Đại Lục Thất Lạc

Chương 52




Dương Phàm cảm thấy mình ngu rồi.

Nick rất không thích cô ôm Bảo Bảo, cô vừa xông tới hắn liền rít lên một tiếng uy hiếp, vừa muốn cướp đi Bảo Bảo trong ngực cô. Cô theo bản năng chống cùi chỏ lên ngăn hắn lại, nhưng không chú ý, Bảo Bảo đột nhiên lật xuống khỏi ngực cô!

“Con à! !” Dương Phàm sợ tới mức cũng thiếu chút nữa cũng lật xuống khỏi ngực Nick tiếp lấy Bảo Bảo, nhưng cô chỉ có thể giương mắt nhìn Bảo Bảo lật người trên không, tứ chi chấm đất, cái đuôi linh hoạt giữ vững thăng bằng, sau đó như một làn khói nhảy lên đã không thấy bóng dáng!

Dương Phàm ngu người. Nhưng đầu óc của cô vẫn chuyển động, cô lập tức hiểu vì sao Bảo Bảo lại lật xuống khỏi ngực cô, đó là bởi vì cô ôm nó vào trong ngực, ở giữa không trung khiến cho Bảo Bảo sợ.

Thông minh đến cỡ nào!

Chỉ là chạy trốn quá nhanh. Cô nhìn Nick, có gen của hắn, Bảo Bảo siêu nhân một chút cũng rất bình thường.

“Thả em xuống! Em muốn đi tìm con!” Cô giãy giụa trong ngực Nick, không có kết quả, cô bị hắn ôm vào trong hồ tắm, nước đã sớm nóng, còn có hơi nóng bốc lên. Hắn xé quần áo của cô, đặt cô vào trong nước nóng, lại đem lá bạc hà cô phơi khô ngâm vào, còn dùng đuôi ép cô ngồi xuống không cho cô ra ngoài.

“Vậy anh đi tìm con đi!” Dương Phàm tức điên rồi ! Bảo Bảo chạy mất dạng, hắn còn không cho cô đi tìm, vậy hắn đi đi!

Đáng tiếc Nick không dễ thuyết phục như vậy, cô ở trong hồ tắm sống chết muốn leo ra nhưng lại bị cái đuôi của hắn gắt gao đè xuống nước, còn uống vài ngụm nước tắm.

Một lát sau cô mới bắt đầu cảm thấy cả người bủn rủn. Cô ngồi đàng hoàng, ngoan ngoãn ngâm mình trong nước nóng có lá bạc hà. Bảo Bảo siêu nhân giống như ba nó, tự mình đợi một lát sẽ không có chuyện gì.

Bây giờ mới nhớ lại, Bảo Bảo vừa sinh ra cuộn tròn giống như một quả bóng, cứ như vậy ‘ trượt ’ ra ngoài. Đầu nó không lớn, cô thấy hai tay và hai chân nó khẽ động trong nhau thai. Cho nên cô mới có thể dùng ít sức như vậy.

Nhau thai rất trơn, mang theo nước ối liền tống Bảo Bảo ra. Cô nhớ lại vừa rồi mình ‘ ôm ’ con một chút, Bảo Bảo chỉ to bằng hai bàn tay của cô.

Bảo Bảo có phải quá nhỏ hay không?

Nước càng lúc càng nóng, đợi cả người cô ngâm đến đỏ bừng, da nhăn nheo sắp chín đến nơi Nick mới cho cô ra.

Hắn đặt cô trên nệm da rồi liền quay đầu đi nấu canh thịt cho cô. Chờ hắn đi lấy mồi ở cửa sơn động, cô lập tức bò dậy, vội vã vây nệm da xung quanh người, bắt đầu chống hai chân run rẩy đi tìm Bảo Bảo. Đề phòng ngộ nhỡ, cô còn cầm theo một miếng thịt khô, nhìn thấy Bảo Bảo liền nhét vào miệng nó.

Bảo Bảo trốn ở nơi nào, một chút đầu mối cô cũng không có. Tất cả người Nick trong sơn động rõ ràng đều thấy được, nhưng không một ai có thể nói cho cô biết.

Dương Phàm gấp đến độ sắp phát điên, càng ngày càng cảm thấy người Nick không ai nói chuyện là một đại phiền toái!

