Đăng Phong Thành Thần

Chương 23: Kẻ Tám Lạng Người Nửa Cân




Kiếm Linh không quan tâm Võ Thần nữa, cùng nam tử lúc nãy đi lên cầu thang, mất bóng sau ngã rẽ cuối hành lang. Vô Kỵ lúc này mới thở một hơi dài, nói với Võ Thần “ Nữ nhân kia là ai vậy “.

Võ Thần vẫn chống đẩy liên tục bằng một tay, không để lời nói của Vô Kỵ làm mình bận tâm, vẫn lẩm bẩm đếm “ Bảy trăm ba mươi sáu... bảy trăm ba mươi bảy... “

Vô Kỵ thấy Võ Thần không đáp lời thì củng thôi, không nói năng gì nữa, rồi hắn đi xuống nhà bếp tìm Triệu Mẫn.

Đầu Gỗ ngồi một góc trong đại sảnh im lặng từ nãy đến giờ, vẻ mặt hắn trầm tư suy nghĩ một điều gì đó rồi lập tức đứng lên, tự nói với bản thân “ Thì ra là nằm ở đó “. Rồi hắn chạy một mạch vào sơn lâm, mất bóng sau vài cây đại thụ.

Chớp đang ngồi đếm từng cái chống đẩy của Võ Thần củng đứng dậy, đuổi theo Đầu Gỗ. Miệng không quên nhắc nhở Võ Thần “ Đừng để thiếu cái nào đó, Bà La Sát biết là không được yên thân đâu “.

“ Thợ Săn tìm được phong ấn tiếp theo rồi “ Sa Kê nhìn A Bối nói.

A Bối nghe Sa Kê nói thì gật đầu, thở dài đáp “ Tiếc là chúng ta đang bị thương, không thì đi theo đánh một trận cho sướng khoái rồi “.

Sa Kê u ám nhìn A Bối, hắn trách móc A Bối về câu nói vừa rồi “ Chúng ta giữ được mạng xem như là may mắn lắm rồi, ngươi còn muốn đi theo tìm cái chết “.

A Bối cười cười, không nói gì thêm mà nằm xuống chiếc giường đặt góc bên trái đại sảnh, hắn nhắm hai mắt lại, tựa chìm vào giấc ngủ sau trận chiến mệt mỏi. Sa Kê thấy vậy củng không làm phiền người bạn của mình nghỉ ngơi, hắn xếp bằng hai chân, bắt đầu điều tức, vận dụng pháp quyết mà từ từ điều trị các vết thương trên cơ thể cả trong lẫn ngoài.

Tại một trà quán nhỏ dưới góc một cây gạo lớn.

“ Ma là thứ độc ác, Thần lại là phe chính nghĩa, nhưng có ai biết rằng thời thượng cổ Ma và Thần có khác gì nhau đâu chứ “ một nam tử khoảng hai mươi hai cái xuân xanh, ngồi trên bàn ba hoa nói.

Những người khách ngồi xung quanh nghe hắn nói thì phì cười, ai củng cho rằng hắn là tên nói phét, có kẻ còn đùa cợt nói vói nam tử “ Vậy thì ta nguyện làm ma để sánh vai với thần, ha ha ha “.

Bép

Nam tử ngồi trên bàn vỗ vào đùi mình một cái, chỉ tay về người lúc nãy nói “ Làm ma nhưng không trái với đạo lí, còn hơn làm thần chẳng có lương tâm. Thôi câu chuyện Tôn Ngộ Không phò Đường Huyền Trang đi thỉnh kinh đến đây thôi, mai lại kể tiếp vậy, chào các vị “.

Rồi hắn tuột xuống bàn, tay cầm cây gậy sắt, mang theo tay nải mà đi đến bên cạnh tiểu nhị. Nam tử giơ tay chào tạm biệt tiểu nhị, rồi lững thững theo đường lớn mà đi, miệng không ngừng hát bài ca vùng Tây Bắc.



