Đấu Phá Hậu Cung

Chương 40: Giấu độc 【 một 】




Edit: Fuly

Trích Tinh đài nằm ở sườn phía Bắc của hoàng cung, do Hoàng đế khai quốc của nước Ngự - Cảnh Thành Đế sai người xây dựng, cao đến mấy trăm trượng, nhìn xuống là chiếc hồ rộng tựa như một mặt gương lớn, ban đêm ngửa đầu là thấy vạn ánh sao.

Ngẩng đầu ba thước có thần linh, nghe nói sự tồn tại của Trích Tinh đài này là để cho các vị Đế Vương biết đạo lý “Chuyện đang làm trời đang nhìn”, cố gắng làm một Quân Vương hiền lương, không thể hoang phế đế nghiệp.

Nhưng đế vị truyền xuống nhiều đời, các quân chủ sau này dần dần không vì cảm thấy không thẹn với trời, bước lên đài ngắm sao nữa, mà chỉ cầu không thẹn với lòng thôi. Vì vậy Trích Tinh đài này cũng từ từ trở thành một nơi du ngoạn, chỉ có hoàng thượng hoặc Thái hậu, hoàng hậu mới có quyền thiết yến ở đây.

Thái hậu đã không lộ diện một thời gian, nghe nói là dốc lòng hướng Phật sao chép kinh thư, hôm nay thiết yến ở nơi này mời chúng phi tề tụ ở Trích Tinh đài ngắm sao.

Các phi tần từ Lục Phẩm trở lên đều tới, ngay cả Thường Tiệp dư vẫn luôn ở Thanh Tâm Điện tu thân dưỡng tính cũng có mặt.

Gió đêm phất qua, mang đến cảm giác lạnh lẽo, trên Trích Tinh đài cực kỳ náo nhiệt, nhưng chỉ có Lục Khê là trầm mặc nhìn cảnh tượng nhộn nhịp đó.

Thái hậu cười liếc nhìn hoàng hậu, vừa sai cung nữ dâng thức ăn lên, vừa nói: " Mấy ngày nay ai gia đều ở trong Thọ Khang cung trai giới hướng Phật, vì vậy không mấy để ý đến chuyện hậu cung, trong khoảng thời gian này hoàng hậu đã khổ cực rồi."

Hoàng hậu vội nói: "Mẫu hậu qua khen, nhi thần cũng chỉ tận lực làm việc, mong muốn xẻ bớt gánh nặng cho mẫu hậu thôi, sao có thể gọi là khổ cực được?"

"Hoàng hậu đừng khiêm tốn, con luôn hiểu chuyện lại hiền đức, hậu cung này có con quản lý, ai gia mới có thể yên tâm ở Thọ Khang cung an hưởng thanh nhàn."

Rõ ràng là tán dương, nhưng lại khiến hoàng hậu cảm thấy căng thẳng, ý của Thái hậu là mấy ngày nay nàng đã quá lộng quyền rồi ư? Chắc hẳn là do gần đây hoàng thượng tấn cấp cho các phi tần đều trực tiếp thông qua nàng tiến hành, chứ không nói trước cho Thái hậu, hẳn là đã khiến bà ta khó chịu rồi.

Hoàng hậu vội thành khẩn nói: "Năng lực nhi thần chưa đủ, quả thật khó xử lý tốt chuyện hậu cung một mình, cũng cảm thấy rất xấu hổ. Việc đại sự mong mẫu hậu tự mình quyết định, nhi thần ở bên cạnh hiệp trợ, cũng có thể học tập được nhiều hơn."

Thật ra thì sao Thái hậu lại không biết những chuyện kia là do người nào quyết định? Hoàng hậu. . . . . . A, kể từ Nhạc gia thất thế, nàng ta ở trong lòng hoàng thượng cũng chẳng là gì, có chăng là chút tình cảm phu thê còn sót lại mà thôi.

