Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 338: Ám Hắc Lam Ngân Thảo (Hạ)




- Quá tuyệt vời, khóa chặt, khống chế, phòng ngự, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của cậu quả không hổ danh là Khí Vũ Hồn cao cấp.

Vương Đông vừa trông thấy một màn tuyệt diệu kia không khỏi lên tiếng tán tưởng. Thực lực Tiêu Tiêu tăng lên cũng đồng nghĩa với thực lực của cả nhóm bọn họ cũng tăng lên.

Trong Sử Lai Khắc, ba người bọn họ là thành viên có tu vi thấp nhất, bảo cả ba không có lòng phấn đấu đuổi theo các vị học trưởng là chuyện không tưởng. Có điều, cả ba đều có Vũ Hồn Song Sinh nên tiềm năng khá lớn.

Tiêu Tiêu cười hì hì nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:

- Lớp trưởng, cậu mau cho bọn mình xem cái thứ suýt làm mình mất cánh tay có uy lực như thế nào đi.

Nhắc đến khối Hồn Cốt bàn tay phải kia Tiêu Tiêu vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải có Hoắc Vũ Hạo hút đi nguồn năng lượng đó thì cánh tay phải của cô phải phế bỏ rồi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, giơ tay phải lên cao, tức thì trên không trung liền xuất hiện một quầng sáng ánh kim, từ năm ngón tay hắn bắn ra năm lưỡi đao dài hơn một thước màu vàng nhạt.

- Khối Hồn Cốt bàn tay phải này tuy dung hợp khá khó khăn nhưng phải công nhận nó không giống những Hồn Cốt bình thường, nó có đến hai dạng hình thái. Dạng ta đang dùng là dạng bình thường, còn một dạng khác là dạng hình thái khi công kích. Các cậu xem đây.

Vừa dứt lời, Hoắc Vũ Hạo liền nhíu đầu ngón chân lại, đá bay một tảng đá nhỏ, sau đó vung tay phải lên, kế tiếp không chút tiếng động nào vậy mà tảng đá ấy đã bị chém thành mấy khối nhỏ.

Từng khối đá nhỏ ầm ầm rơi xuống đất, Tiêu Tiêu và Vương Đông liền chạy đến gần quan sát, các khối đá tuy bị cắt thành những phần không đều nhau nhưng vết cắt lại trơn nhẵn láng bóng, sáng như gương.

Tiêu Tiêu kinh ngạc, trợn mắt nói:

- Trời ơi, cái này thật giống như cắt đậu hủ. Quá sắc bén, bén kinh khủng.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Lần nay mình cũng không kém cậu nhiều lắm. Khối Hồn Cốt này quá tuyệt vời. Ám Kim Khủng Trảo Hùng được xưng là một trong những loài Hồn Thú nguy hiểm chủ yếu cũng vì đôi Ám Kim Khủng Trảo của nó.

Tiêu Tiêu lắc đầu nói:

- Mấy chuyện này không giống nhau. Lớp trưởng, mình hiểu mà.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Cho các cậu xem hình dạng thứ hai của nó nè.

Hắn nói xong liền giơ bàn tay lên trời. Nhất thời, từng lưỡi đao liền bắn ra tia sáng ánh kim rực rỡ, Ám Kim Khủng Trảo nháy mắt hóa thành một trảo ảnh dài đến ba thước, đánh thẳng xuống mặt đấy.

Mặt đất sau khi bị nó đánh trúng hoàn toàn không văng chút bụi mù nào, thế mà bên dưới lại xuất hiện năm cái khe rãnh thật sâu. Trong nháy mắt đó, từng tiếng vù vù vẫn còn văng văng bên tay ba người, cảm giác cứ như ngay cả bầu không khí cũng bị cái trảo ảnh kia chém đứt.

Hoắc Vũ Hạo nhìn Tiêu Tiêu vừa cười vừa trêu:

- Có muốn thử dùng Đỉnh Chi Uy thử uy lực Ám Kim Khủng Trảo của mình không?

- Không… không cần. Cho mình xin.

Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu, cuống cuồng thu Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vào.

Vương Đông nói:

- Vũ Hạo,khi dùng Ám Kim Khủng Trảo này, Hồn Lực tiêu hao như thế nào?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Tàm tạm, vì nó đến từ Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm nên ở hình thái bình thường không tiêu hao nhiều lắm, nó như một bộ phận của cơ thể mình vậy. Trong khi sử dụng thì tiêu hao khá lớn. Sử dụng một lần thì mất 30% Hồn Lực. Huyền lão nói rất đúng, ta có cảm giác khối Hồn Cốt này đang từ từ hấp thu năng lượng của ta, dường như đang dần dần phát triển vậy.

