Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 23: Thư tình




Biên tập: Thiên Duyên

_____

Vệ Lăng Dương đối địch người cao to, không khí hết sức hồi hộp căng thẳng.

Chu Vu biết tình huống không ổn, thầm nghĩ nếu đánh nhau chắc mình cũng không cản nổi Vệ Lăng Dương, nên dứt khoát sang nhờ Từ Gia quen thân hắn ngăn cản:

“Từ Gia, cậu ngăn Vệ Lăng Dương lại đi, sắp đánh tới nơi rồi!”

“Ngăn?” Từ Gia nghiêng đầu nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Sao phải ngăn? Không phải cậu ấy nói đúng quá sao?”

“……” Chu Vu không biết đáp lại kiểu gì, dựa theo hiểu biết thường ngày, hắn tưởng rằng Từ Gia tương đối bình tĩnh hơn Vệ Lăng Dương, không ngờ Từ Gia này lại là một ngọn núi lửa, nghe giọng điệu cậu thì biết, đừng bảo ngăn cản Vệ Lăng Dương, sợ rằng nếu đánh nhau cậu ta còn nhào lên túm đầu người khác giúp Vệ Lăng Dương, tìm cậu ta không bằng tìm giáo viên còn nhanh hơn.

Hắn còn đang lo lắng hết sức, Vệ Lăng Dương bên kia thấy người cao to vẫn không nói lời nào, bèn nhướn mày nói tiếp:

“Tại sao không nói gì? Dám chơi không dám chịu? Có muốn chơi thêm trận nữa không? Một đấu một?” nói xong liền ném bóng về phía đối phương.

Người cao to dùng tay đón bóng, bị hắn khơi gợi hứng thú, vừa rồi nhóm ba người thi đấu nên không có cơ hội chơi một-một với Vệ Lăng Dương, nghe hắn nói thế, gã lập tức đồng ý chơi thêm trận nữa.

Thấy gã bằng lòng, Vệ Lăng Dương quay đầu dựng một ngón tay với Từ Gia, cười nói:

“Gia Gia, lần này tới lượt tớ xử lý ổng cho cậu.”

Người cao to: “……” Miệng thiếu đòn tới mức làm tao muốn đánh nát đầu chó mày.

Chu Vu: “……” Cậu mau câm miệng đi, đừng có mà cậy mạnh.

Từ Gia bình tĩnh cười lại, ra dấu OK với hắn rồi lui ra ngoài, nhường sân lại cho hai người.

Chu Vu thấy không ngăn được nữa nên cũng đứng bên ngoài xem cùng bọn Phùng Nhuệ.

Nói thật, mọi người đều là thiếu niên 15-16, đang trong độ tuổi nhiệt huyết xúc động, ai mà không có tâm lý tranh mạnh hiếu thắng? Tuy ngại quậy lớn chuyện sẽ bị mắng, nhưng bọn hắn vẫn muốn xem Vệ Lăng Dương áp chế nhuệ khí của đối phương.

Từ nhỏ Vệ Lăng Dương đã được hướng dẫn chơi bóng chuyên nghiệp, chiếm ưu thế rất lớn ở phương diện này, lần này không cần phối hợp với những người khác, một đấu một tạo cơ hội cho hắn thắng áp đảo tên cao to, cuối cùng còn làm một cú dunk rổ vô cùng đẹp trai trước mặt mọi người.

Tân sinh lớp 10 dunk rổ hay dunk rổ trước mặt người cao gần 1m9 trong trận một đấu một có thể nói rất lợi hại, trực tiếp trấn áp người ở đây, kể cả những nữ sinh vây xem ngoài sân bóng, sững sờ qua đi, họ bắt đầu xì xầm:

“Đẹp trai quá.”

Lương Tú Tú cũng ở trong đó, ban đầu nhỏ đang mua đồ ở phố hàng rong, thấy Từ Gia sắp chơi bóng liền kéo bạn cùng bàn đi xem, không ngờ cuối cùng bị Vệ Lăng Dương làm kinh ngạc một trận.

“Tú Tú, Vệ Lăng Dương đẹp trai quá đi.” Bạn cùng bàn kéo góc áo nhỏ kích động nói.