Thật may là Nick muốn tìm thịt non cho cô ăn, giống như gà rừng … con mồi nhỏ, phải ở cửa sơn động tìm thật lâu mới về. Điều này cho cô đầy đủ thời gian!

Không thể mở miệng hỏi ‘ có ai thấy con tôi đâu không? ’, vậy cũng chỉ có thể dùng thức ăn dẫn dụ. Cô nắm thịt khô, đi dọc theo góc sơn động tìm kiếm. Người Nick trưởng thành không có ai thích người Nick nhỏ, nhìn thấy sẽ đánh bay. Cô cũng luôn chú ý chung quanh xem có thứ gì bị vỗ qua một bên không, nói không chừng đó chính là Bảo Bảo của cô.

Đang gấp, đột nhiên chỗ động vật tụ tập trong sơn động bỗng xôn xao. Những con vật kia giống như bị cái gì đó dọa sợ nhảy dựng lên, chạy tứ tán.

Nhất định là Bảo Bảo!

Dương Phàm vội vàng chen qua, tinh mắt thấy trên mông một con dê nhiều sừng có một vệt máu rõ ràng, hiển nhiên là bị con gì đó răng bén nhọn cắn một cái!

Cô gấp đến độ hô to: “Bảo Bảo! Bảo Bảo tới đây! Mẹ có thịt khô này!” Vừa kêu vừa tiếp tục chạy tới chỗ đó.

Những con vật kia đều bị người Nick nuôi chúng giữ lại, cô chen qua chỉ thấy cái đuôi của Bảo Bảo chạy trốn, chớp mắt một cái lại không thấy Bảo Bảo đâu.

Cô còn muốn tiếp tục tìm, nhưng Nick đã nghe thấy tiếng chạy tới. Cái đuôi của hắn cuốn chặt lấy hông cô kéo cô qua, trước tiên đem cô vác lên lưng, sau đó một tay kéo con mồi, mang cô về.

Hắn thả cô xuống nệm da lần nữa, sau đó liền cầm nồi đá đựng nước đi làm canh thịt cho cô. Chờ hắn cầm nồi đá cùng con mồi biến mất ở chỗ sâu sơn động, cô vội vàng bò dậy cầm thịt khô đi tìm Bảo Bảo lần nữa.

Cô vòng tới vòng lui trong sơn động, tránh cái đuôi của người Nick khác, đi đến các góc trong sơn động tìm Bảo Bảo, dùng thịt khô dụ nó ra ngoài.

Không đợi đến khi tìm được Bảo Bảo, Nick đã bưng canh thịt của cô trở lại. Hắn tóm cô về uống canh thịt, cô vẫn không yên nhìn chung quanh, luôn nhìn một số góc khuất hoặc chỗ tối không dễ dàng chú ý, sợ Bảo Bảo núp ở một trong số nơi đó.

Lúc cô không chú ý, Nick lấy ra hai khối thịt tươi đặt ở cách chỗ bọn họ không xa. Sau đó, cô căn bản không thấy Bảo Bảo nhào tới chỗ hai khối thịt này lúc nào, cũng không nhìn thấy hắn làm thế nào bắt được Bảo Bảo. Cô chỉ biết, đợi khi cô hồi hồn, Bảo Bảo đã bị Nick nắm trong tay, đưa tới trước mặt cô.

Dáng dấp của Bảo Bảo rất giống người, ngũ quan, tứ chi, thân thể đều giống. Duy hai chỗ không giống là ánh mắt có màu hổ phách giống như ánh hoàng kim, sau mông có một cái đuôi dài nhỏ.

Lông trên người nó có màu trắng, dường như nhìn không ra, chỉ hơi phản quang. Nó bị Nick một tay bắt được, nhìn hơi rụt rè, ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình, nhìn vừa khôn ngoan vừa đáng yêu.

Trừ việc nó đang nhe cái miệng đầy răng hướng về phía Nick kêu. Nó có vẻ không phát ra tiếng được, rõ ràng há mồm gọi lớn, nhưng nghe lại đều là khí âm.

Dương Phàm vừa thấy Bảo Bảo liền muốn để nồi xuống đưa tay ôm nó, lúc cô đưa tay ra Nick liền kéo Bảo Bảo lại, dùng hành động bày tỏ ‘ hắn biết cô muốn Bảo Bảo, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời. Nghe lời hắn liền đem Bảo Bảo cho cô, không nghe thì không cho. ’.

