Đế Vương Công Lược

Chương 42: Gặp được người trong lòng ca ca [ Đệ đệ cảm thấy vô cùng khiếp sợ]




Có tình yêu nào chờ chương mới của nhân gia không? *^_^*

Chương dài nhất tới rồi đây *^_^*

Kể từ lần trước Đoạn Bạch Nguyệt ở lại qua đêm trong cung đến giờ, gối đầu trên long sàng vẫn giữ nguyên hai cái, lúc dọn dẹp nội thị cũng đã định mang đi nhưng lại bị Tứ Hỉ công công ngăn lại, nói là Hoàng thượng đã quen ngủ một mình hai gối rồi, sau đó cũng đều sắp xếp như vậy.

Đoạn Bạch Nguyệt tựa người xuống bên cạnh hắn.

Sở Uyên cũng không nói chuyện, xoay mặt vào tường nằm thật lâu, rồi sau đó mới quay đầu nhìn hắn.

Tất nhiên Đoạn Bạch Nguyệt vẫn chưa ngủ.

Sở Uyên nói: ” Mộc Si Lão Nhân đã nghiên cứu ra Bát Hoang trận pháp rồi, ngày mai có cần tới xem không?”

” Đương nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: ” Còn tưởng là thứ chỉ có trong sách cổ, chưa từng nghĩ tới người đời sau cũng có thể tái hiện lại được.”

” Thật ra đó chính là đồng nhân trận.” Sở Uyên nói: ” Nhưng nghe nói Phỉ Miễn quốc đã đem đồng nhân trong trận pháp đổi thành tử sĩ, cho nên mới càng khó phá giải hơn, cũng rất đáng xem.”

” Tại sao vẫn còn suy nghĩ về Phỉ Miễn quốc???” Đoạn Bạch Nguyệt than thở, dùng ngón cái xoa xoa gò má hắn: ” Chưa kể Thiên Thần Sa là thứ đồ chỉ có trong truyền thuyết, cho dù nó thật sự có ở Phỉ Miễn quốc thì ta cũng sẽ nghĩ biện pháp tự mình đi tìm, không cần ngươi làm bất cứ chuyện gì vì ta, nhớ chưa?”

” Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, tất cả đều liên quan đến Nam Dương.” Sở Uyên nói: ” Nơi đó có rất nhiều đảo quốc, bởi vậy cũng không hẳn những phiền phức này là do Phỉ Miễn quốc có ý đồ quấy phá, nhưng cũng chưa chắc là không phải.”

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.

” Mặc kệ thế nào, biết thêm một trận pháp cũng không mất mác gì cả.” Sở Uyên nói: ” Lo trước khỏi họa.”

Đoạn Bạch Nguyệt đành phải nói: ” Cũng được.”

” Vài ngày trước Nam tiền bối cũng đã đi núi Ngọc Quan, có động tĩnh gì không?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt: ” Không có.”

” Có thể xảy ra nhiễu loạn gì hay không?” Sở Uyên có chút lo lắng.

” Yên tâm đi, Lan Nhất Triển kia không phải là đối thủ của sư phụ, thực tế mà nói thì toàn giang hồ hiện nay cũng không có mấy người có thể địch nổi hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

” Cao thâm như thế?” Sở Uyên bất ngờ: ” Là vì Bồ Đề tâm kinh sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Vì sao ngươi cũng biết thứ đồ chơi đó?”

……………….

Sở Uyên nghẹn họng.

Trước đây lúc tới tây nam, Tứ Hỉ đã từng mua về một vài quyển sách, trong đó có rất nhiều ghi chép tương tự nhau về Bồ Đề tâm kinh. Nhưng đường đường là vua một nước, xem những thứ này dường như có chút mất thể thống. Vì vậy Sở uyên nói: ” Ừ!”

May mà Đoạn Bạch Nguyệt cũng không để tâm chữ “Ừ” của hắn là có ý gì, chỉ tiếp tục nói: ” Loại võ công mà sư phụ luyện không có tên, cũng không thuộc môn phái nào cả. Từ nhỏ sư phụ đã bị người lừa bán, sau đó lúc chạy trốn thì nhận một võ sư làm cha. Sau khi võ sư ấy qua đời thì lại chạy khắp các môn phái bái sư học nghệ, nhưng mỗi lần đều vì tính tình quá mức tà khí lại bướng bỉnh cố chấp nên cứ chưa được một năm thì lại bị trục xuất sư môn. Lăn lộn như thế vài chục năm, chưa từng luyện xong loại võ công của phái nào, nhưng cũng không có loại võ công của phái nào mà sư phụ không biết.”

Sở Uyên cười nói: ” Tính cách đó đúng thật là không khác gì so với tin đồn.”