Nhưng lời vừa rồi là Thái hậu muốn nhắc nhở nàng ta, mọi chuyện trong hậu cung này không phải do nàng ta định đoạt.

Vừa cười vừa nói vài lời với hoàng hậu xong, Thái hậu bỗng liếc mắt nhìn Lục Khê, Lục Khê chạm phải ánh mắt thâm sâu ấy của bà ta, đành phải miễn cưỡng lộ ra nụ cười, cố gắng hòa nhập vào không khí đang náo nhiệt.

Thái hậu có chút lo lắng không biết Lục Khê có hoàn thành được việc hay không, nhưng trong lo lắng cũng có mấy phần an tâm —— nếu Lục Khê là một người lòng dạ độc ác, không có lương tri, mới thật khiến bà ta lo sợ.

Giống như nuôi một con chó dữ vậy, hôm nay nó giúp ngươi cắn kẻ địch của ngươi, nhưng sao chắc được sau này nó sẽ không quay lại cắn ngươi chứ?

Lục Khê biểu lộ ra mình đang lo lắng, kì thực bình tâm tĩnh khí liếc nhìn Thường Tiệp dư đang ngồi ở đối diện, ánh mắt chạm nhau một giây trên không trung, như có muôn ngàn cảm xúc trao gửi, rồi sau đó lai lại chú tâm vào chuyện của người ấy.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều tới, ngồi ở bên cạnh hoàng hậu, bàn của hai người cách nhau khoảng một trượng, nhưng lại quy quy củ củ ngồi ở chỗ của mình, chứ không châu đầu ghé tai nói chuyện, cũng không biểu lộ ra tính nghịch ngợm của trẻ con, mà ngược lại rất chững chạc.

Hai đứa bé đều chưa tới 10 tuổi, Đại hoàng tử chín tuổi, nhị hoàng tử nhỏ hơn mấy tháng, Lục Khê nhớ lúc trước khi còn ở trong phủ, thị nữ thiếp thân của Lục phu nhân cũng một đứa con trai tuổi tầm cỡ này, đứa bé kia rất hiếu động, vừa thấy người liền cất giọng non nớt xin kẹo, vô cùng đáng yêu.

Nhìn hai đứa bé từ nhỏ đã phải chịu huấn luyện nghiêm khắc trước mắt, thiên tính trẻ con bị sự bị sự khát vọng quyền thế của người lớn bóp chết, chỉ còn chút cảm xúc tò mò hoặc hâm mộ hiển lộ trên khuôn mặt ngây thơ.

Bọn chúng đều là con cờ, bởi vì người nuôi dưỡng hi vọng chúng có thể trở thành là Quân Vương, vì vậy bị ép buộc phải mất đi tuổi thơ.

Nàng thu hồi ánh mắt, liếc nhìn đĩa Quế Hoa Cao vừa được mang lên, người xưa nay yêu thích đồ ngọt như nàng lại bỗng nhiên chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa.

Hôm nay An Uyển nghi mặc một bộ y phục sắc hạnh với váy màu lựu, nổi bật trong đám người, đúng là người đã lâu không được sủng ái một khi được sủng, thì sẽ khắc hẳn người thường.

Thái hậu nhìn nàng ta vài lần, cười nói: "Đây hẳn là An tần phải không, ai gia đã già rồi, nhìn một lúc mới nhận ra được, quả thật là càng ngày càng xinh đẹp."

Hoàng hậu cười nói: "Mẫu hậu có điều không biết, vị này đã là An Uyển nghi rồi, mới vừa tấn thăng mấy ngày trước."

"Thì ra là đã là Uyển Nghi rồi." Thái hậu mỉm cười nói, "Chẳng trách, nhìn bộ váy của An Uyển nghi này, quý khí khiến ai gia cũng phải ghen tỵ đấy."