“……” Lương Tú Tú nhìn bóng lưng dưới khung rổ kia, hừ nhẹ, “Đồ thích chơi trội.”

Chu Vu cũng trong tình trạng khiếp sợ, lòng còn lo lắng chuyện bị phê bình, lúc mọi người còn chưa kịp tỉnh táo hắn đã tức thời xông tới ôm Vệ Lăng Dương từ sau, nói: “Vệ Lăng Dương, thằng khốn nạn cậu đẹp trai quá!”

Đột nhiên bị người ôm cổ từ sau, Vệ Lăng Dương hoảng sợ, sau khi hoàn hồn liền dùng lực tránh khỏi tay Chu Vu, ghét bỏ vọt sang một bên:

“Cút cút cút, ôm bậy bạ gì đó?”

“Đờ mờ, khen cậu bộ không được hả?!” Chu Vu mặt dày đáp.

“Xì, ai cần cậu khen.” Vệ Lăng Dương liếc xéo hắn, lướt qua hắn đi về phía Từ Gia, đứng trước mặt cậu cười tít mắt: “Tớ đẹp trai hông?”

“……” Phùng Nhuệ đứng cạnh không đành lòng nhìn thẳng liền quay mặt đi.

“……” Chu Vu cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị đả kích.

Vệ Lăng Dương biết dunk rổ, Từ Gia đã thấy từ lâu, quả thật rất tuấn tú. Lúc này nhìn hắn đắc ý ra vẻ “Cậu mau khen tớ đi nào”, Từ Gia cong môi cười khẽ, giơ ngón cái thỏa mãn hắn:

“Ừ, như này.”

Được Từ Gia khẳng định, Vệ Lăng Dương cảm thấy mỹ mãn quá chừng, cũng dùng ngón cái mình nhấn lên ngón cái Từ Gia, đoạn xoay người hỏi người cao to còn đứng dưới khung rổ:

“Hey, ông anh có phục chưa?”

Người cao to có phục không? Đương nhiên phục.

Chỉ một câu “ông anh” này của Vệ Lăng Dương, gã không còn nhăn nhăn nhó nhó như trước nữa, còn sảng khoái xin lỗi với Từ Gia, sau đó nói với Vệ Lăng Dương:

“Anh mày là Triệu Phi lớp 11-6, kết bạn đi, sau này cùng chơi bóng.”

“Tôi là Vệ Lăng Dương.” Vệ Lăng Dương chỉ Từ Gia, “Cậu ấy là Từ Gia.”

“Em là Phùng Nhuệ.” Phùng Nhuệ cũng giới thiệu.

“Em là Chu Vu.” Chu Vu vội vàng chạy tới.

“Bộ hỏi các cậu à?” Vệ Lăng Dương khinh bỉ nhìn hai người, “Hóng hớt cái gì.”

“Này, đều người một nhà cả, nói lời này tổn thương tình cảm lắm nha.” Chu Vu phớt lờ, vươn tay ôm cổ Vệ Lăng Dương, ra dáng hai anh em tụi mình thân nhau lắm.

“Không có cảm tình với cậu.” Vệ Lăng Dương đẩy tay hắn ra.

“Đm!”

Chu Vu bổ nhào lên lưng Vệ Lăng Dương, xoay xoay đánh đánh với hắn một trận, người bên cạnh thấy liền hô cố lên, cuối cùng biến thành cả đám người nhào vô xếp chồng lên nhau, làm sân bóng trở nên náo nhiệt dị thường.

Từ Gia đứng một bên, nhìn cảnh đó tập mãi thành quen, dù là cấp 2 hay hiện tại, Vệ Lăng Dương luôn có thể nhanh chóng hòa mình với những người khác, đây là ưu điểm của tính cách hắn.

Thanh xuân luôn mang dáng vẻ như thế, một chuyển biến nho nhỏ cũng có thể phát triển thành kết quả khác nhau, người trẻ tuổi nổi nóng nhanh mà đi cũng nhanh, điều hiếm có chính là tình bạn đơn thuần khi ấy.

Một tiết thể dục trôi qua rất nhanh, giáo viên thể dục hô tan học, mọi người đều tự giải tán.