” Lần cuối cùng bị trục xuất sư môn, sư phụ bị rất nhiều kẻ thù truy sát, trong lúc chống trả thì tự mình nghiền ngẫm ra một bộ võ công, sau đó ở lại tây nam bế quan năm năm, cuối cùng mới luyện được một thân võ học tu vi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chẳng qua loại võ công này tuy có uy lực kinh người nhưng cũng không ít tác hại, nên sư phụ cũng không dám dạy hết cho chúng ta. Vì vậy lúc ta và Dao nhi học võ công, trừ bộ đao pháp võ thuật của Đoạn gia ra thì chiêu thức và nội lực cũng không hề giống nhau, người ngoài nhìn vào sẽ không ai nghĩ chúng ta bái cùng một sư phụ.”

“Nam tiền bối quả thật là lợi hại.” Sở Uyên trở mình, cả người nằm thẳng trên giường, tiếp tục hỏi: ” Vậy còn Bồ Đề tâm kinh thì sao? Ngươi luyện hay Dao nhi luyện? Hay chỉ là do người ngoài đồn đãi lung tung, chứ căn bản không có loại võ công này?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bồ Đề tâm kinh quá mức âm độc, lúc sư phụ nghiên cứu ra nội công tâm pháp, vốn là cũng muốn bảo ta luyện, nhưng rồi lại sợ vạn nhất luyện chết người thì không biết ăn nói làm sao với Phụ Vương —-“

” Cái gì gọi là vạn nhất luyện chết người?” Sở Uyên dở khóc dở cười ngắt lời hắn.

” Đó là nguyên văn lời sư phụ nói a.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Cuối cùng Bồ Đề tâm kinh bị niêm phong lại, ngay cả ta cũng không thấy được toàn bộ, chỉ xem vài đoạn mà thôi.”

” Thì ra là thế.” Sở Uyên hiểu rõ, lại nói: ” Nhưng là chẳng hiểu vì sao lúc ở trước mặt ta, Nam tiền bối cứ luôn che đầu, nếu không ta thật sự muốn cùng lão nhân gia uống một chén.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Là lão độc vật có tiếng trên giang hồ, người khác đều trốn không kịp, có lẽ ngươi là người duy nhất trên thế gian này còn muốn cùng hắn uống rượu đó.”

Sở Uyên không vui: ” Sao có thể nói tiền bối như vậy!!!”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Nói thật mà thôi, nếu thật sự có cơ hội cùng nhau uống rượu, chỉ sợ ngươi lại bị hắn tức chết.”

Sở Uyên: “….”

Bị ngươi tức chết cũng có ít gì đâu!

” Ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều sớm mà.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn.

Sở Uyên lại lắc đầu: ” Ngày mai không thượng triều.”

” Tại sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Đám lão đầu chết tiệt kia lại bắt đầu khuyên trời cản đất nữa hả?”

Sở Uyên cười ra tiếng: ” Lần này không phải, là Cao Ly Vương đã chơi đủ rồi nên muốn đi. Tốt xấu gì Kim Xu cũng tìm được phò mã ở vương thành này, cho nên trẫm ban thưởng một ít, sáng mai dẫn đầu văn võ bá quan tiễn hắn quay về Cao Ly.”

” Lại nói, Kim Xu cũng gả đến Nam Dương phải không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Trước đó chỉ nói đối phương là một thương nhân, gia thế bối cảnh đã điều tra rõ ràng chưa?”

” Quan tâm như vậy?” Sở Uyên liếc liếc hắn.

” Tất nhiên là quan tâm rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vừa nãy ngươi nói gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đều có liên quan đến Nam Dương, Kim Xu kia giờ cũng được gả tới Nam Dương, phía sau nàng lại là toàn bộ Cao Ly quốc, tuy chỉ là một quốc gia nhỏ bé chật hẹp, không đủ gây sợ hãi, nhưng nếu để người ngoài lợi dụng gây khó dễ cho ngươi thì cũng rất đau đầu.”

Sở Uyên nói: ” Ngươi lo lắng sẽ có người lợi dụng Kim Xu để khống chế Kim Thái ư?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thật sự có khả năng này.”

Sở Uyên nói: ” Kim Thái lớn nhỏ cũng là vua một nước, phải gả muội muội mà hắn thương yêu nhất ra ngoài, làm sao có thể không điều tra rõ ràng gia thế của đối phương, không cần phải lo lắng.”

” Cũng không thể khinh thường được.” Đoạn Bạch Nguyệt chen chen lấn lấn kề sát vào người hắn: ” Dù sao biên cương vương dễ nuôi như ta vậy cũng không nhiều, lòng người khó lường a.”

Sở Uyên vươn một ngón tay đẩy hắn ra: ” Nói chính sự thì nói chính sự, xem đây là ranh giới, không được qua đây.”

Đoạn Bạch Nguyệt “…”

” Dao nhi cũng cùng về với ngươi sao?” Sở Uyên lại hỏi: ” Ngày mai Kim Thái đi rồi, trong cung cũng sẽ được yên tĩnh, gọi Dao nhi vào rồi cùng ăn bữa cơm đi. Lần trước chỉ gặp một chút ở khách điếm bên ngoài Quỳnh Hoa Cốc, cũng không nói chuyện, lúc đó sự tình đột ngột phát sinh, chỉ sợ đã dọa đến hắn rồi.”

