Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 - Chương 21: Mũi tên




Editor: Dứa

Beta: Miên Hoa Tử

——————–

Tôi nhìn mũi tên chưa cắm hết vào cơ thể, lồng ngực bỗng đau kinh khủng, trong lòng hoảng loạn đến mức hồ đồ, không tin đây là sự thật. Tôi còn trẻ như thế, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm vào, chẳng lẽ lại chịu chết trong ngôi mộ không chút tiếng tăm này? Nếu chết ở đây, chỉ sợ mấy trăm năm sau cũng chưa chắc có ai đến nhặt xác. Kết cục như vậy không phải quá thảm thương sao.

Tên phóng tới như mưa, không biết rốt cuộc là cái gì phóng ra nữa, tốc độ lại quá nhanh, hoàn toàn không có cách né tránh, Bàn Tử dùng ba lô làm tấm khiên, nhanh nhẹn vọt tới trước mặt chúng tôi đỡ giúp mấy tên. Tôi nhìn lưng hắn, không khỏi hít vào một hơi lạnh. Trên lưng Bàn Tử đã cắm hơn mười mũi tên chi chít, nhìn giống lư hương thắp đầy nhang, xem ra cũng chết chắc rồi, thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại không hề lộ vẻ đau đớn.

Trước đây tôi vẫn thường đọc một số truyện có nhắc đến việc người bị tên bắn chi chít như nhím, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ, lúc này chứng kiến tình huống như vậy không khỏi thầm chửi một tiếng, đúng lúc ấy, đột nhiên có người túm lấy áo tôi, thô bạo kéo tôi về phía đó, tôi sợ hãi quay đầu lại nhìn thì ra là cô A Ninh kia. Nhìn ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của cô ta, tôi thầm cảm thấy không ổn, vội vàng ra sức hất một cái. Cô ta thấy tôi định chạy, nhấc chân thúc một cái vào lưng tôi không chút lưu tình, còn đau hơn cả việc bị hai mũi tên xuyên vào ngực. Toàn thân tôi mềm nhũn, đau đến mức nhất thời mất hết khí lực, cả người liền xụi lơ. Cô ta xách tôi lên, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào đại ngọc môn. Tôi bị coi như cái khiên, bả vai, bụng, ngực nơi nào cũng bị trúng tên, đau đến suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Người ta nói lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất, tôi vốn không tin, chẳng ngờ cô gái này thực sự lại tàn nhẫn như vậy. Mới lúc trước vẫn tỏ vẻ sợ hãi, ai biết chỉ chớp mắt sau ả lại có thể dùng tôi làm tấm bia sống chắn tên cho mình.

Tôi đương nhiên không vĩ đại đến mức đó, liền ra sức giãy dụa. Cô ả cũng không khỏe lắm, tôi giãy một chút đã có thể thoát ra được, cả người loạng choạng ngã vào rãnh đèn bên tường. Ả mất đi vật che chắn liền nhanh chóng xoay người, lập tức tránh được hơn mười mũi tên, lại còn hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Tôi chửi thầm, con mẹ nó, mày còn có mặt mũi mà trừng ông ư! Tôi hét một tiếng, nhào về phía ả, ả nhìn tôi cười lạnh, từ chỗ đang đứng lộn một vòng đến sát vách tường rồi nhảy lên, đạp một cú vào tường lấy đà rồi nhanh như chớp tiến đến khu vực an toàn, toàn bộ động tác chỉ diễn ra trong tích tắc, vô cùng thành thạo gãy gọn.

Thấy ả ngay một mũi tên cũng không trúng, tôi tức đến vỗ một cú xuống đất. Ả ta quay lại nhìn tôi, đột nhiên khinh khỉnh hôn gió một cái, sau đó bật đèn pin, lắc mông đi vào bên trong ngọc môn kia.