Vương Đông nói:

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục vào sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hi vọng may mắn có thể nhanh chóng tìm được Hồn Hoàn thứ ba cho ngươi.

- Ừ.

Vương Đông gật đầu. Trở thành Hồn Tôn là một cột mốc quan trọng của mỗi Hồn Sư, nó có thể xem là ranh giới luân chuyển đầu tiên trên con đường tu luyện của Hồn Sư. Một ít người khi thức tỉnh vũ hồn có cấp bậc thấp, ví như Hoắc Vũ Hạo ngày trước, có lẽ cả đời cũng đừng mơ đến chuyện đột phá nó. Mà bước qua được cánh cửa này cũng có nghĩa là Hồn Sư đã từ giai đoạn đầu tiên chuyển sang giai đoạn cấp Trung rồi.

Cho dù ba người Hoắc Vũ Hạo không giống với Hồn Sư bình thường nhưng cánh cửa này bọn họ phải bước qua.

Sau khi thu dọn mọi thứ, cả ba bắt đầu đi về phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Suốt mấy chục dăm kế tiếp, cả ba vẫn duy trì đội hình Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu, Vương Đông và Tiêu Tiêu đi phía sau, sau khi vào đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cả ba có chút cảm giác ngựa quen đường cũ. Hoắc Vũ Hạo bắt đầu mở ra Tinh Thần Tham Trắc, cả ba thẳng tiến sâu vào bên trong, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Chưa được nửa canh giờ sau, cả ba đã đi đến phạm vi hơn mười dặm. Bắt đầu tìm kiếm Hồn Thú thích hợp với Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo mặc dù đã biết trước Hồn Thú hệ Tinh Thần thích hợp với mình sẽ không dễ tìm nhưng không ngờ lại khó khăn đến thế. Cả ba vờn quanh khu vực bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khoảng mười dặm đấy suốt mười ngày trời vẫn chưa tìm được Hồn Thú thích hợp.

Trong mười ngày này dĩ nhiên bọn họ cũng gặp được vài Hồn Thú thuộc tính tinh thần nhưng không phải loài có thực lực yếu thì cũng không đủ niên hạn. Khó tìm thì cố tìm cứ không thể miễn cưỡng dung hợp Hồn Hoàn mười năm hay trăm năm được.

Cũng trong lúc này, cả ba bắt đầu thảo luận thay đổi sách lược, bọn họ không tiếp tục hiền lành nữa mà chủ động trêu chọc Hồn Thú, nếu gặp phải Hồn Thú chủ động công kích mình sẽ tuyệt đối không nương tay. Cứ thế quả nhiên tránh được không ít phiền phức, bọn họ không gặp phải tình huống Hồn Thú cấp thấp dẫn đến Hồn Thú cấp cao nữa.

Có điều, mười ngày này không hẳn là bọn họ không có thu hoạch gì. Trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tinh thần của cả ba lúc nào cũng phải ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, quanh đây đâu đâu cũng có thể phát sinh tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Cũng nhờ như thế, sự phối hợp của ba càng ngày càng thêm ăn ý. Hồn Thú ngàn năm lúc này không còn là mối uy hiếp lớn với bọn họ nữa. Đương nhiên đây là với Hồn Thú sinh sống một mình. Nếu gặp phải Hồn Thú đi theo bầy đàn thì bọn họ chỉ có thể co giò bỏ chạy.

Mười ngày rèn luyện này bất kể đối với tâm tính hay thực lực của bọn họ đều có ý nghĩa rất lớn. Mà Huyền lão cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, tựa như lão không hề tồn tại, tất cả mọi chuyện bọn họ đều làm theo ý của mình.

Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng hiểu tại sao ban đầu minh không được chọn làm đệ tử hạch tâm, Vũ Hồn Linh Mâu của hắn muốn tìm Hồn Hoàn đúng là chuyện cực kỳ khó khăn. Có lẽ may mắn của bọn họ đã dùng hết trong lần săn giết Ám Kim Khủng Trảo Hùng rồi.

Màn đêm lại buông xuống, ba người Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lăm, cả ba đang tạm trú trong một khe núi cách cánh rừng chừng ba mươi dặm. Cả ba dựng tạm ba cái lều nhỏ.