Vệ Lăng Dương cùng Từ Gia thu dọn đồ dùng, xuống lầu hai gọi Chu Tử Dao, ba người kết bạn về nhà.

Vừa ra tới cổng trường, Chu Tử Dao tinh mắt nhìn thấy Vệ Trọng Tề đứng chờ đối diện bên đường, bèn chỉ ngón tay:

“Dương Dương, ba cậu kìa!”

Vệ Lăng Dương và Từ Gia nghe thế nhìn sang, quả nhiên thấy xe Vệ Trọng Tề đậu đối diện, người đứng canh ngay xe, hiển nhiên đến đón họ tan học.

Hôm khai giảng Vệ Trọng Tề đưa họ đến trường báo danh xong liền đi công tác, đã hai tuần không gặp, Vệ Lăng Dương thấy y tới, trong lòng rất vui, đúng lúc thấy y ngẩng đầu nhìn sang liền vẫy tay với y, rồi cùng Từ Gia băng qua đường.

Trên đường về, Vệ Trọng Tề lái xe, Vệ Lăng Dương ngồi ở phó lái, Từ Gia cùng Chu Tử Dao ngồi phía sau. Vệ Trọng Tề hỏi han họ trọ ở trường có quen không, Vệ Lăng Dương khoa tay múa chân kể y nghe những chuyện mới mẻ xảy ra từ lúc khai giảng tới nay.

Hình ảnh này rất giống với lần đầu Từ Gia gặp Vệ Trọng Tề, khi đó cậu vừa rời xa ba mẹ, tâm trạng vô cùng suy sụp, ngoài trả lời câu hỏi của Vệ Trọng Tề, từ đầu tới cuối cậu đều ngồi yên không chủ động nói chuyện, thái độ xa cách ngàn dặm.

Hiện giờ cậu vẫn không có ba mẹ ở bên, nhưng người đã lớn, tâm trạng cũng trở nên khác đi, học được cách không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về mình, khi xã giao với người khác cậu cũng không còn lạnh lùng nữa, mà là học cách dung nhập vào bầu không khí đó, tham dự nói chuyện phiếm mới là thỏa đáng.

Về tới sân lớn tiểu khu, Từ Gia tạm biệt với nhóm Vệ Lăng Dương rồi đi lên lầu.

Lên tới nhà, phát hiện cửa trong nhà mở, đi tới gác cao để đồ cách huyền quan, Từ Gia nhìn thấy bà cụ đang ngồi trên sofa trong phòng khách vừa cuốn len vừa xem tin tức.

“Bà ngoại.” Từ Gia gọi bà một tiếng, thay giày rồi đi qua, “Sao bà không đóng cửa?”

“Về rồi à.” Bà Khương buông cuộn len trong tay, mỉm cười đứng dậy từ sofa, “Bà nhớ hôm nay con về nên mở cửa sẵn.”

Nói xong thì quan sát cậu một lúc, lắc đầu nói:

“Sao lại gầy rồi, con không ăn được đồ ăn trong trường sao?”

Tuần trước học quân sự trở về, bà cụ cũng là vẻ mặt đau lòng này vây quanh nói cậu gầy, Từ Gia cười nói:

“Ăn rất ngon ạ, không gầy đâu. Ông ngoại đâu bà?”

“Ông ấy hả, xuống lầu tìm người chơi cờ rồi, để bà đi gọi ổng …”

“Chúng tôi ở đây này.” Tiếng ông Khương truyền ngoài cửa, hai người nghe tiếng nhìn sang, thấy ông đi từ ngoài vào, hớn hở nói: “Tôi nghĩ Gia Gia đã về rồi nên lên liền nè.”

“Ông ngoại.” Từ Gia gọi ông một tiếng.

“Ôi chao.” Ông Khương nhìn cậu, “Hình như gầy một chút?”

“Tôi cũng cảm thấy thế.” Bà Khương gật đầu, “Bà hầm canh gà, lát nhớ uống nhiều chút cho bổ.”

“Dạ.” Từ Gia cười đồng ý, thật ra cậu không gầy, chẳng qua người lớn hay để ý vậy đó, con cháu nhà mình ra ngoài mấy ngày đều sẽ cảm thấy nó gầy đi, nên cậu không phản bác.

