Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13

Chương 27: Thiên minh chương




- Ầm.

- Giáp ngoài của con cá này cứng thật a.

Cả nhóm không biết nói gì với Dạ Nhược Y, cgir lắc đầu không rõ ý nghĩa, Kiệt Khắc lên tiếng:

- Nhược Y muội đây là Hải Sa Giáp Kim.

Con Hải Sa (cá mập) Giáp Kim này bị Dạ Nhược Y một đấm, mấu thịt lộn xộn, cơ thể chỉ còn chưa đến một nửa, hai người Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư chụp lấy viên tibh thạch rơi ra từ Hải Sa Giáp Kim.

- Được rồi, hơn 200 viên rồi, chắc bên nhóm của Vân Phong Dạ Qua Thần đã có đủ rồi, chúng ta lặn sâu xuống bên dưới giết yêu Tông đi.

Mọi người không nói gì chỉ gật đầu, rồi lặn xuống, trên đường lặn xuống Dạ Nhược Y gặp được nhóm của Dạ Qua Thần cũng đang lặn sâu xuống dưới.

Nhóm Dạ Nhược Y đã ở dưới biển hơn hai ngày, trong hai ngày này bọn họ đã giết được 205 yêu Vương, tính cả phần của nhóm Dạ Qua Thần lúc trước tách ra đi săn giết là 308 tinh thạch yêu Vương tương đương với lại giết chết 308 yêu Vương, và cả hai nhóm có được 7 viên tinh thạch yêu Tông.

Lặn xuống được một lúc, Họa Tiêu Tư nhìn sang bên cạnh mình, hắn cảm thấy có gì đó rất lạ bên cạnh mình, cứ như một đám huyết sắc ám theo mình, hắn liền quay lại nhìn, la lớn:

- Ngươi là ai?

Dạ Nhược Y đã biến mái tóc của mình thành màu đỏ, nên Họa Tiêu tư không nhận ra nàng chính là Dạ Nhược Y.

Mọi người nhìn Dạ Nhược Y, ai cũng nhận ra được là nàng, chỉ có hai người là Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư không nhận ra, vì cả hai chưa bao giờ nhìn thấy Dạ Nhược Y trong bộ dạng huyết sắc này.

- Dạ Nhược Y.

Dạ Nhược Y liếc mắt nhìn hai người Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư đang kinh ngạc nhìn nàng, nàng lạnh nhạt không chút tư sắc lên tiếng.

Dạ Qua Thần bơi đến gần Dạ Nhược Y hỏi:

- Không chịu được sao?

- Với cơ thể bình thường đó thì sẽ không chịu được.

Chỉ khi biến mái tóc và màu mắt thành huyết sắc thì Dạ Nhược Y mới mạnh lên đúng theo như sức mạnh của nàng, khi ở trong hình dạng là màu đen thì sức mạnh không được phát huy đến mức tối đa, nên Dạ Nhược Y mới xem nó là một cơ thể bình thường, nhưng với người khác có lẽ sẽ xem cơ thể đó là yêu nghiệt hóa thành nếu như biết được khả năng hấp thụ thiên địa và tăng tu vi lên đến hai cấp bậc lớn.

Dạ Nhược Y nàng không nói gì nữa, nhắm mắt lại để cho dòng nước và ấp suất đẩy nàng xuống dưới biển. Cả nhóm đã lặng xuống dưới khá sâu, nhưng vãn không tìnm thấy được một con yêu Tông nào cả. Dạ Qua Thần liếc nhìn Dạ Nhược Y, hỏi:

- Nhược Y muội, muội có cảm giác được con yêu hải nào không?

Dạ Nhược Y từ từ mở mắt ra, nhìn xuống dưới đấy đen như mực, rồi quay sang Hoàng Kim Lân hỏi:

- Giết một yêu Tôn thì sẽ bằng bao nhiêu yêu Tông?

Hoàng Kim Lân ngạc nhiên khi thấy Dạ Nhược Y hỏi như vậy, trả lời:

- Giết một yêu Tôn thì chính là bằng giết mười yêu Tông, có chuyện gì a?

