Dấm Nghiện

Chương 29: Liễu tổng bị phản liêu




"Ta không nên sinh khí sao?"


Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An đang thất thần kia, hai mắt to chớp chớp, tức giận trong lòng liền tan đi một nửa, bộ dạng ủy khuất của người này thật là làm người sinh khí không nổi.


"Có chút số liệu vẫn phải chuẩn bị tốt, cho dù là hạng mục lớn hay nhỏ, đây là yêu cầu cơ bản nhất của ta đối với phương án của hạng mục."


Liễu Khinh Ca ngữ khí mềm xuống, không còn đối chọi gay gắt như vừa rồi, cũng không còn lãnh ngạnh nữa.


"Ân, đã hiểu."


Hoa Ngữ An gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhưng lửa giận vừa rồi trong mắt Liễu Khinh Ca, hình như không phải đến từ sai sót của hạng mục, mà là... từ Thành Ý Văn người này?


Hoa Ngữ An ngay sau đó lại thở dài, cho rằng chính mình suy nghĩ nhiều, Liễu Khinh Ca không có lý do gì nhằm vào Thành Ý Văn a.


Hai ngày này người của tập đoàn Tam Tài không có đến, theo tin tức nói là muốn sửa chữa phương án của hạng mục, tuần tới mới có thể triển khai một hội nghị.


Hai ngày này Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca công tác tương đối trễ, không có nấu cơm, Tiêu Vân cũng có kế hoạch sinh hoạt của mình, buổi tối cơ bản đều sẽ đi ra ngoài cùng bằng hữu gặp mặt uống rượu, thẳng đến một buổi tối trước ngày nàng bay, Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca đúng giờ tan tầm, đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, về nhà nấu cơm vì Tiêu Vân làm tiệc tiễn đưa.


Tiêu Vân còn mua rất nhiều rượu, vừa vặn hôm sau là cuối tuần, nói muốn vui vẻ say một đêm.


Hoa Ngữ An cho rằng Tiêu Vân chỉ mua bia thôi, kết quả còn mua cả Whiskey, rượu vang đỏ, liền các loại rượu đều mua trở về.


Sau khi mọi người đều ăn xong cơm chiều, Hoa Ngữ An chủ động đưa ra ý kiến muốn thu thập chén đĩa, nàng không dám cùng hai nữ nhân này đua rượu, nàng tự nhận tửu lượng kém, không thể so được, hơn nữa nàng đã từng uống say một lần, theo Lê Kiều Kiều miêu tả chính là ngây ngốc, vẫn luôn ngây ngô cười, sau đó sẽ làm ra một ít chuyện khác người, tỷ như ôm Lê Kiều Kiều ngủ cả đêm... Còn có... Ai!


Hoa Ngữ An ở phòng bếp rửa chén, động tác đặc biệt chậm, bên ngoài Tiêu Vân cùng Liễu Khinh Ca nói chuyện với nhau tựa hồ càng ngày càng hăng say, thoạt nhìn không khí thực không tồi, nhưng Hoa Ngữ An lại thấy bất an, bất an ở chỗ, nàng sợ chính mình thật sự uống say sẽ xấu mặt, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, ấm áp ở chỗ, nàng ở một thành thị xa lạ, cảm nhận được cảm giác gia đình.


Rửa chén xong, Hoa Ngữ An nơm nớp lo sợ mà đi ra ngoài, quả nhiên bị Tiêu Vân chuốc rượu, Hoa Ngữ An tỏ vẻ tửu lượng của mình không tốt, cho nên lựa chọn uống bia, chính là uống một bình lớn xong, nàng bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng.


Hoa Ngữ An nhìn về phía Liễu Khinh Ca, người nọ đang nghe những chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh khi Tiêu Vân du lịch ở nước ngoài, không phải cái loại ngữ khí vội vàng, liền tính là thao thao bất tuyệt, Tiêu Vân vẫn duy trì nói, một bên tay còn đem ly Whiskey mới được đổ đầy đẩy đến trước mặt Hoa Ngữ An.


