Đại Lục Thất Lạc

Chương 9




Người đi đường hẳn là phải buồn tẻ, nhưng Dương Phàm không có thời gian để buồn tẻ vì lo lắng.

Bởi vì Nick đi ngày đi đêm, khi cô nằm trên lưng của hắn ngủ, dù một giây hắn vẫn không ngừng chạy băng băng về phía trước, vẫn chạy.

Một ngày bọn họ chỉ dừng lại một lần để ăn cơm, Nick sẽ bắt tất cả những động vật hắn có thể tìm được, chuột đất vẫn là lựa chọn đầu tiên, trừ nó ra hắn thậm chí còn bắt thêm loài động vật bốn vó thoạt nhìn giống như trâu lại vừa giống như ngựa, đây là lần đầu tiên Dương Phàm thấy bọn chúng.

Những động vật này dường như chạy từ chỗ khác tới, nơi bọn chúng muốn đi  xem ra cũng giống bọn họ, đi tới một hướng.

Lần đầu tiên Dương Phàm thấy Nick bắt loại động vật to lớn này thì có chút không phản ứng kịp. Hắn giống như tên xông lên, cái đuôi lớn trong nháy mắt quét té con vật kia xuống đất, sau đó nhào tới, đôi tay và răng cùng tiến lên, đem đầu nó rút ra khỏi cổ.

Những động vật khác chạy trốn tứ phía, rất nhanh biến mất trước mắt bọn họ.

Dương Phàm ôm thật chặt Mimi đứng bên cạnh dòng suối, đờ đẫn nhìn tất cả.

Nick từ ngày rời đi dường như có chút khang khác, cô không biết có phải là do cô cảm giác hay không, nhưng cô cảm thấy hắn có vẻ hung ác hơn.

Mỗi lần bọn họ đều dừng lại bên nguồn nước, cô cho là hắn đặc biệt lựa chọn chỗ như thế vì cô, bởi vì mỗi ngày cô đều không thể rời nước được.

Nick không còn đem thịt nướng chín rồi mới ăn nữa, Dương Phàm cũng không thể nói lên yêu cầu như thế vào lúc này. Dù sao đối với cô mà nói, mỗi một miếng thịt đều là do hắn đút cho cô, sống hay chín cô đều không nếm ra được, bởi vì cô sẽ trực tiếp nuốt xuống.

Lúc Nick mang cô đến gần một mảnh rừng, cô nhân cơ hội tìm được một quả nồi. Quả nồi bây giờ đã biến đổi hoàn toàn, vỏ ngoài của bọn chúng vốn là màu vàng chanh bây giờ đã biến thành màu trắng. Cô muốn hắn giúp cô nạo hết ruột của loại trái cây ra mới phát hiện thịt quả đã hoàn toàn biến thành màu trắng giống như những sợi bông, điều này làm cho nó trở nên vô cùng nhẹ, nhưng vỏ ngoài vẫn cứng như cũ.

Vốn Dương Phàm chỉ muốn làm một thứ có thể tạm thời chứa nước, nhưng sau khi phát hiện ra thịt quả nồi đã biến hóa, cô cố gắng kéo lấy Nick để hắn móc rỗng tất cả hơn mười quả nồi này, để cô lấy những thứ giống như sợi bông kia ra.

Nếu như mùa đông đến, cô nhất định cần những thứ có khả năng giữ ấm này!

Nick xem ra có chút gấp gấp nóng nảy, nhưng hắn vẫn giúp cô móc rỗng tất cả quả nồi. Dương Phàm phát hiện mình xúc động như vậy có thể chọc giận hắn lần nữa, thậm chí sẽ dẫn đến hậu quả càng hỏng bét, nhưng cô tức giận phát hiện bản thân đang dung túng cho loại kết quả này xảy ra.

Cô liều mạng thuyết phục mình, đây chỉ là vì chuẩn bị cho mùa đông. Nhưng rất nhanh lý trí phản bác lại, nếu như chọc giận Nick bị hắn giết chết, cô vĩnh viễn không cần lo lắng vấn đề làm thế nào để qua được mùa đông nữa.

Ngày nào cũng một lần, bọn họ giải quyết vấn đề thức ăn, bài tiết. Đối với Dương Phàm mà nói, cô còn cần thu gom da chuột đất, sau đó đem tất cả bông lấy từ quả nồi nhét vào bên trong. Cho nên mỗi lần dừng lại cô đều rất bận.

Đến đêm khuya, cô nằm trên lưng Nick không tự chủ được lâm vào trong giấc mộng thì luôn lo lắng Nick sẽ vất cô xuống, cô không có cách nào lúc nào cũng ôm lấy hắn. Nhưng mỗi lần tỉnh lại vào buổi sáng, cô đều đón ánh dương trên lưng hắn.