Dạ Nhược Y tựa tiếu phi tiếu, nhìn hai người Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư, trả lời:

- 8 tinh thạch yêu Vương, 7 tinh thạch yêu Tông ta lấy. Ba tinh thạch yêu Tôn đưa cho ba người các ngươi.

Không nói nhiều lời, Dạ Nhược Y vừa nói xong liền lặn sâu xuống biển, những người khác thấy vậy, cùng đi theo lặn xuống biển sâu.

Xuất hiện trước mặt mọi người ở dưới biển sâu là một phế tích cổ xưa, Dạ Nhược Y chỉ vào bên cạnh cái phế tích cổ xưa, đó là một cái chuông bằng vàng to lớn, Dạ Nhược Y và mọi người đáp xuống đó, Dạ Nhược Y đến gần cái chuông và đấm một cái vào chuông.

- Ông...ông...ông...

Đấm ba cú liên tiếp giáng xuống, Dạ Nhược Y chỉ tay về phía phế tích, rồi bơi ra xa khỏi cái phế tích đó, dù không hiểu lắm nhưng mọi người trong nhóm đều đi theo Dạ Nhược Y nàng bơi đi ra xa.

- Đùa sao? Đây là...

Dạ Qua Thần hoàn toàn không nói lên được lời nào nhìn những sợi xích tua ngọ nguậy từ phế tích đi ra, những người khác nhìn vào là liền biết đây là con gì rồi, hoảng hốt, trăm miệng một lời:

- Thiên Minh Chương !!!

Cả một đám người đồng thanh quát lớn, chỉ có Dạ Nhược Y là đứng yên bịt tai cho đỡ ồn lại thôi.

Từ trong phế tích bò một con bạch tuộc khổng lồ, không chỉ vậy, từ trong đó lại bò tiếp ra thêm một con nữa, rồi lại một con nữa a.

- Dạ Nhược Y, ngươi muốn giết bọn ta hay sao mà gọi ra một lúc ba con Thiên Minh Chương thế này? Còn là yêu Tôn nữa chứ!

Dạ Nhược Y cười nhạt một cái, nhìn Dạ Qua Thần, Kiệt Khắc lẫn Vân Phong, sâu trong cái ngạc nhiên, chính là cái đói đó a.

- Răng rắc.

Dạ Qua Thần bẻ những ngón tay, cậu cười híp mắt, vui vẻ nói:

- Chúng ta, lâu rồi không ăn món bạch tuộc nướng nhỉ?

Vân Phong gật gù, trong đầu nghĩ tùm lum về món bạch tuộc, bạch tuột xào, bạch tuộc nướng, bạch tuộc chiên xù, canh bạch tuộc,... hảo vị a.

- Quyết định vậy đi, hai người một nhóm, mỗi nhóm đối phó một con.

Không biết từ lúc nào, hai người Vân Phong và Kiệt Khắc đã thành một nhóm với nhau, đối phó với một con Thiên Minh Chương.

Dạ Qua Thần bơi đến chỗ hai người Họa Tiêu Tư và Hoàng Kim Lân, nhìn về phía Dạ Nhược Y, cười cười lên tiếng:

- Ca lấy Hoàng Kim Lân làm một nhóm, muội không ý kiến chứ?

Dạ Qua Thần vừa nói vừa khoác tay qua cổ Hoàng Kim Lân.

Dạ Nhược Y lắc đầu, nói:

- Muội sẽ bắt cặp với Họa Tiêu Tư.

Dạ Qua Thần cười cười, bắt Hoàng Kim Lân đẩy tới chỗ của một con Thiên Minh Chương. Con Thiên Minh Chương này vừa thấy Hoàng Kim Lân đến trước mặt nó, nó hung hăng vung xích tua, bóp Hoàng Kim Lân lại.

Hoàng Kim Lân vừa bị xích tua của bạch tua bóp lại thì cả cơ thể biến thành những luồn khói đen tản ra khỏi xích tua, rồi lại xuất hiện một lần nữa trên đỉnh đầu của nó.

