Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 15: Kê đơn




Lúc nhìn thấy thủ trưởng Trọng Khánh cùng sư huynh Khâu Ngải Kiền đều mang đôi mắt gấu trúc thật to đi ra ngoài, Đường Thời cảm thấy lương tâm của mình đã bị khiển trách —— trong nháy mắt mà thôi.

Mình nửa đêm thí nghiệm pháp thuật có lẽ không được tốt, nhưng mà...bài thơ 'Xuân hiểu' này, ba câu trước đều cơ hồ phải thực hành lúc nửa đêm mới có cảm giác a!

Đường Thời chỉ có thể an ủi mình, người tu đạo, thiếu ngủ một chút cũng sẽ không chết, tỷ như chính Đường Thời, cả buổi tối đều tu luyện, sáng ngày hôm sau như bình thường còn sinh long hoạt hổ.

Y thật vô sỉ đáng coi thường mà nghĩ một chút, mình mỗi ngày sáng sớm dùng "Xứ xứ văn đề điểu" gọi sư thúc cùng sư huynh rời giường, kỳ thực cũng là vì tốt cho họ, dù sao mỗi buổi sáng chớp mắt thái dương lên cao kia tu luyện mới hiệu quả, người tu đạo vốn nên dậy sớm. Hơn nữa Đường Thời tin tưởng, " Xuân miên bất giác hiểu" có thể giúp bọn họ nhanh chóng ngủ say, cho nên hiệu quả giấc ngủ tương đối tốt, không cần lo lắng vấn đề tinh lực của bọn họ vào ban ngày.

Qua một phen phân tích sâu sắc, Đường Thời thực nhanh chóng hoàn toàn quên hai vành mắt đen trên mặt sư thúc cùng sư huynh, đã quyết định buổi tối tiếp tục luyện tập luân phiên "Xuân miên bất giác hiểu" và "Xứ xứ văn đề điểu".

Đáng thương Trọng Khánh với Khâu Ngải Kiền hiện tại còn chưa biết, rất nhanh bọn họ sẽ lại xui xẻo.

Không, nói chính xác, một đoạn thời gian tiếp đây bọn họ đều sẽ phải xui xẻo.

Yêu cầu may mắn duy nhất chính là, họ không thể nghe được đoạn độc thoại nội tâm lần này của Đường Thời, nếu không thiên hạ đệ nhất tiện nhân tương lai sẽ chết dưới tay hai tên "vô danh tiểu tốt" này.

Cần cù chăm chỉ mà nấu nước tưới rau xanh, lúc rỗi rãi thì ngẩng đầu liếc nhìn sư thúc Trọng Khánh vẫn luôn đang sử dụng linh thuật ' tiểu tụ linh thủ' ở rừng đào bên kia, Đường Thời phải sống qua những ngày "cúi mặt xuống đất cong lưng lên trời", thực sự khổ cực không thể nói hết.

Đêm qua Trọng Khánh đã từng hướng về phía Bắc viên hô to cái gì kê đơn, nhưng buổi trưa đi quán cơm ăn cơm, Đường Thời cũng không thấy Trọng Khánh có phản ứng đặc biệt nào,
y còn có chút kỳ quái, hỏi Khâu Ngải Kiền: " Đêm qua ta nghe ai gọi rằng kê đơn cho đám người Bắc viên —— aa!"

Khâu Ngải Kiền vừa bắt đầu không chú ý, đợi đến khi Đường Thời nói được một nửa mới chạy tới che miệng đối phương.

Đường Thời trừng hai mắt, không rõ đây là chuyện gì, cũng không giãy dụa, chỉ nhìn chằm chằm Khâu Ngải Kiền.

Bọn họ bây giờ còn đang trong quán cơm đây, mặc dù nói người ở vườn rau luôn ăn cơm cuối cùng, nhưng một số đệ tử còn ở quán ăn, lúc này nghe đến hai chữ "kê đơn", đều quay người qua nhìn Đường Thời.

Trong đó có một đệ tử hơi béo ở đó bưng bát ngồi xuống bên người Đường Thời, chọc chọc cánh tay y, lại khuyên nhủ Khâu Ngải Kiền: "Lão Khâu ngươi làm gì phải khó xử đệ tử mới nhập môn người ta? Nói đi, kê đơn cho ai? Có muốn chúng ta giúp ngươi hay không a?"

Đệ tử tụ tập nơi này đều cấp bậc thấp, xem như không khác gì bên vườn rau cả, có điều nghe êm tai hơn một ít.