Dương Phàm không có cách nào, vài miếng liền nuốt hết cả canh lẫn thịt, đưa tay muốn Bảo Bảo lần nữa, ai ngờ Nick vẫn chưa cho cô!

Ý của hắn đúng là, Bảo Bảo cô có thể nhìn, không thể sờ. Hắn một tay đem Bảo Bảo để trước mắt cô cho cô nhìn, cô đưa tay, hắn liền kéo Bảo Bảo lại, cô không đưa tay, hắn liền đem Bảo Bảo đặt trước mặt cô.

Dương Phàm làm đi làm lại đến khi cả người đầy mồ hôi mới hiểu được ý của hắn, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Bảo Bảo bị ba nó nắm trong tay, mặc dù là nắm nhẹ, không đến nỗi bị thương, nhưng nó cũng tuyệt không thoát được. Cô nhìn Bảo Bảo bị ba nó nắm trong tay vẫy vùng giống như con cá sống bị bắt lên, còn ôm ngón tay ba nó gặm, kẽo kẹt kẽo kẹt cố hết sức cắn.

Dương Phàm nhìn rất bình tĩnh, đây chính là mối quan hệ giữa cha con người Nick. Sau này nó lớn lên một chút, có lẽ Nick sẽ dùng cái đuôi to của mình đánh nó ra xa.

Thằng nhóc này tuyệt đối là đói. Lúc đầu cô không có cầm thịt đưa cho Bảo Bảo ăn, mà là cầm khoai tây khô. Từ tâm nguyện của một người mẹ, cô vẫn hi vọng Bảo Bảo có thể không ‘ dã thú ’ như vậy. Vừa sinh ra liền ăn thịt máu tanh, ăn gì đó đơn giản trước để tu thân dưỡng tính đã.

Cô vốn cho rằng Bảo Bảo tuyệt đối không ăn, ai ngờ vừa đem khoai tây khô tới, thằng nhóc kia liền vươn bốn móng, một tay đoạt lấy khoai tây khô, liền ôm nhét vào trong miệng, cô chưa thấy nó nhai nó đã nuốt hết xuống.

Thấy vậy, sức ăn của thằng nhóc này thật lớn. Cô lại cho nó thêm một củ, một giây đồng hồ sau đã vào bụng nó rồi. Người Nick vị thành nên trong thời gian ngắn đã lớn lên chuyển qua kỳ thanh niên, lượng cơm ăn chính là mấu chốt. Nhìn như vậy, mùa đông sinh con quả thật không phải là một lựa chọn tốt, nếu có thể sinh vào mùa thu, khắp núi đồi đầy động vật nhỏ tuyệt đối có thể lấp đầy bụng của nó.

Bảo Bảo ăn xong một củ cô liền đút thêm một củ, bất tri bất giác nó liền ăn hết lượng bình thường Nick ăn.

Dương Phàm chần chờ, sống ở đại lục người Nick mấy năm, thức ăn chính là dây thần kinh mẫn cảm nhất, đặc biệt là thức ăn vào mùa đông. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tìm được thức ăn không dễ, thường thiếu hụt. Trong khoảng thời gian vì bảo đảm cho cô có thức ăn đầy đủ, không biết Nick đã đạt thành hiệp nghị gì với những người Nick khác.

Cô rất rõ, người Nick trời sinh đều có tế bào ‘ công bằng ’. Bọn họ dù làm gì cũng có quy luật nhất định, không có người Nick nào ‘ lừa gạt ’, ‘ che mắt ’ những người Nick khác.

Cho nên thức ăn hắn lấy thêm, có khả năng sau khi tuyết dừng Nick sẽ phải săn thú bổ sung vào.

Nói cách khác, cô không thể không cố kỵ chút nào thỏa mãn khẩu vị của Bảo Bảo. Nếu thỏa mãn nó, ngược lại lại tăng thêm gánh nặng cho Nick, tạo thành vấn đề lớn hơn thì phải làm thế nào?

