Đánh Cược Trái Tim

Chương 19




Có ai đó đã từng nói tình yêu giống như 1 trò cúp bắt,một người trốn còn 1 người thì sẽ tìm.Như vậy mới là sự hấp dẫn của tình yêu.Nếu tình yêu chỉ đơn giản là bạn gặp gỡ,yêu nhau và nhẹ nhàng ở cạnh nhau cũng đủ hạnh phúc,nhìn vào mắt nhau cũng đủ ấm áp,thì điều đó chỉ có trong những quyển sách và tạp chí lá cải.Tinh yêu chẳng bao giờ yên bình như thế cả.Cũng giống như cuộc sống chẳng bao giờ yên ổn hết.

Hiện tại Nhi đang thấy vô cùng,vô cùng ko yên ổn.Lý do.. rất đơn giản,là bởi vì cô đang phải lết cái thân xác của mình,làm công osin trả nợ.

Cố gắng bon chen vào dòng người lũ lượt chen lấn như thời bao cấp trong cái căng tin,cuối cùng cô cũng mua được đồ ăn mang lên cho hắn.Cầm trên tay đồ ăn sáng,nên cái bụng ko ngừng biểu tình,nhưng cô đành ngậm ngùi mà vờ như ko nghe lời than thở của ông nội,mang hàng đi chuyển phát nhanh cho xong còn chuồn.

Tới lớp 12A14,1 nhóm nam sinh đang quây quanh bàn cuối chuyện trò gì đó,nào là ngon nghẻ,nào là chân dài,nào là em này thế nọ.. em này thế kia.. bla bla bla.. xét 1 cách toàn diện thì con gái ngồi với nhau chủ đề chính là nói về con trai,và điều tương tự ngược lại,con trai sẽ nói về con gái.Nhi ngán ngẩm bước vào cái vòng tròn đó,đưa cho cái tên tiêm nhiễm vào đầu mấy mầm non đất nước toàn những tư tưởng về số đo 3 vòng của các thiếu nữ,khuôn mặt cô giống y như người bị lạc giữa sa mạc khô cằn đã mấy ngày ko được uống nước.. nên dùng một từ tã để hình dung.

Hắn ngước mắt lên nhìn cô gương mặt khó coi,cầm lấy đồ ăn cô đưa rồi khẽ nhíu mày.

Chuyển phát xong,Nhi lập tức quay người bước đi,may quá cuối cùng cũng xong rồi.Cái tên biến thái này,có chân ko tự đi mua được,lại bắt ta đi mua.Lúc trong căng tin cô tự nhủ hàng trăm lần,nên cho thêm gì vào đồ ăn của hắn,cuối cùng.. lại chẳng cho gì hết.Nghĩ tới cái dãy số gồm 1 con số 5 đứng đầu sau lưng kéo thêm 1 nhà 7 con số 0 lít nhít.. Người ta nói là nhà đông con nheo nhóc,hóa ra là có ý này.

Thấy osin đang có xu hướng chạy trốn,hắn liền 1 tay kéo áo cô lại.

“Làm gì thế?” Nhi la lên.

“Đi đâu đấy?” hắn nhìn cô hỏi.

“Dĩ nhiên về lớp rồi!” cô đáp.Cái tên biến thái này,từ sáng tới giờ ta chưa có gì bỏ bụng,tâm trạng đang ko tốt rồi.Đừng có mà gây sự nhé.

“Ai bảo cô có thể đi?” hắn hỏi.

Cái.. CÁI GÌ?Đã phải làm osin ko công cho hắn,lại còn phải ngồi hầu ông dùng bữa nữa sao?Này,tôi nợ tiền anh thật đấy,nhưng anh cũng ko phải là thượng đế nhé.Có tay có chân để làm gì hả?Nếu cảm thấy thừa quá để tiểu thư chặt xuống hộ anh nhé?

Hắn mạnh tay kéo cô ngồi xuống ghế cạnh hắn.Bọn đàn em hắn thấy vậy chỉ dám im lặng,biết ý mà chuồn.Tuy rằng đại ca chúng hay cặp kè thật,nhưng chưa bao giờ dẫn con gái lên lớp ngồi cạnh cả.Cho nên mấy cái trường hợp ghế gỗ như thế này,tốt nhất là hiểu sớm mà cút.Đừng trơ mặt đến lúc để bị đuổi.

Nhi nhìn hắn vô cùng tức giận,đợi đàn em hắn đi hết rồi cô mới hỏi “Này,anh đang muốn gì nữa đây?Anh bảo tôi mua đồ ăn sáng cũng mua xong rồi.Giờ tôi về lớp!”

Hắn kéo vụt cổ tay cô xuống làm cho cô ngã nhào ra ghế.Cô còn chưa kịp cự lại,bàn tay hắn đã cứng như thép vòng qua cổ cô.Hắn nhẹ nhàng nói như ko có gì

“Muốn về lớp cũng được thôi,vậy tôi đi cùng cô!” hắn cười.

Miệng Nhi thấy khô khốc.Bị lừa.. bị lừa rồi!!Hôm qua gọi hắn như vậy,cuối cùng vẫn là cô bị lừa.Giờ cô có cảm giác y như mấy cô nữ chính trong phim,sao thấy mình ngu ngốc quá.Lần trước bị hắn đánh thuốc mê,may mà thoát,lần sau hắn xin lỗi mời lên nhà vẫn ngu ngốc theo lên.Đúng là có não chỉ để trong hộp sọ cho đỡ rỗng mà..Mình đúng là quá ngu ngốc đi..

Đột nhiên bác dạ dày của cô lại biểu tình tiếng bác gào thét mới thê thảm làm sao.Hắn đang ăn quay sang nhìn cô,cô chỉ đành chống cằm thở dài,nhìn đi chỗ khác.Cứ tưởng về lớp còn rủ Ngọc xuống căng tin,ai dè giờ bị bắt làm osin cho người ta,phải ngồi để cho người ta dựa.Sao lại có ngày cô trở nên bi thảm thế này.Tất cả là tại 1 nhà nheo nhóc kia.. (T_T)

“Cô đói sao?” hắn nhìn cô hỏi.

Dư thừa.Sàng nào cũng đi học muộn lấy thời gian đâu mà ăn sáng.Làm ơn gọi não bộ của anh trở về dùm tôi.Suy nghĩ chút được ko hả?

“Sao ko ăn gì đi?”

Đã nói rồi mà,động vật đơn bào đúng là động vật đơn bào,làm ơn suy nghĩ giùm tôi,ko phải anh bắt tôi ở đây làm cái ghế tựa cho anh,thì tôi phải nhịn đói thế này à?

“Này,khủng long” hắn nghiêm nghị nhìn cô.Từ nãy tới giờ hỏi ko trả lời.Khủng long kia,cô lại quên ngôn ngữ hiện đại rồi hả.

“Gì?” cô hỏi mặt vẫn nhìn ra ngoài hành lang.

“Tôi muốn ăn mì,xuống mua đi!” hắn thản nhiên.

Lần này,cô quay đầu lại ngay lập tức.NÀY,ko phải chứ?Đại gia.. anh có biết giờ này căng tin đông tới thế nào ko hả?Giờ lại đổi ý ăn mì nóng là sao?Anh có còn muốn ăn gan giời nữa ko hả?Có cần tôi nhảy lên bắt mây xuống cho anh nhấm rượu ko ông nội?

“Còn ko mau đi mua?” hắn nói nghiêm nghị,tay rút ví đưa cho cô.

Đôi mắt đen của Nhi sẫm lại,cái tên này,rõ ràng anh đang lấy việc công trả thù riêng phải ko?Tôi thì đang ngồi chấn an cái dạ dày đói,còn anh thì đang tìm mọi cách để chơi tôi đúng ko?Tức tối cô giật phăng cái ví trong tay hắn,đứng dậy hùng hổ đi xuống căng tin.Vừa đi vừa nguyền rủa,tên khốn đó,sao bao nhiêu người chết hắn ko chết đi?Sét đánh chết,ngã cầu thang chết,tai nạn giao thông chết,nghẹn mà chết.. bao nhiêu tai nạn có thể xảy ra khiến người ta chết bất đắc kì tử,tại sao tới giờ hắn vẫn ngồi trơ trơ ở đóoooooooooooooooooooooooooooo?

Bon chen mãi cuối cùng cô cũng mua được ly mì nóng mang lên cho hắn,lên tới nơi,cô cảm giác hiện tại cái ly mì có thể chảy ra bất cứ lúc nào vì lửa đang cháy ngùn ngụt ở bàn tay của cô.

Hắn.. trong khi cô vất vả,bon chen trong cái dòng người lũ lượt ấy mua đồ ăn,thì hắn đang rất rất rất thoải mái,ngồi ung dung vắt chân lên đùi,chơi điện tử..Nhi cảm thấy như hai bán cầu não của nó vừa bị nứt thêm 1 rãnh,nghe tới rắc.Cái hộp sọ thì đang muốn nổ ra hàng trăm mảnh.

Nhìn thấy cô,hắn khẽ rời mắt khỏi màn hình, “Sao thế?”