Tay đặt lên đầu của nó, nhanh chóng đọc lẩm bẩm trong miệng một câu thần chú này đó, con bạch tuộc bất động, nhìn Dạ Qua Thần, hỏi:

- Làm gì với nó đây?

Dạ Qua Thần nhìn qua Kiệt Khắc, hỏi:

- Kiệt Khắc, ngươi có dấm không?

Kiệt khắc đang bận rộn để phong ấn con bạch tuộc lại, cho nó không duy chuyển, và đang cố gắng tiếp xúc với miệng của nó, nghe thấy Dạ Qua Thần hỏi, thì chỉ biết vừa tập trung đánh vừa nói:

- Không có dấm, chỉ có mấy viên thuốc tương tự như dấm thôi.

Dứt lời Kiệt Khắc ném cho Dạ Qua Thần mấy viên thuốc màu trắng vàng, Dạ Qua Thần tiếp nhận cười cười, nói cảm ơn, rồi đến gần con bạch tuột, điều khiển dòng nước, đưa viên thuốc vào miệng con bạch tuột.

Thiên Minh Chương vừa bị đưa viên thuốc vào người liền dãy dụa, hung hăng tấn công hai người Hoàng Kim Lân và Dạ Qua Thần.

Đột nhiên, những xích tua chuyển hướng đánh về những phía khác trong không gian, Hoàng Kim Lân kinh hãi, vẻ mặt có phần lo sợ, thốt:

- Không xong rồi!

- Răng rắc.

Hoàng Kim Lân luôn tạo ra một không gian ảo ảnh xung quanh mình, nên khi có kẻ muốn giết hắn thì cơ thể lại hóa thành những làn khói đen biến mất, không gian ảo ảnh này cũng có tác dụng làm cho người khác không rõ được hắn đang ở đâu và cả những người cùng đội ở bên trong không gian.

Những mảnh vỡ không gian vỡ ra như những mảnh gương phản chiếu hình ảnh, lúc này Thiên Minh Chương mới hướng hai người Dạ Qua Thần và Hoàng Kim Lân đánh tới.

Tốc độ của xích tua cực mạnh, liền đánh tới hay người, phản ứng của cả hai chưa kịp, đã bị Thiên Minh Chương đánh tới.

- Ầm.

Cả hai bị đánh bay vào một rạn san hồ khổng lồ, Dạ Qua Thần bị đè ở bên trong, bị đánh, còn làm đồ đệm cho người khác, không tức giận mới lạ, Dạ Qua Thần hung hăng đạp Hoàng Kim Lân ra, quát:

- Ngươi biến ra.

Hoàng Kim Lân không hiểu tại sao Dạ Qua Thần lại tức giận như vậy, vừa bơi ra xa Dạ Qua Thần thì Hoàng Kim Lân cảm thấy cả người hơi tê tê.

Bên kia Dạ Nhược Y điều khiển Huyết Xà Tiên tiêm độc vào người của con Thiên Minh Chương, cảm thấy cả người cũng có phần hơi bị tê tê như bị giật điện, vội quát:

- Thần ca, ca có muốn dùng lôi điện ở trong nước thì tạo kết giới đi.

Hoàng Kim Lân nghe vậy liền hiểu ra tại sao cả người lại có cảm tê tê như bị giật điện, hóa ra là do Dạ Qua Thần làm ra.

Dạ Qua Thần đứng dậy, nhìn con Thiên Minh chương đang hung hăng vung những xích tua loạn xạ kia, Lam Xà từ trong ống tay áo bò ra, biến thành một Lam Xà Tiên, vừa biến thành lam Xà Tiên, thì cả người Dạ Qua Thần biến mất trong tíc tắc.

Dạ Qau Thần xuất hiện ở trước mặt Thiên Minh Chương, vung Lam Xà Tiên lên người nó.

Tốc độ, của Lam Xà Tiên nhanh như chớp, thoáng cái đã đến Thiên Minh Chương, thiên Minh chwuogn dùng xích tua hất Lam Xà Tiên, cả hai tốc độ đều rất nhanh, nhưng tốc độ của Lam Xà Tiên lại nhanh hơn những xích tua rất nhiều, rất nhanh đã trói cả người của Thiên Minh Chương.

