Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 1 - Chương 12: Đại náo hỉ đường (một)




Ngày 12 tháng 3, là ngày lành tháng tốt, Ngự Không đứng đầu quan Ngự sử Bách vương triều cùng thiên kim Tả Tướng kết tóc se tơ.

Cảnh xuân tươi đẹp trăm hoa đua nở. Tướng phủ và Ngự phủ một mảnh vui mừng, màu đỏ rực rỡ hạnh phúc tràn ngập từng góc. Ngự phủ càng thêm người như nối đuôi nhau, tiếng chúc mừng liên tiếp không ngừng, bao tiền lì xì, quà tặng thu đến mỏi tay.

"Lão gia, đã tìm được thiếu gia!" Một người mặc gia đinh trang phục màu đỏ vội vả chạy tới.

"Ở nơi nào? Lúc này cũng còn không cho hắn đi thay đổi hỉ phục đi đón tân nương." Khuôn mặt của Ngự lão gia vẫn không giảm nét tuấn tú, bị chọc tức đỏ bừng.

"Thiếu gia đang ở nguyệt đình, ai nói chuyện, hắn cũng không để ý, không biết thế nào."

"Gọi Ngự Dung đi xem một chút, ngay cả trói cũng phải trói đi cho ta!" Ban đầu hắn chính miệng đồng ý, nếu không, lão làm sao ra mặt đồng ý hôn sự này, bây giờ muốn đổi ý, danh tiết nữ nhi người ta quan trọng bao nhiêu a, cũng không thể hủy ở trong tay hắn.

"Trói cái gì, con trai của cha không phải đi ngay sao" Tiếng nói vừa dứt Ngự Không mặc hỉ bào đỏ rực đang ở ngay bậc thềm đi đến. Đôi mắt to xinh đẹp buồn cười nhìn Ngự lão gia, lông mi thật dài ở trên mặt trơn nhẵn, đôi môi đỏ thắm giống như sẽ nặn ra nước, có chút nhếch lên, cả gương mặt không hòa hài bén nhọn, cằm hài hước khẽ giơ lên, phối hợp bổ sung cho nhau. Rất có khí chất nam nhân, không giống khí thế bá vương như Bách Phi Thần, Ngự Không lộ ra phong độ văn nhân trong xương, vì vậy thoạt nhìn rất mềm yếu, ngược lại làm cho người ta cảm giác kiên cường. Cho dù nét mặt vẫn không che giấu được nét ôn nhu tao nhã bẩm sinh.

Người thật là mâu thuẫn.

"Tiểu tử thúi còn biết xuất hiện, nếu để cho nữ nhi người ta mất mặt, trở về xem ta có thu thập ngươi không!" Ngự lão gia trừng mắt ra vẻ tuyệt đối không tha thứ.

"Cha, nếu ta đi, đoán chừng có thể nàng sẽ mất mặt hơn." Ngự Không cười rất rực rỡ, bất quá làm cho Ngự lão gia có một loại cảm giác lạnh cả sống lưng.

"Tiểu tử thúi nói cái gì đó! Ngươi đi nhanh lên, chỉ cần hôm nay ngươi đàng hoàng, cha cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái. Nhanh đi." Ngự lão gia hối thúc. Ngự Không không thú vị bĩu môi, giẫm chận một cái liền đi thẳng ra bên ngoài. Ngự lão gia nhìn theo bóng lưng Ngự Không càng lúc càng xa, lẩm bẩm nói: "Ngọc nhi a, Không nhi muốn lấy vợ rồi, ngươi thấy được không. . . . . ."

Từ Ngự phủ đến Tướng Phủ chỉ cách mấy con phố ngắn ngủn, chỉ tốn hai khắc chuông, mà quay về phải đi một vòng quanh kinh đô ước chừng một canh giờ, dân chúng kinh thành cũng nối đuôi nhau ra chứng kiến kim ngọc lương duyên này. Kèm theo tiếng khóc thút thít của các nữ nhân. Ngự Không cùng thiên kim Tả tướng Trác Diệc đi vào Ngự phủ treo tơ lụa đỏ thẫm.

"Ngự đại nhân và Trác tiểu thư thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."

"Ngự đại nhân được giai nhân thế này, thật là làm người khác ghen chết."

"Ngự đại nhân và Trác tiểu thư kết duyên tần tấn, sợ rằng không ít tài tử giai nhân kinh thành phải chuẩn bị rơi lệ rồi."

Tiếng nói nịnh nọt khoe khoang vang lên không ngừng, trên mặt Ngự Không nở nụ cười tao nhã lịch sự nhưng không nói lời nào, Ngự lão gia niềm nở lễ độ, bầu không khí rất sôi nổi.

Cuối cùng đã tới đại sảnh, hai người mới đứng lại, Ngự lão gia ngồi vào chỗ của mình, mọi người ăn ý ngậm miệng. Vốn đại sảnh rộng rãi chen chúc gần trăm người, xem ra có chút chật chội, các loại ánh mắt khác nhau nhìn soi mói vào khuôn mặt tươi cười của Ngự Không, ở dưới khăn cưới, Trác tiểu thư cũng không bình tĩnh như hắn. Hai tay nắm ở trước người, bởi vì ống tay áo to lớn ngăn trở người khác không nhìn thấy nàng đang run rẩy.

