái này chứng tỏ vai trò của cô bé không quan trọng gì, trong “kịch bản” không cần phải sửa đổi hoặc cũng có thể là sẽ chết rất sớm nên mới không có suất diễn như thế.

Cô bé rụt rè, giống như chú chuột nhỏ sợ người lạ, bước đến bên giường, vóc người cũng chỉ cao hơn mép giường một chút.

"Mẹ, mẹ thấy khoẻ hơn chưa?" Cô bé nhỏ giọng hỏi.

Thủy Ngân lạnh nhạt nhìn đứa nhỏ, "Không khoẻ." Giọng cô khàn khàn, mới nói hai tiếng đã thấy cổ họng đau rát, vậy nên lập tức nhắm mắt lại không phản ứng thêm gì nữa.

Một lát sau, cô nghe thấy có tiếng rót nước, mở to mắt, nhìn Hạ Tiểu Yến ngồi xổm ở góc tường, ôm một cái bình nước màu đỏ, đổ nước nóng vào chiếc cốc tráng men. Cô bé nhanh chóng bưng cốc nước ấm lại gần, "Mẹ, mẹ uống nước đi."

Thủy Ngân uống vài ngụm nước, nằm xuống lại chầm chậm ngủ thiếp đi. Cô ngủ thật say, còn có mấy giấc mộng, tỉnh lại chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

"Mẹ, mẹ ơi?"

Cô bị Hạ Tiểu Yến đánh thức, cô gái nhỏ bưng vào một cái bát viền xanh, đặt bên trên tủ nhỏ. Là một bát cháo loãng, phía trên thả rau rào và một miếng đậu hũ rắc tiêu.

"Mẹ ăn cơm đi."

"Con làm?" Thủy Ngân nhìn cô bé một chút.

"Vâng." Có lẽ là Hạ Tiểu Yến hiểu lầm ý của cô, vội vàng nói thêm: "Con nấu hai ống gạo giống như hôm qua thôi, con không dùng nhiều đâu."

Thấy gương mặt Thuỷ Ngân không có biểu lộ gì, cô bé cảm thấy so với ngày thường nhìn mẹ đáng sợ hơn rất nhiều, lại càng thêm nhát gan, nhỏ giọng nói tiếp: "Con để phần cơm cho anh chị rồi."

Thủy Ngân không thấy ngon miệng nhưng vẫn cố bò dậy ăn cơm, lạnh lùng nói: "Không phải phần cho chúng nó, con cứ ăn đi."

Hạ Tiểu Yến kinh ngạc nhìn mẹ.

Từ trước tới nay cô bé chưa từng nghe mẹ nói như thế bao giờ, bình thường mẹ đối xử với anh chị vô cùng tốt, cái gì cũng nghĩ đến bọn họ đầu tiên. So với anh chị, tuy rằng Hạ Tiểu Yến cũng gọi Mộc Hương là mẹ, nhưng cô bé hoàn toàn không dám cùng mẹ cáu gắt như anh chị. Trong nhận thức của Hạ Tiểu Yến, mẹ là người thích cười, cho dù có những khi rất khó chịu, mẹ cũng sẽ vẫn miễn cưỡng nhìn cô bé mà cười. Xưa nay chưa từng giống như bây giờ, nhìn qua có chút hung dữ, trên mặt lại không hề có chút cảm xúc nào.

Mẹ còn nói không cần phải phần cơm cho anh chị nữa.

Mặc dù Hạ Tiểu Yến không hiểu tại sao mẹ lại thay đổi, nhưng cô bé là một đứa trẻ vâng lời. Thủy Ngân nói như thế nào, cô bé liền làm như thế ấy.

Trời tối, Thủy Ngân lại ngủ thêm một giấc. Đột nhiên cô bị ồn ào đánh thức, ngoài cửa có người nói lớn tiếng, còn có tiếng ai đó khóc thút thít.

Thủy Ngân ngồi dậy lắc lắc đầu, cảm thấy đã khá hơn nhiều. Cô rời giường xỏ giày bước ra ngoài, thấy Hạ Tiểu Yến đứng nép vào góc tường mà khóc, còn một thiếu nữ đầu bện tóc đuôi sam chỉ thẳng tay vào cô bé mắng to: "Có phải mày cố ý không phần cơm cho tao không? Mày không biết là hôm nay tao sẽ về nhà à? Nhà tao nuôi dưỡng mày để mày sống ở đây hưởng phúc đấy chắc?"