” Vì sao vẫn luôn nhớ đến tiểu quỷ kia?” Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn: ” Không được!”

” Vì sao lại không thể cho ta gặp Dao nhi?” Sở Uyên cũng bất mãn: ” Không được thì ngươi trở về đi.”

………..

Nhìn người nào đó lại đưa lưng về phía mình lần nữa, Tây Nam Vương đành phải chịu thua: ” Được được được, đêm mai ta liền dẫn hắn vào cung, được chưa? Trước khi đến gặp nhóm người Triều Nhai thì cùng nhau ăn bữa cơm.”

Thật sự là….đau đầu.

Nếu đã không cần vào triều sớm thì Sở Uyên cũng dậy trễ hơn thường ngày một chút, lúc mở mắt tỉnh lại liền thấy ngay một gương mặt gần trong gang tấc. Vì vậy bất giác lùi về sau một chút.

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Vì sao không phải là xích lại gần?

” Giả bộ!” Sở Uyên tát hắn một cái: ” Dậy mau.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chưa tỉnh ngủ.”

” Vậy liền để ngự lâm quân xem ngươi là thích khách trói vào thiên lao.” Sở Uyên lay lay hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, kéo tay hắn đưa lên miệng hôn một cái: ” Quả thực đúng như thầy tướng số mù kia đã nói, mệnh không tốt. Nếu không phải bị biếm lãnh cung thì là bị đưa đi phòng tịnh thân, lần này lại thêm thiên lao nữa.”

Sở Uyên rụt cả người vào chăn: ” Ai bảo ngươi không chịu ngoan ngoãn ở tây nam.”

” Nếu ngươi ở Tây Nam Phủ thì có đánh chết ta cũng sẽ không rời khỏi Vân Nam đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt niết lấy chóp mũi hắn: ” Lại không chịu theo ta đi.”

Sở Uyên ngồi dậy.

Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn gọi: ” Tứ Hỉ!”

” Đến đây!” Tứ Hỉ công công vui vẻ chạy vào.

Sở Uyên: “…”

” Hoàng thượng, nên rửa mặt rồi.” Tứ Hỉ công công đỡ hắn xuống giường: ” Văn võ bá quan cũng đã lục tục tới rồi, đang chờ ở thiên điện. Cao Ly Vương Kim Thái cũng đã tới, nhìn qua vô cùng vui vẻ, còn nói sang năm muốn tới nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Hắn có tổng cộng mấy muội muội?”

Tứ Hỉ công công đáp: ” Chỉ có một, chỉ có một.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, vậy là tốt rồi.

Nghìn vạn lần đừng mỗi năm tới chiêu hôn một lần a.

Sở Uyên buồn cười, cũng lười chen vào hai người bọn họ, rửa mặt xong thì đi tiễn Kim Thái rời cung. Tối hôm qua đã nói muốn tới chỗ Mộc Si Lão Nhân xem Bát Hoang trận pháp, nên Đoạn Bạch Nguyệt cũng không trở về khách điếm ngay mà ở lại trong cung. Không lâu sau Tứ Hỉ công công liền bưng điểm tâm sáng vào, còn có một bát giò heo quay đầy ụ, nhìn qua vô cùng dầu mỡ.

……………………

Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, mặc dù bình thường mình có ăn nhiều một chút, nhưng cũng không thể nào vào sáng sớm đã ăn một bữa linh đình như vậy a.

Lúc này ở khách điếm, Đoạn Dao đang cầm một túi đầy dã quả gặm, thuận tiện đong đưa cái nôi, trong nôi là tiểu nữ oa mà đám người Triều Nhai kia mang theo, mềm mại trắng trẻo, đôi mắt to tròn sáng long lanh. Vì trên đường tới vương thành được cho ăn đầy đủ sữa cháo, cho nên so với lúc mới gặp đã mập hơn nhiều lắm, vô cùng đáng yêu. Nhưng mẫu thân của nàng thì vẫn sắc nhợt nhạt tái xanh, nhìn qua như đang lâm trọng bệnh. Bởi vậy sau khi tới khách điếm, Đoạn Dao dứt khoát mang tiểu oa nhi về phòng mình chăm bẵm, những người đó cũng không có ý kiến gì, sảng khoái gật đầu đáp ứng.

Đây mà là mẫu thân gì a…. Đoạn Dao bĩu môi. Nhớ tới nữ tử mà trước đây nhị ca cứu ra khỏi nanh vuốt mãnh hổ đưa về Tây Nam Phủ, cả ngày đều không rời con nửa bước, chỉ cần đói khóc là lại ôm vào phòng cho bú sữa, đó mới đúng là mẫu thân a. Tiểu nữ oa ăn no bụng liền cười khanh khách, Đoạn Dao xoa xoa cánh tay của nó, thầm nghĩ chỉ mới mấy ngày đã có thể mập lên nhiều như vậy, không biết trước đây đã phải trải qua những ngày tháng thế nào.