"Lãm Nguyệt công chúa đến." Người điều khiển nghi lễ vừa muốn nói chuyện, lại bị giọng nói đặc biệt cao vút của Ngụy Trung Hiền cắt đứt. Một bóng dáng xinh đẹp đỏ rực bước vào cửa sảnh. Trang phục đính Ngọc châu, Phỉ Thuý, cài trâm phượng. Rất là nghiêm túc.

"Hôm nay là ngày Đại Hỉ của Ngự đại nhân, các vị không cần đa lễ, Ngự lão gia, đây là tuyệt bút chế tác ‘Lưu Vân’ của Phong Khinh Vân, Hoàng Huynh nhờ Bổn cung mang tới." Lãm Nguyệt cười vui vẻ, khiến mọi người cảm thấy không thành thật. Đây là Lãm Nguyệt công chúa ngang ngược, không để ý đến đạo tam can ngũ thường, hành động tùy ý, hung hãn nhất lịch sử sao?

"Ta có già như vậy sao? Người ta rõ ràng mới hơn bốn mươi một chút, nhìn gương mặt cũng chỉ mới 30 thôi." Ngự lão gia bất mãn phát ra bực tức, chẳng qua, bản thân quả thật không kịp chờ, chạy đến bên cạnh Lãm Nguyệt nhận lấy ‘Lưu Vân’ trong tay Ngụy Trung Hiền. Nói chính xác là giành lấy.

"Cha, gấp cái gì, một chút nữa trở về từ từ xem." Ngự Không cười nhận lấy cuộn tranh mà Ngự lão gia muốn mở ra, tiện tay ném cho Ngự Dung. Trên mặt cười mơ hồ có chút phát rét. Bách Phi Thần thật đúng là giữ chữ tín, xem ra mấy năm này ta đối với hắn thật quá tốt rồi.

Bách Phi Thần biết nhất định khóc không ra nước mắt. Bức tranh ‘Lưu Vân’ này Ngự lão gia thỉnh cầu bằng mọi cách, Bách Phi Thần bất đắc dĩ nói khi nào Ngự Không thành thân xem như làm quà tặng, mình làm tròn lời hứa còn bị Ngự Không ghi hận. Là năm hạn bất lợi của hắn sao?

"Hay là Ngự lão gia mở ra xem một chút đi, đoán chừng một lúc nữa ta lại mang về." Lãm Nguyệt vừa nói ra lời này, trên trán Ngụy Trung Hiền mồ hôi lạnh rơi xuống.

Bà cô nhỏ này, hôm nay chịu khó chắc không có chuyện gì tốt. Đối nghịch với Ngự đại nhân vài chục năm nay, làm sao lòng tốt thay Hoàng thượng tặng quà như vậy?

"Này. . . . . . Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi cũng đừng quấy rối, Không nhi nhà chúng ta cưới dâu dễ dàng sao." Cái miệng nhỏ của Ngự lão gia nhếch lên, uất ức nhìn Lãm Nguyệt, bộ dáng rất chọc người giống hệt Ngự Không. Tay nắm chặt ‘Lưu Vân’ vừa mới đoạt lại từ trong tay Ngự Dung. Tư thế thề sống chết không trả.

Mọi người âm thầm gật đầu, lúc này mới giống là Lãm Nguyệt công chúa nha, nếu hôm nay không đến làm ầm ĩ, thật đúng là xin lỗi Ngự Không chăm sóc ‘đặc biệt’ cho nàng mấy năm nay.

Ngược lại, Ngự Không rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay xuất mồ hôi, âm thầm buông lỏng.

Mặc dù bọn họ biết Lãm Nguyệt chỉ cần có một trò đùa để xem, nhưng trò đùa này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh bọn họ trong sống ngoài khét.

Chát!

Trên gương mặt tuấn tú của Ngự Không nổi lên dấu đỏ. Vẻ mặt Lãm Nguyệt vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như mới vừa ra tay không phải là nàng.

Vào giờ khắc này, đầu óc mọi người rơi vào trong chết lặng. Ngự lão gia cũng kinh hãi, cằm cũng muốn rớt xuống.

Rốt cuộc khuôn mặt tươi cười của Ngự Không biến mất, thay vào đó là gương mặt mê mang. Ác như vậy, không giống tác phong của nha đầu này a.

"Ngự Không, cho ta một công đạo đi." Không cười hi hi ha ha giống bình thường, khí chất hoàng gia bẩm sinh ở trên người Lãm Nguyệt thể hiện không bỏ sót, tất cả mọi người cho rằng bị hoa mắt. Đây mới thật sự là Lãm Nguyệt công chúa. Tỉnh táo, ưu nhã, bao quát tất cả mọi thứ.

Ngự Không tiếp tục mê mang, nàng đang nói gì?

Núp ở một bên, Triển Phong Hoa hé miệng cười cười. Đây là có cao nhân chỉ điểm a, sợ rằng Ngự Không phải ăn thua thiệt rồi. Văn Nhân cũng không để lại dấu vết, cách xa Triển Phong Hoa, tên hồ ly này cười một tiếng, hắn đã cảm thấy không thoải mái.

"Tiểu Ngữ, ngươi cảm thấy cái này so với đêm tân hôn của Hoàng thượng thì thế nào?" Triển Phong Hoa nhíu mày.

"Chẳng phân biệt được, cũng như nhau." Văn Nhân giương mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú, sưng đỏ của Ngự Không, rất nghiêm túc gật đầu.

"Không hiểu?" Lãm Nguyệt chê cười, con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn về phía bộ dáng xem kịch vui của Triển Phong Hoa."Triển đại nhân, làm phiền ngươi tới nói cho hắn biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.