Thủy Ngân đưa mắt nhìn thiếu nữ mới mười sáu tuổi, cô nàng chính là đứa con riêng của người chồng đầu tiên, Hà Tiểu Liên. Thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân dáng dấp thật đẹp, khuôn mặt trái xoan, tóc dài đen nhánh, mặc quần áo đẹp mắt, hoàn toàn không hợp với cái nhà rách nát này.

Hà Tiểu Liên vốn đang mắng Hạ Tiểu Yến, nhìn thấy Thủy Ngân vịn tường đi ra, cặp mắt to xinh đẹp đang trừng to kia liền chuyển hướng sang cô, "Hoá ra là bà ở nhà à, tôi còn tưởng bà chạy đi tìm Hạ Thừa Tổ rồi cơ. Làm sao, hiện tại chỉ có Hạ Thừa Tổ là con ruột của bà, còn chúng tôi chỉ là con rơi con vãi có đúng hay không? Bà ngủ trương lên ở trong phòng, đến cơm cũng không thèm làm. Bà không cần đứa con gái này nữa thì cứ nói thẳng ra đi."

Tư thế châm chọc khiêu khích của cô nàng cực kỳ thành thạo, nhìn qua cũng biết đây không phải là lần đầu tiên nói những lời này. Hạ Tiểu Yến cũng không dám khóc nữa, đứng tại chỗ dùng tay áo dính đầy bụi bẩn lau nước mắt.

Thủy Ngân lạnh lùng nhìn thiếu nữ thái độ kiêu căng, giọng cô không lớn, nhưng tuyệt đối có thể để người khác nghe được rõ ràng, cô nói: "Đúng là tôi không muốn có một đứa con gái như cô. Vốn dĩ cô cũng đâu phải con gái của tôi, cút đi đi, muốn đi đâu thì đi."

Hà Tiểu Liên cứng người, giống như cô nàng không có nghe rõ, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng của Thuỷ Ngân, cô ta rất nhanh ý thức được, đỏ bừng mặt phẫn nộ, trừng cô hét lớn:

"Bà là bà có ý gì hả? Bà có lương tâm hay không? Nếu không phải vì lúc trước bà khắc chết cha tôi, tôi sẽ thành đứa trẻ không có cha sao? Là bà nợ tôi, bà phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời. Khi cha tôi mới mất bà đã nói với tôi như thế nào, bà nói sẽ đối xử với tôi như con gái ruột thịt. Bây giờ mới qua bao nhiêu năm, bà lộ rõ nguyên hình rồi phải không? Tôi biết ngay trước kia là bà diễn kịch thôi mà, giả bộ tốt đẹp như vậy để lấy cái thanh danh. Sao bà có thể ác độc đến vậy chứ?”

Thủy Ngân bật cười, đứng tựa vào bên tường, "Đúng đấy, tôi ác độc như thế đấy. Ai bảo tôi là mẹ kế của cô, cô không biết mẹ kế vẫn luôn là người độc ác à? Nếu nói hết rồi thì cút đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt bà đây."

"Bà! Thứ đàn bà chanh chua, bà điên rồi sao, bà dám bảo tôi cút đi? Có bản lĩnh bà lặp lại lần nữa cho tôi!" Hà Tiểu Liên thẹn quá hoá giận, một tay quẳng mạnh cái túi sách bằng vải xuống đất.

Thủy Ngân với tay túm lấy cái chậu gỗ ném một phát, nện thẳng vào chân Hà Tiểu Liên, "Tao bảo mày cút ra ngoài!"

Hà Tiểu Liên giật nảy mình, bị Mộc Hương làm cho ức phát khóc, dậm chân một cái chạy ra khỏi nhà.

Thủy Ngân bước tới cài chặt chốt cửa, quay đầu nói với Hạ Tiểu Yến còn đang đứng trợn mắt há mồm: "Tắm rửa rồi đi ngủ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.