Đệ Nhất Thần Y

Chương 33: 33: Khinh Thường





"Ha ha ha! ”
Tiếng cười vang dội.

An Hữu Tây hừ một tiếng, không hề khách khí, cánh tay trông có vẻ nhỏ nhắn đấm thẳng lên ngực anh Lâm.

Anh Lâm không quan tâm, để kệ cô ấy tấn công.

Nhưng khi nắm đấm bé nhỏ kia đánh lên ngực hắn, sắc mặt anh Lâm thay đổi.

Hắn ôm ngực, trợn tròn mắt, lùi về sau hai bước, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn.

"Đau đau đau! đau chết tôi mất! Đau quá! Mau gọi xe cấp cứu cho tôi!"
"Á?"
Tên đứng sau sững sờ.

"Xảo kình?"
Tần Long sững sờ.

Không ngờ cô gái này lại là con nhà võ đó?
Nhìn thấy tên đô con ngã xuống đất, sắc mặt Hồ Á Luân thay đổi.

"Con nhãi!"
Mấy tên của võ quán tức giận vô cùng, chúng lập tức tiến lên, nhưng Hồ Á Luân vội vàng ngăn chúng lại, ghé bên tai chúng nói mấy câu.


Sắc mặt chúng thay đổi, nhìn An Hữu Tây bằng ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng đỡ anh Lâm đang lăn lộn dưới đất dậy, trợn mắt nhìn hai người, chẳng dám nói mấy lời hung hăng, chỉ đành lủi đi.

Chạy rồi sao? Tần Long cảm thấy bất ngờ.

"Hình như chúng rất sợ cô?"
Tần Long cười nói.

An Hữu Tây không nói gì, quay người nhìn Tần Long: "Ban nãy anh đánh Thái Cực Quyền à?"
"Coi là vậy đi!", Tần Long tùy tiện mỉm cười đáp: "Bạn học này, cảm ơn cô nhé".

Mặc dù dù cho cô ấy có xuất hiện không anh vẫn xử lý được.

An Hữu Tây rất bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng, khi nhìn Tần Long, đôi môi anh đào khẽ mở: "Vậy thì, anh có thể đánh một lần bài Thái Cực Quyền ban nãy cho tôi xem không?"
"Cô muốn học hả?"
"Không, tôi chỉ! không có gì", ánh mắt An Hữu Tây lóe lên sự nghi ngờ, nhưng nó nhanh chóng biến mất.

Thực ra ban nãy, khi cô ấy nhìn thấy Tần Long tung quyền, cô ấy bất ngờ nhìn thấy từng nhành hoa ngọn cỏ xung quanh anh dao động theo tiết tấu, giống như có dòng khí đi qua.

Khí kình?
Không thể nào! Sư phụ từng nói, võ giả dùng được khí kình có thể chỉ cần dùng một ngón tay để phá đá, chỉ một cánh tay có thể tạo ra lực nghìn cân.

Anh chàng này ít tuổi, trông khá non nớt, mặc dù biết mấy chiêu, nhưng còn kém xa võ giả khí kình.

Chắc là mình nhìn nhầm rồi.

An Hữu Tây thầm nghĩ.

"Nếu muốn xem thì để lần sau đi, bây giờ tôi hơi bận", Tần Long nhìn sắc trời rồi nói.

"Vậy không bằng như này, thứ hai anh đến võ quán Xương Nam, đến đó đánh một bài quyền mà anh học được cho tôi xem, sau khi đánh xong, anh và tôi coi như không nợ gì nhau nữa, anh thấy thế nào?", An Hữu Tây suy nghĩ một lúc liền nói.

"Được".

"Tạm biệt".

An Hữu Tây bình tĩnh nói, sau đó quay người chống gậy từ từ rời khỏi đây.

Cô gái xinh đẹp, chỉ tiếc là mắt và chân có tật.

Tần Long lắc đầu quay người rời đi.


Khi đến nhà họ Diệp, Diệp Hổ đích thân đứng đón ở cổng, không chỉ ông ấy mà còn có cả vợ Diệp Hổ, mẹ Diệp Viên Viên - Trương Linh Linh đứng đón, vẻ ngoài của bà ấy có vài nét tương tự với Diệp Viên Viên, tao nhã, hào hoa, không hề mang dấu vết của tuổi già, chắc lúc trẻ cũng là một mỹ nhân.

Hai người chuẩn bị xong thức ăn để chiêu đãi Tần Long.

Tần Long cũng không khách khí, thoải mái ăn một bữa thỏa thích mới thong rong lên lầu.

"Tần Long, cậu đến rồi".

Diệp Viên Viên ngồi trên giường, gò má ửng đỏ.

"Ừm, bạn học Diệp, chúng ta bắt đầu chữa trị thôi, mong cậu phối hợp với tôi", Tần Long mỉm cười nói.

"Được rồi, cậu nói thế nào thì như thế", Diệp Viên Viên cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, gò má đỏ bừng xinh đẹp.

Tần Long sững sờ, cảm giác lời này hơi là lạ, Diệp Viên Viên cũng phản ứng lại, gò má vốn đỏ bừng giờ càng đỏ hơn, nóng như lửa đốt.

Tần Long lắc đầu, lấy bọc kim châm trên eo xuống.

Diệp Viên Viên thấy vậy lập tức cởi đồ ra.

"Không cần cởi đồ, cậu nhấc chân lên là được".

Tần Long vừa khử trùng cho kim châm, vừa nói.

"Nhấc chân?"
Diệp Viên Viên sững sờ, nhưng vẫn làm theo.

"Người ta nói mười ngón tay nối liền tim, ngón chân cũng vậy".


Tần Long cầm ngón chân trắng nõn như ngọc hoàn hảo của Diệp Viên Viên, vừa châm cứu vừa nói.

Diệp Viên Viên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Long, hơi xuất thần, kim châm cắm trên huyệt vị, nhưng không có cảm giác gì.

Cứ như vậy kéo dài khoảng một tiếng, Tần Long bắt đầu thu kim.

“Cậu mắc bệnh này từ nhỏ, tích lũy nhiều năm, bệnh thành tật, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa", Tần Long nói.

"Không sao, bạn học Tần Long đã cố gắng lắm rồi, cảm ơn cậu", Diệp Viên Viên mỉm cười nói.

"Vậy thì tốt, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước".

"Tôi tiễn cậu".

Diệp Viên Viên kiên quyết nói, vội vàng đi đôi dép lông, sau đó theo Tần Long xuống tầng.

Nhưng lúc này có hai vị khách không mời mà đến xông vào nhà họ Diệp.

"Chú Diệp, cháu đưa một đại sư châm cứu đến này, lần này bệnh của Viên Viên được chữa rồi", một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest phẳng phiu bước vào, hét lớn, giọng nói vang khắp nhà họ Diệp.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.