Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 17: Sự điên cuồng của Thôi Hạo




“Đường Đường …”, Kỷ Lang nhanh chân bước đến, cũng đã nhìn rõ người đàn ông đứng quay lưng lại với anh là ai. Chính là nam thần trường đại học Y, Cố Minh Sinh.

Tô Niệm Đường vừa trông thấy Kỷ Lang, liền cuống quýt đẩy Cố Minh Sinh đang đứng rất sát mình: “Anh Kỷ Lang, sao anh lại đến đây?”

Nếu không đến thì làm sao biết được có người đang quấn quýt lấy em! Tâm trạng Kỷ Lang lúc này giống như bị một tên đàn ông thối cướp mất cô em gái nhà bên, trong lòng chua xót, nhưng anh biết chẳng thể làm được gì. “Anh qua đây điều tra một vài việc”, Kỷ Lang ngừng một chút, “Bọn anh muốn tìm Thôi Hạo và Triệu Tích Dương bên khoa Y, Đường Đường nếu em đang rảnh có thể dẫn bọn anh đến đó không?”

“Cô có việc, vậy tôi đi trước!”, Cố Minh Sinh đút hai tay vào túi quần, những sợi tóc buông trước trán, che bớt ánh mắt đầy thâm ý của anh ta. Anh ta nhếch môi, đôi môi đỏ hòa cùng gương mặt trắng nõn trông càng thêm anh tuấn, ma mị.

“Cô giáo đừng quên đáp ứng chuyện của tôi!”, anh ta xoay người rời đi sau khi để lại một câu đầy ẩn ý, nhìn qua bóng lưng rất phóng khoáng nhưng lại mang đến cảm giác khó có thể diễn tả.

Tô Niệm Đường nhìn bóng lưng của anh ta, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành phải quay về phía Kỷ Lang: “Em không quen hai người này, nhưng có thể bên lớp Trần Hà biết bọn họ, để em đưa mọi người qua khoa Y.”

Kỷ Lang gật đầu: “Được! Vậy đi thôi!”

“Anh Kỷ Lang, Trần Hà bị cảnh sát bắt đi, không lẽ nghi cô ta là hung thủ thật sao?”, Tô Niệm Đường cau mày: “Chuyện này đã lên báo, tuy rằng chỉ là tên giả, thế nhưng chỉ cần đã nhìn thấy Trần Hà được cảnh sát bắt đi thì tất cả mọi sinh viên đều có thể đoán ra được. Vậy cuộc sống sau này của Trần Hà sẽ ra sao, điều này sẽ tạo thành một ảnh hưởng tâm lý rất nghiêm trọng.”

Kỷ Lang vỗ vỗ vai Tô Niệm Đường: “Em yên tâm, vụ án này còn nhiều điểm rất đáng ngờ. Bọn anh đến đây cũng chính là để điều tra chuyện này. Chỉ cần Trần Hà không phải là hung thủ, cô ấy sẽ được trả lại sự trong sạch.”

“Nếu như Trần Hà đúng là hung thủ, vậy sau đó cô ta sẽ thế nào?”, Mục Y hỏi ngược lại.

Tô Niệm Đường cau mày, cô luôn có cảm giác Mục Y luôn luôn đối nghịch với mình, lúc nào cũng đi ngược lại ý kiến của cô: “Nhưng tôi đã nói Trần Hà không phải là hung thủ. Tôi tin tưởng anh Kỷ Lang sau khi gặp Trần Hà cũng sẽ loại bỏ hiềm nghi với cô ta.”

Kỷ Lang xác nhận có đôi khi linh cảm của Đường Đường rất lợi hại, ngày hôm đó chỉ cần nghe lời khai một phía của Trần Hà cũng đã có thể đoán ra được cô ta không phải là hung thủ, “À nói mới nhớ! Em dạy môn gì ở trường này?”