Cô đặt ly mì còn đang bốc khói xuống bàn,cùng với chiếc ví của hắn,quyết định đi về lớp.Nhưng hắn lại nhoài người ra,kéo tay cô lại.

“Đi đâu?”

Nhi giật mạnh tay hắn ra,vô cùng tức giận.Anh thấy tôi chưa đánh anh,nên anh ko biết sợ hả?Cô nghe thấy tiềng còi báo động vang khắp trong đầu,cảnh báo đã tới giới hạn..Đã tới giới hạn.Nếu cái gã đó tiếp tục thì chắc chắn cô sẽ ko ngần ngại gì mà đạp đổ bàn,lao vào đánh hắn.

Nhưng,cuộc sống là đầy bất ngờ,và vô cùng.. vô cùng bất công.. Giờ đây Nhi mới hiểu.Từ xưa tới nay cô cứ nghĩ,đúng mình ko được ông trời ưu ái.Sinh ra có 1 bà mẹ như quái thú đi,cho nên cái thân xác này từ bé tới lớn mới quật khởi thế này.Lại hay gặp xui xẻo.Nhưng ít ra,cũng ko đến nỗi xui tận mạng,hay là rơi xuống tận đáy xã hội để người ta vùi dập..Nhưng hôm nay,cô đã quán triệt rồi.Chắc chắn là ông trời ghét cô lắm..Ko phải cái kiểu ghét bình thường,mà chắc chắn là ghét như kẻ thù giết cha giết mẹ vậy.Nếu ko thì .. tại sao?Tại sao đối xử với cô thế này?

Vừa giật tay hắn ra,vô cùng oai hùng cất bước bước đi,thì .. nhân vật nữ chính thời đại đã xuất hiện.Trên gương mặt tinh anh vẫn là chiếc kính gọng vàng đang lấp lánh lấp lánh nhìn cô.. Ai nói rằng cô là kẻ thứ 3 xen vào hạnh phúc của người khác?Ai nói rằng cô là hồ ly tinh đi hại người?Là kẻ nào?Kẻ nào có mắt mà như mù,có não lại ko dùng để suy nghĩ mà chỉ để tuần hoàn máu như vậy??Rõ ràng cô đang rơi vào lầu xanh,1 bên là tú ông 1 bên là tú bà,rõ ràng cô mới là người bất hạnh đây này..

“Có chuyện gì vậy?” vẫn giọng nói ồm ồm mọi khi,thầy giám thị đáng kính đang nheo mắt,nhìn qua gọng kính Italia trong vắt chăm chú săm soi cô hồ ly tinh.

Nhi khựng lại,cảm thấy chuông báo động tắt cái rụp,bộ não của cô nãy còn đang hùng hổ tranh nhau muốn mở hộp sọ lao ra ngoài,phi thẳng vô mặt cái tên khốn đang ngồi chơi điện tử kia,nay ngoan ngoãn đóng hộp sọ lại,khuôn mặt vô cùng thanh tịnh,đang ngồi thiền tụng kinh niệm phật..Nhi nuốt nước bọt cái ực,nhanh như chớp nở 1 nụ cười ngoan đạo “Dạ,ko có gì đâu thầy!”

Bảo vật quốc gia vẫn ko ngừng săm soi để bới mèo ra bọ,thầy giữ chiếc gọng kính sang bong của mình,nhìn cô bé học sinh từ đầu tới chân,rồi từ chân tới đầu.

Lúc này trong đầu con bé chỉ nghĩ,đúng là tú bà mà,cũng may thầy ko có con chứ nếu ai làm con thầy,em sẽ vô cùng thương tiếc chia buồn cho người đó.Cô khẽ nuốt nước bọt cái ực.

“Tuấn Tú,trò này lại gây chuyện với em hả?” thầy nghiêm nghị ngó vào trong lớp nhìn hắn.

Đấy,đấy.Các học sinh lớp 12A14 nhìn cho rõ nhé,thục nữ thời đại của trường phổ thông Đống Đa đấy,đạp đổ lề thói cũ đấy,giờ đang hỏi ý kiến chồng nhé.Ko phải tớ làm gì đâu!Tình cảm của họ vẫn tốt,rất tốt.Chỉ hận là quá tốt nên tôi mới thê thảm thế này!!

Tuấn Tú đứng dậy khỏi chỗ ngồi,miệng hắn khẽ nở 1 nụ cười,giờ thì khủng long cũng thành mèo con thôi.Hắn tiến tới đứng cạnh con khủng long đang im lặng,một tay khoác lên vai khủng long có vẻ rất thân thiết,khuôn mặt điển trai nở 1 nụ cười rạng rỡ còn sáng hơn cái kính bốn số 9 hắn mang đi hối lộ “Dạ,ko ạ!Bọn em chỉ đang đùa với nhau thôi mà thầy!”,hắn nói vô cùng nhẹ nhàng,đầu khẽ cúi xuống ghé sát gần tai Nhi để nói.

Nhi cảm thấy khắp người chạy qua 1 cơn ớn lạnh,người khẽ run run.Thật khủng khiếp.Ai mà thèm đùa với tú ông như anh chứ.Cái tên nhỏ mọn,hèn hạ,ki bo,keo kiệt,khốn nạn,dâm đãng,thủ đoạn,bẩn tính,lười nhác,đàn bà,nham hiểm,xấu xa,…

Bảo vật quốc gia khẽ đơ người nhìn cử chỉ thân mật của 2 đứa học trò,vừa nhìn con bé đang mặt méo xẹo như khỉ ăn ớt,đứng cạnh 1 tên đang nở nụ cười vô cùng sáng chói bên cạnh,ko khỏi so sánh,đúng y như “bông hoa lài cắm bãi cứt trâu” vậy.

Hắn khẽ nhích bàn tay đang khoác vai cô nhẹ nhẹ “Phải ko,người yêu?” nói khẽ.

Giờ này,mặt quốc bảo nước ta hoàn toàn giống như tượng sáp.Lúc này có lẽ nên lập tức mang đi đóng khung cho vào bảo tàng,chắc chắn là thời điểm thích hợp nhất.Bọn học trò thì xì xầm ra chiều thương hại.Thật là 1 cú shock quá lớn,nhất là đối với những người đã lớn tuổi như thầy.Ôi làm sao mà 1 người yếu đuổi chỉ nặng có 80 cân như thầy lại có thể chịu nổi cú shock tâm lý này.Người ta vẫn bảo tình đầu là tình khó quên nhất,và cũng là mối tình đau khổ đẹp đẽ nhất.Giờ đây,có lẽ thầy sẽ phải chia tay tình đầu vĩnh viễn.

Nhi chỉ còn biết lặng lẽ cười và gật đầu.Nghe trong miệng mình đắng ngoét.Thầy,bản sắc thục nữ của thầy đâu rồi?Đáng lý lúc này thầy nên lao vào,đập cốp cho em 1 cái,lên văn phòng cũng được,cùng trời cuối đất cũng được..Thậm trí dẫn đường em tới nhà vệ sinh cũng được luôn.Nhưng sao thầy lại có thể chỉ nhìn mà ko hề phản ứng thế chứ?Thầy là vợ hắn,có quyền lợi và nghĩa vụ được ghen.Thầy, bản tính như con hổ suốt ngày săm soi,bới móc học sinh của thầy đâu rồi?Bản sắc anh hùng chuyên ném đá hội nghị,phá hoại tình yêu lãng mạn của thầy đâu rồi?Hắn đang tuyên chiến với thầy mà..Thầy.. dù về tình về lý mà nói,thầy hoàn toàn có quyền phá vỡ cái mối tình này.. Làm ơn.Xông vào phá đi thầy..

Nhưng kết cục,lần này bảo vật quốc gia chỉ đơn giản e hèm 1 cái,mang theo trái tim tan vỡ vì tình đầu của mình mà lặng lẽ rời khỏi dãy hành lang tầng 3 trong bao nhiêu con mắt thương cảm long lanh của các thiếu nữ.Thầy ấy bị đá quá thê thảm.

Hắn mỉm cười nhìn con khủng long mặt đang cúi gằm,đôi môi cắn chặt bên cạnh mình.Cô nên cám ơn tôi đấy,khủng long ạ.Ko phải nhờ tôi có lẽ cô đã bị lên văn phòng chuẩn bị xét việc đuổi học tới nơi rồi.

Nhưng lúc này,trong đầu con khủng long lại đang nghĩ,thầy sao thầy tàn nhẫn thế?Thà đuổi học em đi còn hơn.Thầy là giám thị,chức trách là bảo vệ nội qui nhà trường,quan tâm học sinh.Tại sao,tại sao chỉ vì có 1 chiếc kính gọng vàng 4 con 9 mà thầy có thể lẳng lặng quay bước ra đi chẳng 1 câu giã từ thế được?Ông trời,ông có nhân tính ko?Bây giờ còn có điều gì gọi là công bằng nữa hả?Tại sao thầy giáo biết học sinh yêu sớm ko ra tay cấm cản còn lẳng lặng mỉm cười như nhân vật nữ cam chịu trong tiểu thuyết tình cảm, “chỉ cần anh hạnh phúc,em chấp nhận ra đi” thế này???Có còn là thiên lý ko hả trời?Có ai cứu tôi với ko?