"Uống xong ly này, Vân a di nói cho ngươi tiểu bí mật của Khinh Ca."


Liễu Khinh Ca vừa nghe, bất mãn mà nhăn mày, lại không tiện phát tác, Hoa Ngữ An có chút men say ha hả cười cười, nhìn biểu tình bất mãn của Liễu Khinh Ca, trong lòng nổi lên tâm chơi đùa, không nói hai lời cầm lấy chén rượu, một hơi uống cạn, chất lỏng cay độc mang theo rượu hương theo yết hầu chảy vào trong bụng, Hoa Ngữ An trong đầu chỉ có một ý niệm.


Một chút đều không hảo uống...


"Thống khoái."


Tiêu Vân nhìn Hoa Ngữ An mặt mũi đỏ bừng, nhẹ nhàng cười cười, nhìn thoáng qua thần sắc bất mãn của nữ nhi, ha hả cười, mang theo vài phần ý vị đùa dai, Liễu Khinh Ca thở dài, đem ly rượu vang đỏ trong tay một hơi cạn sạch, đem tất cả bất mãn đều nuốt trở lại trong bụng.


"Lỗ tai nàng thực mẫn cảm nga, lúc còn nhỏ một khi chạm vào lỗ tai, nàng liền đỏ mặt, sau đó sẽ sinh khí nga ~"


Tiêu Vân ở bên tai Hoa Ngữ An nhẹ giọng nói, Hoa Ngữ An đã có men say, cũng bất chấp tất cả, sau khi nghe được liền cười lên khanh khách.


"Mẹ, ngươi nói gì đó?"


Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, hơi chau mày nhìn Tiêu Vân, chỉ thấy Tiêu Vân một bộ không sao cả mà nhún vai, kiên quyết không nói vừa rồi cùng Hoa Ngữ An nói cái gì.


"Ngữ An, tới, lại uống thêm một chén."


Tiêu Vân lại đổ một ly Whiskey đẩy đến trước mặt Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An không thích hương vị kia, vốn dĩ không muốn uống, nhưng Tiêu Vân lại nói một câu: "Coi như vì tiệc tiễn đưa ta, tới, uống ~"


Tiêu Vân ưu nhã mời rượu, Hoa Ngữ An không lay chuyển được, lại một hơi cạn sạch, nàng hiện tại không ngừng choáng váng, cả người nóng lên, chỉ hiểu được ha hả mà cười.


Liễu Khinh Ca vừa thấy Hoa Ngữ An đã say, liền mở miệng nói: "Mẹ, đủ rồi."


Liễu Khinh Ca ngăn cản hành vi mời rượu của Tiêu Vân, Tiêu Vân ở thương trường tung hoành nhiều năm, sớm đã thành lão yêu tinh, ở trên bàn cơm uống rượu, mời rượu đều là cao thủ, Hoa Ngữ An làm sao có thể địch nổi nàng.


"Vân a di, ngươi cũng uống!"


Hoa Ngữ An ha hả cười, đổ một ly Whiskey cho Tiêu Vân, nhưng nàng tựa hồ đã có chút hôn mê, đổ được nửa ly, tràn ra ngoài không ít.


Tiêu Vân nhìn bộ dạng đáng yêu của Hoa Ngữ An, một khuôn mặt đỏ rực, khóe miệng mang theo ý cười ngây ngốc, ánh mắt mê ly, thật sự thú vị vô cùng.


Tiêu Vân thực dứt khoát đem rượu một hơi uống sạch, sau đó nhìn Liễu Khinh Ca, khóe mắt đều mang theo vài phần giảo hoạt: "Ngươi xem, không phải ta không muốn ngừng, là nàng không muốn ngừng."


Hoa Ngữ An vui a nhạc a cười cười, Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An kia bởi vì say rượu mà bộ dạng trở nên ngây ngốc, tuy rằng cảm thấy thực đáng yêu, nhưng nàng không muốn Hoa Ngữ An tiếp tục uống tiếp.