“Cái này … sau này có cơ hội em sẽ nói cho anh”, Tô Niệm Đường mím môi, “Hiện tại em cũng mới chỉ là trợ giảng mà thôi, vẫn chưa là giảng viên chính quy.”

“Em gái Tô, anh đẹp trai vừa rồi là …”, Lê Huy cười nham nhở, “Anh nghe thấy anh ta gọi em là cô giáo, hai đứa không phải …”

Kỷ Lang không nói lời nào, anh cũng đang nhìn vào Tô Niệm Đường, muốn nghe xem câu trả lời của cô sẽ là thế nào. Tô Niệm Đường nheo mắt: "Cậu ấy là học trò của em, nếu nói cụ thể hơn, gọi cậu ta là sinh viên cũng không đúng … Anh Kỷ Lang, bọn anh đừng nghĩ quá lên được không. Mọi người không phải đến tra án sao, Khoa Y ở phía trước rồi đó!”

Thôi Hạo học ngành dược, khi bọn họ tiến đến cũng đúng lúc hắn đang có tiết, vì vậy chỉ còn cách chờ ngoài cửa. Tô Niệm Đường nhỏ giọng hỏi: “Anh Kỷ Lang, nữ đồng nghiệp này thích anh sao?”

Kỷ Lang sững người: “Làm sao lại nói như vậy?”

Mục Y thích anh? Anh biết mình khá ưu tú, không ít phụ nữ thích anh, cũng bình thường thôi. Chỉ có điều Đường Đường mới tiếp xúc cô gái này có hai lần, làm sao đã có thể khẳng định được?!

Tô Niệm Đường quệt môi: “Là động tác của cô ta … Lần trước ở Sở Sự Vụ, lúc dùng bữa trưa em đã chú ý đến hành động của cô ta trước mặt anh. Lúc nào cũng lặp đi lặp lại động tác vén tóc vào sau tai. Động tác này biểu đạt cô ta rất quan tâm đến suy nghĩ của anh với cô ta như thế nào. Cô ta luôn muốn biểu hiện tốt nhất khi ở trước mặt anh. Đây là động tác điển hình của người phụ nữ khi muốn thu hút phái nam.”

Kỷ Lang không ngờ Tô Niệm Đường lại quan sát tỉ mỉ như vậy, anh ngẩng đầu nhìn Mục Y, cũng trùng hợp cô ta cũng đang nhìn về phía anh, rất tự nhiên lại vén tóc sau tai.

“… Cô nhóc, em nghĩ nhiều quá rồi, bọn anh chỉ là đồng nghiệp.”, Kỷ Lang lại đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Anh rất thích nhìn ngắm mái tóc dài tung bay trước gió, một nét thuần khiết cổ điển của người phụ nữ Á Đông …”

Mới chỉ nghe nửa câu đầu, trái tim của Tô Niệm Đường đã đập loạn, có điều Kỷ Lang còn nửa câu sau: “Mục Y cũng giống như em, như một cô em gái nhỏ mãi vẫn không chịu lớn.”

Tô Niệm Đường chán nản: “À! Hóa ra là như vậy.”

Thôi Hạo đã học xong, nhìn thấy nhóm Kỷ Lang đang đứng ở trước cửa, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó làm bộ không quan tâm bước ngang qua. Kỷ Lang nhanh chóng tiến đến ngăn cản: “Bạn học Thôi Hạo, đừng làm như không nhìn thấy chúng tôi chứ!”

Thôi Hạo cắt tóc húi cua, ngắn hơn so với đầu của Kỷ Lang, hắn ta không đẹp trai cho lắm nhưng bộ dạng cũng không đến nỗi tệ. Hắn nhướn mày nhìn Kỷ Lang, sau đó cụp mắt: “Tôi không quen biết anh!”

Kỷ Lang nhíu mày: “Liên quan đến vụ án của Phạm Vân, chúng tôi muốn hỏi cậu vài việc.”