Kết cục là cái thân tôi ngựa vẫn cứ là cái thân tôi ngựa,kết quả vẫn bị tên khốn đó giữ lại.Càng khốn hơn là,rõ ràng hắn nói muốn ăn mì,kết quả mua lên hắn thản nhiên nói 1 câu “Tôi no rồi!” mà chẳng thèm ngó tới cốc mì lấy 1 lần.Xét 1 cách toàn diện,Nhi bực tức ăn 1 hơi hết cốc mì,nghe mì vào trong bụng mình đang bốc khói xèo xèo trở thành món mì xào vì axit dạ dày của cô đang sôi sục.Cái tên khốn ấy rõ ràng là đang chơi cô.Hắn ngay từ đầu hoàn toàn ko có ý định ăn mì ăn liền.Vậy còn bắt ta mua.Cô bực tức hùng hục ăn cho bõ tức,còn hắn chỉ ngồi cạnh chơi game ko nói lời nào.

“Này,mày làm gì đó?” Ngọc nhìn con bạn thân đang chui xuống gầm bàn ko khỏi thắc mắc.

“Suỵt!Mày cứ làm như ko nhìn thấy tao!” Nhi vẫn đang “anh hùng núp” vừa khom người chốn chui chốn lủi lùi dần xuống bàn cuối lớp rồi chui tọt vào gầm bàn.

“Ngọc,em thấy Nhi đâu ko?”

Ngọc ngước lên,thì ra Hoàng Tuấn Tú đã đến từ lúc nào.Đám học trò 12A9 sau 1 hôm đầu tiên vô cùng bàng hoàng và sửng sốt vì anh chàng hotboy A14 xuất hiện trong lớp mình nay đã trở nên chai lì và lãnh đạm,mệnh ai nấy làm việc và càng vờ như ko thấy cái con bé vừa chui đầu vào cái bàn cuối lớp núp.

“Em.. ” Ngọc ngơ ngác nhìn hắn 1 hồi,rồi lại suy nghĩ tới con bạn mình.Nên nói thật hay nên nói dối giúp bạn mình đây?Cuối cùng nó quyết định “Em thấy nó vừa chạy ra ngoài ngay sau khi trống giờ nghỉ!”

Hắn nghe thấy thì hơi nhíu mày.Quả nhiên con khủng long dám chạy trốn.Hắn tức giận xoa cằm,đôi mắt nâu sẫm lại suy nghĩ.Rồi lẳng lặng đi ra khỏi lớp A9,trong đầu đang suy nghĩ nên tìm tên chạy trốn kia ở đâu.

Nhi thở phào nhẹ nhõm chui ra khỏi chỗ núp,cuối cùng thì cũng trốn được khỏi cái tên ôn thần kia.Tên khốn ấy,trả thù vụ hôm qua,mới sáng sớm đã chặn đường,lại còn bắt cô giờ ra chơi phải qua lớp hắn,lý do .. vì 1 nhà nheo nhóc 1 con số 5 cùng 7 con số 0 đang léo réo thi nhau biểu tình..Ôi,Nhi chưa bao giờ nợ tiền ai.Nhưng người ta vẫn bảo,khi người ta chưa bao giờ măc lỗi lầm,thì khi gây ra lỗi lầm lại là lỗi lớn nhất.Cái này giờ thì hoàn toàn đúng rồi.Thà bình thường cứ vay 1 ít 1 ít,còn hơn 1 lúc cầm cả cục tiền của người ta.Giờ thì,há miệng mắc quai,phải giúp hắn thắng cược..

“Mày lại cãi nhau với ổng hả?” Ngọc nhìn con bạn khuôn mặt dãn ra đang vô cùng thỏa mãn nằm gục trên bàn.

“Hmm.. đại loại vậy!” Nhi cũng chẳng biết nên giải thích thế nào.Nói là nó cực kỳ cực kỳ ghét phải giáp mặt cái tên đó?Ko được Ngọc sẽ hỏi thế sao còn yêu nhau.Nói là hắn ta hành hạ nó nên tốt nhất là nó trốn đi?Thế nào bạn nó cũng ko tin là làm sao hắn có thể hành hạ được nó..Rốt cuộc rõ ràng là khó giải thích.Thôi thì tốt nhất ậm ừ cho qua chuyện.

“Này,hai người làm gì mới yêu nhau có vài ngày mà đã cãi nhau thế?Hôm qua ông ấy ko tìm được mày nên bực mình lắm đấy!”

“Hôm qua?” Nhi tự hỏi,nhìn con bạn thân “Sao mày biết?”

“Tối qua tao có qua chỗ các ông ấy ngồi!” Ngọc trả lời.

Nhi đột nhiên đôi mắt đen sáng lấp lánh,nheo lại vẻ gian tà “Đi với ai?”

Ngọc bối rối quay mặt đi ko trả lời.Rõ ràng con nhỏ này đầu óc quá nhanh đi,nó còn chưa kịp suy nghĩ gì,thì vấn đề trọng điểm đã bị nó khai quật cả rồi.

Nhi nhanh như chớp đôi tay bá cổ con bạn thân đang lẳng tránh vấn đề bắt nó nhìn nhận sự thật,đôi mắt đen láy lộ vẻ thích thú. “Khai mau!Có gì giấu giếm hả?”

“Làm gì có!” Ngọc đáp lại vẻ bối rối.

“Lại còn ko?Cái mặt rõ ràng có chuyện!Nói, thì tao còn cho mày hưởng khoan hồng!”

“Ko nói đâu!” Ngọc chống cự đến cùng.

Đôi mắt đen của Nhi nheo lại,sáng lên vô cùng gian tà.Nó bắt đầu chiến dịch hành hạ công kích,tra tấn dã man,tàn nhẫn lạnh lùng với con bạn thân.Chiêu thức nó sử dụng chính là .. cù.

“Có nói ko?” nó hỏi lại.

“Ko!.. haha.. haha.. tha cho tao!” Ngọc cố gắng dẫy dụa,nhưng vẫn ko thoát khỏi gọng kìm của nó.

“Có nói ko?” Nhi tiếp tục hành hạ con bạn ko thương tiếc,đôi mắt đen láy gian xảo giống y như mấy tên dê già nhìn thấy cừu non.

“Ko.. buông ra.. tha cho tao.. ” Ngọc vẫn cười ngặt ngẽo cố gắng giẫy dụa.

“Ko nói còn lâu tao mới tha!” nó vô cùng lạnh lùng.

“Được rồi.. được rồi.. tao nói.. tao nói.. tha cho tao!” Ngọc ko thể chịu nổi kiểu tra tấn dã man của nó nữa,đành phải cam chịu.

“Vậy còn ko mau nói!” nó gian tà nhìn con bạn thân,lúc này mới chịu ngừng tra tấn.

“Thật ra hôm qua tao ..”

Rầm..

Câu nói của Ngọc còn chưa tới được trọng tâm thì đã bị 1 kẻ đáng lý ra ko nên xuất hiện ở đây phá bĩnh.Nhi bực bội nhìn lên cái kẻ phá rối chuyện của nó vô cùng bực bội.Nhưng chỉ 1 giây sau khi nhìn rõ mặt kẻ đó,miệng nó liền há hốc.Ko phải xui vậy chứ?

“Trần Hiểu Nhi,có vẻ vui quá nhỉ?” hắn khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng có lẽ do chạy đang nhìn cô vô cùng tức giận.

Nó nuốt nước bọt cái ực.Cái tên động vật đơn bào này lại xuất hiện rồi.Đúng là dai như đỉa đói mà.Này ko phải mới giờ ra chơi anh đã ăn no rồi à?Sao còn bám theo tôi làm cái gì hả?

Cô nhíu mặt nhìn hắn vô cùng khó chịu.Ngọc thấy ko khí có vẻ căng thẳng kì lạ,đành nuốt nước bọt cái ực,tìm cách chuồn khỏi trận chiến của 2 vợ chồng nhà này ngay lập tức thì tốt hơn.

“Ra ngoài nói chuyện 1 chút!” hắn cố giữ bình tĩnh nói 1 cách miễn cưỡng.

Nhi bĩu môi,đôi mắt đen nheo lại khó chịu “Ko!”

“Người yêu,anh có chuyện cần nói,chúng ta ra ngoài được chứ?” hắn cố gắng kìm chế cơn giận giữ,gắng mỉm cười.

“Ko!” Nhi trả lời hoàn toàn ko đắn đo.Tôi đâu phải ngu tới độ lại đi làm osin cho anh.Bị anh hại cả ngày nay còn chưa đủ thảm à?Sáng sớm đã chặn đường,còn bắt tôi đi mua đồ ăn sáng,lại còn dùng tôi để đá bay mối tình trung học trong sáng đi nữa.Này,anh có biết đấy là tác phẩm tâm đắc của tôi ko hả?Dám dùng tác giả để hủy hoại tác phẩm của chính mình.Đúng là đồ khốn mà.