Dương Phàm tính toán lại số khoai tây khô trong động của cô một chút, nếu cộng thêm Bảo Bảo, biến thành ba người, giả thiết khẩu vị của Bảo Bảo lớn bằng của Nick, vậy thức ăn lập tức càng thiếu thốn hơn.

Cô nhìn Bảo Bảo nghĩ, ngoan, từ ngày mai trở đi ăn canh với mẹ thôi. Dù không uống, cô cũng có thể nghĩ cách rót cho nó hết.

Sinh con, tắm, tìm Bảo Bảo, ăn cơm, sau khi làm xong những chuyện này, mắt Dương Phàm đã sắp mở không ra được. Cô chỉ dặn dò Nick một câu, chỉ vào Bảo Bảo nói: “Chờ em tỉnh dậy, em còn muốn nhìn thấy nó.” Ý đúng là, đừng chờ cô ngủ, hắn liền ném Bảo Bảo đi.

Nói xong cô nằm xuống ngủ thiếp đi ngay, ngay cả một giây cũng không lãng phí.

Giấc ngủ này tương đối sâu, cô vì khát mà tỉnh. Địa nhiệt vẫn hâm nóng cô, mặc dù đủ ấm áp, nhưng cũng rất dễ khát nước. Cô bò dậy uống nước, Nick ngồi bên cạnh cô, che cho cô ở bên trong.

Cô vừa uống nước vừa nhìn xem hắn để Bảo Bảo ở đâu, không tìm được, đang muốn ngồi dậy nhìn cho rõ một chút, lại nghe thấy tiếng cái đuôi đánh vào thứ gì đó.

‘ Pằng! ’

Nghe tiếng cũng biết, Nick dùng sức không lớn, chỉ là cảnh cáo cấp một, không phải chuẩn bị công kích.

Cô tìm một vòng, ở góc tường trên đất tìm được một vật nhỏ dính đầy bụi đất đang cố bò dậy, nhưng có vẻ bị đánh đau, đầu óc choáng váng đứng không vững, cái đuôi nhỏ sau lưng chống lấy người.

Bảo Bảo? Nick đánh nó?

Dương Phàm nhìn cặp cha con này chung sống có chút quá thô bạo, nhưng người Nick có lẽ đều như vậy, Nick đã coi là tốt. Có lẽ cũng vì cô nhớ đến thằng nhóc này, cho nên Nick mới chịu quản nó để cô có thể dậy liền nhìn thấy nó.

Nếu không thì như cô nghĩ, đào một cái lỗ nhỏ làm phòng trẻ đem Bảo Bảo bỏ vào? Nhưng lại cảm thấy người Nick nuôi Bảo Bảo nên thả nuôi tự do thế này để nó tiếp xúc với môi trường bên ngoài mới có thể trưởng thành. Theo như cách cô nuôi, nói không chừng sẽ hại đứa bé này.

Phía bên cô vừa thất thần, bên kia Bảo Bảo đã áp thân thể xuống, cái đuôi dùng sức bắn ra, thân thể nhỏ giống như lò xo bắn về phía gò má Nick!

Công kích! Đây là nhắm ngay chỗ muốn hại mà công kích!

Dương Phàm mới mở miệng, còn chưa kịp kêu Nick cẩn thận, cái đuôi to của Nick từ bên cạnh thoáng qua một cái, ‘ Pằng! ’, lại một một tiếng, Bảo Bảo lần nữa bay đến vách tường, vị trí không khác chỗ lúc nãy là mấy.

Nick vốn xuống tay lưu tình, hắn đánh Bảo Bảo là phần đỉnh của cái đuôi, căn bản không dùng sức, chẳng khác gì là đem nó ‘ hất ’ ra ngoài , không tính là đánh.

Dương Phàm nhìn Bảo Bảo rơi xuống đất, lắc lắc đầu, đoán chừng đang choáng. Lật người, mới vừa đứng ổn liền nhào tới tiếp, sau đó sẽ nghe thấy một tiếng ‘ pằng! ’ thanh thúy, liền bay trở về rồi.

Cô hiểu, có lẽ đây cũng là một trò chơi? Cô nằm xuống lần nữa, đầu mới vừa đụng tới da lông mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, ngáp một cái híp mắt nhìn đầu kia một lát, Bảo Bảo đã bị vỗ đến trên tường ba hồi.