Cho tới gần buổi trưa Sở Uyên mới trở lại tẩm cung, vào phòng thì thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng bên cửa sổ nhìn cái hố to trong viện kia.

Sở Uyên: “…”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mang về lại nha?”

Sở Uyên nói: ” Xem tâm tình.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Phải làm sao thì tâm tình mới tốt? Hay là ta hát một đoạn được không?”

” Lắm lời!” Sở Uyên nói: ” Đi thôi, tới điện Mộc Công.” ( điện Mộc Công: nơi ở của các công tượng trong cung.)

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: ” Bận bịu từ sáng sớm, đến bây giờ mới trở về, ngay cả chén trà cũng không uống được hay sao?”

” Hôm nay có rất nhiều việc phải làm.” Sở Uyên nói: ” Xem xong Bát Hoang trận pháp, Thái phó và các đại nhân khác vẫn đang ở ngự thư phòng đợi, nói là có chuyện cần thương nghị. Chiều nay còn muốn ăn cơm với Dao nhi rồi đi gặp nhóm người Triều Nhai nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Chỉ nghe một chút đã thấy đau đầu rồi. Nếu thật sự bận rộn như vậy thì tối nay không cần ăn cơm cùng nhau nữa, đám người Triều Nhai cũng đang ở khách điếm, dù sao cũng chạy không thoát, hơn nữa cũng không chết được, ta nuôi cho, lúc nào ngươi rãnh rỗi lại tới gặp cũng không muộn.”

” Không được, sự tình càng ngày càng nhiều.” Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn: ” Đi thôi, giữa thanh thiên bạch nhật cùng nhau tới ngự hoa viên, thử xem có ai có thể nhận ra Tây Nam Vương đang ở trong cung hay không.”

Bên trong điện Mộc Công, Mộc Si Lão Nhân đang nghiên cứu một cây mộc cầm, lúc gảy lên tiếng âm nghe như tiếng nước chảy róc rách, vô cùng êm tai.

Lần này hai người đã có kinh nghiệm, dừng bên ngoài rồi gõ cửa.

” Hoàng thượng, Tây Nam Vương.” Mộc Si Lão Nhân mở cửa, cười nói: ” Ta vừa mới thử xong một cây huyền cầm, tới đúng lúc lắm.” (huyền cầm là loại đàn có dây á)

” Vừa rồi ở bên ngoài đã nghe được, rất là thanh nhã.” Sở Uyên tiện tay cầm lấy mộc cầm: ” Không nghĩ tới âm thanh khéo léo đó lại phát ra từ loại nhạc cụ này.”

” Đây cũng là ám khí sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Không phải, chỉ là thấy miếng gỗ này rất tốt, tuy là phế liệu nhưng nếu phải đưa đi làm củi đốt thì lại luyến tiếc, vì vậy tiện tay làm cái mộc cầm này.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Đây là thứ đồ chơi do một công tượng ở thành Đại Nhạn nghĩ ra, phần lớn là dùng làm đồ chơi cho các tiểu oa nhi, dù không hiểu biết gì về âm luật gảy lên vài cái cũng rất dễ nghe.”

“Tiền bối thật sự là….” Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tìm được từ nào có thể miêu tả được suy nghĩ của mình hiện giờ, chỉ nói: ” Tay nghề tinh diệu tuyệt luân như vậy nhưng lại không chịu thu đồ đệ, thật sự là quá đáng tiếc.”

” Thu đồ đệ chính là duyên phận, cưỡng cầu không được.” Mộc Si Lão Nhân lắc đầu, lại hỏi: ” Lần này Hoàng thượng và Tây Nam Vương đến đây là vì muốn xem Bát Hoang trận pháp phải không?”

Sở Uyên nói: ” Đúng vậy.”

Mộc Si Lão Nhân dẫn hai người vào một căn phòng trống trong điện, trên mặt đất bố trí mười tám đồng nhân cao khoảng chừng một thước, dưới chân mỗi đồng nhân đều có cái bệ chứa cơ quan ám khí, bên hông còn treo một hộp gỗ tinh xảo.

” Chỗ này không lớn lắm nên cái gì cũng phải thu nhỏ vài lần.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Nhưng nếu chỉ cần xem trận pháp thôi thì dư sức rồi. Chờ tới lúc chân chính hành quân trên chiến trường thì đem đồng nhân đổi thành người thật, về phần nhân số, chỉ cần lưu ý một điều là cứ lấy mười tám người nhân lên nhiều lần là được, nhân số càng nhiều thì uy lực càng không thể khinh thường.”

Sở Uyên gật đầu: ” Tiền bối có thể biểu diễn rồi.”

Mộc Si Lão Nhân nói: ” Trước chờ một chút.”, sau đó xoay người chạy ra cửa, cũng không biết là chạy đi đâu, lát sau mới trở lại, hai tay còn cầm theo ba con chuột to béo, kêu chít chít chít chít náo loạn cả lên.

Sở Uyên: “….”

Sở Uyên: “….”

Sở Uyên: “….”

Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc đứng chắn trước mặt hắn, giúp hắn che lại một phần.

Mộc Si Lão Nhân vung tay thả mấy con chuột đó vào trong Bát Hoang trận.

Đồng nhân bắt đầu chậm rãi di động, tốc độ không nhanh nhưng mấy con chuột lại như biến thành ruồi không đầu vậy, cho dù hai bên trái phải đều có cánh cửa rộng mở cũng không biết đường chạy ra, ngược lại chạy lung tung khắp nơi trong trận pháp, như là đã bị đầu độc tâm thần rồi.

Sở Uyên khẽ nhíu mày.

Lại qua một lúc, một con chuột trong đó giống như là đã nôn nóng tới cực điểm, há mồm định chạy tới cắn vào đồng nhân hai bên, nhưng còn chưa tới gần thì cổ họng đã phun ra một dòng máu tươi. Hai con chuột còn lại nghe được mùi máu tanh, ngay lập tức bổ nhào về phía nó ăn sạch không chừa một mảnh, khắp nơi trên mặt đất đều là máu tươi tanh tưởi.

Sở Uyên cảm thấy mình sắp….ói ra.

Đoạn Bạch Nguyệt lại thấy rất rõ ràng, vừa rồi lúc con chuột bắt đầu tập kích thì cánh tay của đồng nhân kia bất ngờ cử động, chỉ trong tích tắc đã dùng lưỡi dao trong tay cắt cổ lấy mạng nó.

” Đây chỉ là một trận pháp nhỏ mà thôi.” Mộc Si Lão Nhân tắt bộ phận ám khí trong bệ chứa: ” Nếu là Bát Hoang trận pháp chân chính, thì ngoài mục đích vây khốn quân địch, còn có thể làm nhiễu loạn tâm trí, thời gian kéo dài thì sẽ sinh ra ảo giác, rồi tự giết lẫn nhau.”

Sở Uyên nói: ” Tiền bối quả thật khiến cho người ta bội phục.”

” Hôm nay Hoàng thượng không khỏe sao?” Mộc Si Lão Nhân hỏi, vì sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?

Đoạn Bạch Nguyệt kéo người ra khỏi phòng, nhỏ giọng hỏi: ” Có khỏe không?”

Sở Uyên khoát khoát tay: ” Không sao.” Sáng nay hắn vẫn chưa ăn điểm tâm, lúc tiễn đưa Kim Thái còn uống vài chén rượu, vốn đã đủ khó chịu rồi. Vừa nãy lại còn phải xem mấy con chuột cắn giết lẫn nhau, chỉ thấy trong bụng cuộn trào vị chua, dạ dày cũng mơ hồ dâng lên đau đớn.

” Bát Hoang trận pháp cứ tạm dừng tại đây đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói với Mộc Si Lão Nhân: ” Đoạn thời gian này tiền bối cũng đã khổ cực rồi, hôm khác chúng ta lại tới.”

” Tây Nam Vương đừng khách khí.” Mộc Si Lão Nhân liên tục xua tay: ” Ta phải tạ ơn Hoàng thượng mới đúng.” Mỗi ngày đều có thịt cá ăn, giường vừa to vừa mềm, càng không cần phải lo lắng bị người đuổi giết, đám công tượng nơi này cũng không giống như ở thành Đại Nhạn lúc trước, suốt ngày hục hặc đấu đá với nhau khiến người chán ghét, ai cũng gọi ” Tổ sư gia” “Tổ sư gia” vô cùng ngọt, nhất định có thể sống thêm tám mươi năm!

Sở Uyên nói: ” Vậy thì tiền bối cứ nghỉ ngơi đi, trẫm trở về ngự thư phòng có chút việc.”

” Dạ dạ dạ.” Mộc Si Lão Nhân cúi đầu nhận lệnh, lại âm thầm chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt —-đều như vậy rồi còn tới ngự thư phòng cái gì, mau mang về tẩm cung nghỉ ngơi đi a.

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, cùng Sở Uyên trở về tẩm cung.

” Chốc nữa phải về khách điếm sao?” Sở Uyên ngồi bên bàn hỏi.

” Với bộ dạng của ngươi lúc này, ta còn về khách điếm làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt rót cho hắn chén trà. ” Đừng nghĩ gì nữa, uống trà đi.”

Sở Uyên cũng cảm thấy….. Trước đây đã từng ngự giá thân chinh ra chiến trường giết địch, thủ hạ cũng máu tươi vô số nhưng lại không cảm thấy gì, vì sao hôm nay lại buồn nôn như vậy? Suy nghĩ một chút lại chỉ có thể đổ thừa cho mấy con chuột kia, thật sự quá buồn nôn mà —-dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa nhìn được mấy lần, trận đánh dùng chuột dụ địch ở tây bắc lần trước mình cũng đứng cách khá xa. Loại đồ chơi này vừa xám xịt, đuôi nhỏ xíu, ánh mắt lại lấm la lấm lét, hôi thối, còn bẩn thỉu nữa chứ.