Thôi Hạo tức giận: “Tôi không có gì để nói với mấy người!”

“Cậu không có gì muốn nói, nhưng tôi lại có điều muốn hỏi. Thôi Hạo, mong cậu hợp tác điều tra!”

Thôi Hạo im lặng một lúc, nhìn đám bạn đang vây quanh: “Tìm một nơi vắng vẻ đã!”

“Cái gì tôi cũng không biết!”, trong rừng cây vắng vẻ một góc sân trường, Thôi Hạo ôm đầu nói, “Sáng sớm tôi đọc tin mới biết tin Phạm Vân chết rồi. Hơn nữa, không phải cảnh sát nói đã bắt được hung thủ sao? Các anh còn muốn hỏi gì nữa?”

Kỷ Lang dựa vào một thân cây, nhìn động tác của Thôi Hạo, không hiểu sao lại nghĩ đến Tô Niệm Đường, anh liền quay đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy ánh mắt vô tội của cô nhìn về phía mình.

Tô Niệm Đường lặng lẽ tiến đến bên Kỷ Lang, kề tai thì thầm: “ Anh Kỷ Lang nhìn em làm gì?”

Hơi thở ấm áp phà lên tai anh, xung quanh phảng phất hương thơm nhàn nhạt của cô, Kỷ Lang rụt người lại: “Không có gì!”

“Vào thời điểm xảy ra án mạng, cậu đang ở đâu, làm gì?”, Mục Y hỏi.

“Sáng sớm không phải đã có người hỏi tôi rồi sao, tôi cả buổi tối đều ở tiệm internet, ông chủ tiệm có thể đứng ra làm chứng.” Thôi Hạo nói một tràng.

“Hừm … cậu nghĩ chúng tôi không có chứng cứ, cứ tay không mà đến tra hỏi cậu sao?”, Mục Y không chút khách khí: “Chúng tôi đã xem qua camera tại tiệm internet, chứng thực cậu từng đi ra ngoài. Cậu giải thích điều này thế nào?”

“Là bóng dáng của một người mặc áo sơ mi trắng, ý cô là …”, nói được một nửa, Thôi Hạo đột nhiên dừng lại, hắn quả thực không đánh đã khai.

Kỷ Lang khẽ cười: “Cậu tuy rằng cố gắng ngụy trang nhưng cậu quên mất một điều là thay giày. Cậu vẫn mang đôi giày cũ, dựa vào đây chúng tôi có thể chứng thực đó là cậu.”

Thôi Hạo nghiêng đầu, không nói nữa.

“Án phát cùng ngày, cậu rời khỏi tiệm internet khoảng hai tiếng đồng hồ, rốt cục là cậu làm gì?”

“Tôi không giết người!”, Thôi Hạo gào thét, không muốn nói thêm bất cứ lời nào.

Mục Y đi quanh Thôi Hạo một vòng: “Căn cứ vào khẩu cung của Trần Hà, cậu từng điên cuồng theo đuổi nạn nhân, nhưng không được cô ta đáp lại. Vì vậy cậu nảy sinh thù hận, từ tặng hoa đến chuột chết, huyết thư. Cuối cùng giết chết luôn cô ta, đúng không?”

“Không phải!”, Thôi Hạo đột nhiên phản ứng kịch liệt, hướng về phía Mục Y quát tháo: “Tôi không giết cô ấy, tôi yêu cô ấy như vậy làm sao có thể giết cô ấy đây!”, hắn giống như lên cơn điên: “Tên khốn Triệu Tích Dương rõ ràng là đang lợi dụng cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn ngốc nghếch tin lời của hắn. Còn có Trần Hà, là bạn thân duy nhất của cô ấy, vậy mà phía sau lại quan hệ dơ bẩn với Triệu Tích Dương, chỉ có tôi là một lòng một dạ với cô ấy, không nỡ làm cô ấy tổn thương, vậy làm sao có thể giết cô ấy được đây?”