Mọi người không hiểu lời này của Thái hậu là có ý gì, liền chuyển ánh mắt sang bộ váy trên người An Uyển nghi, chỉ thấy mặt trên có thêu một con chim lớn, phía trên đầu có hai ngọn lửa diễm lệ, bởi vì ngọn lửa cách nó quá gần, từ xa nhìn lại tưởng rằng đó vốn là lông vũ trên đầu, rất giống phượng hoàng.

Mấy vị tần phi ở gần chưa hiểu, nhưng những người ở xa thì thấy rõ ràng rồi.

An Uyển nghi khó hiểu, cúi mắt nhìn quần áo của mình, một hồi lâu, đột nhiên biến sắc.

Nàng ta vội vàng đứng lên, phịch một tiếng quỳ xuống: "Thái hậu nương nương tha mạng, tần thiếp không biết bộ váy này lại sai phạm lớn như vậy, tần thiếp tội đáng chết vạn lần, xin thái hậu nương nương trách phạt."

Phượng Hoàng là tượng trưng cho Đế hậu, xưa nay chỉ có hoàng hậu và Thái hậu mới có thể dùng, nhưng nay Thái hậu quyền khuynh hậu cung, vì biểu thị tôn kính, đến cả hoàng hậu cũng chưa từng dùng đồ án tương tự này.

Càng nghĩ càng sợ, sắc mặt An Uyển nghi trắng bệch như giấy.

Xiêm áo này là do nàng ta sai Thượng Y cục gấp gáp chế tạo để phù hợp với địa vị hiện tại của nàng ta, dù sao tần phi phẩm cấp từ Uyển Nghi trở lên cũng không nhiều, nên cũng muốn khoe khoang một chút.

Có ai ngờ được, tình thế lại đảo ngược, kết quả cùng dự liệu lại hoàn toàn bất đồng.

Người ngồi ở đây đều im lặng, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu Thái hậu muốn truy cứu, An Uyển nghi khó thoát tội.

Lục Khê có chút đăm chiêu liếc nhìn đồ án giống phượng hoàng kia, nữ quan chế tạo y phục của Thượng Y cục đều là các cô cô có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa thân phận An Uyển nghi lại không bình thường, người chế tạo y phục cho nàng ta hẳn phải là người tài hoa trong số đó, sao có thể xuất hiện sai lầm như vậy đây?

Giống như có dự cảm, bên tai nàng lại vang những lời của Thường Tư Viện ở Thanh Tâm Điện hôm đó: "Trong vòng ba tháng, ta sẽ phục sủng trở lại."

Trong lúc ánh mắt mọi người đang tập trung trên người An Uyển nghi, chỉ có Lục Khê và Thường Tư Viện ngầm trao đổi, đôi mắt sâu hút xinh đẹp của nàng ta ánh lên ý cười, lộ ra chút tán thưởng, khiến Lục Khê trở nên thông suốt.

Là nàng ta làm?

Sao nàng ta lại làm được?

Lục Khê thật tò mò, nhưng cũng âm thầm cảm thán, may mà bây giờ bọn họ là đồng minh, nếu không thật đúng là một đối thủ lớn.

Thái hậu chỉ muốn lập uy, chứ không định làm to chuyện, dù sao bà ta cũng chỉ mới lộ diện, mới đến đã làm cho phi tử may mắn được hoàng thượng sủng ái mấy ngày nay khó chịu, như vậy không phải là ngang nhiên đối địch với hoàng thượng ư?

"Tới đây cho ai gia nhìn một chút." Bà ta chỉ lạnh nhạt phân phó một câu, An Uyển nghi sợ hãi bước lại gần, Thái hậu cẩn thận dò xét một lúc lâu mới nở nụ cười: "Ai, ai gia quả thật đã già rồi, lú lẫn đến nỗi nhìn Ma Tước thành Phượng Hoàng, thật sự là khiến người ta không biết nên khóc hay cười."

