Đệ Nhất Danh Sách

Chương 45: Ngươi Là Bác Sĩ






So sánh cẩn thận giữa Dương Tiểu Cận và tư quân.

Nhâm Tiểu Túc thấy đội ngũ tư quân dường như có chút thiếu cảnh giác, 12 binh sĩ ở ngoài dã ngoại mà chẳng ai gác đêm.Tiếng ngáy vang tận trời từ trong lều vải, rõ ràng họ ngủ say như chết.

Tuy dã thú đều bị ngăn khỏi phạm vi hàng rào, có điều các người cũng không nên tùy tiện như thế chứ.Còn Dương Tiểu Cận, tiếng hít thở của nàng đều đều và nhỏ, rõ ràng không hề ngủ sâu.Nhâm Tiểu Túc cảm giác chuyện mình phải cẩn thận là bình thường, vì hắn từng thấy rất nhiều người bị giết vào ban đêm.

Chẳng lẽ Dương Tiểu Cận cũng lớn lên trong hoàn cảnh như hắn mới dưỡng thành thói quen như thế?Hắn cảm thấy chuyện đã qua của một người ở quá khứ sẽ quyết định thói quen hiện tại của họ.


Hẳn Nhâm Tiểu Túc từng trải qua tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.Sáng sớm, Nhâm Tiểu Túc thừa dịp mọi người chưa thức thì đi tới chỗ mình ném xương cá hôm qua xem xét.

Đêm qua hắn còn chừa lại thịt cá là để nhìn xe ban đêm có dã thú nào bị hấp dẫn qua không.Rất nhiều người sợ dã thú là vì họ nghĩ dã thú dữ như vậy sẽ chẳng sợ con người.

Có điều dã thú cũng đâu có ngu, trên thực tế, đa phần dã thú đều cực kỳ cảnh giác.

Dã thú đi một mình thấy có nhiều lều vải thế này chỉ sợ sẽ không tới gần.

Có điều trong xương cá còn lẫn ít thịt cá lại cách lều trại khá xa, có thể sẽ có dã thú tới ăn.Nhâm Tiểu Túc cẩn thận từng li từng tí đi tới nơi ném xương.

Đồng thời để ý xem xung quanh có dấu vết dã thú không, thế mà thủy chung không phát hiện có gì lạ.Có điều khi tới gần hơn, hắn phát hiện toàn bộ xương thịt đều chẳng còn gì, xung quanh lại chẳng có dấu chân dã thú.Nhất thời Nhâm Tiểu Túc rút cốt đao ra ngưng thần cảnh giác, vừa đề phòng vừa cẩn thận lùi về phía sau, là kiến tha xương thịt đi ư? Có khả năng này, hiện tại con kiến lớn bằng ngón tay cái, nếu gần đây có ổ kiến, một đêm đủ để chúng chuyển sạch xương thịt.Nhưng nội tâm Nhâm Tiểu Túc vẫn nghi ngờ như cũ.

Lúc hắn ở lại thì mọi người đã thu dọn xong và chuẩn bị xuất phát, tất cả đều gấp lều nét ở trong rương phía sau xe việt dã.Lưu Bộ tiếp tục phàn nàn với Lạc Hinh Vũ:- Hinh Vũ, ngươi không nên đổi Chocolate với hắn.

Tên lưu dân kia mà xứng ăn thứ đó?Lạc Hinh Vũ cũng không để ý Lưu Bộ, nàng cũng không tính ăn hai thanh chocolate kia!Đoàn xe xuất phát, họ dựa vào sự chỉ dẫn của Nhâm Tiểu Túc mà bắt đầu đi vào rừng, mặt trời chiếu xuyên qua tán cây, rừng cây tỏa ra khí mát lạnh êm dịu.Thời điểm này mọi người đã quên đi sợ hãi vì dấu chân tối qua.


Thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn nghe được tiếng ca hát truyền từ phía sau.

Có một tư quân bàn gì đó về thị và cười.Dường như mọi người đều tưởng họ tới nơi này là để tham quan.Còn một khoảng ngắn nữa là tới bờ sông, Nhâm Tiểu Túc nói với tài xế:- Cố gắng tránh xa con sông kia.Kỳ thật hắn cũng không biết trong sông có gì nguy hiểm không, chỉ là một màn đêm qua để lại ấn tượng quá sâu cho hắn.Kết quả binh sĩ lái xe lại không nghĩ vậy:- Khoảng cách của chúng ta tới con sông kia còn rất xa.