- Lôi Đế.

Từ Lam Xà Tiên phát ra những tia điện, không dừng lại ở đó, Thiên Minh Chương dù đã không thể cử động, nó đã muốn ngất đi, nhưng Dạ Qua Thần không cho phép lôi điện dừng lại, vẫn tiếp tục phóng thích lôi điện không ngừng nghĩ.

Dạ Nhược Y nhìn thấy Lam Xà biến hòa khá là dài, còn có thể sử dụng làm vật dẫn ma pháp, liền cảm thấy thú vị muốn sử dụng thử xem.

Lam Xà Tiên mang điện trong người, nhưng không hề làm cho dòng nước bị nhiễm điện, mà làm cho Thiên Minh Chương bị giật điện, chỉ làm vật bị trói tổn thương mà không hề làm tổn thương đến môi trường xung quanh, khá là thú vị.

Dạ Nhược Y vừa định làm giống Dạ Qua thần thì con Thiên Minh Chương đã ngã xuống vì độc tố trong người quá nhiều, khi để ý, thì Dạ Nhược Y mới thấy, Huyết Xà Tiên còn đang ở trên người ở Thiên minh Chương, tiêm độc vào người của nó từ đầu đến giờ.

Dạ Nhược Y thở dài một hơi, con Thiên Minh Chương mà nàng giết này không thể ăn được nữa rồi, vì bây giờ nó hóa thành tro và cái còn lại là viên tinh thạch.

Không thể ăn được nữa, mà có còn nguyên vẹn cũng chẳng ăn được nốt, vì Thiên Minh Chương này đã dính độc tố của Huyết Xà, không thể nào loại bỏ được, muốn loại bỏ độc phải nhờ đến Lam Xà, mà Lam Xà giải độc thì sẽ gây ra tranh cãi giữa hai con rắn đối nghịch nhau.

- Họa Tiêu Tư cẩn thận!

Dạ nhược Y cảm thấy trong nước có sự giao động, liền cảm giác nhắc nhở Họa Tiêu Tư. Nhưng không kịp nữa, Họa Tiêu Tư bị một con Thiên Minh Chương bay tới, đè lên người, đụng phải một rạn san hô khổng lồ, làm một lỗ thủng trên rạn san hô.

Nhìn về phía Thiên Minh Chương bay đến là nhóm Kiệt Khắc, Vân Phong với đôi mắt màu đỏ rực như viên hồng ngọc đỏ, chưởng về phía Thiên Minh Chương.

Nhóc Vân Phong vẫn tiếp tục phóng với đánh Thiên Minh Chương, Dạ Nhược Y thấy tội cho Thiên Minh Chương, đã chết vì dấm chua đan, còn bị hành xác như thế này, đúng là chết cũng không được yên.

- Vân Phong, đừng có mà bị nhập tâm ma đấy.

Lời nói cua rDaj Nhược Y vừa thốt ra, Vân Phong cũng đờ người ra, đôi mắt từ từ biến về màu đen, đôi mắt to tròn dễ thương nhìn Dạ Nhược Y, cười tủm tỉm nói:

- Đệ không có nhập tâm ma.

Rõ ràng là đã bị nhập tâm ma nên mới điên cuồng đánh như thế, nhưng khi quay lại vói tính cách dễ thương, ngoan ngoãn thì lại nói là mình không có nhập, có nhập cũng nói không, không nhập cũng nói không.

Vân Phong chẳng bao giờ muốn Dạ Nhược Y biết nhóc bị nhập tâm ma, vì nếu Dạ Nhược Y biết được Vân Phong bị nhập tâm ma thì sẽ đánh cho đến khi nào thoát ra khỏi tâm ma hoặc đánh cho đến khi nào bất tỉnh thì thôi, và những cái cách đánh của Dạ Nhược Y không có bình thường và cũng chẳng có nương tay chút nào, cứ thẳng tiến mà đánh hết sức mình.

- Được rồi, chúng ta lên bờ thôi, lấy tinh thạch của những con Thiên Minh Chương này đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.