Đường Thời quả thực không hiểu đây là chuyện gì a, làm sao mình nói kê đơn, những người này nghe được đều như mèo ngửi thấy mùi cá vậy?

Y rét lạnh một chút, thật sự không có cách nào chịu nổi những ánh mắt khác thường xung quanh.

Vào lúc này Khâu Ngải Kiền hung tợn trừng mắt nhìn Đường Thời, tựa hồ cảnh cáo y không nên nói lung tung.

" Thời huynh đệ, ngươi mới tới không được vài ngày a, đã nghĩ kê đơn, coi trọng ai ?" Đệ tử béo kia lại chọc chọc cánh tay y.

Đường Thời càng nghe lời này càng cảm thấy không đúng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khâu Ngải Kiền, chỉ biết những người này hoàn toàn nghĩ khác chuyện Khâu Ngải Kiền đang e ngại —— cho nên nhóm đệ tử quán cơm trước mắt nhất định đã đoán sai.

Nghĩ như vậy, Đường Thời an tâm. Y nghĩ, coi như bị những người kia hiểu lầm cũng không sao, cho nên thuận theo câu chuyện của họ tiếp lời: "Cái này...giữ bí mật..."

Tên béo ở quán cơm này, tên Bang, bình thường vốn là người không đáng tin, lý tưởng cuộc sống chính là ngủ với các cô nàng khắp giới Tu Chân —— về điểm này, kẻ già đời như Khâu Ngải Kiền cũng ắt biết, nhưng tên ngốc Đường Thời mới nhập môn này làm sao rõ ràng?

Lập tức Bang tiếp tục lôi kéo Đường Thời muốn khơi ra tin tức, nhưng Khâu Ngải Kiền đã ăn xong mấy đũa trong bát cơm, chuẩn bị đặt đũa xuống chạy lấy người.

Đường Thời dường như đã có dự cảm, ngay lúc Khâu Ngải Kiền muốn chạy liền liếc mắt trừng, không hiểu tại sao Khâu Ngải Kiền bỗng nhiên có chút chột dạ, vốn đang muốn bỏ Đường Thời chạy trốn, lúc này lại đi không nổi.

Đường Thời đã bị mọi người vây công bên trong.

" Thời sư đệ, nói nhanh lên a, nhìn đến mỹ nữ nào? Nữ tu của Thiên Hải sơn chúng ta, lớn lên xinh đẹp cũng chỉ có vài cái như vậy, nói nhanh ngươi xem trọng ai? Là tiểu sư tỷ Tuyết Hoàn điêu ngoa kia, hay là sư tỷ công chúa Nguyệt Dạ thanh lãnh? Oa, sẽ không phải là người tồn tại như thánh nữ kia đi?"

" Ôi ôi ôi, nói không chừng nha, nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu muốn kê đơn cho Thánh cô, sợ là có chút khó a!"

" Thánh cô đã là Trúc cơ trung kỳ, nếu có thể kê đơn đổ ngã tu sĩ cảnh giới này, cho dù có bán ngươi cũng mua không nổi a."

" Như thế, vậy khẳng định không phải Thánh cô..."

Một đám người quanh Đường Thời líu ríu thảo luận, chỉ thiếu không đưa sách mỹ nhân mở ra trước mắt Đường Thời.

Mà Đường Thời, trong giây lát này đã cảm thấy tam quan của mình bị quét mới vô số lần.

[]: Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Ngoạ tào mịa nó đây chính là Tu Chân giới? Chuyện cười em gái ngươi! Lão tử thật sự vẫn đang ở Thiên Hải sơn môn phái Tu Chân sao? Tại sao lại cảm thấy đang ở trong kỹ quán nơi trần tục? Mấy sinh vật kỳ lạ này từ đâu nhảy ra? ! ! !

Tất cả mọi người đang nói nữ nhân, Đường Thời y muốn đi kê đơn đẩy ngã một nữ nhân?

Đậu xanh rau má!

Ta X!

Đường Thời cảm thấy cả người đều không tốt.

Y bỗng nhiên có một loại xúc động, cứ như vậy muốn nói một hơi chuyện sư thúc Trọng Khánh muốn kê đơn cho Bắc viên, có điều vừa nói ra từ "Bắc", đã bị những âm thanh xung quanh che lấp.

" Ngoạ tào tiểu tử này thật muốn dùng thuốc đẩy ngã Thánh cô, ta té nha!"

"Đứa nhỏ này có ngốc hay không hả?"

" Chẳng lẽ ở lâu trong vườn rau điều kiện gian khổ như vậy, cho nên giống lão Khâu thần kinh có chút thất thường?"

