Đi Về Phía Chân Trời

Chương 21: 21: Ly Gián





Vài ngày sau tại sân bay, Hứa Thạnh không may bị người của Tiêu Sĩ Quân phát hiện ngay khi đang đứng ở quầy làm thủ tục xuất cảnh.

Ngay lập tức, Luận Minh cho người xông đến tóm lấy ông ta cùng số hành lý bên cạnh.
- "Này, thả tôi ra.

Ở đây là nơi đông người, sao các cậu lại dám làm với tôi thế hả?"
Hứa Thạnh vùng vẫy trong sự bất lực.

Luận Minh nhếch môi, lạnh giọng nói:
- "Ông cứ la lên đi để xem có người đến giúp không.

Mặc dù chưa chính thức ra tòa nhưng ông cũng được xem là tội phạm rồi đấy.

Chiếm dụng số tiền lớn như thế, ông nghĩ Tiêu thị dễ dàng buông tha cho ông sao?"
Dứt lời, Luận Minh lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ đưa Hứa Thạnh trở vào trong chiếc xe đã dừng sẵn trước sân bay.

Tập đoàn Tiêu thị....
Chiếc xe đưa Hứa Thạnh đến thẳng tập đoàn để gặp Tiêu Sĩ Quân.

Anh hiện tại đã ngồi chờ sẵn, trên tay khẽ nâng lấy tách trà nóng uống một ngụm trông vô cùng thư thái.

Hàng lông mày khẽ nhíu chặt ngay khi nhìn Luận Minh đang áp giải người từ phía ngoài vào.

Nhìn người bị ép quỳ trước mặt với vẻ mặt chẳng mấy khuất phục, ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân lên tiếng:
- "Hứa Thạnh, ông nghĩ dễ dàng bỏ trốn sao?"
Hai chân anh bình thản tiến về phía người đàn ông đang bị thuộc hạ giữ chặt mà cất giọng khuyên nhủ:
- "Tôi cho ông một cơ hội.

Chỉ cần ông trả lời câu hỏi này của tôi."
Tiêu Sĩ Quân ghé sát vào tai của Hứa Thạnh mà nói nhỏ với ông ta:
- "Tôi biết ông và Chương Khã đã bắt tay với nhau trong việc ăn chặn tiền đầu tư.

Nếu bây giờ ông thừa nhận và đứng về phía tôi thì tôi sẽ xem xét lại việc này, còn không..."
Tiêu Sĩ Quân chưa nói dứt câu thì người trước mặt liền tỏ ra bộ mặt coi thường, thậm chí cố nhìn sang chỗ khác như thể thách thức sự kiên nhẫn của anh.

Đam Mỹ Hay
Xoảng...!
Anh tức giận ném mạnh tách trà xuống đất khiến nó vỡ toang mà nghiến răng đáp:
- "Được thôi.

Ông cứ ngoan ngoãn để Chương Khã lợi dụng đi.

Với bản tính vốn có, bà ta thà chịu tổn thất nặng còn hơn dính dáng đến pháp luật."
Dứt lời, anh liếc mắt ra hiệu cho Luận Minh đưa Hứa Thạnh trở về khách sạn mà sẵn tiện giám sát nhất cử nhất động của ông ta cho đến khi chính thức ra tòa.

Về phía bên này, Chương Khã như muốn điên tiết lên ngay khi hay tin Hứa Thạnh bị người của Tiêu Sĩ Quân bắt lại.
- "Thằng nhãi đó không ngờ lại nhanh tay đến vậy.

Lần này, e là Hứa Thạnh không thoát được rồi.

Tuy nhiên, mình không muốn bản thân dính dáng đến hắn, đành phải dùng cách này vậy."
Đắn đo suy nghĩ một hồi, Chương Khã lập tức nhấc máy gọi điện cho phía bên kia.

Bất ngờ nghe tiếng chuông điện thoại, Hứa Thạnh cẩn thận bắt máy.

Quan sát phía bên ngoài có người của Tiêu Sĩ Quân đang đứng canh gác cạnh lối đi ngay lập tức, ông ta đi sâu vào bên trong phòng tắm mà nghe máy, vang lên bên tai là giọng của Chương Khã.
- "Hứa Thạnh, tôi sẽ nhờ luật sư giỏi để bào chữa cho ông cho nên ông không cần phải sợ thằng nhãi ranh đó.

Xem như lần này chúng ta gặp xui xẻo bị nó nắm cáng.

Lần sau, tôi nhất định khiến nó thân bại danh liệt mà chấp nhận trao lại quyền thừa kế cho Sở Trung."
Hai tay Chương Khã siết chặt.

Bà ta vốn cay cú Tiêu Sĩ Quân đã từ lâu.


Sau sự việc ăn chặn lần này, bà phải chịu tổn thất không hề nhỏ, hơn nữa còn bị mất không ít số cổ phần của Tiêu thị.
- "Cảm ơn đại phu nhân.

Tôi biết bà sẽ không bỏ rơi tôi mà.

Ngày hôm nay, Tiêu Sĩ Quân đã có ý muốn ly gián chúng ta nhằm muốn tôi khai ra việc này có liên quan đến bà nhưng tôi đã không làm vậy."
- "Cái gì? Thằng nhãi đó dám làm chuyện này sao?"
Nghe đến đây, Chương Khã không nhịn được mà hất tung lọ hoa xuống đất mà nghiến răng đáp.

Bà không ngờ càng ngày Tiêu Sĩ Quân lại bạo gan đến vậy.

Nhất mực muốn tống bà vào tù mà không hề kiên dè bất cứ chuyện gì.

Chuyện anh đối xử tốt với con trai mình chắc chắn đều có mục đích cả chính là nhằm kéo Sĩ Trung về phía anh mà thôi.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.