Kèm theo tiếng thanh thúy, có tiết tấu tiếng bành bạch, cô chìm vào mộng đẹp.

Tỉnh dậy, Dương Phàm duỗi lưng một cái, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Xem ra tắm lá bạc hà có tác dụng?

Nick đã chuẩn bị nước tốt cho cô tắm lại lần nữa, ngâm đến khi cả người đỏ lên, xuất mồ hôi, vừa hay lại cảm thấy càng lúc càng nhẹ nhàng.

Lúc cô sắp bị nấu chín, Nick bế cô ra ngoài, trùm da lông lên ôm về. Canh thịt cũng đã nấu xong. Cô ngoan ngoãn uống hết, Nick đem Bảo Bảo làm phần thưởng đưa tới.

Toàn thân Bảo Bảo đều là bụi, cũng đều do cha nó đánh lăn. Nó nhìn thấy Dương Phàm thì thật vui vẻ, cô không nhận lầm, nét mặt hai cha con rất giống nhau. Biểu hiện của Bảo Bảo bây giờ chính là ‘ gặp lại mẹ thật vui vẻ! Cho con! Cho con! ’.

Nó đói bụng rồi.

Dương Phàm chuẩn bị nấu thêm cho Bảo Bảo một nồi canh thịt, còn đặc biệt thả nhiều khoai tây khô một chút, muốn nấu nhiều chút. Cô đem khoai tây khô, thịt cùng nước thả vào nồi cho Nick, hắn kỳ lạ nhìn cô, vẻ mặt rõ ràng cho thấy ‘ em còn muốn ăn nữa sao? ’, có lẽ cho rằng vừa rồi làm ít, hắn cầm nồi đá đi nấu tiếp.

Hắn đem luôn Bảo Bảo đi, nhìn có vẻ hắn tuyệt đối sẽ không để một mình Bảo Bảo và cô ở chung với nhau.

Nấu xong trở lại, Dương Phàm chuẩn bị đút cho cục cưng. Cô đưa tay ôm nồi đá hướng về phía Nick muốn đưa cho Bảo Bảo, ngày hôm qua cô đút cục cưng ăn khoai tây khô như vậy.

Nick không chịu, đẩy nồi đá về phía cô.

Dương Phàm hiểu. Hắn cho rằng canh thịt này là cô muốn ăn! Hắn cho rằng vừa rồi cô chưa ăn no! Cho nên muốn cô tiếp tục ăn!

Cô khoa tay múa chân, chỉ vào Bảo Bảo hắn giấu sau lưng rồi chỉ chỉ vào nồi canh thịt. “Đây là cho Bảo Bảo ăn! Cho nó ăn!” Cô liều mạng chỉ Bảo Bảo trong tay hắn  .

Nick kiên định đẩy nồi về phía cô, có lẽ cho rằng cô lại cố ý không ăn cơm rồi.

Mất một nửa sức lực, cô thỏa hiệp uống hết canh thịt, đem thịt còn dư để lại.”Như vậy được chưa? Em và Bảo Bảo mỗi người một nửa.” Cô đem nồi đẩy qua, muốn Bảo Bảo từ hắn.

Nick cúi đầu nhìn nồi một chút, thấy còn có một nửa thịt hầm, lại đẩy về phía cô.

Dương Phàm lắc đầu, tỏ ý cô không ăn, cô còn kéo tay hắn đặt lên bụng của cô, xem có phải đã căng phồng rồi hay không. Có lẽ hắn hiểu cô đúng là không ăn được nữa, sau đó hắn đem nửa phần thịt hầm này ăn hết.

Dương Phàm trợn tròn mắt.

Chờ hắn ăn xong, hắn đem Bảo Bảo đưa qua, xem ra ý là ‘ em có thể chơi với nó ’. Dương Phàm không thể làm gì hơn là lại lấp khoai tây khô đầy bụng Bảo Bảo.

Rốt cuộc Nick nghĩ thế nào? Rốt cuộc hắn muốn cho cục cưng ăn cái gì đây?

Dương Phàm lo lắng nhìn hai cha con này.

Một đêm trôi qua, Bảo Bảo vẫn muốn đột phá vòng phong tỏa của cái đuôi Nick, nhưng vẫn không thành công. Nó cũng không có cách đến gần nơi Dương Phàm ngủ, bởi vì cái đuôi của ba nó sẽ đánh nó bay trở về.