Một nữ nhân xinh đẹp chạy từ bếp ra, đuổi theo nam tử. Nàng mặt mũi lắm lem lọ nồi, nhưng chẳng thể làm khuôn mặt nàng xấu đi được chút nào, ấy thế mà lại còn khiến nàng toát lên vê thuỳ mị của một vọ thục nữ chân chính. Chạy gần đến nam tử nọ thì nàng ngừng lại, thở hỗn hễn, miệng không ngừng lớn tiếng nói “ Tiểu Không đứng lại... đứng lại... “

Nam tử được gọi là Tiểu Không nghe thấy tiếng nàng thì quay người lại, mỉm cười nhìn nàng nói “ Tiểu Hồ có chuyện gì thế? “.

Nữ nhân Tiểu Hồ trong tay cầm một chiếc hộp gỗ, đưa lên trước mặt mà nói “ Ta muốn biếu huynh một ít điểm tâm, cám ơn huynh đả giúp quán ta hôm nay đông khách “.

Rồi nàng ném hộp gỗ về phía hắn, Tiểu Không giơ tay đón lấy chiếc hộp gỗ, đưa lên mũi ngửi, vui vẻ nói “ Mùi rất là thơm, ta xin vậy. Mà trễ rồi, ta phải lên đường đây, hẹn ngày tái ngộ “.

Nói rồi Tiểu Không lộn một cái liền bay vút lên trời mà biến mất, để lại Tiểu Hồ ánh mắt lưu luyến nhìn theo.

Đùng đùng

Cả sơn lâm lúc này chỉ còn là đất trống, cỏ cây hoa lá đều bị cháy rụi, khung cảnh vô cùng hoang tàn. Chợt hiện lên giữa một mảnh hoang vu là hai thân ảnh to lớn, không ai khác chính là A Su Ra và Rum. Họ lúc này thương tích đầy trên người, nhưng chiến ý lại càng lúc càng thịnh, tựa thái cổ hung thú khát máu chẳng khác là bao. Rum vuốt chùm ria mép, kênh kiệu nói “ Chơi với kẻ như ngươi đúng là vui thật, nhưng có lẽ phải kết thúc ở đây thôi “.

Trên người Rum hiện lên chín tiểu thái dương, giống hệt Vô Kỵ lúc vận Cửu Dương Thần Công. Nhưng chín mặt trời nhỏ này lại có lực lượng khác xa so với Vô Kỵ, chúng vừa xuất hiện liền toả ra ánh sáng chói loá, cả một vùng hoang tàn được soi sáng bắt đầu lấy lại được chút gì đó gọi là sự sống.

Chớp mắt một cái Rum đột nhiên biến mất tại chổ, chỉ trong một giây mà hắn đả xuất hiện trước mặt A Su Ra. Rìu trong tay Rum chợt động, chém một chém vào bả vai A Su Ra, lực lượng một rìu này cực kì khủng bố, muốn tách A Su Ra làm hai nửa.

A Su Ra lâm trận gặp nguy khốn không hốt hoảng, chỉ thấy sau lưng hắn phát ra ám quang, rìu của Rum không những bị chặn lại, bản thân còn bị đánh văng ngược ra đằng sau, va vào một tiểu sơn khiến nó nát vụn.

Rum miệng ho ra một ít huyết dịch, đứng dậy phẫn nộ nhìn về hướng A Su Ra. Lúc này hắn mới nhìn thấy sau lưng địch nhân xuất hiện thêm bốn cánh tay, chúng bao phủ một màu ám kim, liên tục cử động trên lưng A Su Ra một cách linh hoạt, không khác gì một bộ phận của cơ thể.