" Nói, nếu muốn bỏ thuốc, hãy tìm người ở quán cơm như chúng ta để hợp tác mới tốt, ta nghĩ xem, ngươi có thể là hộ khách thứ ba mươi lăm mở ra nghiệp vụ từ quán cơm xuống tay Thánh cô, không đúng, là thứ ba mươi sáu?"

"Lăn mẹ ngươi đi, rõ ràng là bốn mươi sáu!"

"..."

Cho nên nói a, mình rốt cuộc đã đến thế giới gì vậy.

Đường Thời bình tĩnh lại, ngồi giữa mọi người, không nói câu nào.

Bỗng nhiên lại có người nói: " Không đúng, Bắc, có lẽ là sư thúc Tiểu Bắc đi?"

[]: sư thúc:  Không giới hạn nam nữ, không phân tuổi tác, không giống cách phân chia của sư huynh, sư tỷ,  bối phận sư thúc cao hơn không chia nam nữ đều gọi như nhau.

Người này vừa nói ra bốn chữ "Sư thúc Tiểu Bắc", nhất thời một mảnh im lặng, tất cả mọi người tản ra, như thể nghe được cái tên gì đó tuyệt đối không nên nghe thấy.

Tên Bang ôm bát ngồi ngay bên cạnh Đường Thời cũng đều run lên một cái, lặng lẽ ôm bát đi rồi.

Con bà nó đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể tới một người nói cho ta biết hay không a a a a a a a!!!

Đường Thời quả thực bị đám ngu ngốc này bức điên rồi!

Y trực tiếp thả đũa xuống, "Ta ăn xong."

Vì vậy Đường Thời đi ra ngoài, Khâu Ngải Kiền đã sớm muốn chạy, vừa thấy Đường Thời đi cũng trực tiếp đứng lên, cười hì hì: "Các ngươi quá hung tàn, không cần dọa sợ tiểu sư đệ vườn rau nhà chúng ta mà, sau này ai đưa đồ ăn tới cho các ngươi? Ta đi trước a, về sau gặp lại. "

Đường Thời cực kỳ buồn bực mà rời đi, không nghĩ Khâu Ngải Kiền tiến
tới, trực tiếp nắm lấy bả vai Đường Thời, đặt toàn bộ trọng lượng lên người Đường Thời, một tay kia tùy tiện tung cái túi đậu phộng. " Nhìn ngươi ăn cơm đều không được vài hớp, khi quay về nhất định sẽ đói, cho nên tốt bụng lấy một túi đậu phộng đi ra."

Lúc nhìn thấy túi đậu phộng kia, Đường Thời chỉ cảm thấy mí mắt nhảy dựng, thật sự không biết người như Khâu Ngải Kiền da mặt sao lại dày như vậy: " Sư huynh, nếu ta không nhìn lầm thì, túi đậu phộng này còn mang theo bùn, là do sáng nay chúng ta vừa mới đào lên từ trong đất, hong khô một chút, rồi đưa đến quán cơm đi?"

Khâu Ngải Kiền bị chọc thủng, có chút lúng túng, hắn thu tay về, sau đó quăng túi đậu phộng kia vào tay áo, chính mình cầm một hạt ra bóc vỏ, hút củ đậu phộng mập mạp vào trong miệng, ăn cực kỳ hèn mọn. " Sư huynh nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi tiếp xúc đến, đều là mặt tối tăm nhất của Thiên Hải môn. Nói cho ngươi a, lão già Trọng Khánh kia nói cái gì kê đơn cho đám người Bắc viên đều là giả, thằng ngốc mới tin hắn ——"

Đường Thời bi kịch trúng đạn.

Y yên lặng mà không nhắc nhở Khâu Ngải Kiền, bản thân cũng là một trong những thằng ngu si tin tưởng Trọng Khánh.

Khâu Ngải Kiền tiếp tục nói: " Dù sao Bắc viên nuôi linh thú, thời kỳ động dục cũng là dài như vậy, sẽ không làm ầm ĩ chúng ta quá lâu. Nói đến cũng lạ, ta và lão thất phu Trọng Khánh vành mắt đều đen, sao ngươi lại không có?"

"Con người của ta đi ngủ tương đối sâu, không dậy được." Đường Thời mượn cớ không trở ngại.

Vì thế Khâu Ngải Kiền lập tức bóp cổ tay, " Cư nhiên là người ngủ sâu, chẳng trách không bị ảnh hưởng!"