Hắn tới giờ đã hết kiên nhẫn.Nghĩ cho kĩ lại,mang tiếng yêu nhau,tại sao hắn hoàn toàn ko có cảm giác cô ta là người yêu hắn gì hết?Cô ta chưa bao giờ gọi điện thoại cho hắn trước.Ko bao giờ tới tìm hắn nếu hắn ko tìm cô trước.Ko bao giờ ngoan ngoãn nghe lời,ko bao giờ tỏ ra quan tâm dù chỉ 1 chút.Thậm trí cô còn tìm mọi cách trốn cho bằng được.Nắm tay cũng ko có,ôm nhau cũng ko,hôn thì lại càng là chuyện viễn tưởng.Vậy gọi là 2 người yêu nhau sao?Cứ thế này chắc chắn là hắn sẽ sớm bị vạch mặt thôi.

“Thật ko đi?” hắn nhíu mày nhìn cô.

“Chắc chắn ko đi!” cô kiên quyết khẳng định.

Hắn kéo vụt cô đứng dậy khỏi ghế,cúi xuống vác cô lên vai như vác 1 con heo nái,lẳng lặng bước ra khỏi lớp trong con mắt kinh hãi kèm hoảng loạn của những con người lớp 12A9.Đây phải gọi là hành động quá lãng mạn,quá nam tính, hay phải nói cái kẻ vừa hành động kia hoàn toàn ko sợ chết đây?

“Thả tôi ra!!” cô gào thét vung tay vung chân cố thoát khỏi hắn.

“Im lặng!” hắn lạnh băng.Hiện tại hắn đang vô cùng bực bội.Tại sao ư?Giờ 5 phút cô ta trốn biệt tăm,kết cục là hắn đi tìm xem rốt cuộc con khủng long dám trốn ở đâu.Chen lấn vào căng tin,hành lang,sân trường,sân sau,thậm trí nhà vệ sinh hắn cũng lượn lờ qua.Kết quả vẫn ko tìm thấy cô ta đâu.Hắn đột nhiên thấy lo lắng,ko phải lên phòng y tế chứ?Chạy ra y tế,thì lại bị mấy em quây lại hỏi chuyện.Kết quả sau 1 hồi lượn quanh trường vẫn ko thấy cô ta đâu.Đến khi lên lớp cô ta thì lại thấy cô ta đang ngồi đùa giỡn vô cùng vui vẻ.Thử hỏi làm sao ko tức cho được.

“Au..” bị ném phịch xuống đất Nhi ê ẩm cả người.Cái tên này,hôm nay làm sao đây?Tôi mới là người đáng nổi cáu chứ?Anh hành tôi từ sáng tới giờ chưa đủ hả.Mà sao lần nào hắn cũng thích chui vào cái phòng thể chất này nhỉ?Vừa bụi bặm vừa chẳng có gì thú vị hết.

“Này,rốt cuộc là cô có hiểu cô đang là bạn gái tôi ko hả?” hắn bực bội gắt lên.

“Hả?” cô nhìn hắn ko tin được tự dưng nổi điên cái gì đây?Anh lại ko phải phụ nữ thời kì tiền mãn kinh như mẹ tôi,đột nhiên lên cơn gì đây?Có thai nên khó tính chắc chắn ko phải rồi?Dấu hiệu của tuổi dậy thì à?Nhưng hắn ta.. giờ mà còn dậy thì gì nữa?Èo mới nghĩ thôi đã thấy mún ói rồi..

“Tập trung vào tôi đang nói với cô đấy!” hắn thấy cô hoàn toàn ko bận tâm lời hắn nói vẫn đang tiếp tục phủi bụi bám vào quần áo.

“Này,anh mắc cái chứng gì thế hả?” cô nhìn hắn nhăn nhó,đang nổi điên với ai thế hả?

“Tôi đã nói giờ 5 phút cô phải qua lớp tôi.Ko phải sao?”

“Này,anh ko thấy quá đáng sao?Tại sao cứ bắt tôi phải qua lớp anh?” cô cự lại.

“Khủng long,cô có biết là chúng ta đang hẹn hò ko thế?” hắn hỏi.Cuối cùng thì cô ta có biết cái gì là hẹn hò ko?Cô ta ko hề quan tâm tới hắn,dấu hiệu phản kháng luôn luôn rõ ràng.Cuối cùng thì có khác gì ko hẹn hò.Thế này chẳng sớm thì muộn cô ta với hắn cũng lộ tẩy thôi.

“Tôi biết nhưng có liên quan gì tôi phải qua lớp anh mỗi giờ 5 phút hay giờ ra chơi?” cô nhìn hắn ko tin được.

Hắn lấy tay nhéo mũi cô 1 cái,cái con nhóc này “Này cô bao nhiêu tuổi rồi hả?Dĩ nhiên hẹn hò có nghĩa là luôn luôn ở cạnh nhau rồi!”

“Liên quan gì tới việc tôi phải tìm anh?” cô vẫn cứ hỏi.

“Này cô ko biết hẹn hò là gì đúng ko?” hắn nhìn cô nhíu mày.

“Dĩ nhiên là biết rồi.Từ nhỏ tôi đã xem phim Hàn Quốc rồi,làm sao ko biết thế nào là hẹn hò chứ!” cô tự tin nói.

“Vậy cũng tính?” hắn nhìn cô ko tin được.

“Sao lại ko?” đôi mắt đen láy của cô mở to nhìn hắn bực bội.Cuối cùng thì hắn ta muốn cô cùng diễn trò với hắn đúng ko?

Hắn thở dài.Thảm rồi thảm rồi.Cuối cùng hắn vừa bỏ ra 50 triệu để thuê 1 đứa con gái hoàn toàn chẳng có tí khái niệm nào về chuyện yêu đương và hẹn hò.Cứ thế này thì hắn sớm bị lật tẩy cho xem.Tối qua Duy đã bóng gió nói với hắn về chuyện bạn gái cậu đâu rồi.Cứ nghĩ là việc vô cùng đơn giản,thậm trí có thể hành hạ cô ta,cuối cùng vẫn là hắn phải làm mọi chuyện.

“Từ giờ trở đi,bất cứ điều gì tôi nói cô phải làm.Nghe rõ chưa?” hắn ra lệnh.

“Tại sao tôi phải nghe anh?” cô nhíu mày nhìn hắn như nhìn tên biến thái.

“50 triệu.” hắn lạnh băng nhìn cô tức giận.

Nhi thở dài,tiu ngỉu.Lại lôi 1 nhà nheo nhóc ra dọa nó.Nhưng quả thật rất có tác dụng.Đang vô cùng chán nản vì lũ con nheo nhóc đang vây quanh mình,thì bỗng hồi trống vào lớp như thức tỉnh nó.Chúa ơi,giờ này là giờ lý.Ko phải chứ?Nó mà vào lớp muộn thì thế nào cái mạng của nó cũng đừng hòng được yên ổn.Mới nghĩ tới đây nó đã thấy cổ họng mình khan đặc,cơ thể đau nhừ.Mới nghĩ tới mấy đòn sát thủ của cô Mai là nó cả người đã bải hoải,chân tay ko còn sức.Rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn.

“Tôi lên lớp đây!” nó đứng dậy ngay lập tức.Phải chạy thật nhanh may ra nó có thể dùng thân thủ nhanh nhẹn bù lại với sức mạnh to lớn của đại đô vật.

“Đi đâu,tôi còn chưa nói xong!” hắn vẫn chưa hết bực bội.

“Lên lớp.Anh muốn nói gì thì sau hãy nói,giờ tôi ko đi thì tôi chết chắc.” Nói rồi cô nhanh chân mà chạy thục mạng về lớp.

Hắn nhíu mày nhìn theo.Đó đó,cái thái độ lại hoàn toàn chẳng có chút hợp tác nào cả.Đến lúc bị lộ tẩy là tôi chịu thiệt chứ đâu phải là cô.ĐÚng là việc thiên hạ nên cô ta chẳng lo lắng tí nào.Cứ chờ đó mà xem,người ta bảo “dạy con từ thủa còn thơ,dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về”,tôi mà lại ko dạy được cô à.

Nhi dù đã cố hết sức lao thật nhanh về lớp nhưng kết cục là,sức người thường ko thể bì kịp với sức mạnh dẻo dai,vạn vỡ của Mai “đô” vật lý,kết cục vẫn là bị bắt tại trận.

Nhìn ánh mắt nảy lửa của Mai đô vật,Nhi chắc chắn quả này tiêu thật rồi.Người ta vẫn bảo tâm lý thi đấu đối với mỗi đấu sĩ rất quan trọng,quyết định phần lớn phong độ thi đấu của đấu sĩ trong trận đấu đó.Theo tín hiệu mà não phải của cô thu thập được cộng với những tính toán sơ bộ của não trái dựa theo những số liệu đã được thống kê từ xưa tới nay của đối thủ thì tỉ lệ ra đòn hiểm của “vật” lý hôm nay là 101%,cho nên dù muốn hay ko muốn,thì chắc chắn cô ko gẫy 1 cái xương sườn trong trận này là ít.Nuốt nước bọt,cô khẽ cười 1 cái thật ngoan đạo.