"Uống... Uống rượu ~"


Hoa Ngữ An nói xong, lại cầm lấy ly bia uống một hớp lớn, Liễu Khinh Ca nhíu chặt mày, đem bia trong tay Hoa Ngữ An đoạt lại.


"Ngữ An."


Liễu Khinh Ca thanh âm thanh lãnh làm Hoa Ngữ An bỗng nhiên thanh tỉnh vài phần, nàng ngơ ngác nhìn Liễu Khinh Ca, lại nhẹ nhàng đô đô cái miệng nhỏ.


Liễu Khinh Ca vừa thấy, trong lòng vừa động, tim đập không tự giác có chút nhanh, nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân, nói: "Nàng say, ta đưa nàng trở về phòng, ngày mai chúng ta đưa ngươi đi sân bay."


Liễu Khinh Ca không đợi Tiêu Vân trả lời, liền đỡ Hoa Ngữ An đi trở về phòng của mình, gian nan đem Hoa Ngữ An ném tới trên giường, Liễu Khinh Ca cảm giác chính mình cũng ra một thân mồ hôi, đến phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen, sau khi trở lại phòng, mới phát hiện người nọ đã theo thói quen mà ngủ ở mép giường.


Liễu Khinh Ca lắc lắc đầu, cười cười, tươi cười mang theo sủng nịch không tự giác mà tràn ngập toàn bộ căn phòng.


Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng lên giường, nhẹ giọng nói câu ngủ ngon xong, liền nhắm hai mắt lại.


Tiêu Vân ở phòng khách, cầm lấy một ly rượu vang đỏ, đi đến ban công, đón gió lạnh, gợi lên một mạt cười lạnh.


Liễu Bá Trọng, ta cùng Khinh Ca sẽ chứng minh cho ngươi xem, có một số nữ nhân ngươi không thể trêu vào.


Tiêu Vân giơ lên chén rượu, đối với màn đêm kính rượu, sau đó đem ly rượu vang đỏ đưa đến bên môi một hơi uống sạch.


Hoa Ngữ An cảm giác chính mình thật nóng, nàng đá văng chăn ra, choáng váng xoay chuyển đầu, thấy được Liễu Khinh Ca đang ngủ ở bên cạnh mình, một tiếng nói trong đầu chỉ dẫn ánh mắt nàng dừng lại trên lỗ tai Liễu Khinh Ca.


Liễu Khinh Ca nằm nghiêng người đối mặt với Hoa Ngữ An, mà lỗ tai đáng yêu kia đang bại lộ ở trong không khí.


Lỗ tai nàng thực mẫn cảm nga, lúc còn nhỏ một khi chạm vào lỗ tai, nàng liền đỏ mặt, sau đó sẽ sinh khí nga ~


Hoa Ngữ An ha hả cười cười, bàn tay dò theo hướng lỗ tai của Liễu Khinh Ca, cảm giác trên tay lành lạnh mà mềm mại.


Liễu Khinh Ca lập tức mở mắt, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Hoa Ngữ An, nhưng người nọ không hề có ý tứ muốn buông ra, tay như cũ dừng lại trên tai mình, nhẹ nhàng vuốt ve, Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng co rụt lại, mặt lập tức đỏ lên.


"Ngữ An."


Liễu Khinh Ca ngữ khí có chút mềm như bông, Hoa Ngữ An muốn đem hai chữ nàng nói ra đặt ở trong miệng nhấm nuốt, nhìn xem có ngọt hay không.


Hoa Ngữ An không có buông tha lỗ tai của Liễu Khinh Ca, cho dù tay Liễu Khinh Ca đã bắt được cổ tay nàng, nàng vẫn để tay trên lỗ tai của nàng.


"Vân a di nói... Sẽ mặt đỏ."