Chao ôi….

Đoạn Bạch Nguyệt bị vẻ mặt của hắn chọc cười, đưa tay vỗ vỗ gò má hắn: ” Nghĩ gì vậy a? Trà cũng nguội lạnh rồi.”

Sở Uyên hoàn hồn, đem chén trà uống một hơi cạn sạch, kết quả….dạ dày lại càng khó chịu hơn.

” Hoàng thượng, có cần tới ngự thư phòng không?” Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài dè dặt hỏi.

Sở Uyên đứng dậy.

” Còn đi ngự thư phòng gì nữa!” Đoạn Bạch Nguyệt ngăn hắn lại: ” Cả người đều là mồ hôi lạnh.”

Sở Uyên đưa tay đè chặt dạ dày, ngồi lại trên ghế.

Đoạn Bạch Nguyệt gọi Tứ Hỉ vào, nói: ” Đi truyền thái y tới đây.”

” Ôi chao! Hoàng thượng làm sao vậy?”Tứ Hỉ công công thấy vậy hoảng sợ hỏi.

” Đi nói với thái phó, hôm nay cứ như vậy đã.” Sở Uyên nhíu mày: ” Không có chuyện gì lớn, chỉ là có chút khó chịu thôi.”

Tứ Hỉ công công vội vàng sai người đi mời thái y, còn mình thì chạy tới ngự thư phòng. Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên lên giường nằm, sau đó hỏi: ” Lại không ăn sáng sao?”

Sở Uyên nói: ” Ừ.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, cũng hết cách với hắn.

Thái y nhanh chóng chạy tới, Đoạn Bạch Nguyệt tạm thời núp sau tấm bình phong. May mà thái y không có nội lực nên cũng không phát hiện trong phòng có thêm một người khác, bắt mạch xong lại hỏi sáng nay ăn gì, sau đó mở hộp gỗ đi sắc thuốc, lại hỏi xem có cần phải đâm vài châm giảm đau hay không.

” Không cần đâu.” Sở Uyên nói: ” Đã đỡ hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại thôi.”

Thái y gật đầu, khom người lui ra ngoài rồi đóng cửa lại. Đoạn Bạch Nguyệt từ sau tấm bình phong bước ra, nói: ” Đã không ăn sáng thì thôi, sao còn uống rượu nữa?”

” Ba chén mà thôi.” Sở Uyên nằm xuống giường, đã cởi ngoại bào ra, chỉ mặc trung y màu vàng.

” Bút trướng này ta tính trên đầu Kim Thái trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lần sau nếu có cơ hội sẽ giúp ngươi đòi lại.”

Sở Uyên đá đá hắn: ” Cố tình gây sự.”

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào: ” Là yêu thương ngươi.”

Sở Uyên quay đầu tránh: ” Ngồi ngay ngắn!!!”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Sinh bệnh mà còn dữ như vậy?”

Sở Uyên nói: ” Vừa vặn, không muốn đi gặp thái phó và đám quan lại kia.”

” Lần tới nếu không muốn gặp bọn họ thì cũng không được đùa giỡn với thân thể như vậy nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Giao cho ta là được, Tây Nam Phủ đánh người cực kì có kinh nghiệm, nếu ngươi muốn nghỉ ngơi bốn ngày, ta liền cho bọn họ nằm trên giường bốn ngày.”

“Lại nữa.” Sở Uyên đưa hai tay kéo hai má hắn ra hai bên: ” Tại sao ngươi cứ luôn đối nghịch với Thái phó vậy hả?”

” Cũng không thấy hắn thích ta, vì sao ta phải thích hắn chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt nói như chuyện đương nhiên.

Miệng lưỡi đối phương quá mức hùng hồn lý lẽ, Sở Uyên cũng lười tranh cãi với hắn, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một trận. tứ Hỉ công công đưa cháo thuốc đã nấu xong tới rồi lại lui ra ngoài. Đoạn Bạch Nguyệt mở nắp hộp, một cỗ mùi thuốc gay mũi bốc lên.

” Cháo là cháo thuốc là thuốc, như thế này cũng quá—-“

Đoạn Bạch Nguyệt bưng chén cháo tới bên giường, còn chưa nói xong một câu thì Sở Uyên đã cầm lấy cái muỗng bắt đầu ăn.

” Không khó ăn sao?” Đoạn Bạch Nguyệt chỉ cần nhìn đã thấy đau răng.

Sở Uyên hỏi lại: ” Thuốc làm sao mà dễ ăn được?”

Đoạn Bạch Nguyệt: ” ….”

Nhưng thứ khó ăn đến như vậy cũng không nhiều lắm a.

Ăn xong muỗng cháo cuối cùng, Sở Uyên đưa chén không cho hắn, Tứ Hỉ công công tiến vào thu dọn, lại hầu hạ hắn súc miệng, làm việc rất nhanh nhẹn.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta không ước ao giống Kim Thái, nhưng lại rất ước ao giống Tứ Hỉ.”