“Thưa cô em vào lớp!”

Một tiếng rắc kinh hãi báo hiệu trận chiến sắp diễn ra,Nhi nuốt nước bọt cái ực.Đối thủ của cô đang vô cùng thịnh nộ nhìn cô y chang con bò tót nhìn thấy màu đỏ,chỉ nhìn thôi đã hăng máu mà muốn xông vào.Quả nhiên cô ko ngần ngại mà xông vào nó thật,tung 1 đòn 450⽙splash khiến nó đau đớn mà chỉ có thể cắn chặt răng khóc.

“Cô giỏi nhỉ,bây giờ là tiết 5 mà cũng đến muộn được!”

Tiêu,tiêu rồi.Sát khí lên tới 500% ko phải là hôm qua cô vừa gây lộn với chồng chứ.Hix hix đúng là ông trời ko thương mình chút nào mà.Vẫn biết là mình sinh ra phải giờ xấu nhưng có cần xấu tới vậy ko?Tất cả là tại tên chết tiệt kia hại mình.Hẹn với chả hò,muốn thì hắn đi tìm đại ai mà hẹn hò,ta đâu có rảnh như vậy.Tất cả là tại hắn ta hết.Tên khốn ta có thù oán gì với ngươi hả?

“Ra góc lớp đứng cho tôi!” Mai đô “vật” vật thêm 1 đòn.

Nhi chỉ còn biết khóc thầm lủi thủi chiu vào trong xó,nước mắt thì lưng tròng.Cái số tôi đòi.Cuối cùng lại phải đứng góc như mấy ông già biến thái gây mất vệ sinh công cộng thế này.Sao số tôi khổ quá vậy trời.

Nhưng tiết mục đâu có dừng ở đó,có vẻ đối thủ vẫn chưa được trút hết giận nên còn bồi thêm cô 1 cú Diving shoulder block làm cho quai hàm của con nhỏ suýt thì vỡ vụn.

“À bây giờ cô giỏi rồi đứng góc thì ko cần ghi chép bài vở đúng ko?”

Nhi nuốt nước bọt cái ực,đôi mắt đen nhíu lại như con mèo vừa được vớt ra khỏi nước.Cô ơi,sao cứ xài em như cái bao cát vậy?Hic người em thì mong manh thế này,tính từ nãy tới giờ lực tác động lên em đủ lớn tới mức làm sập 1 cái bàn rồi chứ chẳng chơi.Cô ơi,làm ơn tha mạng cho em.

Lủi thủi đi về chỗ,lấy sách vở lại mang ra góc,vừa đứng chép bài 1 cách khó nhọc,trong đầu nó ko khỏi thầm nguyền rủa,cái tên khốn đó,tất cả là tại tên khốn đó.Ko thì ta đâu phải khốn khổ lận đận thế này.Bao nhiêu uất hận trong lòng cứ thế dâng trào,lúc này thật sự bộ não của cô đang muốn mở hộp sọ ra,cầm 1 khối C5 cột quanh người chạy 1 mạch tới lớp 12A14 đánh bom cảm tử.Nhưng nghĩ lại,bộ não cô quan trọng thế nào,tuyệt đối ko được.

Cuối cùng 45 phút cực hình cũng chậm chạp như con rùa già trôi qua,Nhi cảm thấy bả vai nhức nhối vì phải đứng mà viết,đôi chân cũng tê ran.Chuông vừa reo hết giờ nó đã như thoát được gánh nặng,nhưng vẫn ko dám hò reo câu nào vì đã bị 1 cái liếc sát khí đằng đằng của cô giáo đáng kính trên bục giảng.Nó đành nghẹn ngào nuốt trọn niềm vui vào giữ lại cho bản thân,đợi chờ cho tới khi cái bóng dáng kiêu sa kia biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ko sao chứ?” Ngọc nhìn con bạn thân đang bóp bóp chân ái ngại.

“Mày thử nói xem?Đã bị đứng phạt,còn phải chép bài..Vai mỏi chân mỏi,đến mắt tao cũng sắp biểu tình rồi.” Nhi than thở.

“Ai bảo mày vào muộn!” Ngọc lắc đầu thương tiếc.

“Tao có muốn đâu,tất cả là tại tên khốn kia!” đang vào cao trào nỗi uất hận trong lòng cần trút bầu tâm sự thì một âm thanh zè zè từ cái loa phát thanh của trường cắt ngang sự sung sướng của nó lại.

“Yêu cầu học sinh Trần Hiểu Nhi tới ngay lớp 12A14 thầy giám thị đang tìm!”

Cái .. cái gì?Ko phải chứ?Bảo vật quốc gia tìm nó?Chuyện gì đây?Suy nghĩ 1 lúc đôi mắt đen của nó đột nhiên sáng ngời.Ôi thầy đúng là quá vĩ đại.Thật là đáng tôn kính,thần tượng của lòng em.Đúng là người tiểu nhân chân chính,thì ra thầy ko phản ứng ngay khi hắn ta khiêu chiến là để về ủ mưu tính kế,giờ mới gọi riêng bọn em ra xử lý.Quá nham hiểm,quá xấu xa,quá tinh tế.. Ôi thầy giáo vĩ đại.Đúng rồi.Phá đi thầy,bất kể thầy dùng C5,bộc thép,rocket,hay shortgun,thậm trí dao phay mã tấu,cái gì cũng được,cứ đan tâm 1 tay chặt đứt mối tình này đi.Ha ha ha Hoàng Tuấn Tú anh đừng tưởng giá vàng tăng thì anh muốn làm gì thì làm.

“Thôi tao đi đây!” nó mỉm cười nhanh nhảu xách cặp chạy về cuối hành lang đợi chờ tin tốt lành.Trong đầu nó đang suy nghĩ,nên làm gì nhỉ.KHi tình yêu bị cấm cản,dĩ nhiên là nó ko thể nào cười vui sướng được,chắc chắn thằng cha đó sẽ lại lôi 50 triệu ra dọa nó,cho nên cứ phải giả mèo khóc chuột mới được.Giống mấy diễn viên nữ chính,cứ khóc lóc thảm thiết,rối sau đó viện vào cớ chúng ta ko nên gặp nhau thì hơn.Thế là rũ được hắn cái rụp.Hahahaha.. Mình có nên chuẩn bị thêm thuốc nhỏ mắt ko nhỉ?Nó tự hỏi.

Thế nhưng mà,người tính ko bao giờ bằng trời tính..Cái suy nghĩ giả vờ khóc lóc thương cảm mối tình khó chia xa của nó,giờ đây ko cần tới công cụ hỗ trợ cũng được nó diễn đạt 1 cách vô cùng hoàn hảo.

HOÀNG TUẤN TÚ.. anh cố tình phải ko?

Nó cứ tưởng rằng bảo vật quốc gia vì tình yêu đầu của mình,gọi nó lại giống mấy nữ chính ủy mị trong phim để nói “anh ấy là của tôi,chị hãy rời xa anh ấy đi!”.Và nó chắc chắn sẽ vô cùng,vô cùng cảm kích mà bắt tay thầy 1 cách vồn vã “Vâng,vô cùng cám ơn thầy vì đã tới cứu em.Chúc 2 người hạnh phúc!”.Ôi mới lãng mạn làm sao,cảm động làm sao.Đấy gọi là tình người.Đấy gọi là đạo lý.Nhưng mà .. bây giờ là sao chứ?Đạo lý cái gì chứ?Rõ ràng là đang ỷ thế tú bà bắt nạt nó mà.

Cái gì mà có người nói em xả rác ra lớp 12A14,rõ ràng là chồng thầy mách lẻo chứ chẳng có ai rảnh rỗi mà nói hết á.Mà hơn nữa,em có học ở cái lớp chết tiệt này đâu mà xả rác chứ?Thầy nói có đạo lý chút được ko?Cho nên em phải dọn vệ sinh lớp học?Cái gì?Nếu thế mỗi tháng em đóng tiền vệ sinh cho trường làm gì chứ??

Nhưng mà cơn tức giận của con khủng long ko dừng ở đó,vào trong lớp 12A14 nó cảm thấy cực kỳ,cực kỳ,cực kỳ hối hận tại sao ko để não bộ của nó dùng C5 đánh bom cảm tử cái lớp này vào tiết 5 đi.Trong lớp bất cứ góc nào cũng có rác.Giấy báo,vỏ kẹo,bim bim,túi nước.. cứ y như bãi rác của trường được tập kết ở đây vậy.Thậm trí có những tờ giấy vở hoàn toàn chưa viết chữ nào nhưng cũng được người ta thuận tay vo tròn ném xuống sàn chờ người đến dọn.. Rõ ràng.. rõ ràng là hắn ta đang vẽ việc ra cho cô làm đây mà.Cái tên khốn chỉ biết gây sự này,dạo này cô nể tình 1 nhà nheo nhóc con mọn lẽo đẽo theo cô mà tha cho hắn,nên hắn càng được nước làm tới phải ko?Còn cái lũ con nhà giàu trong cái lớp này nữa,hết việc rồi ko có việc gì làm nên kiến thiết việc cho người khác phải ko?Người ta bảo các nhà tư bản đầu tư vốn để kiến thiết việc làm nâng cao cuộc sống người dân,nhưng cái này gọi là phá hoại,phá hoại đấy biết ko hả?