Hoa Ngữ An dựa sát vào, muốn nhìn xem biểu tình của Liễu Khinh Ca, nàng dịch thân mình, dán vào Liễu Khinh Ca, trong nháy mắt, nàng phát hiện dán đến quá gần, hai người hô hấp liền phun ở trên mặt lẫn nhau.


"Ngữ An... Gần quá."


Liễu Khinh Ca mở miệng nhắc nhở, tâm lại không tự chủ được mà bùm bùm kinh hoàng, muốn Hoa Ngữ An rời xa chút, nhưng lại muốn nàng gần thêm chút nữa.


Hoa Ngữ An nương theo cảm giác say, cứ như vậy không kiêng nể gì mà nhìn gương mặt mỹ lệ của Liễu Khinh Ca...


Lông mi đang run rẩy kia, con ngươi mỹ lệ kia, cái mũi cao thẳng... Còn có đôi môi gợi cảm...


Tay Hoa Ngữ An dần dần từ lỗ tai chuyển qua má của Liễu Khinh Ca, cảm giác trên tay một mảnh ấm áp, so với tay của mình còn muốn nóng hơn.


"Ngươi thật đẹp..."


Hoa Ngữ An mở miệng, Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, nói: "Ngươi say."


Nói xong, Liễu Khinh Ca đang muốn lật người đưa lưng về phía Hoa Ngữ An, lại bị Hoa Ngữ An một tay đè lại bả vai, còn không đợi Liễu Khinh Ca phản ứng, Hoa Ngữ An đã hôn xuống bên môi nàng, cảm tình mông lung trong lòng Liễu Khinh Ca vào giờ phút này tựa hồ tạc vỡ ra, xúc cảm bên môi, hô hấp phun ở trên mặt nàng, đều làm tim nàng đập nhanh không thôi.


Hoa Ngữ An thấy Liễu Khinh Ca không có phản kháng, càng lớn mật mà gặm nhẹ môi Liễu Khinh Ca, vươn lưỡi thơm ở trên môi Liễu Khinh Ca miêu tả một lần, Liễu Khinh Ca lòng còn đang kinh hoàng, hít ngược một hơi khí lạnh, nàng mới phát hiện, nguyên lai ngay cả hô hấp, đều đang run rẩy.


Chính mình cũng kinh ngạc là lúc Hoa Ngữ An thừa dịp chui vào chỗ trống, đem lưỡi duỗi đi vào, câu lấy lưỡi Liễu Khinh Ca cùng khởi vũ.


Lý trí của Liễu Khinh Ca bị chặt đứt, nhắm hai mắt lại, cảm thụ được cảm giác kỳ dị mà khó quên này, nàng đáp lại Hoa Ngữ An, môi lưỡi cùng nhau dây dưa, hô hấp mang theo mùi hương của rượu, dùng nhiệt độ cơ thể thiêu đốt lẫn nhau...


Lúc này Hoa Ngữ An lại lui ra, khóe môi còn câu lấy một sợi chỉ bạc.


"Khinh Ca... Đỏ mặt..."


Trong bóng đêm, Hoa Ngữ An cảm giác được Liễu Khinh Ca hô hấp không xong, còn có gương mặt nóng đến phỏng tay... Sau đó cảm thấy mỹ mãn mà ngủ mất...


Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An trước mắt dần dần nhắm mắt lại ngủ, trong lòng có hỏa khó tiêu, thở dài một hơi...


Nàng vừa rồi đang làm cái gì? Cùng Hoa Ngữ An hôn môi, hơn nữa là hôn lưỡi nóng bỏng, nàng cũng không cho Minh Dật Nhiên cùng chính mình có nhiều tiếp xúc thân mật, ngay cả hôn môi, bởi vì nàng không thích...


Nhưng nụ hôn này của Hoa Ngữ An, giống như gió lốc đánh úp tới, làm nàng trở tay không kịp, thậm chí... Không có cảm giác chán ghét, thậm chí cảm giác được tâm động... Còn có một cổ nhiệt hỏa thổi quét trong cơ thể kia...


Điên rồi, nhất định là điên rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.