Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 18: Phương thuốc bí truyền




Chiêu lấy lui làm tiến của Tả Thiếu Dương hữu dụng, hán tử trẻ cuống quít nói với lão giả: - Cha, để Tả lang trung chưa đi, ông ấy có bí phương tổ truyền, biết đâu chữa được.

Buồn cười vậy đấy, y học dựa vào kinh nghiệm, càng ngày càng tiến bộ, phương thuốc mới luôn cải tiến tốt hơn phương thuốc cũ, nhưng người ta mê tín vào hai chữ "tổ truyền", "lâu năm"," lâu đời". Nên nghe vậy có sức dụ hoặc lớn lắm, lão giả gật đầu: - Tiểu ca xin dừng bước, chúng tôi đi nhờ lệnh tôn ra tay cứu giúp. Dứt lời ra lệnh mọi người khiêng ván lên.

- Được. Tả Thiếu Dương quay trở lại, hạ thấp giọng căn dặn: - Có điều ta nói trước, tính khí cha ta cổ quái lắm, phương thuốc tổ truyền này không tùy tiện lấy ra dùng đâu, muốn cầu lão nhân gia ra tay cứu, phải nhớ mấy điều này.

- Tiểu cả cứ chỉ bảo. Lão giả ghé đầu tới gần lắng nghe.

- Trước tiên là thái độ phải thành khẩn, cha ta sẽ nói là không thể chữa được, không đủ khả năng, mọi người phải cầu khẩn, cha ta thương hại mới chịu cứu. Đối với phương thuốc cha ta kê, quyết không được bình phẩm gì cả.

Danh y có bản lĩnh thường cổ quái, chuyện này gọi là có tài thường có tật, mọi người gật đầu ngay.

Tả Thiếu Dương tiếp tục dặn: - Thứ đến là tuyệt đối không được nói đến "bí phương tổ truyền", lão nhân gia cực kỳ kỵ húy người khác biết được mình có bản lĩnh này. Nhớ kỹ đấy.

Thất phu vô tội mang ngọc mà có tội, không sợ bị trộm chỉ sợ bị nhòm ngó, ai cũng hiểu chuyện này nên gật đầu tiếp.

- Lão nhớ rồi, mọi người cũng nhớ kỹ đấy, không được làm hỏng việc. Lão hán dặn đám đông xong, chắp tay với Tả Thiếu Dương: - Tiểu ca, chỉ cần lệnh tôn cứu được nhi tức phụ, cho dù bán nhà đi lão hán cũng sẵn lòng. Trong mắt họ thuốc cứu mạng thì tất nhiên phải là thứ dược liệu quý như tuyết liên, nhân sâm gì đó, không thể ít tiền được, hơn nữa còn là phương thuốc tổ truyền càng tốn.

Lão thái bà đằng sau nghe vậy la lên: - Không được, vì cứu một mình nó mà khiến cả nhà phải ra đường uống gió à?

- Mẹ! Hán tử trẻ gấp giọng nói: - Đây là mạng người đó, mẹ nói gì kỳ vậy.

- Mạng tức phụ mày là mạng người, mạng mẹ mày thì không phải à? Mày bán nhà bán đất cứu nó để rồi mẹ mày chết đói sao, mày hiếu thuận quá nhỉ? Người xưa nói cấm sai mà cưới tức phụ rồi thì quên mẹ đẻ mà. Lão thái bà rít lên như rắn:

Sản phụ nằm trên ván nghe thấy bọn họ cãi nhau, nước mắt rơi lã chã.

Tả Thiếu Dương điên người với lão thái bà này: - Cứu người quan trọng nhất, chuyện tiền nong tính sau đi.

Hán tử trẻ không dám cãi mẹ, đang đau khổ, lập tức gật đầu vâng dạ, nhìn Tả Thiếu Dương

Lão giả nghe lão bà nói vậy, cũng thấy mình kích động lên tỏ thái độ như thế là không ổn, không thể vì cứu nhi tức mà làm cả nhà không còn đường sống, nghe Tả Thiếu Dương nói vậy thì mừng rỡ nói thuận theo: - Phải, phải, cứu người trước, cứu người quan trọng, chuyện tiền nong tính sau.

Thế là cả một đoàn người lại lục tục quay đầu kéo nhau tới Quý Chi Đường.

Tả Quý vẫn thế, dù trời chiều xế bóng chẳng còn hi vọng gì có khách tới, ông là người tự luật bản thân cao, chưa tới giờ đóng cửa luôn ngồi đúng vị trí của mình sau quầy, mắt khép hờ dưỡng thần. Chợt nghe tiếng bước chân gấp áp, ngẩng đầu lên thấy nhóm người khi nãy chạy qua cửa nhà mình, chỉ khác chăn vén lên, trên cáng là thiếu phụ mặt nhăn nhúm vì đau đớn, không khỏi đứng dậy ngạc nhiên: - Chư vị...

Chưa dứt lời hán tử trẻ quỷ sụp xuống: - Lão lang trung, cầu xin ngài cứu tức phụ của tại hạ.

Tiếp ngay theo đó mấy người còn lại cũng quỳ xuống khóc lóc, lão giả vái liên hồi: - Lão lang trung, xin ngài cứu nhi tức phụ lão, thai nó chết trong bụng không ra được, cầu tới Nghê lang trung của Huệ Dân Đường rồi, đều vô ích, nghe nói lão lang trung có... Nói tới đấy nhớ tới lời Tả Thiếu Dương dặn tuyệt đối không được nói tới chữ bí phương tổ truyền, nuốt lại vào bụng, sửa lời: - Nghe nói ngài có y thuật cao minh, nhất định phải cứu nhi tức của lão.