Tuy vô cùng bất mãn nhưng cô cũng đành ngậm ngùi,dọn cho nhanh để còn về,cô còn phải vào viện nữa.Cho nên vẫn bắt tay vào việc.Đúng thật là cái lũ nhà giàu chết tiệt,nào lon coca,nào vỏ bim bim vừa mới ra,cô còn chưa ăn thử vị này,nào là vỏ kẹo,điên nhất là lại còn có tên khốn nào ăn hạt hướng dương vứt vỏ đầy sàn.. Các thiếu gia,tiểu thư các người tích đức chút đi được ko?Có ăn thì cũng gói gọn vào chứ.Có cần góc này vứt 1 ít,góc kia thêm 1 ít ko?Sau tới cả nửa tiếng đồng hồ loay hoay,cuối cùng cô cũng tập kết được hết rác vào 1 cái túi nilong thật lớn,thở phào nhẹ nhõm Nhi thả mình ngồi xuống ghế bàn cuối nghỉ ngơi 1 chút.Cả đêm qua ngủ trong bệnh viện,trằn chọc mãi ko vào giấc,gần sáng đang lơ mơ thì lại nghe mẹ cô rên vì hết thuốc tê.Thế là lại cuống cuồng đi gọi bác sĩ.Kết quả là cả tối cô ngủ được có 1 chút,giờ sau 1 tiết học vừa phải đứng vừa ghi bài,lại còn phải giúp nhà trường lao động công ích dọn cái bãi rác này,nhất là sau trận đấu thảm hại với giáo viên “vật” lý,Nhi hoàn toàn ko còn chút sức lực nào.

Nó cảm thấy người nó nặng nề,vai mỏi nhừ,chân cũng chẳng còn sức,đôi mắt cũng nặng trĩu.Thế là ko biết từ lúc nào,xung quanh đột nhiên tối om.Nó dựa đầu vào tường ngủ ngon lành.

Hắn lấp ló ngoài cửa quan sát nó từ đầu đến cuối,trong lòng có chút mát lòng mát dạ vì đã dậy dỗ được con khủng long 1 bài học.Lại thấy con khủng long đột nhiên ngồi ngủ ngon lành,hắn đợi 5 phút,10 phút vẫn hoàn toàn ko có động tĩnh.Hắn đánh liều đi vào lớp,cố gắng nhón chân thật khẽ sợ cô ta sẽ tỉnh dậy.

Trong chiếc bàn cuối cùng,trên mặt bàn là 1 túi nilong to toàn rác là rác,đôi bàn tay nhỏ cầm hờ chiếc túi,cả người dựa hoàn toàn vào tường.Đôi mắt đen của cô khép lại,đầu cô hơi nghiêng sang trái,đôi môi hồng mở nhỏ nhỏ,thi thoảng lại khẽ chuyển động nhẹ nhẹ theo từng hơi thở.Tóc mái lòa xòa xuống che lấy cặp lông mày đen,mái tóc buộc cao bị tường ép chặt lại.Ánh nắng mùi xuân dịu dàng ánh lên trên mặt bàn phản chiếu chút sáng lên gương mặt cô thiếu nữ đang ngủ.Hắn khẽ dừng lại,nghe trong lòng có chút xao động.Khi cô ta ngủ thật sự trong rất hiền lành,hắn đã nhìn cô ta ngủ 2 lần,nhưng mỗi lần như vậy hầu như làm hắn quên mất tiêu cô ta hung dữ thế nào.Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó,hắn rút điện thoại ra,chụp 1 bức ảnh.Ngồi xuống ghế nhìn vào gương mặt đang ngủ say kia,cô ta vẫn chưa tỉnh lại,hắn lại gần hơn và

.. Tách..

Nhìn vào màn hình điện thoai bức ảnh mới chụp hắn tỏ ra khá hài lòng,đôi khi hắn nghĩ nếu lúc nào cô ta cũng ngoan ngoãn như lúc cô ta ngủ,thì hắn sẽ ko phải lo lắng nữa rồi.Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan trong ko gian.Hắn cũng dãn người ra thoải mái.Đôi khi cứ như vậy thôi là được rồi.Nhưng mong đợi thì mãi là mong đợi..

Rè.. rè..

Hắn nghe tiếng động như tiếng rung điện thoại,cái người đang ngủ cạnh hắn vừa cử động.Hắn đột nhiên lúng túng như vừa làm điều gì sai trái liền lùi về sát phía ngoài ghế tránh xa cô ra 1 chút.

Nhi cảm thấy chiếc điện thoại đang rung trong túi quần,chợt bừng tỉnh giấc,còn đang lơ mơ ko biết đây là đâu,đột nhiên cô thấy bên cạnh có người,bất chợt cảnh giác cao độ nhìn hắn trơ trơ.Cái tên khốn này đến đây xem thành quả đúng ko?Nhưng hắn cứ để sau xử lý cũng được.Trước hết,cứ nghe điện thoại cái đã.

“Alo?” nó nghe điện thoại.Đầu dây bên kia vang lên 1 giọng đàn ông,”Tôi đến ngay!” sau khi nghe xong nó lập tức đứng bật dậy,lao như bay xuống cầu thang.Hắn hoàn toàn ko hiểu gì hết,nhưng theo quán tính cũng chạy theo con nhỏ mà ko biết vì sao.

“Này cô đi đâu đó?” hắn gọi với theo.

Cô ko nói gì chỉ băng băng lao đi.Đôi mắt đen láy sáng rực lên ánh vẻ cương nghị,bàn chân cô bước những bước vững vàng.Hắn tự hỏi cô ta vừa nghe điện thoại của ai khiến thái độ của cô ta thay đổi nhanh như vậy.

“Này,tôi đang hỏi cô đấy!” hắn lại gọi cô,nhưng cô vẫn hoàn toàn im lặng ko trả lời.

“Khủng long,đang gọi cô đấy!” hắn tiến tới kéo tay lại.

“Buông ra!” cô giật mạnh tay ra khiến hắn hơi ngã ra sau.Khuôn mặt tức giận nhìn hắn vô cùng khó chịu.

“Cô đứng lại đó!” hắn lại níu mạnh tay cô lại,lần này dứt khoát ko buông cho tới khi cô trả lời hắn chuyện gì đang xảy ra.

“Này,cuối cùng anh cần gì đây đại ca?” cô bực bội nhìn bàn tay đang bị giữ chặt ko cho cô đi.Bao nhiêu tức giận trong người trào dâng ko kìm chế.

“Cô định đi đâu?” hắn hỏi.

“Tôi có việc gấp,giờ buông ra được chưa?” cô hỏi nhìn hắn tức tối.

“Nói rõ rồi tôi cho cô đi!” hắn cương quyết ko buông.Ko rõ là do tính tò mò trong hắn bộc phát,hay do rõ ràng hắn nghe thấy tiếng đàn ông trong điện thoại,rồi cô lại lập tức ngoan ngoãn đứng dậy chạy đi.Hắn ko rõ là hắn bực bội vì điều gì.Nhưng hắn muốn biết cô đang chạy đi vì lý do gì.

Đôi mắt đen láy của cô sáng hơn bao giờ hết,đôi môi cô cắn lại,đôi lông mày đen láy chau lại tức giận. “Buông tôi ra!” cô nói giọng đanh lại.

“Nói rõ đã!” trái tim của hắn nóng lên,bực bội.Hắn cũng ko biết sao mình lại ấu trĩ thế này.Rõ ràng là một cuộc điện thoại,đột nhiên lại khiến hắn bứt rứt ko yên.Những cô bạn gái trước đây của cậu,cũng vẫn luôn nhận những cú điện thoại có giọng đàn ông,rồi sau khi họ cúp máy họ luôn luôn cười và nói những lý do là bố em,là anh trai em vân vân và mây mây.. những lúc ấy hắn lại tự hỏi,tại sao lại phải nói với hắn?Các cô thật phiền phức.Nhưng hiện tại khi cô gái này hoàn toàn ko giải thích lại khiến cho hắn vô cùng bận tâm.

“Đã nói là buông ra cơ mà!!” cô quát lớn tức giận.Cái tên biến thái này,tôi ko có nhiều thời gian cậu còn chặn đường.Khốn thật.Tới đây tôi chẳng cần biết 1 nhà nheo nhóc con mọn tôi mượn cậu là bao nhiêu,cậu chết đi.

Rầm..

“Á..” Tuấn Tú bàn chân đau buốt như các ngón chân đều bị nứt toàn bộ.Con khủng long bạo chúa,đúng là nặng tới mấy tấn mà,cô ta.. cô ta thật là quá tàn nhẫn đi.Tôi có thể bị què đấy.

Mặc kệ cho kẻ bị hại đứng ôm chân đau đớn,Nhi vụt chạy đi.