“Vậy cậu hãy khai thật vào ngày xảy ra án mạng cậu đi ra ngoài mấy tiếng đồng hồ để làm gì?”, Kỷ Lang mở miệng hỏi, “Nếu cậu không giết người vậy thì mau đem chứng cứ chứng minh không có mặt tại hiện trường kể cho chúng tôi nghe.”

“Tôi …”, Thôi Hạo ngừng một chút, “Nếu tôi nói ra, vậy các anh sẽ không bắt tôi chứ?”, vẻ mặt hắn trở nên hoang mang, có chút lo sợ.

Kỷ Lang: “Chỉ cần cậu không giết người, không làm chuyện phạm pháp, chúng tôi sẽ không bắt cậu.”

Thôi Hạo nuốt nước bọt: “Ngày ấy, người tôi muốn giết chính là tên khốn Triệu Tích Dương, hắn phụ lòng của Vân Vân, tôi chỉ muốn giết hắn. Tôi học dược, vì vậy tôi dự tính sẽ điều chế độc dược, đầu độc chết hắn. Thế nhưng vào giờ học, tôi không thể điều chế độc dược, chỉ có thể tìm nơi vắng người mà điều chế.

Thành phần cùng định lượng độc phẩm đã được tôi ghi chú hoàn chỉnh, chỉ còn cần khâu bào chế cuối cùng. Hôm ấy trùng hợp đến phiên tôi phải trực nhật, trợ giảng giao cho tôi chìa khóa phòng thí nghiệm, tôi suy nghĩ đây chính là thời khắc tốt nhất để bào chế thuốc độc.

Mọi sinh viên buộc phải theo sự chỉ dẫn của giảng viên mới được phép điều chế dược phẩm, không được phép tự mình làm, nhất là những thành phần có độc tính cao lại càng bị cấm nghiêm ngặt.

Tôi lo nếu một mình ở đây điều chế sẽ bị phát hiện, án mạng nào cũng cần phải tìm chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Trong khi đó việc điều chế độc phẩm cần thời gian rất dài, không thể lựa chọn phương án tốc đông, chỉ để nó tự đông, vì vậy hoàn tất mọi việc cũng đã hơn chín giờ”. Hắn không nghĩ tới cuối cùng cũng bị phát hiện.

Kỷ Lang: “…”, chuyện này khá phức tạp, anh cần phải cần ‘tiêu hóa’ nó một chút, “Vậy dự định của cậu là nếu điều chế thành công cậu sẽ dùng nó để giết Triệu Tích Dương sao?”, Kỷ Lang hỏi.

“Không!”, Thôi Hạo lắc đầu, “Trước tiên tôi phải mang đi thí nghiệm về mức độ phát sinh độc tính của nó đã.”

“Do đó, độc phẩm vẫn còn bên người cậu?”

“Ở ký túc xá …”, Thôi Hạo trả lời, “Tôi dự tính sẽ làm thí nghiệm trên chuột bạch trước, sau đó tôi sẽ điều chỉnh lại liều lượng, mới có thể giết chết được tên khốn Triệu Tích Dương.”

Yêu càng sâu, hận càng lớn …. Vậy đến cuối cùng Thôi Hạo yêu Phạm Vân đến mức nào mới muốn giết chết cả Triệu Tích Dương đây? Có điều, thật đáng tiếc, Triệu Tích Dương lại không chết, người chết lại là người mình yêu.

“Bây giờ có thể đưa chúng tôi đi xem độc phẩm của cậu không?”

Nếu như lời Thôi Hạo khai là thật, vậy theo tính toán hắn không thể trong thời gian ngắn từ trường chạy qua nghĩa trang giết người. Nhưng nếu như hắn nói dối, tính về khoảng thời gian cũng có thể làm được.

“Được! Các anh chị đi cùng tôi!”, Thôi Hạo hơi nhụt chí trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.