Dâu Nhà Nông

Chương 92




Vào hạ trời đứng gió, mấy nhà trong thôn thường mang ghế đẩu đến ngồi dưới tán cây ngô đồng trước viện Hà gia hóng mát. Vòm cây xoè rộng, xum xuê tươi tốt che mát cả một vùng. Lúc này tỷ muội Vân tỷ nhà Hà Nhị thúc đang nô đùa dưới bóng râm.

Bởi vì Tú Nương mang thai khổ sở, chẳng còn tâm sức mà trông chừng mấy đứa nhỏ, Vân tỷ năm nay gần năm tuổi, nàng cũng đã đến lúc phải phụ giúp cả nhà quán xuyến gia vụ, chiếu cố em nhỏ Phương tỷ cũng là một trong những việc phải làm. Phương tỷ bò trêи mặt đất, cả người lấm lem bùn sình, tay bắt lấy một nắm đất cho vào miệng. Vân tỷ nhìn thấy liền gọi lớn: “Phương tỷ, không được ăn bùn.”

Đứa nhỏ nghe không hiểu, tay vẫn ra sức hướng vào miệng, Vân tỷ chạy chậm chậm đến gạt tay muội muội ra: “Muội ăn cái gì thế? Nhanh nhổ ra nào.” Nói rồi sức bắt muội muội há miệng.

Tưởng tỷ tỷ là đang cùng mình chơi đùa, Phương tỷ bật cười khanh khách, bùn cùng nước dãi chảy lòng thòng ra ngoài. Vân tỷ hoảng sợ, nâng tay dùng sức vỗ lưng muội muội, Phương tỷ kêu “Oa oa” một trận mới phun ra, Vân tỷ kiểm tra cẩn thận mấy lần mới đặt đứa nhỏ xuống.

“Ngươi gấp cái gì? Chỉ một chút cũng không sinh bệnh được.” Một vị thẩm thẩm ngồi gần đó trông thấy liền lên tiếng trêu chọc Vân tỷ.

“Đại nương nhà ta nói tiểu hài tử ăn đồ bẩn sẽ sinh bệnh. Đại nương nhà ta là đại phu!” Vân tỷ nghiêm trang trả lời.

Bên cạnh lập tức có người phụ họa nói: “Đúng đúng! Đại nương Tích Hoa của ngươi là đại phu nổi tiếng của Đại Lương trấn chúng ta, Vân tỷ nghe lời như thế là rất tốt.”

” Vân tỷ cũng thật ngoan nha.”

” Vân tỷ cũng hiểu chuyện, có thể đem muội muội chiếu cố tốt như vậy.”

” . . .”

Mấy người cùng nhau trêu ghẹo tiểu nữ oa xinh đẹp đáng yêu, Vân tỷ ngượng ngùng hơi cúi đầu.

“Vân tỷ, lần này nương của ngươi lại sắp sinh sao? Là đệ đệ hay muội muội?” Đột nhiên có người hỏi.

Vân tỷ lớn tiếng nói: “Đệ đệ!”

Nói xong, Vân tỷ mím môi cắn cắn khoé miệng, trong lòng sinh ra chút uất ức. Lúc trước mẫu thân nói qua một lần, Vân tỷ cũng không hiểu rõ đệ đệ cùng muội muội có gì khác nhau, nhìn thấy có một tiểu muội ngoan ngoãn đáng yêu như Phương tỷ, nàng vẫn hay nói “Muốn muội muội”. Những lúc như vậy mặt mày mẫu thân liền tối sầm lại, không do dự cho nàng mấy bạt tai lại còn hung dữ bắt nàng nói “Muốn đệ đệ” thì nàng mới thôi không bị đánh nữa.

Vân tỷ giờ phút này nghĩ lại vẫn còn rất uỷ khuất, mọi người trong nhà từ trước đến giờ không ai đánh nàng, chỉ có nương là xuống tay hung hãn, trong lòng sợ sệt không thôi. Cho nên có ai động đến vấn đề này nàng đều nói “Đệ đệ”, xung quanh lại có mấy người tán dương nàng biết việc cùng hiểu chuyện. Vân tỷ nghe xong lại trầm mặc không nói, nàng phi thường không thích vấn đề này. Vì việc này, mẫu thân đã đánh Phương tỷ không ít lần rồi.

