Đi Về Phía Chân Trời

Chương 1: 1: Đứa Con Vô Thừa Nhận





Biệt phủ Tiêu gia....
Tiếng người chuyện trò huyên náo khắp nơi trong biệt phủ.

Tiêu lão gia vì việc thành công trong chuyện làm ăn mà quyết định sai toàn bộ gia nhân trong nhà mở tiệc thết đãi tất cả mọi người cũng như là cơ hội để ra mắt người thừa kế trong tương lai.
Từ phía cửa sau đi vào chính là một người phụ nữ với gương mặt có chút u buồn, bên cạnh là một cậu bé khoảng chừng 5 tuổi đang chậm rãi tiến ra phía lối đi ra đại sảnh thì trước mặt đã xuất hiện dáng người phụ nữ với mái tóc búi cao, người diện bộ sườn sám màu đỏ thẫm đứng chắn ngay trước mặt.

Ngay lập tức, cô ta lên giọng, ánh mắt hiện rõ sự căm ghét, không vui nói:
- "Lý Lệ Xuân, cô và đứa con chưa rõ lai lịch này dám mặt dày bước ra nhà lớn ăn mừng sao? Một ả đào hát không có thân có phận như cô được đặt chân vào Tiêu gia đã là phúc phần lắm rồi.

Nếu để mọi người cũng như bạn bè thương trường của lão gia nhìn thấy chẳng phải sẽ mất mặt hay sao?"
Cô ta chưa nói xong liền cảm nhận cơn đau truyền đến ở phía cánh tay của mình.


Hóa ra tự lúc nào, cậu bé đã không nhịn được mà lập tức chạy về phía trước mà cắn thật mạnh vào tay khiến cô ta đau nhói mà hét lên.

Dấu răng in hằn vào cánh tay khiến cô ta tức giận mà mạnh tay đẩy ngã cậu bé xuống giàn, trừng mắt cảnh cáo:
- "Thằng con hoang, cũng bởi lão gia vì trúng bùa mê thuốc lú mới dễ dàng chấp nhận đưa mẹ con chúng mày vào đây sinh sống.

Mẹ mày chỉ là một ả đào hát không tên không tuổi, sao dám chắc, nghiệt chủng như mày mang trong người dòng máu của Tiêu gia."
Chát...
Cô ta vừa dứt câu liền nhận ngay cú tát của người đối diện.
- "Lý Lệ Xuân, mày dám tát tao sao?"
- "Bất cứ ai động vào Sĩ Quân, tôi nhất định sẽ không nhượng bộ đâu.

Cô nhớ rõ những lời mà tôi nói ngày hôm nay, Chương Khã."
Dứt lời, Lý Lệ Xuân đưa tay nắm lấy tay con trai mình mà hiên ngang lướt qua người của Chương Khã khiến cô ta tức giận chỉ biết nghiến răng chửi rủa.

Hiện tại, Tiêu lão gia đang rất quan tâ m đến mẹ con của Lý Lệ Xuân cho nên cô ta không dám làm lớn chuyện.

Chẳng hiểu do đâu mà đứa con trai Tiêu Sĩ Trung của cô ta đã hơn 8 tuổi đến giờ vẫn chưa biết nói trong khi đó Tiêu Sĩ Quân vừa mới lên hai đã ăn nói lưu loát, thậm chí là một đứa trẻ vô cùng nhạy bén và mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cho mẹ của mình.

Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, e là sẽ có ngày vị trí người thừa kế Tiêu gia chắc chắn sẽ nằm trong tay đứa con của ả đào hát không được thừa nhận.

Như thế, cô ta quả thực không cam lòng.


Mọi thứ chuẩn bị cho bữa tiệc cũng sắp hoàn thành.

Chỉ khoảng vài phút nữa thôi thì khách mời sẽ đến.

Không giống như những đứa trẻ còn nhỏ tinh nghịch, Tiêu Sĩ Quân chậm rãi đi dạo một vòng.

Bỗng nhiên, đôi chân cậu lập tức dừng lại liền sau đó nhíu mày lên tiếng nói với những gia nhân đang đứng gần đó.
- "Vị trí chiếc bánh to đặt ở nơi này không phù hợp.

Đây là lối đi chính, mặt dù là trọng tâm thu hút sự chú ý nhưng dù sao đây cũng là buổi tiệc trang trọng, các món ăn tốt nhất vẫn nên đặt ở một góc nào đó, cho đến khi cần đến thì mới dọn ra."
Cậu vừa dứt câu liền cảm nhận những ánh mắt tỏ ra ồ òa của các gia nhân nhìn về phía mình.

Một trong số đó cúi thấp người nhìn thẳng vào mắt cậu, ngưỡng mộ nói:
- "Mọi người nhìn xem, nhị thiếu gia chỉ mới năm tuổi mà đã suy nghĩ sâu xa thế này.

Mai mốt lớn lên có lẽ còn tài giỏi hơn nữa."

Một gia nhân khác ở ngay bên cạnh cũng lên tiếng:
- "Đúng vậy.

Chẳng bù cho đại thiếu gia, đến chừng tuổi này mà lại chẳng nói năng lời nào, hành động cũng như tư duy cũng chậm hơn rất nhiều so với...."
- "Câm miệng."
Chưa kịp dứt câu thì từ bên trong, một người đàn bà trung niên bước ra, bà ta chính là thầy thuốc chính trong Tiêu gia cũng như là người thân cận với đại phu nhân trong nhà này.

Chuyện thuốc thang cho đại thiếu gia đều do một tay bà ta lo liệu.

Nhưng chẳng hiểu tại sao đến giờ, bà vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến cậu bé chậm nói và ít linh hoạt hơn bao đứa trẻ thông thường.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.