- Vũ Hạo, tiếp tục như thế này không phải là cách tốt. Chúng ta đã đi gần hết một nửa vòng ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ngồi, Hồn Thú hệ Tinh Thần càng lúc càng hiếm, đừng nói là niên hạn ngay cả thích hợp với cậu cũng không có.

Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo nướng thịt nói.

Hoắc Vũ Hạo xoay xoay que thịt nướng, đáp:

- Tìm Hồn Thú thích hợp với ta đúng là quá khó. Hồn Thú hệ Tinh Thần đã khó tìm, mà thích hợp với ta lại càng hiếm.

Tiêu Tiêu nói:

- Lớp trưởng, hay là chúng ta tiến thêm một chút đi. Nếu chúng ta vào sâu chừng hai mươi dặm có lẽ phẩm chất của Hồn Thú sẽ tăng lên nhiều.

Hoắc Vũ Hạo im lặng, tuy bọn họ được Huyền lão theo sau bảo vệ nhưng cả ba là một trong Sử Lai Khắc Thất Quái, bọn họ có sự kiêu ngạo của riêng mình. Trừ phi gặp phải trường hợp vô cùng đặc biệt, nếu không bọn họ không muốn để Huyền lão nhúng tay vào. Với lại suốt mười ngày rèn luyện, thực lực của cả ba đã tăng lên không ít. Nhất là Tiêu Tiêu, người vừa có thêm được Hồn Kỹ thứ ba, cô bé càng lúc càng sử dụng Đỉnh Chi Uy một cách thuần thục. Trong một số tình huống quan trọng, nó đã mang đến tác dụng không ít.

Vương Đông gật đầu nói:

- Mình đồng ý. Vũ Hạo, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Với thực lực của chúng ta, dù gặp Hồn Thú tu vi khoảng một vạn năm cũng có thể miễn cưỡng đối phó. Ít nhất dư sức tự bảo vệ mình. Vào sâu thêm mười dặm cũng không phải là khu vực nguy hiểm. Hơn nữa, áp lực càng lớn thì thực lực chúng ta càng nhanh tăng thêm. Tại sao Huyền lão không xuất hiện, ngay cả khi ngươi nướng thịt người cũng chịu đựng không ra? Đấy cũng vì để chúng ta có nhiều kinh nghiệm hơn. Trong khoảng thời gian này, ta cảm nhận được bất kể là Hồn Lực hay kinh nghiệm chiến đấu đều tăng rất nhanh.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ vào sâu một chút. Có điều, nếu chúng ta gặp phải Hồn Thú vạn năm, khi chiến đấu, ta thấy tình huống không ổn sẽ lập tức rút lui.

Trong ba người, hắn thân là đội trưởng, nên khi làm gì cũng phải suy nghĩ đến việc an toàn của các thành viên trong đội của mình. Với thực lực của bọn họ hiện nay đúng là vào sâu một chút cũng không sao, cộng thêm sự có mặt của Huyền lão, Hoắc Vũ Hạo cũng không tiếp tục khăng khăng giữ ý kiến nữa.

Sau khi ăn cơm chiều, cả ba đều chia nhau đi nghỉ ngơi. Đối với bọn họ, lều trại chẳng qua là một thứ che mưa che gió mà thôi. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông ở chung một lều cùng nhau tu luyện, Tiêu Tiêu ở lều còn lại.

Tuy Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo đã đến bình cảnh nhưng bất cứ Hồn Sư nào cũng biết, tạm thời vướng ở bình cảnh cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tu luyện, Hồn Lực tăng lên sẽ tạm thời tích tụ ở đó. Nghe nói phát hiện này là của vị lão sư của học viện Sử Lai Khắc ngày đầu xưng là Đại Sư tìm ra. Vị Đại Sư này chuyên thu thập tin tức và nghiên cứu về hồn sư, sau này cũng là một trong những trụ cột quan trong nhất của học viện Sử Lai Khắc đời đầu.

Khi bọn họ tu luyện đến canh ba nửa đêm (1 canh = 2 tiếng), đột nhiên mi mắt Hoắc Vũ Hạo khẽ chớp, tức thì hắn liền mở mắt ra, đôi mắt mở to, thậm chí còn xuất hiện một chút ánh sáng màu vàng kim nữa.

Hạo Đông lực nhanh chóng cắt đứt trở về dạng Hồn Lực của riêng mình, tích tắc sau, Vương Đông cũng mở mắt.

- Sao thế Vũ Hạo?

Vương Đông tò mò nhìn hắn hỏi.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Có người, ta ra xem. Ngươi đi đánh thức Tiêu Tiêu đi. Những người này hẳn là đi về phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

- Ừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.