Phương tỷ sinh ra sớm hơn Du ca nhưng lại học nói muộn, hiện tại Hà Du đã có thể mở miệng gọi to cha cùng nương rồi mà Phương tỷ chỉ có thể nói mấy từ đơn giản. Mỗi lần Tú Nương dụ dỗ đứa nhỏ học nói trong bụng là đệ đệ thì Phương tỷ đều không học được. Tú Nương làm sao có thể không tức giận? Tức giận, Tú Nương liền không nhịn được ra tay với chính con mình, lại càng khiến đứa nhỏ khóc đến khàn cả giọng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vân tỷ thường mang muội muội đến nhà Hà Sinh đại bá chơi đùa. Chỉ cần không ở nhà, mẫu thân cũng sẽ không đánh muội muội, huống hồ cả nhà đại bá đối với các nàng thật sự rất ôn nhu, chưa bao giờ đánh mắng bọn họ, đại nương lại còn hay làm nhiều đồ ăn ngon. Đáng tiếc hôm nay đại nương không ở nhà, nghe nói là có người ở thôn bên cạnh mời đại nương đến xem bệnh nên đã đi rồi. Vân tỷ cúi đầu, trong lòng có chút nuối tiếc.

Giữa trưa đứng bóng, ve sầu kêu râm ran không ngừng nghỉ chọc người thiu thiu ngủ. Mấy người cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc trở về nhà, Hà Nhị thẩm cũng gọi tỷ muội Vân tỷ trở về. Vân tỷ mang muội muội ngoan ngoãn theo bà nội về nhà.

Trương Tích Hoa lúc này đang cùng Hà Sinh ở Trần gia của thôn bên cạnh. Đại tôn tử của đối phương nửa đêm đột nhiên phát nóng, người nhà đã mời lang trung trong thôn bốc thuốc nhưng vẫn sốt cao không giảm. Cả nhà gấp gáp nháo nhào thì nghe có người mách cho liền đi Hạ Tây thôn nhờ Trương Tích Hoa đến xem một chút.

Người chạy đến Hà gia cũng đã đến lúc chuẩn bị cơm, Trương Tích Hoa biết đối phương sốt ruột liền đi ngay, chuyện cơm nước giao lại cho cô nhỏ xử lý. Trương Tích Hoa đã có chút xác định chính mình hoài thai, hiện tại vẫn chưa được hai tháng, mọi chuyện đều phải cẩn thận cho nên Hà Sinh vô cùng lo lắng, thời tiết nóng như thế còn phải đi nhanh như chạy, sợ nương tử có vấn đề gì hắn cũng vội vàng đi theo.

Trêи đường đi nàng đã hỏi rõ bệnh trạng của đứa nhỏ, mang theo mấy loại thảo dược từ nhà, chuẩn đoán cẩn thận mới cho đứa nhỏ ăn một viên thuốc. Sốt cao liền hạ, mấy người lớn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bất quá cũng sợ tình hình chưa ổn, đứa nhỏ phát sốt trở lại phải tốn thêm không ít thời gian đi Hạ Tây thôn nhờ Trương Tích Hoa đến, đối phương liền thỉnh cầu hai người ở lại một chút. Trương Tích Hoa trong đầu cũng định ở lại quan sát tình hình ổn định mới trở về.

Trần gia liền quyết định thỉnh hai người ở lại dùng bữa. Gia cảnh của nhà này cũng không phải thuộc loại khá giả nhưng vẫn có thể trang trải qua ngày, sợ tiếp đãi khách không chu toàn, bữa trưa sau lúc rối ren cũng lắm công phu. Ngoại trừ một nồi cháo thịt bằm còn có hai món mặn, ba món chay cùng một đĩa bánh nếp và mấy cái bánh bột ngô. Bánh bột ngô còn cố ý chiên qua dầu, vỏ bánh vàng ươm, giòn rụm cực kì hấp dẫn, đây cũng chính là món ăn người ta chỉ dành để chiêu đãi khách quý của mấy thôn dân thôn này.

Hà Sinh khách khí từ chối phen không được, lên tiếng cám ơn rồi để cho nương tử ngồi vào bàn. Vừa xếp chén đũa, người nhà liền đưa cho đôi phu thê mỗi người một cái bánh rán giòn, cười nói: “Hai người đừng khách khí, đồ ăn cũng rất nhiều, đừng ngại ngùng.”

Trương Tích Hoa hơi liếc mắt nhìn chiếc bánh trong chén, cảm giác nôn mửa dâng tràn không nhịn được. Cũng may Hà Sinh nhanh tay đem bánh gắp sang chén mình, lên tiếng xin lỗi: “Cũng không phải khách khí, nội tử của ta gần đây thân thể có chút không khoẻ, không thích ứng dầu mỡ. Trần lão cũng không cần để ý chiếu cố chúng ta. Để ta lấy cho nội tử một chén cháo là được.”