Tôi ức tới độ muốn hộc máu, có điều không biết phải làm thế nào, đành vọt xuống rãnh đèn nấp, trên đầu chỉ nghe tiếng những mũi tên vun vút bay qua, đập vào trên thành tường dũng đạo phát ra âm thanh va chạm của kim loại, trận mưa tên này ước chừng phải kéo dài hơn năm phút mới ngừng. Tôi nhìn sang Bàn Tử, thấy hắn bây giờ không khác gì một quả cầu tên, nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp đổ, vội tiến lại dìu hắn, không ngờ tới hắn khoát tay ý bảo mình không sao, hỏi tôi: “Tiểu Ngô, tôi thấy những mũi tên này rất đáng ngờ, cắm vào sâu như vậy cũng không thấy đau, cậu thử rút mấy cái ra cho tôi xem nào.”

Tôi cũng biết có chỗ không hợp lý, chẳng hiểu sao tên bắn vào không nghiêm trọng như tưởng tượng, tôi vẫn có thể thở ổn định, có điều tôi chưa chết bao giờ, cũng chẳng biết cái cảm giác khi bị tên bắn chết ấy là như thế nào.

Bàn Tử muốn tôi nhổ mấy mũi tên đó ra, tôi lại không dám, chần chờ nửa ngày cũng chưa hành động. Đúng lúc ấy Trương hói cắn răng đứng lên, vừa rồi hắn nấp sau lưng Bàn Tử, được che chắn bảo vệ nên không việc gì, thấy tình trạng Bàn Tử như vậy, đột nhiên nói: “Yên tâm, không sao đâu .”

Tôi và Bàn Tử đều sửng sốt, tại sao giọng nói của tên Trương hói này lại thay đổi như vậy, thậm chí còn rất quen thuộc, chỉ thấy hắn đột nhiên lắc mình một cái, có tiếng crắc crắc vang lên, cơ thể đột nhiên cao lên vài centimet. Tiếp theo, hắn vươn tay về phía trước, cũng dùng lực như khi nãy, lại cạch một tiếng, đôi tay cũng dài ra mấy tấc.

Tôi nhìn đến thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, thầm nghĩ đây không phải súc cốt công hay sao ? Tôi từng xem qua trong bút kí của ông nội, đây là công phu cơ bản nhất của nghề đổ đấu thời cổ, khi phải đi qua một không gian quá nhỏ như kẽ hở giữa các xà ngang trên mái vòm điện thờ hay đường ngầm dưới đất đều phải dùng đến. Tôi không nghĩ ra nguyên lý của nó, từ trước đến nay vẫn xem đây là trò đùa, nếu không phải đang chính mắt nhìn thấy, thực lòng tôi cũng không tin trên đời này có tồn tại một loại công phu ảo diệu đến vậy.

[ Mấy năm gần đây còn nghe nói một số kẻ trộm ở Lạc Dương vẫn còn sử dụng loại công phu này, bọn họ đào đường hầm rất nhỏ, súc cốt đi vào, cảnh sát đi qua đều tưởng là hang chồn. Sau biết được đây là đạo động cũng không có cách nào bắt người, bởi trong khi chờ nới rộng những đường hầm này ra, người bên trong đã sớm đào hầm theo hướng khác trốn mất. Chỉ tiếc rằng công phu này vốn cực kỳ khó luyện, cho dù có theo học từ nhỏ đi chăng nữa, nếu cốt cách không hợp cũng rất khó luyện thành.]

Hắn thở phào, đưa tay ra phía sau tai kéo một cái, lôi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật của mình. Tôi vừa nhìn thấy liền choáng váng, bên trong lớp mặt nạ kia chính là Muộn Du Bình! Ngây người một lát, tôi chợt vô cớ nổi giận, tên này đóng kịch quá khéo, khả năng dám bằng Ảnh đế lắm, tôi hoàn toàn không phát hiện ra một chút gì hết.

Muộn Du Bình lắc lắc cánh tay giống như đã lâu không hoạt động, Bàn Tử một bên cũng không nói được lời nào, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Tiểu Ca, anh đây là có ý gì? Không phải anh định giỡn với chúng tôi đấy chứ?”