"Đúng rồi, Khâu sư huynh, vừa nãy ta nghe bọn họ nói những người kia dường như rất lợi hại, không biết ——" Đường Thời do dự một chút, vẫn hỏi ra.

Những chuyện này không phải chuyện bí mật, cho nên Khâu Ngải Kiền thực hào phóng mà nói: " Mấy người Tuyết Hoàn kia đều là đệ tử nội môn, lớn lên xinh đẹp, tính tình lại mỗi người một vẻ, có điều đẹp nhất vẫn là Thánh cô."

" Thánh cô?"

Đường Thời quả thực là bà ngoại Lưu đến nhà Đại quan, cái gì cũng không biết, có điều ấn tượng của y đối với toàn bộ Thiên Hải sơn đều liên tiếp rơi vào tình trạng bị quét mới, hơn nữa tốc độ cực mau, quả thực đã nhanh vượt qua phạm vi thừa nhận của y.

[]: bà ngoại Lưu đến nhà Đại quan: một điển cố Trung Quốc.

" Cũng là danh hiệu người khác gọi, lớn lên phải nói là đẹp, gọi một tiếng tiên khí mờ ảo, chậc, ngôn ngữ không nói hết được. Đúng rồi, lại nói tiếp, sư tỷ nội môn cùng tộc gì đó của ngươi, gọi Đường Uyển, cũng là một trong mấy đại mỹ nữ rồi đó." Thuộc tính bà tám của Khâu Ngải Kiền vừa mở ra, quả thực không dừng được, " Đương nhiên, vẫn là sư thúc Tiểu Bắc mà nhóm kia nói mới là dọa người nhất —— có điều là nam. Ồ nhìn vẻ mặt ngươi kỳ quái như vậy, lẽ nào thật sự ham thích khẩu vị này?"

Đường Thời một trận rét lạnh, "Khâu sư huynh ngươi không cần nói giỡn được không?"

"Ha ha ha..." Khâu Ngải Kiền cười to một tiếng, có điều ghé vào lỗ tai y vô cùng thần bí nói: "Sư thúc Tiểu Bắc là một người cực diệu, có điều lô đỉnh của hắn rất nhiều. Tiểu Bắc sư thúc cũng rất xinh đẹp, nhìn bề ngoài của ngươi, không chắc có thể lọt vào mắt hắn đâu."

[]: Lô đỉnh: Người tu đạo lấy thân luyện hoá Kim Đan, từ đây có thuyết pháp ' lô đỉnh '
Ở đây nói tới Lô đỉnh: dùng người có thể chất thích hợp luyện thải âm bổ dương để tu bổ cho người khác, không phân nam nữ. Dùng lô đỉnh có hai loại: bổ cho người có được lô đỉnh hoặc bổ cho cả hai, thông thường người dùng để lô đỉnh thường bổ lã thân mình hơn.

Đường Thời có chút minh bạch, thì ra là đồng tính luyến ái dùng lô đỉnh để tu, cũng không có gì ghê gớm.

" Hai ngày nữa Trọng Khánh sư thúc sẽ mang theo chúng ta xuống núi để chọn mua một vài thứ, vườn rau cái gì cũng không tốt, chẳng qua lại tương đối tự do. Đúng rồi, ngươi còn chưa có đi qua Thuật đường, ngày mai dẫn ngươi đi chọn lựa ba cái linh thuật..."

Khẩu Ngải Kiền bà tám với y một trận, sau khi trở về tiếp tục trồng trọt, cuộc sống trồng trọt thật sự là phong phú lại tốt đẹp.

Chờ đến buổi tối, Đường Thời bắt đầu tu luyện, vì thế —— ác mộng của sư thúc Trọng Khánh và Khâu Ngải Kiền lại bắt đầu.

Ngủ dậy ngủ dậy ngủ lại dậy, Trọng Khánh sư thúc lần nữa mở ra cửa sổ, đỏ mắt hướng về phía Bắc viên hô to: " Con mẹ nó không xong mãi, sáng mai lão tử nhất định sẽ cho các ngươi kê đơn, kê đơn!!!"

Nhưng ngày hôm sau dậy, Đường Thời vẫn không thấy Trọng Khánh có phản ứng gì.

Y thật tò mò, rốt cuộc phải đem Trọng Khánh bức đến mức nào, hắn mới làm ra chuyện tâm thần mất trí, cho nên Đường Thời càng tâm thần mất trí mà tu luyện Trùng nhị bảo giám, rốt cuộc vào một đêm trăng gió treo cao, Trọng Khánh sư thúc một tay đập nát cửa sổ, một câu cũng không nói, liền nhằm về phía quán cơm đi——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.