Nói xong hắn liền vươn tay múc một chén cháo đưa tới cho Trương Tích Hoa. Tay nghề của Trần gia lão nương cũng rất tốt, Trương Tích Hoa từng ngụm từng ngụm ăn vào bụng. Từ lúc hoài thai đến giờ nàng rất ít khi đói bụng nhưng vì đứa nhỏ, nàng cũng cố gắng ăn qua thứ này thứ nọ.

Nhìn lối ăn thanh tú của Trương Tích Hoa, Trần gia lão nương lại đặc biệt nhiệt tình đưa một cái đùi gà đến: “Đại phu, nếu không có người ra sức cứu Bảo nhi nhà ta, có khi đứa nhỏ đã nóng đến hỏng đầu rồi. Chỗ đùi gà này chúng ta đặc biệt để cho phu thê hai người. Nếu người không mỡ liền có thể gỡ bỏ da gà, thịt đùi gà mềm rất dễ ăn.”

Đối với nhà nông, chỗ da gà vàng ươm mềm mềm kia chính là thứ ngon miệng nhất, đem da gà bỏ đi hương vị sẽ giảm bớt rất nhiều. Bất quá đây cũng là con gà mái trong nhà nuôi lấy trứng, chỉ cần luộc lên cùng một chút muối cũng đã khiến người ta nuốt nước miếng không ngừng. Mổ con gà này thì trong lòng Trần gia lão nương cũng có chút nuối tiếc, bất quá đã giữ người lại ăn cơm mà trong nhà không có thứ gì đáng giá thì đó chính là thứ tốt nhất lại thêm tính mạng của đại tôn tử thế nào cũng đáng quý hơn một con gà mái mơ.

Đối phương thật sự rất hiếu khách, Hà Sinh liếc mắt nhìn nương tử đang hơn cau mày. Biết nàng nhất định ăn không vô, tâm hắn có chút đau, cũng không muốn làm khó nàng. Thai phụ chưa đến ba tháng tốt nhất không nên nói ra ngoài, cho nên hắn chỉ nói đơn giản: “Thật không dám giấu diếm, nội tử của ta vừa mới hoài thai, khẩu vị có chút khó chịu. Ta cũng không khách khí với Trần gia, nếu không phiền toái xin thúc thẩm cho Tích Hoa một chén canh trứng là được.”

Trần lão gia lập tức nói: “Là chúng ta không chu toàn”, Trần lão nương cũng lên tiếng: “Không phiền toái, không phiền toái, cứ để ta.”

Thật sự mà nói, lần này Trương Tích Hoa mang thai khổ cực hơn Du ca rất nhiều, hiện tại đã gần hai tháng mà vẫn không thể ăn thịt cá, dầu mỡ lại càng không, nôn nghén lặp đi lặp lại không chỉ vài lần. Lúc mới đầu trong chén có một hai giọt dầu cũng khiến nàng nôn không ngừng nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, nàng vẫn cố nén mà ăn hết. Ăn vào lại nôn ra, nôn hết lại ăn thêm. Qua mấy lượt giày vò, cả người nàng gầy đi trông thấy, chọc Hà Sinh đau lòng không thôi.

Nếu biết nương tử mang thai khổ cực như vậy, Hà Sinh tình nguyện không cần. Lúc này thì đã muộn, đứa nhỏ là duyên phận trời ban cho phu thê hắn, Hà Sinh xót nương tử, trong lòng cũng ghi nhớ. Chờ đứa nhỏ ra đời, hắn nhất định phải dạy dỗ một phen.

Trần lão nương rất nhanh đem canh trứng đến, gia chủ cùng khách vui vẻ cùng nhau dùng cơm. Dùng bữa sắp xong thì Trần lão gia đột nhiên hỏi: “A Sinh này, Hạ Tây thôn có phải có một vị gọi là Hà Đại Khuê không?”

Hà Sinh có chút không rõ, gật đầu đáp: “Đúng thế. Ông ấy cùng nhà ta còn có chút quan hệ thân thích.” Nói ra cũng chỉ là quan hệ xa xôi, hơn nữa cả nhà Hà Đại Khuê đã đi khỏi thôn mấy năm, bộ dáng của người này thế nào Hà Sinh cũng chỉ mơ hồ không nhớ rõ.

Trần lão gia trầm ngâm một phen, nói: “Người kia là phạm tội lớn mà bị bắt. Đại Lang nhà ta là một sai dịch nho nhỏ trong huyện thành, dạo này bận tối mắt tối mũi, khó khăn lắm mới có thời gian về nhà nói chuyện một phen.”

Không biết vì cái gì, trong lòng Hà Sinh có chút hồi hộp, hỏi: “Là việc gì thế?”