Tả Quý luống cuống, làm nghề y mấy chục năm, cha ông cũng chính là sư phụ ông, y thuật bình thường, tới đời ông cũng chẳng thể con hơn cha, trị mấy bệnh vặt sổ mũi đau đầu thì được chứ đại bệnh sinh tử thì chưa từng, cho nên cũng chưa bao giờ có đãi ngộ được người bệnh van nài cứu mạng thế này, đi ra đỡ từng người lên: - Mau đứng lên, đừng như thế, đứng lên, mọi người đứng cả lên đi. Những người kia vẫn khóc lóc van xin, đành nói: - Vậy để lão hủ xem bệnh rồi hẵng nói.

- Vâng vâng. Lão giả vội đưa Tả Quý tới bên cáng.

Tả Quý ngồi xuống, hỏi sản phụ, nhưng nàng chỉ còn kêu đau đớn không trả lời được, nghiêm trọng lắm rồi, nuốt nước bọt đưa tay ra chẩn mạch, y như rằng, tình hình này vượt xa khả năng của mình, rụt tay lại lắc đầu: - Muộn quá rồi! Lúc này mới cứu thực sự không còn kịp nữa.

Lão giả nghĩ, vị lão lang trung này quả nhiên giống chàng trai kia nói, may mắn được nhắc nhở trước, thế nên không nghe, cùng cả đám người vật vã khóc lóc van xin.

Tả Thiếu Dương biết bây giờ không phải lúc cười, nhưng nhìn cha mình lúng túng như gà mắc tóc buồn cười lắm, cắn răng lại mà khóe miệng nhếch lên, có điều trong đầu vẫn không ngừng cân nhắc phương pháp cứu thiếu phụ kia.

Tả Quý kéo được người này lên thì người kia quỳ xuống, mấy lần như thế, thở dài: - Không phải lão hủ không muốn cứu mà là không có bản lĩnh đó, mọi người nghĩ mà xem, đại phu Huệ Dân Đường đã nói không cứu được rồi, ta càng chịu thua.

Hán tử trẻ lồm cồm bò tới ôm chân Tả Quả mà khóc, lão giả càng nói bất kể là tiền thuốc men đắt thế nào cũng được, dù bán nhà bán đất cũng trả.

Hồi Hương và Lương thị biết rõ năng lực của Tả Quý, làm sao trị nổi bệnh Nghê đại phu không trị nổi, sợ đám người này cố ý bày trò, trị không được gây chết người sẽ bắt chẹt tiền bạc, chuyện này Quý Chi Đường chưa có “vinh hạnh” trải qua nhưng hiệu thuốc khác gặp rồi, người ta có tiền còn chịu nổi chứ Quý Chi Đường cái ăn sắp hết đơn nơi, không bồi tiếp nổi, cho nên hai mẹ con cũng tới khuyên nhủ họ khiêng người đi.

Thế là một cảnh khôi hài diễn ra trong Quý Chi Đường, người nhà bệnh nhân thì van xin lang trung cứu người, người nhà lang trung thì cầu khẩn mang người bệnh đi, mà bên nào cũng đều hết sức khẩn thiết chân thành làm người xem cứ tròn mắt nhìn nhau, Tả Thiếu Dương càng nín cười tới đau bụng, hàng xóm láng giềng xung quanh nghe thấy ầm ĩ túm tụm ở cửa mỗi lúc một đông.

Tả Quý ngơ ngơ như người trong mộng, ông ta không hiểu vì sao những người này nhất định muốn mình cứu chữa, rõ ràng nói đứt lưỡi là mình không cứu được rồi, càng từ chối, bọn họ càng khóc tợn hơn, nghĩ một chút quyết định kê tùy tiện một cái đơn đi, kệ nó có hiệu quả hay không, trị trước tính sau, miễn người ta dây dưa, liền thở dài nói: - Được, ta chưa, có điều lời không hay nói trước, bệnh nhân đã cửu tử nhất sinh, không chữa được thì cũng đừng trách lão hủ, lão hủ nói rồi đấy, trường hợp này ta không chữa được, là các người nhất định muốn ta chữa.

Lão hán mừng quýnh lên, lão lang trung cuối cùng chịu gật đầu: - Vâng vâng, bất kể có chữa được hay không, chỉ cần lão tiên sinh tận tâm, chúng tôi cảm kích bất tận, dù không chữa được...thì, thì đó là số mạng của nó, chúng tôi tuyệt đối không làm khó lão tiên sinh.

Mẹ con Lương thị nghe họ nói trước không gây khó dễ mới thở phào.

Tả Quý gật đầu, về chỗ cầm bút lên, trầm ngâm một hồi rồi kê đơn, viết xong xem một lượt, lắc đầu: - Nói thật mà, phương thuốc này chỉ sợ cũng vô ích, đành tận lực thôi, cầm đi bốc thuốc. Lão giả ở bên cạnh đang định nhận lấy đơn nhưng Tả Thiếu Dương nhanh hơn cướp mất, nhìn ông ta một cái, lão giả hiểu ý, đó là bí phương tổ truyền của nhà người ta, tất nhiên không thể cho người khác biết, vội cười bồi theo Tả Thiếu Dương tới quầy thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.