An Uyển nghi sững sờ, cảm thấy nỗi sợ dâng lên tới cổ họng rốt cuộc rơi xuống, thở phào đồng thời mới phát hiện, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Sự kiện Ô Long này quả thật vô cùng uy lực, người xem náo nhiệt thấy rất vui vẻ, còn An Uyển nghi thì sợ hãi quá mức, tất nhiên cũng không thể suy nghĩ câu “nhìn Ma Tước thành Phượng Hoàng” kia của Thái hậu kia rốt cuộc có ngụ ý gì.

Nàng ta vất vả lắm mới nương nhờ đươc khối khăn tay kia của Lục Khê nhận được sủng ái, không thể thất sủng nhanh như thế được.

Mọi người từ từ khôi phục hăng hái lúc đầu, lại biểu diễn vở kịch tỉ muội tình thâm nói chuyện trời đất, rất náo nhiệt.

Chỉ chốc lát sau, trên trời xẹt qua những ánh sáng nhỏ, có người dẫn đầu ngẩng nhìn mấy lần, mọi người cũng nối tiếp rối rít quan sát chăm chú. Hôm nay không trăng, nên ánh sao lại càng thêm rực sáng, giống như những viên ngọc treo lơ lửng trên trời, xinh đẹp lung linh.

Có quan tinh tượng đứng giảng giải về các vì sao cho mọi người biết, dĩ nhiên có không ít người nghe không hiểu gì, nhưng chỉ ngắm nhìn cảnh đẹp như thế này thôi cũng đã là chuyện tốt hiếm có rồi.

Không khí náo nhiệt, gió đêm thanh mát.

Hai vị hoàng tử dù sao vẫn còn nhỏ, chẳng mấy hứng thú với chuyện ngắm sao, chỉ chốc lát sau liền cúi đầu, không hẹn mà cùng ăn bánh ngọt trong đĩa.

Không lâu sau hai chiếc đĩa chỉ còn trơ đáy.

"Hai tên nhóc tham ăn này, dùng nhiều đồ ngọt như vậy, cẩn thận tối nay bị tiêu chảy đó." Thái hậu vừa lắc đầu vừa mỉm cười nói, trong lúc mọi người đang ngước mắt ngắm những vì sao, đột nhiên liếc sang Lục Khê, im lặng ra lệnh cho nàng có thể hành động.

Tay Lục Khê vẫn nắm chặt dưới lớp áo, nhận thấy ánh mắt Thái hậu, nàng nhanh chóng vươn tay lướt qua đĩa Quế Hoa Cao trước mặt, một ít bột trắng rơi xuống hòa lẫn vào lớp bột gạo.

Nàng nâng đĩa bánh ngọt lên, mỉm cười nhìn Thái hậu xin chỉ thị: "Thái hậu nương nương, đĩa hoa Quế Hoa Cao ở chỗ tần thiếp còn chưa dùng tới, không bằng tặng cho hai vị hoàng tử có được không."

"Lục tần đừng chiều chúng như vậy, tự ngươi thưởng thức đi." Thái hậu cười nói với nàng.

Lục Khê liếc nhìn hai vị hoàng tử, ôn nhu tiếp lời: " Hôm nay khẩu vị của Tần thiếp không tốt lắm, không muốn ăn đồ ngọt, thay vì lãng phí, còn không bằng tặng cho hai vị hoàng tử. Xin thái hậu nương nương ân chuẩn."

Thái hậu bất đắc dĩ phất tay một cái: "Đã như vậy thì đưa cho bọn chúng đi." Quay đầu liếc mắt nhìn hai đứa trẻ: " Ăn xong đĩa điểm tâm này thì không được ăn nữa."

Vì vậy Lục Khê đứng dậy, từ tốn bước tới chỗ hai vị hoàng tử trong ánh mắt khinh thị vì hành động lấy lòng trắng trợn của nàng.

Đĩa Quế Hoa Cao bên phải là cho Đại hoàng tử, còn bên trái. . . . . . là cho nhị hoàng tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.