“Đứng lại!Khủng long,đứng lại ngay cho tôi!” anh chàng điển trai vừa ôm chân nhảy lò cò,vừa bực tức nhìn con bé đang chạy đi.Nhưng rồi đột nhiên cô ta quay lại.Đôi mắt nâu của Tuấn Tú mở tròn to.Ko phải đột nhiên nghe lời vậy chứ?

Nhi quay người lại,đứng cạnh hắn,đôi mắt đen của cô sáng lấp lánh,đôi môi cong lên bực bội.Cô liền dúi vào tay cái tên động vật đơn bào cái túi rác nilong to tướng cô quen tay mang đi.

“Cái gì?” hắn ko tin được cái túi nilong đang trong tay mình nhìn cô.

“Vứt hộ tôi!” cô nói,đang định bỏ đi,cuối cùng cô quay lại,đạp thêm cho hắn 1 cái vào chân còn lại.Rồi mới an tâm bỏ đi.

“KHỦng LONg.. Cô đứng lại đây cho tôi..Con KHỦNG LONG KIAAAAA!” anh bực bội hét lên nhìn theo con khủng long đang lao như bay qua cổng trường.

Nhi chạy dọc theo hành lang vội vã,cô có va vào 1 người nào đó,nhưng do vội vàng cô chỉ kịp nói xin lỗi qua loa rồi chạy như bay tới dãy phòng bệnh trên tầng 3.Trong phòng đang có 1 người đàn ông mặc áo blue trắng đứng cạnh cô y tá nói chuyện gì đó.

“Bác sĩ có chuyện gì vậy à?” Nhi lo lắng hỏi,mắt vội vàng đưa tới phía giường bệnh.

“À cũng ko có gì,chỉ là vết thương của mẹ cháu bị vỡ ra,nên chúng tôi vừa phải khâu lại.Nhưng giờ thì ko có gì rồi!”

“Da?Làm sao mà vết thương lại nứt được ạ?” Nhi tròn mắt,1 người chỉ nằm 1 chỗ ngay đơ như khúc gỗ cuối cùng là bị làm sao lại nứt vết thương?

Khuôn mặt của vị bác sĩ có chút kì quái,ông ta nhìn quái thú 1 cái rồi khẽ mỉm cười “Tôi biết là hơi khó chịu nếu ko được sinh hoạt như bình thường nhưng mà hiện tại giữ gìn sức khỏe là trên hết.” Nói rồi ông khẽ cười rồi chào tạm biệt cô rồi đi ra ngoài.

Nhi đơ mặt nhìn bà mẹ già tiền mãn kinh của mình,rốt cuộc cái sinh hoạt bình thường của bà ta là gì mà có tác dụng ghê gớm như vậy?Trong tích tắc,các nơ ron thần kinh trong bộ não bao năm xem truyện tranh ngôn tình,tiểu thuyết người lớn,thêm mấy năm vật lộn cùng bọn con trai xem phim nóng của các sao.. lẽ nào..Nó quay lại nhìn bà mẹ độc thân của mình như nhìn quái vật “Sáng nay ông ta có ở đây ko?”

Mẹ nó hai má đỏ lừ,khẽ ho 1 tiếng “Hỏi làm gì?”

Nó nhíu mày thờ dài.Ko phải chứ?Mẹ còn đang bó cổ bó tay bó chân,con ko cần biết là thời kì sung mãn của mẹ hay của ông ta,mấy cái thời kì chết tiệt ấy bỏ vào sọt rác đi.Nhưng giờ ko khác gì khúc xúc xích nằm trên giường rồi,vẫn còn có sức hấp dẫn đến thế sao?Nó ngồi phịch xuống ghế,đặt tay lên day day thái dương,thở ra 1 tiếng.Nãy nó nghe nói mẹ nó lại phải khâu mấy mũi,cứ tưởng bà có chuyện gì lập tức vào viện.Ai dè,đúng là xấu hổ chết đi được.Hèn gì ông bác sĩ lúc nãy lại nhìn nó 1 cách kì lạ như vậy.Mẹ,con biết phụ nữ độc thân luôn cảm thấy cô đơn,nhưng mẹ làm ơn đừng nóng bỏng quá vậy được ko?Đã cuốn như cái xúc xích rồi còn muốn thành xúc xích nướng nữa hay sao?

Mẹ nó ko nói gì chỉ quay mặt đi ko dám nhìn nó.Bị ông bác sĩ đó lật tẩy trước mặt con mình,thật đúng là thảm họa.Giờ còn gì uy quyền để quát nó nữa.Dù rằng nó cũng xem phim cấp 3 khi bà xem,nhưng chuyện này đâu giống như xem phim.

Nhi khẽ thở dài còn tưởng chuyện gì nữa.Nhưng dù sao,bà ấy ko sao cũng là điều tốt rồi.Nó thở phào nhẹ nhõm.Ngồi xuống uống miếng nước nhìn bà mẹ già đang dỗi hờn nằm trên giường.

“Con đi mua cháo cho mẹ ăn nhé!” cô nói,biết rõ là bà mẹ quái Thư của mình sẽ chẳng trả lời,nên cô lặng lẽ ra khỏi phòng và khóa cửa lại.

Lúc này tại 1 quán lẩu băng chuyền ấm áp,những thực khách đang vui vẻ dùng bữa trưa bên cạnh chiếc nồi nghi ngút khói.Những đĩa thức ăn trên băng chuyền cứ đều đều dạo qua trước mặt họ mời gọi.Một đôi nam nữ thanh tú đang ngồi ở góc phòng ăn uống vui vẻ,người con trai ôm người con gái thật chặt,yêu chiều nói vài lời.Cô gái khẽ mỉm cười ngọt ngào.Ko khí bàn ăn bây giờ có khi còn nóng hơn nồi lẩu trên bếp.Bỗng nhìn qua lớp kính trong của quán,chàng trai khẽ cười.Một cậu thanh niên vừa lao xe lên hè bước vào quán.Dáng người cậu cao dong dỏng,mái tóc mềm mại từng lọn chải chuốt cầu kì,gương mặt thanh tú điển trai với làn da trắng mịn khiến người ta ko khỏi chú ý.Cậu bước vào,nhìn ngó 1 lúc tìm kiếm thì được cô nhân viên dẫn đi tới bàn cậu bạn.Cậu ngồi phịch xuống ghế,khẽ gật đầu chào chiến hữu với cô gái đi cùng hắn.

“Đây là Tú bạn anh,còn đây là Trinh.” Duy mỉm cười giới thiệu.

Hắn khẽ gật đầu,rồi lạnh lùng rút bao thuốc trong người ra hút.Khuôn mặt điển trai lạnh băng nhìn thằng bạn thân đang vui vẻ bên bạn gái.Đột nhiên nhìn người tức cảnh,trong lòng cảm thấy khó chịu.Người ta yêu đương thì phải thế.Hắn yêu đương cũng là như thế.Tại sao cái con khủng long tiền sử kia.. Lại nhắc tới cô ta,tâm trạng của hắn lại càng bực bội.Cú điện thoại cô ta nhận là của gã nào mới được chứ?Bố cô ta?Ông cô ta?Hay anh trai cô ta?

“Này làm gì ngồi thần ra thế?” Duy nhìn thằng bạn thân đang đần mặt,gắp cho hắn chút thức ăn vào bát “Ăn đi chứ!”

Hắn chỉ khẽ gật đầu,trong lòng vẫn đang lênh đênh ở chỗ con khủng long bạo chúa.Cô ta phải nói là quá kinh dị đi.Báo hại hắn phải vào bệnh viện nắm lại khớp.Đúng là quái nhân mà.

“Sao thế?Mà bà xã mày đâu?” Duy nhìn thằng bạn hoàn toàn đang phiêu thì lại hỏi.

Hắn lập tức như bị điện giật,quay mặt lại nhìn thằng bạn thân vô cùng tức tối “Đừng có hỏi nữa!”

Duy nhăn mặt,vừa yêu nhau lại cãi nhau rồi à?Cái này là thương nhau lắm cắn nhau đau đúng ko?Hắn khẽ mỉm cười, “Sao?Cãi nhau chuyện gì?”

“Ko có gì cả!” hắn bực bội cầm cốc rượu trên bàn uống 1 hơi.

Duy nhìn thằng bạn thân suy nghĩ,quả nhiên yêu đương với cô gái đó ko đơn giản.Tao đã nói là khắc tinh của mày mà,mày còn ko tin tao.Lần này xem ra mày còn phải vất vả nhiều. “Này,nếu ko có gì chút gọi bà xã mày ra ngoài được chứ?”

“Hả?Làm gì?” hắn nhíu mày nhìn thằng bạn thân.

“Dĩ nhiên là để hẹn hò chứ làm gì?” Duy nhìn hắn vẻ đắc thắng. “Sao thế?Chẳng nhẽ 2 đứa chúng mày có vấn đề gì à?” hắn nhíu mày,yêu đương kiểu gì đây?

“Làm gì có chuyện gì!Hẹn hò thì hẹn hò.” Hắn bối rối trả lời.Nhưng trong lòng thì vô vàn lo lắng,cái con khủng long chỉ xem phim Hàn Quốc tự cho mình có kinh nghiệm kia ko làm cho hắn mất mặt chứ?Nhưng để cô ta đến chỗ hẹn đã là hắn quá gặp may rồi.