Trần lão gia đáp: “Cụ thể thế nào hắn cũng không nói rõ, ước chừng là lừa người bán đi. Hiện tại vẫn là đang xét xử, chuyện này xem ra liên luỵ đến không ít người, án tử không phải không có khả năng xảy ra.” Bọn chúng có cả một hội buôn bán người trong trấn, bao nhiêu vụ lừa người, mất tích năm trước đều do chúng gây nên.

Trần lão nương cũng không nhịn được mà mắng: “Nhân quả nhãn tiền. Làm chuyện hại thiên hại lý, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.” Nói xong bà lại có chút hối hận. Dù sao cũng không biết Hà Sinh cùng Hà Đại Khuê kia quan hệ thế nào, ở ngay trước mặt hắn như vậy, sợ đối phương sẽ không vui.

Nghe nói phạm vào tội lừa bán người, trong lòng Trương Tích Hoa cũng có chút không yên, nàng hỏi: “Trần lão, huyện nha đến khi nào sẽ bố cáo?”

Những đại án thế này sau khi xét xử xong huyện nha sẽ lập tức bố cáo. Bên cạnh chuyện đem án quyết cùng tình huống tuyên bố rõ ràng cho dân chúng thì cũng giúp những nhà có người mất tích cũng sẽ sớm có thể tìm người trở về.

Trần lão đáp: “Cũng chưa có gì rõ ràng, Đại Lang nhà ta nói sớm nhất cũng phải hơn nửa tháng nữa.” Ông cũng chỉ nghe tai này cho sang tai kia, tình hình cụ thể thế nào cũng không chú ý. Lúc này cũng chỉ thuận miệng tìm một chuyện để nói, cũng không rõ chuyện này có ảnh hưởng gì đến phu thê Hà Sinh hay không.

Trương Tích Hoa cũng thôi không hỏi nữa, Bảo nhi cũng đã tỉnh ngủ đòi rời giường, nàng liền theo Trần gia lão nương vào phòng xem qua thể trạng của đứa nhỏ một chút.

Hà Sinh khóa chặt mày. Cũng không biết cỗ bất an rốt cuộc là từ đâu tới. Hà Đại Khuê cùng phụ thân Hà Đại Xuyên của hắn là đồng lứa, bất quá ông ấy nhỏ hơn phụ thân mười mấy tuổi, người vui vẻ lúc nào cũng cười híp mắt. Trong ấn tượng của Hà Sinh thì người này thật sự rất thích hài tử, đối xử với mấy đứa nhỏ trong thôn cũng không tệ, năm ấy tiểu tử A Sinh cũng được hắn cho một viên đường.

Gia cảnh của Hà Đại Khuê cũng đơn bạc, chỉ có một mẹ già. Sau khi mẫu thân qua đời, hắn đột nhiên trở thành một người cuồng làm việc, đến khi thành gia lập thất với một cô nương trấn trêи thì cũng đã lớn tuổi. Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà có một khoảng tài sản lớn, mấy năm trước dời đến trấn bên cạnh ở, nói cái gì mà cùng nương tử lập nghiệp. Từ đó toàn bộ Hạ Tây thôn cũng không có tin tức gì của Hà Đại Khuê nữa.

Không nghĩ tới lại phạm vào chuyện buôn người bán ác ôn tày đình.

Vừa nhắc tới chuyện buôn người, hắn liền không khỏi nghĩ đến đệ đệ Hà Thông. Năm đó trong nhà cũng hoài nghi Hà Thông bị lừa bán, Hà Đại Xuyên đã đi huyện nha báo án nhưng đã mấy chục năm qua cũng chưa thấy tin tức gì.

Mí mắt Hà Sinh không khỏi giật giật, nhìn đến nương tử bận rộn bên cạnh trong lòng mới có thể an định một chút.

Đợi mặt trời bắt đầu ngả về tây, nắng nóng cũng không còn gay gắt thì bệnh tình của đại tôn tử Trần gia cũng đã ổn định, Trương Tích Hoa hẹn mấy hôm nữa sẽ đến thăm cùng dặn dò mọi người kĩ lưỡng rồi mới bắt đầu trở về.

Cũng không biết tiểu tử Du ca kia thiếu cha mẹ nửa ngày có ngoan không..

Hai thôn cách nhau không xa, Trần lão gia còn đích thân đánh xe bò đưa phu thê bọn họ đi, ước chừng chưa tới ba canh sau thì Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh đã thuận lợi về nhà. Còn chưa đến cửa đã nghe thanh âm non nót của Du ca gọi nương cùng cha, hắn giống như gió cuốn mây bay phóng ào tới đòi bế. Hà Sinh thuận tay ôm con giơ cao quá đỉnh đầu, Trương Tích Hoa nhìn phụ tử hai người cùng nhau chơi đùa, trong lòng ngọt ngào cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.