Sức ăn của Nick ngày càng tăng, Dương Phàm cũng cố gắng nhét hết tất cả những thứ hắn đưa cho cô vào trong bụng, mỗi lần ăn đến mức muốn nôn ra mới thôi. Thức ăn ăn không hết hắn sẽ chôn chúng ở nơi cách xa nguồn nước.

Mimi vẫn nằm trên lưng của cô, khi Nick chạy đi, gió giống như lưỡi dao kim loại cắt vào thân thể, đoạt hết nhiệt độ của cô thì tác dụng của Mimi lại hiện ra. Nó dường như vĩnh viễn là một tấm da lông che lưng ấm áp vững vàng nằm trên lưng cô.

Rốt cuộc Dương Phàm tìm được nguyên nhân vì sao trước kia Nick đem nó cho cô, quả nhiên không phải lãng mạn như vậy, nhưng lại càng làm cho cô cảm thụ sâu sắc hơn. Cô không biết hắn là từ bản năng hay là nguyên nhân khác mới nghĩ đến cô sẽ cần vật giữ cho ấm, nhưng đây quả thật đã cứu mạng của cô.

Cô không thể quên điều này, mặc dù Nick quả thật không phải là người, nhưng hắn luôn một mực bảo vệ tánh mạng của cô.

Khi bọn họ không tới rừng nữa thì trước mắt đã là một vùng đất lớn rộng mênh mông bát ngát, thời gian đã qua hai tháng. Trên đất cỏ dây đã bắt đầu biến vàng, mùa đông càng ngày càng tới gần.

Mặc dù Dương Phàm luôn luôn chuẩn bị cho mùa đông, nhưng khi thấy mùa đông chân chính tới cô vẫn cảm thấy kinh hoảng. Cô không biết mình có thể bình an sống qua mùa đông này hay không, nói không chừng đây chính là thời gian cuối cùng cô sống ở thế giới này.

Cỏ dây chuyển sang vàng rồi lại vô cùng yếu ớt, vò một cái liền nát, mất đi đặc tính mềm dẻo vốn có của nó. Dương Phàm không thể không bỏ qua việc dùng nó để làm quần áo, cô ở cạnh khe suối đem mấy tấm da chuột đất gần đây thu thập được dùng đá mài xong rồi, vốn muốn làm mấy bộ quần áo, bây giờ chỉ có thể để nó thô tháo như vậy trực tiếp khoác lên người. Bắp đùi, bắp chân và hai cánh tay, trước ngực cô đều trùm mấy tầng da chuột đất, mặc dù hành động bị ảnh hưởng nhưng ít nhất gió không chạm được vào người cô.

Chuyển mùa giống như một con dã thú khổng lồ đang há mồm gần ngay trước mắt, khiến Dương Phàm không biết làm sao.

Bầu trời bắt đầu nổi lên những tảng mây cuồn cuộn, từ từ lấp hết mọi hướng. Lúc đầu cô còn lo trời mưa, nhưng rồi cô lo mọi chuyện còn có thể sẽ càng hỏng bét hơn, trực tiếp rơi tuyết.

Gió càng thổi càng lớn, đem cỏ dây úa vàng cuốn theo gió bay đầy trời, mặt đất lộ ra, tất cả giống như địa ngục.

Lúc ngừng lại Nick sẽ lăn lộn trên đất, dùng sức cọ lên đá. Dương Phàm nhặt được không ít lông của hắn khi hắn lăn lộn trên đống đá.

Mấy ngày ngắn ngủi lông của hắn rụng sạch, nhưng rất nhanh, dường như chỉ trong một đêm, lông mới lại mọc ra!

Lớp lông mới này càng dày, màu sắc trắng toát. Cái đuôi thô to kia giống như lớn gấp đôi, còn dài ra không ít. Cô phát hiện đuôi của hắn xuất hiện những cái gai dữ tợn, sau đó trên chân, bắp chân, cánh tay cũng mọc lên những cái gai dài đó.

Tóc Nick cũng sinh trưởng lần nữa, bắt đầu từ trán, sau đó đến cằm, vành tai cũng bắt đầu từ từ toát ra lông dài màu trắng. Lông trắng dài rậm rạp vẫn phủ đến vai của hắn, đè lên lớp tóc nhỏ giống như kim châm. Đầu của hắn bây giờ nhìn lại giống như sư tử, bộ lông rậm rạp, ngay cả mặt cũng bị che lại.

Dương Phàm cảm thấy, nếu như lúc đầu cô nhìn thấy Nick như vậy, chắc là đã bị hù chết. Cô nhìn thấy Nick khi đó, hắn cực kỳ giống người, không có chút tính uy hiếp nào.