Sở Uyên liếc liếc xuống hạ thân hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

” Muốn đi không?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh lắc đầu.

” Lúc nào muốn đi thì nói cho trẫm biết.” Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Trẫm xếp cho ngươi vào một đội.”

(:)))))))))) không nói chứ của quý của ca bị uy hiếp hơi nhiều).

Đoạn Bạch Nguyệt lại lãnh tĩnh nói: ” Phúc phận đó hay là để dành cho Cao Ly Vương đi.”

Sở Uyên cười nằm lại trên giường, thấy bụng thoải mái hơn nhiều.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay chống đầu nằm bên cạnh hắn: ” Còn đau không?”

Sở Uyên nói: ” Còn.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ta giúp ngươi xoa nha?”

Sở Uyên nói: ” Không nên.”

Đoạn Bạch Nguyệt cứng rắn đưa tay kéo hắn vào trong ngực.

Sở Uyên cũng không chống cự, chỉ đưa tay vỗ hắn một cái tát tượng trưng mà thôi.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa ấn vùng bụng cách một lớp y phục mỏng manh, cực kì thoải mái.

Sở Uyên xê dịch thân thể, tìm cho mình một tư thế thoải mái: ” Ngươi không cần nói gì cả.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ừ.”

Sở Uyên nhắm mắt lại, định ngủ một giấc.

Trung y buộc thắt vô cùng lỏng lẻo, chỉ sau một lát đã rơi ra, lộ ra một mảng da thịt trần—&Đoạn Bạch Nguyệt rất là bình tĩnh.

Sở Uyên cũng rất là bình tĩnh.

Chí ít thoạt nhìn rất là bình tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, để hắn xoa ấn như vậy cả đời cũng được.

Qua khoảng nửa canh giờ Sở Uyên mới nặng nề ngủ, Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, lại lưu luyến hôn một cái rồi mới đứng dậy rời cung.

Đoạn Dao đang ở khách điếm ngủ vù vù.

” Đứng dậy!” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ vào mũi hắn.

” Lại làm sao vậy?” Đoạn Dao ra sức ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có chuyện tốt.”

Đoạn Dao vốn đang cố gắng mở được một nửa con mắt, nghe hắn nói vậy xong thì quyết đoán nhắm lại. Dù sao mỗi khi ca ca thân yêu nói có chuyện tốt thì mười lần có chín đều không phải là chuyện tốt gì.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dẫn ngươi vào cung.”

A?? Đoạn Dao ngồi dậy: ” Vào cung làm chi? Xem Bát Hoang trận pháp sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ăn.”

Đoạn Dao: “…”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiểu Uyên muốn gặp ngươi.”

Đoạn Dao buồn bực: ” Tiểu Uyên là ai?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.

Đoạn Dao lại càng mờ mịt.

Bởi vì đệ đệ quá mức ngu xuẩn nên Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khách hơn là nói: ” Sở Hoàng.”

” Hoàng thượng muốn mời ta ăn cơm?” Đoạn Dao cảm thấy bị chấn động.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đừng làm Tây Nam Phủ mất mặt.”

Đoạn Dao: “…”

Vì sao a?

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: ” Mau đổi bộ y phục nhăn nhúm ngươi đang mặc đi, rồi lát nữa theo ta vào cung.”

” Tiểu Uyên..?” Đoạn Dao cảm thấy thật là khó hiểu, đây là xưng hô rách nát gì…

Đoạn Bạch Nguyệt túm đầu hắn hung bạo đánh một cái: ” Tiểu Uyên là để ngươi gọi sao!!!”

Đoạn Dao nghĩ chắc chắn vì mình chưa tỉnh ngủ nên đầu óc không đủ dùng rồi. Tây Nam Phủ ngoài sáng thì dã tâm lang sói, trên thực tế vẫn luôn giúp đỡ triều đình, chuyện này hắn cũng có thể nhìn ra được, nhưng cũng không đến mức gọi “Tiểu Uyên” thân thiết như này a, chẳng lẽ là biệt hiệu?

Thế cho nên mới nói con người một khi đã chui vào sừng trâu thì rất khó trở ra a. Vì vậy mà tận một canh giờ trôi qua rồi Đoạn Dao vẫn còn đang suy nghĩ, đây là cái biệt hiệu rách nát gì nha, nghìn vạn lần đừng nói Hoàng thượng cũng gọi ca ca là Tiểu Nguyệt, nghe tên liền nghĩ nhất định là ca cơ trên sông Tần Hoài a.

” Vì sao Hoàng thượng lại muốn tìm ta ăn cơm?” Đoạn Dao hỏi vấn đề này đã là lần thứ tám.

Đoạn Bạch Nguyệt rất muốn đút vào miệng hắn một gói thuốc câm.

Đoạn Dao chống cằm nghĩ ngợi, chẳng lẽ là bởi vì mình tìm được người Triều Nhai?

Sắc trời dần tối, Đoạn Bạch Nguyệt dẫn Đoạn Dao vào cung.