Từ Gia đã về, bà Khương liền ngưng hoạt động trong tay, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, Từ Gia cất kỹ balo rồi cũng qua phụ giúp.

……

Bên kia, Vệ gia ăn cơm xong, Hà Mẫn Ngọc lấy hai đôi giày chơi bóng mới mua ra, một đôi cho Vệ Lăng Dương, một đôi bảo Vệ Lăng Dương lát nữa qua đưa Từ Gia.

Mấy năm qua, nhờ Từ Gia và Vệ Lăng Dương, quan hệ hai nhà ngày càng khắng khít, khi nào Vệ Trọng Tề hoặc Hà Mẫn Ngọc mua đồ, họ thường mua luôn cho Từ Gia một phần.

Ban đầu Từ Gia không bằng lòng nhận, cho rằng không công thì không dám nhận thưởng, không thể lấy đồ của Vệ gia. Hà Mẫn Ngọc lại bảo nhờ cậu giám sát và trợ giúp Vệ Lăng Dương học tập, để Vệ Lăng Dương thi đậu Thị Nhất Cao đã là công lớn rồi.

“Mẹ à, mẹ tốt với Gia Gia ghê, không biết còn tưởng cậu ấy là con thứ hai của hai người.” Vệ Lăng Dương vừa thử giày vừa nói đùa.

“Chẳng phải con thứ hai của mẹ sao? Mẹ đã trông Từ Gia lớn lên từ bé.” Hà Mẫn Ngọc cười nói, lời này quả thật không sai, cô thích Từ Gia từ đáy lòng, cũng rất cảm ơn Từ Gia.

Trước kia Vệ Lăng Dương không hứng thú học tập, xếp hạng thành thích vẫn luôn tầm dưới giữa lớp, lấy thành tích ban đầu của hắn phỏng chừng nhiều lắm chỉ vô được trường học bình thường, nhưng về sau ít nhiều được Từ Gia phụ đạo giám sát, thành tích của hắn được cứng rắn kéo lên, trúng tuyển hạng thấp nhất vào Thị Nhất Cao.

Lúc Vệ Lăng Dương qua đưa giày cho Từ Gia, đúng lúc Từ Gia đang tắm, chào hỏi ông bà Khương xong, hắn để giày vào phòng Từ Gia.

Có thể nói Vệ Lăng Dương ngủ ở phòng Từ Gia từ nhỏ tới lớn, quen thuộc đến từng cái bàn, cái ghế trong phòng, hắn để giày lên cái kệ cạnh bàn học rồi ngồi xuống chờ Từ Gia.

Trên bàn là balo của Từ Gia, cạnh balo đặt sách ngữ văn và một quyển nhật ký tuần, hẳn là vừa rồi Từ Gia lấy ra.

Tuần này, cô Chu xếp một bài luận tuần với chủ đề “Cảm nghĩ”, phải nộp vào tiết ngữ văn buổi trưa tuần tới.

Vệ Lăng Dương thiên về khoa học tự nhiên, nên thành tích những môn này rất tốt, song khoa văn lại bình thường, lúc cô Chu giao bài luận tuần hắn không lo nghe, cũng không ghi chép lại, càng không biết phải viết thế nào.

Đúng lúc chờ đợi nhàm chán, hắn cầm vở Từ Gia, định xem ghi chép của Từ Gia để tìm gợi ý, nào ngờ vừa mở chưa được mấy trang, một tờ giấy bỗng rớt ra từ bên trong, rơi xuống bắp đùi hắn.

Tờ giấy màu xanh, được gấp ngay ngắn, hắn tiện tay cầm lên mở ra, phát hiện ra là thư tình.

Ngoại hình Từ Gia đẹp, học tập lại tốt, từ cấp 2 đã nhận không ít thư tình, đương nhiên Vệ Lăng Dương cũng nhận rất nhiều, cho nên không để ý bức thư này lắm, cũng không xem coi người ta viết gì, tiện tay ném lên bàn, ánh mắt lơ đãng đảo qua cái tên ở cuối góc phải, đôi ngươi bỗng nhiên ngừng lại.

Sau đó bật thốt “Cái đờ mờ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.