Rum lau đi vết máu trên miệng, cơ thể hắn một lúc một to lên, chiếc rìu hắn đang cầm trong càng lúc càng nhỏ, cứ như một chiếc chuỷ thủ nằm gọn trong tay hắn. Chín tiểu mặt trời xoay quanh Rum giờ hợp lại thành một, tạo thành một mặt trời lớn, bay lơ lửng lên không, chiếu sáng cùng mặt trời.

Rum bước từng bước đến A Su Ra, hắn mỉm cười, nụ cười đầy tà dị nhìn địch nhân của mình. Rum chỉ một ngón tay lên trời, đưa ngón tay về hướng A Su Ra như ném một thứ gì đó.

Thái Dương Hạ San

Đại Thái Dương lơ lửng trên không trung lao xuống A Su Ra, sức nóng của nó khiến hơi nước và không khí trên đường bay bị thiêu đốt, tạo nên từng tiếng tách tách nổ liên hồi. A Su Ra dậm chân xuống đất, sáu cánh tay bắt đầu di động.

Ám Tu La - Lục Thủ Bá Khí

Ám Tu La - Cực Độ Sát Quyền

Sáu cánh tay vươn lên, liên tục đánh tới, Thái Dương như quả bông gòn bị xé rách, chia thành nhiều mảnh nhỏ, nổ tung toé ra xung quanh. Từ trong khói bụi thân ảnh A Su Ra lao ra, hướng Rum mà tới, hai tay trước hắn giữ rìu, bốn tay sau cái thì ngăn quyền của Rum, cái thì tấn công liên tục vào Rum.

Rum bị khoá chặt trước thế công của A Su Ra, biết bản thân không thể hoá giải bằng cách thông thường, hắn liền cắn răng, xung quanh cơ thể Rum bắt đầu tích tụ từng luồng ánh sáng. Dần dần chúng tạo thành một quả cầu bao bọc Rum và A Su Ra lại.

Thái Dương Bạo Thể

Quả cầu ánh sáng này theo ý niệm của Rum liền phát nổ, làm hai người bị chấn bay ra xa. Rum có chuẩn bị trước nên vừa bị chấn bay liền nén cơn đau trên người mà đạp một cái, lấy đà lao lên, hắn tung quyền nhắm đầu A Su Ra mà đánh.

Thiết Chuỳ

Quyền đánh ra khiến đầu và nữa thân trên của A Su Ra cắm vào mặt đất, trong rất hài hước. A Su Ra dù bị choáng váng sau một quyền đó, nhưng cũng không để Rum chiếm thượng phong, xung quanh hắn tạo thành một cái hộ thuẫn, ngăn chặn đợt tấn tiếp theo của Rum. Quyền tiếp theo của Rum đánh vào lớp hộ thuẫn đó liền rạn nứt, hộ thuẫn của A Su Ra cũng không thể ngăn được quyền của Rum quá ba lần. Nhưng A Su Ra chỉ chờ của thế, hắn từ mặt đất phóng lên, ba cánh tay giữ chặt quyền của Rum, ba cánh tay còn lại nhắm vào mạn sườn của Rum mà tấn công.

Ám Tu La - Cực Độ Sát Quyền

Tưởng như lần này Rum sẽ trọng thương, nhưng không ngờ tay còn lại của Rum buôn rìu. Chỉ thấy tay hắn chém một cái, còn chẳng chạm mạnh vào người A Su Ra nữa, ấy thế mà một chiêu ấy lại có sự đột phá bất ngờ.

Dao Thánh

A Su Ra bả vai liền bị chém làm đôi, phun ra từng đợt huyết dịch, hắn ngã rầm xuống đất, trước mặt của Rum mà mất đi ý thức. Rum se bộ ria mép mặt tiếu dung, nhẹ nhàng cầm Thánh Ngân Cự Phủ đi từ từ đến A Su Ra, đôi mắt hắn tràn ngập sát khí. Rum đưa rìu lên cao, bổ xuống, chợt vang lên một tiếng động lớn, rồi cả một vùng trở nên im lặng một cách lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.