Biết là vậy nhưng hắn vẫn đành miễn cưỡng mà tìm cách cho con khủng long ra khỏi hang,ko còn gì là danh dự lãng tử của hắn nữa.Nghĩ lại cảm thấy mình thật là tệ,từ xưa đến nay toàn là con gái gọi điện thoại cho hắn,hắn hoàn toàn chẳng nhớ tên,ấy thế mà từ ngày hẹn hò với con khủng long bạo chúa, hắn lại hình thành 1 thói quen kì lạ.Thi thoảng hắn tự mở bàn phím nhìn cái màn hình trắng trơn ko rõ lý do,đôi khi có chuông điện thoại hắn lại vội vàng cầm máy để rồi thấy bản thân mình có chút thất vọng.Hắn tự nhủ với mình cô ta sẽ gọi sớm thôi,cũng giống như những cô gái khác tìm hắn,nhưng kết quả bao nhiêu ngày trôi qua điện thoại của hắn vẫn ko đổ chuông lấy 1 lần.Cuối cùng vẫn là hắn ko chịu được mà nhấc máy và ấn số.

Nhi giờ đang vò đầu bứt tai nhìn vào tờ báo mua và bán,mục tìm việc làm.Công việc nào cũng đòi làm 2 ca sáng chiều,thật đúng là bất công xã hội mà.Giờ sáng cô phải đi làm trưa thế nào cũng phải vào lo cơm nước cho mẹ.Đến tối lại phải vào lần nữa.Giữa ca làm mà bỏ đi có phải hơi quá ko?Đang mải gục mặt vào tờ báo nên cô đâm trúng 1 ai đó.

“Xin lỗi!Xin lỗi!” Nhi rối rít nhìn người đang chống nạng ngã xõng xoài trên mặt đất,cô vội tiến lại đỡ cậu ta dậy. “Cậu ko sao chứ?” cô nhíu mày lo lắng.

Cậu bé dựa người đứng dậy,cầm tờ báo mua bán được cô khoanh tròn mấy mục tìm việc nhìn cô với đôi mắt ngơ ngác “Cô đang tìm việc à?”

Nhi mở tròn đôi mắt nhìn cậu ta,với người lạ mà nói chuyện vậy có phải hơi quá thân thiết ko?Nhưng cô cảm thấy cậu bé này chẳng có vẻ gì là nguy hiểm cả.Cậu con trai mái tóc nâu mềm mại,khuôn mặt bầu bĩnh,đôi mắt tròn to,khuôn miệng hồng đỏ,trông cậu ta đúng là 1 cậu bé đáng yêu.

“Ukm” Nhi trả lời cầm tờ báo cậu ta đưa.Cô đang tính bước đi thì cậu ta gọi cô lại.

“Cô muốn tìm công việc thế nào?” giọng nói con trai nhỏ nhẹ mỏng manh giống như sợi nắng mỏng mùa thu vang lên.

Nhi quay lại nhíu mày nhìn cậu ta,ko nhìn ra nhé,ko ngờ cò mồi lại có vẻ ngoài trẻ con như vậy.Đúng là ko thể trông mặt mà bắt hình dong. “Tôi ko cần môi giới đâu!” cô nhíu mày trả lời,hơi dè chừng cậu con trai trước mặt.

“Tôi đâu phải môi giới!” cậu ngơ ngác nhìn cô.

“Vậy tôi cũng ko cần tư vấn việc làm nốt!” cô tiếp tục lùi lại thêm vài bước.Những kẻ tư vấn,môi giới bán bảo hiểm là những kẻ dai như đỉa đói.Tốt nhất là nên chạy càng xa càng tốt.

“Tôi cũng ko phải tư vấn!”

“Vậy cậu hỏi tôi muốn tìm công việc thế nào làm gì?” Nhi nhíu mày nhìn cậu ta dò xét.Cái này ko phải,cái kia cũng ko.Thế cậu ta làm nghề gì?

“Chỉ là có thể tôi giúp được!” cậu ta trả lời,đôi mắt to tròn dễ thương nhìn cô mỉm cười.

“Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?”

“Bởi vì..”

Ò oe.. ò Oe.. gâu gâu.. gâu gâu..

Cái hồi chuông đinh tai nhức óc lại vang lên,Nhi nhíu mày ngán ngẩm thò vào túi quần rút điện thoại.

“Alo!”

“Em đang ở đâu?”

Đôi mắt đen láy của cô đảo tròn 1 vòng,nhanh như chớp trả lời “Nhà!”

“Vậy anh qua đón em!” giọng nói phía đầu dây bên kia vô cùng trầm ấm dịu dàng.

“Khoan!” giống như con thú bắt gặp kẻ săn mồi,nó hét vang 1 tiếng,mi mắt ko khỏi giật giật “Qua đón làm gì?” vô cùng cảnh giác nó hoài nghi,ko phải là cái tên này định tới tận nhà trả thù chứ?Tuy là hôm nay nó có hơi mạnh chân thật,cũng có thể gây thương tích thật.Nhưng mà là nó vô tình.. chỉ là vô tình thôi.Ko đến mức phải tới tận nhà thăm hỏi vậy chứ đại gia?Hơn nữa,cái giọng nói dịu dàng này là sao?Trời ơi,khắp người nó đang nổi da gà rồi,rùng mình quá đi.

“Đến lúc đó em sẽ biết!” giọng hắn vô cùng ngọt ngào dịu dàng. “Nhớ là ở nhà đợi anh đấy,em biết chưa?”

Ai bảo là dịu dàng.Cái vẻ dịu dàng này rõ ràng là giả.Câu cuối cùng của hắn,tuy giọng điệu ko thay đổi nhưng rõ ràng là ngữ âm thay đổi,rõ ràng là đang đe dọa.Cái tên khốn đó..Rõ ràng là đang đe dọa cô mà.Khuôn mặt của Nhi đột nhiên chuyển biến xấu,cô chạy như bay về phòng bệnh của mẹ cô.Nói vài lời rằng cô có việc phải về,tiện thể lấy cặp sách mang về nhà.Bà mẹ độc thân của cô cũng chẳng buồn giữ cô lại vì đang bận vui tình duyên mới.Đúng là đánh chết ko chừa mà.Sáng vừa khâu mấy mũi,chiều đã lại tí tởn hẹn hò.Nhưng giờ cô mặc kệ,tốt nhất là nên lập tức về nhà chuẩn bị vũ khí chiến đấu.

Phóng như bay trên đường về nhà,vừa kịp dắt xe vào trong nhà thì cô thấy hắn ta phi xe tới.Gương mặt điển trai của hắn lạnh băng nhìn cô,nhưng hắn ta chỉ đi 1 mình.Cô thở phào nhẹ nhõm.Nếu chỉ 1 mình hắn ta thì cô dư sức đối phó.

“Làm cái gì mà giờ vẫn mặc đồng phục?” hắn nhìn cô nhíu mày.Rõ ràng cô ta bận làm gì đó nên còn chưa thay quần áo đồng phục.Cuối cùng người đàn ông gọi điện thoại cho cô ta là ai?

“Liên quan gì anh?Tôi thích mặc gì là việc của tôi chứ!” cô nhíu mày nhìn hắn,ko phải anh rảnh rỗi đến đây chỉ vì xem tôi mặc gì đấy chứ?

Anh tự nói với mình.Ko được,bây giờ điều cần thiết là phải kéo con khủng long này ngoan ngoãn ra ngoài hẹn hò.Nếu ko chắc chắn tên kia sẽ nghi ngờ.Anh chưa bao giờ hẹn ai mà bị cho leo cây cả.Và cái kỉ lục này nhất định ko được phép xảy ra,nhất là với cái người đang là bạn gái của anh.

“Lên thay đồ đi!” hắn nói cố gắng nhẹ nhàng hết sức.

“Làm gì?” đôi mắt đen láy của cô mở to nhìn hắn.”Ko phải anh định đợi lúc tôi thay đồ lẻn vào chụp ảnh để tống tiền tôi chứ?”

Cốp..

“Ai” cô che trán mình vừa bị hắn gõ 1 cái lại. “Này,làm cái gì cứ suốt ngày gõ đầu tôi thế hả?”

“Ai bảo cô nghĩ linh tinh.Tôi mà thèm làm việc đấy sao?” hắn nhìn cô người yêu của mình đang xoa xoa trán ko khỏi tức giận.Trong đầu cô cuối cùng chứa cái gì thế?

“Vậy tự dưng bảo tôi thay đồ làm gì?” cô nhìn hắn dẩu mồm ra hỏi.

“Hẹn hò!” hắn lạnh băng đáp,rút 1 điếu thuốc ra châm,đôi mắt nâu nhìn cô gái đang ngạc nhiên trước mặt gã.

Giờ là thời gian để hâm nóng tình cảm,dù là bị bắt nạt,hay sẽ có thể bắt nạt được cô thì lần hẹn hò này hắn cũng ko thể để bị từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.