Muộn Du Bình không nói lời nào, vỗ vỗ Bàn Tử bảo hắn ngồi xuống, nắm lấy một mũi tên trên lưng hắn, dùng sức khẽ kéo, nhẹ nhàng rút mũi tên ra. Tôi nhìn qua một cái, chỉ thấy trên lưng Bàn Tử có dấu màu hồng nhạt, ngoài ra không có vết thương nào khác.

Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, biết mình sẽ không chết được, liền học theo Muộn Du Bình rút tên trên người xuống, cũng không khó khăn gì, tôi vừa thử đã rút ra được một mũi, vừa nhìn liền hiểu ra. Thì ra những mũi tên này đều được chế tạo rất tài tình, chỉ cần chạm vào vật nào đó, đầu mũi tên sẽ tự động thụt vào, sau đó sẽ có những móc sắt nhỏ phóng ra, găm vào thịt của người trúng tên.

Muộn Du Bình nhìn những mũi tên nằm đầy trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Cú đạp vừa rồi của cô gái kia là cố ý, xem ra cô ta không những rất tự tin về khả năng của bản thân mà còn muốn đem chúng ta ra xử lý một lần cho gọn.”

Tôi nghĩ tới cái hôn gió vừa rồi của cô ả rõ ràng là để cười nhạo mình, tức giận nghiến răng trèo trẹo, quả nhiên phụ nữ đẹp đều không đáng tin, tôi sau này tuyệt đối sẽ không mắc lừa nữa!

Trên lưng Bàn Tử chi chít vết xước, hắn cười toét miệng, nói: “Con mẹ nó, may mà tên ở đây đều là liên hoa tiễn, bằng không mưu kế của ả đã thực hiện được rồi, cứ nghĩ tới Bàn Tử này cả đời anh danh lại hi sinh vì bị tên bắn chi chít như nhím, mọi người hẳn sẽ cười đến chết!”

Tôi nhìn những mũi tên kì quái này, hỏi hai người bọn họ: “Vì sao nơi này lại chỉ dùng một loại mũi tên như vậy? Có dụng ý gì sao?”

Muộn Du Bình nói: “Tôi cũng không biết, nhưng vừa thấy cậu trúng tên đã phát hiện ra đây là liên hoa tiễn, tôi nghĩ mãi cũng không ra lý do nào khác, có lẽ là chủ nhân của mộ thất này muốn để cho chúng ta một con đường sống, khiến chúng ta biết khó mà lui.”

Tôi cảm thấy vẫn có chỗ kì quái khó hiểu, tuy nhiên bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này, cô ả kia đã vào mộ chính, không thể cứ để cô ta dễ dàng ôm đồ đào tẩu được, tôi vừa nghĩ tới đó đã định tiến vào. Muộn Du Bình giữ tôi lại, lắc đầu nói: “Vừa rồi bình quỷ kia muốn chúng ta đến bên trái mộ thất, nhất định là có nguyên nhân, chúng ta cứ theo đó mà đi. Hiện tại đang ở trên địa bàn của người ta, không được manh động.”

Tôi cuống lên, đợi lát nữa nữa lỡ cô ả kia đi ra rồi chạy mất, thật không biết phải tìm ở đâu cho được. Bàn Tử nói: “Không lo, chúng ta quay lại đem tất cả đồ lặn giấu đi, con mẹ nó, xem cô ta có thể nín thở mà ra ngoài được không!”

Thời khắc mấu chốt vẫn là Bàn Tử đầu óc tỉnh táo, tôi thầm nhủ sao mình lại không nghĩ ra chứ, lập tức gật đầu, ba người nhanh chóng chạy về phía nhĩ thất. Tôi dùng đèn pin rọi một vòng xung quanh, vừa nhìn tới liền choáng váng, nơi này chẳng còn lại một thứ gì – bình dưỡng khí của chúng tôi cũng không thấy đâu nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.