Hai tay của hắn là lớp lông dày, có lẽ ngay cả ngón tay hắn cũng không có cách gập lại, cái móng vuốt vừa to vừa cứng hơn bây giờ chính là hung khí.

Hắn vẫn không ngừng tập làm quen với bộ lông mới, không ngừng nắm nắm hai tay của mình, lông cọ xát vào nhau phát ra tiếng soạt soạt. Hắn cũng không ngừng vung vẩy cái đuôi to, thoạt nhìn như muốn quen với sức nặng của nó.

Trừ hắn, Mimi cũng ở đang thay ‘quần áo mùa đông’. Bộ lông trên người nó vốn là màu rám nắng thích hợp sống trong rừng bây giờ tất cả đều đổi thành   màu trắng, vô cùng rậm rạp. Bây giờ Mimi chính là một cái mền khổng lồ thứ thiệt.

Dương Phàm không thể tránh khỏi việc hâm mộ bọn họ thay lông. Nếu như cô cũng có chức năng này, cô sẽ không cần rầu rỉ vấn đề giữ ấm qua mùa đông, dù cô có đột nhiên từ thế giới văn minh chạy đến thế giới nguyên thủy cũng không cần lo lắng. Bây giờ cô thật lòng cảm thấy trong quá trình tiến hóa, loài người thật ra đã mất đi rất nhiều năng lực.

Dương Phàm vẫn tính toán thời gian, gần bốn tháng sau, cô nhìn thấy mục đích của bọn họ.

Khi trước mắt bọn họ là một ngọn núi đá đen vĩ đại khổng lồ nhấp nhô.

Cô có thể tin chắc rằng Nick đang đi tới dãy núi đó.

Núi đá đen rất lớn, nhìn không thấy giới hạn, dường như nơi này chính là nơi cuối cùng của trời đất. Nó che hết con đường phía trước, có thể khi bọn họ leo lên rồi sẽ thấy diện mạo của nó.

Nhìn từ đàng xa, trên núi không có thảm thực vật màu xanh. Chờ bọn họ đến gần chân núi, Dương Phàm mới biết tại sao, bởi vì trên núi đều là những tảng đá màu đen, ngay cả đất cũng không có.

Ở những khe hở thỉnh thoảng cũng có một hai gốc cỏ màu xanh lá hoặc là cây con lọt thỏm phía dưới, nhưng nhiều nơi khác đều là núi đá màu đen lởm chởm. Nó cao chót vót, sắc bén giống như một ngọn núi dao.

Bộ lông mới mọc dày cứng rắn của Nick rất có đất dụng võ. Móng vuốt mới của hắn cũng rõ ràng hữu dụng hơn móng vuốt cũ. Hắn có thể vững vàng bấu vào đá, trên lưng còn cõng theo cô bò lên núi. Cái đuôi to của hắn chống đỡ phía sau, hai tay hai chân dùng hết tất cả mọi cách bò dọc theo vách núi gần như dựng đứng leo lên trên.

Bọn họ rất ít khi dừng lại ăn cơm, có lúc hai ngày hoặc ba ngày hoặc dài hơn mới có thể dừng lại một lần. Dương Phàm đã hình thành thói quen ăn tất cả những gì cô có thể tìm được, bất kể thứ đó có thể độc chết cô hay không. Chỉ cần Mimi ăn được, cô đều ăn, có lúc cô còn dành lấy thức ăn trong tay nó. Chuyện này có vẻ không tốt lắm, nhưng lúc đói bụng cô không có quá nhiều lựa chọn.

Thịt tươi cái gì cũng không quan trọng, bây giờ đồ Nick bắt được căn bản là không thể tìm được một chỗ để nướng chín. Thậm chí có lúc bọn họ giắt trên mỏm núi đá, hắn móc được ổ chim từ những khe hở trên núi hoặc bắt mấy loại động vật nhỏ từ sào huyệt của bọn chúng liền nhét lung tung vào trong miệng ăn hết. Nhưng may mà hắn còn nhớ để lại vài phần đưa cho Dương Phàm đang ở trên lưng hắn.

Dương Phàm vì ăn tươi nuốt sống nên cũng không khác người rừng là mấy, khi bước qua giới hạn dưới đáy lòng kia, cô phát hiện thật ra thì việc tiếp nhận tuyệt không quá khó khăn, ngược lại còn có một loại cảm giác đặc biệt sung sướng.

Cô muốn học theo Nick hướng về phía bầu trời rống to: Nhìn! Tôi làm được!

Cô cảm thấy mình đã bước ra một bước quan trọng để sinh tồn ở nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.