Ngày hôm sau là thời gian người Nick ăn cơm. Nick và những người Nick khác  cùng nhau đến cửa sơn động cầm con mồi, lần này hắn vẫn một tay đem Bảo Bảo đi cùng. Chờ hắn kéo con mồi về, Dương Phàm thấy Bảo Bảo cắn phần đuôi con mồi, ba nó đi phía trước.

Nhưng đó là một khối băng cứng ngắc, răng nó cắn được sao?

Dương Phàm nhìn hai cha con này, cha ở trước kéo con mồi đi, con cắn con mồi ở phía sau. Cô thấy Bảo Bảo bám hai tay trước trên con mồi, chân sau cùng cái đuôi của nó thì lui về phía sau, nói cách khác, nó không phải muốn ăn thịt của con mồi, mà là muốn tranh giành con mồi cùng ba nó.

Chỉ là sức của nó quá yếu, ba nó không xem là chuyện gì to tát mà thôi.

Một lát sau, con mồi được nướng chín, Nick cầm con mồi về, cô nhìn chung quanh không thấy Bảo Bảo, đang thất kỳ lạ nó đâu rồi, liền thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc đang đánh về phía Nick từ sau lưng.

Vừa công kích.

Cái đuôi Nick nâng lên nhẹ nhàng đảo qua, thằng nhóc kia liền bị quét qua một bên.

Thời gian ngắn ngủn này, Bảo Bảo vẫn luôn công kích Nick muốn cướp con mồi, Nick luôn lần lượt đánh nó về.

Chờ ngồi xuống bắt đầu ăn, hắn ngay cả một miếng cũng không để lại cho Bảo Bảo, tự mình ăn hết. Mỗi lần Bảo Bảo nhào lên, hắn đều đánh nó về.

Dương Phàm lúc đầu còn lo lắng, càng về sau càng bình tĩnh nhìn.

Mỗi lần Bảo Bảo đánh về phía Nick đều chọn góc độ rất khác nhau, mấy lần thất bại, nó bắt đầu cẩn thận chọn lựa thời cơ công kích, ví như lúc Nick cúi đầu cắn thịt, xé thịt. Sau đó nó học xong cách lẩn trốn, lặng lẽ núp sau tảng đá trồi lên trên mặt đất, cái đuôi để nằm ngang. Nếu như Dương Phàm không thấy nó trốn ở bên kia thì căn bản không thể nào thấy được nó.

Lúc đầu mục tiêu công kích của nó đặt trên người Nick, công kích cũng chọn trúng mặt cùng mắt của Nick. Cô thấy Bảo Bảo lúc đầu chính là công kích về phía mắt của Nick.

Sau lại đổi thành công kích những nơi Nick không thể quét tới được, nó muốn trộm thịt từ những nơi đó. Có mấy lần cô thấy Bảo Bảo đến gần được thịt, nếu như không phải Nick phát hiện kịp thời, rất có thể nó đã cắn được một miếng thịt bỏ chạy.

Sau đó, nó học xong cách tránh ra cái đuôi của Nick công kích. Cái đuôi to của Nick ở sau lưng, dường như là quay 360 độ. Nhưng vì Dương Phàm ngồi bên kia, cho nên cái đuôi của hắn rất ít vung đến chỗ cô. Bảo Bảo phát hiện điểm này, nó lại vòng lại đây, phục một chỗ cùng phương với Dương Phàm.

Cô nhìn thấy, thật muốn khen ngợi Bảo Bảo một tiếng ‘ thông minh! ’.

Lần này, Bảo Bảo quả thật không thể cướp thịt từ miệng ba mình, nhưng trong thời gian thật ngắn này, nó đã học được vậy là đủ rồi!

Tối hôm nay trước khi đi ngủ, Dương Phàm phát hiện cô không nghe thấy tiếng Bảo Bảo công kích và tiếng Nick dùng đuôi đánh nó nữa. Cô nhìn thấy Bảo Bảo nằm ở nơi Nick cho phép, ngủ thiếp đi.

Cô tin, ngày mai Bảo Bảo nhất định sẽ cố gắng giành thức ăn trên tay Nick hơn. Mấy ngày nữa, nó nhất định có thể cướp được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.