Hơn nữa chẳng phải trong sông chỉ có chút cá thôi, cá còn có thể nhảy lên bờ cắn ngờ? Ngươi đừng xuống dưới bơi là được.Nhâm Tiểu Túc không nói thêm gì, hắn quyết định, chỉ cần có nguy cơ nào xuất hiện, hắn sẽ bỏ chạy mặc kệ đám ngu xuẩn này.Lúc này, bỗng nhiên binh sĩ phan xe lại, hốt hoảng nói:- Phía trước!Nhâm Tiểu Túc nhìn về hướng đó, thấy được một con hươu có sừng to màu đỏ đang đứng.Hươu sừng đỏ chỉ lớn sau nai sừng tấm Bắc Mỹ.

Thân hình nó to lớn, sống quần cư, ăn cỏ, lá cây, cành non, cỏ cây cùng trái cây, thích ăn muối.Mà con hươu trước mặt này e rằng phải cao trên hai mét, nó đang lẳng lặng đứng trên đường nhìn đoàn xe.Đoàn xe lâm vào trạng thái khẩn trương, đám tư binh nhao nhao lên nòng.

Bỗng nhiên trong rừng cây vang lên tiếng sàn sạt, lại có hai con hươu sừng đỏ chui ra, có vẻ là con của con hươu to lớn kia.m thanh của Hứa Hiển Sở truyền tới từ trong bộ đàm:- Không được nổ súng!Con hươu sừng đỏ kai không có tính công kích, nó chỉ tò mò đứng nhìn đội xe, chuẩn bị rời đi.

Mọi người trong xe thở ra một hơi, tâm tình cũng buông lỏng.Binh sĩ cười nói:- Động vật ăn cỏ mà thôi.

Nhìn các người bị dọa thành dạng gì kìa, nơi này không có dã thú ăn thịt.Lúc này mọi người lại cười đùa, phảng phất như người khẩn trưởng khi nãy không phải bọn họ.Có điều vào lúc này bỗng nhiên hươu sừng đỏ lại xông về hướng đoàn xe.

Đầu nó cúi xuống, sừng to hướng về phía chiếc xe dẫn đầu!Lái xe chửi bật một tiếng rồi nhanh chóng đạp chân ga tiến vào rừng, bất chất việc có thể đâm vào cây lật xeMay mắn là khi cự lộc tới nơi, xe dẫn đầu cũng kịp thời chuyển hướng xẹt qua sát người con hươu.

Cỗ xe đằng sau không may mắn như vậy, sừng hươu cực kỳ cứng cỏi hất văng chiếc xe!Ngay sau đó, không chờ người trên xe chạy xuống.


Đầu cực lộc cùng hai hươu con đã chạy vào rừng!Có người hướng về phía cự lộc chạy mà điên cuồng nổ súng, có điều không bán chúng, kỹ năng dùng súng của họ cũng thật đáng kinh ngạc.Nhâm Tiểu Túc vì chạy nhanh mà đụng vào một cái cây gần đó, đầu xe biến dạng, khói trắng bốc lên nghi ngút!Lúc này, có người la lên:- Mau tới cứu người!Âm thanh Lưu Bộ vang lên:- Không phải lưu dân kia là bác sĩ của thị trấn à.

Mau kêu hắn cứu người đi!Nhâm Tiểu Túc bước xuống xe, đi tới chỗ đám người.

Bất quá hắn phát hiện lái xe của chiếc xe thứ hai chỉ bị trầy xước phần cánh tay mà thôi, không có gì quá mức cả.Lưu dân bước ra từ chỗ chết, việc này chẳng khác nào chuyện vặt trong mắt họ.

Mấy vết thương trầy da thế này không đáng nhắc tới.Nhâm Tiểu Túc cau mày, hắn căn bản không có ý chữa trị cho tên này.

Loại binh sĩ này không đáng để hắn lãng phí hắc dược.

Hắn đang khó hiểu không biết vì sao đột nhiên cự lộc lại công kích bọn họ:Lưu Bộ xô Nhâm Tiểu Túc rồi hét lớn:- Không phải ngươi là bác sĩ à, nhanh cứu người đi!- À!Nhâm Tiểu Túc đáp một tiếng rồi nhìn vết thương của tài xế nói:- Nhanh khỏi đi nhanh khỏi đi nhanh khỏi đi nhanh khỏi đi…Lưu Bộ nghệt mặt:- Ngươi cứ như vậy mà trị thương, ngươi là bác sĩ dạng gì vậy hả?!Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi rồi đáp:- Phù thủy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.