Tuy nói không bày tiệc gì lớn nhưng Sở Uyên cũng phân phó người chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, một nửa là hương sắc của vương thành, một nửa còn lại đều là món đặc sắc thiên về chua cay của tây nam.

” Đừng để mất mặt.” Lúc tiến vào tẩm cung, Đoạn Bạch Nguyệt lại căn dặn đệ đệ một lần nữa.

” Tất nhiên!” Đoạn Dao thanh giọng một chút, đưa tay đẩy cửa ra.

” Dao nhi.” Sở Uyên đứng dậy, tươi cười đi tới đón.

Đoạn Dao có chút kinh ngạc đến ngây người, Hoàng thượng a, cư nhiên lại là người đã từng gặp ở khách điếm bên ngoài Quỳnh Hoa Cốc lần đó.

Khoan!!!!

…..

…..

…..

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy thật đau đầu, bộ dạng ngu xuẩn gì đây!!

“Dao nhi?” Sở Uyên cũng không hiểu.

Trong đầu Đoạn Dao nhanh chóng hiện ra một đoạn ký ức ngắn ngủi, lúc trước gặp ở khách điếm, hắn cho rằng người đó là người trong lòng ca ca, sau lại sư phụ nói người trong lòng ca ca là Thẩm tướng quân, vì vậy hiển nhiên hắn cũng tự động nghĩ người đó thành thuộc hạ của Thẩm tướng quân. Nhưng nhưng nhưng nhưng cư nhiên lại là Hoàng thượng?

……

” ĐOẠN, DAO!” Tây Nam Vương rít qua kẽ răng.

” Đừng câu nệ gì cả.” Sở Uyên cười nói: ” Cứ xem như đang ở nhà là được.”

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a! Đoạn Dao khóc không ra nước mắt, cảm thấy niềm tin của mình đã đổ nát rồi, cả thế giới đều trở nên vô cùng xa lạ.

Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát xách hắn vào, trực tiếp đặt lên ghế ngồi.

Sở Uyên cũng thấy có gì đó không đúng, trước đây đã sớm nghe nói Tiểu Vương gia của Tây Nam Phủ rất ngây thơ hồn nhiên, lại nghe Đoạn Bạch Nguyệt nhắc tới vài lần, cũng nghĩ chắc phải lanh lợi đáng yêu lắm, nhưng vì sao hôm nay nhìn qua có vẻ…ngốc như vậy?

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Có rượu mạnh không?” Hai chén cho say mèm vừa đẹp.

” Dao nhi vẫn còn nhỏ, uống rượu mạnh gì chứ.” Sở Uyên bưng một chén sữa dê trên bàn đưa qua: ” Đây là sữa dê ta cố ý bảo ngự trù làm, nếm thử xem, bên trong có bỏ thêm táo vàng, vừng và đậu phộng nữa, vừa ngọt vừa thơm.”

Đoạn Bạch Nguyệt than thở: ” Đã lớn lắm rồi, còn làm mấy thứ này làm gì? Ngươi cũng nuông chiều hắn quá đi.”

” Liên quan gì tới ngươi!” Sở Uyên liếc mắt trừng hắn.

Đoạn Dao khô khốc nuốt nước miếng.

Đầu Đoạn Bạch Nguyệt lại đau như muốn nứt ra, đây là bị người hạ cổ rồi đúng không?

Sư phụ thì suốt ngày che mặt, đệ đệ thì cư xử lỗ mãng, người nhà gây trở ngại như vậy, cảm thấy có lẽ sau ba mươi tuổi cũng chưa thành thân được mất.

Mà giờ phút này, trong đầu đệ đệ thân yêu vẫn như có vạn cái trống đang cùng nhau đánh, vạn con ngựa cùng hí vang lừng, vạn mũi tên cùng lúc bắn ra, vạn người cùng nhau xướng khúc.

Nhìn hai người nói chuyện với nhau trên bàn cơm, rõ ràng chính là đang liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình.

Tỉ mỉ ngẫm lại, Thẩm tướng quân là do sư phụ nói, là do sư phụ nói, là do sư phụ nói.

Đầu mình bị úng nước rồi hay sao? Lại đi tin lời sư phụ nói.

Dù sao hắn cũng chính là người mà chỉ cầm một cái lưỡi cưa cũng có thể thổi phồng thành một thanh bảo kiếm a.

Hiện giờ ca ca vẫn còn đang mang bên hông một khối sắt vụn kìa!

Nhưng đúng là trăm triệu lần không ngờ tới, người trong lòng ca ca lại có thể là hoàng thượng, lại có thể là hoàng thượng, lại có thể là hoàng thượng.

Này này này…..

Đoạn Dao mạnh mẽ uống cạn chén sữa dê, sau đó lại “cạch” một tiếng đặt chén rỗng lên bàn, ngoài miệng còn lưu lại một vòng sữa trắng.

Sở Uyên bị động tác của hắn làm giật nảy mình.

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Sở Uyên nghĩ, tốt nhất mình đừng nói gì nữa cả, im lặng dùng bữa là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.