Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 397: Tiểu nhân đê tiện




Dùng trình độ nghiệm thi ở Đại Đường mà xét, kết quả Nhiễm Nhan nghiệm ra đã là vượt qua tiêu chuẩn của toàn bộ ngỗ tác, nhưng đối với phá án mà nói, thì vẫn là quá ít.


Hà tự chính không dám khuyên Lý Thế Dân đồng ý giải phẫu, đành phải truy vấn Nhiễm Nhan: "Hiến Lương phu nhân chỉ nghiệm ra bấy nhiêu thôi sao? Lần trước hạ quan nhớ rõ, phu nhân từng căn cứ vết thương suy luận tư thế cùng thời gian cụ thể khi bị thương...không biết lần này?"


Nhiễm Nhan nhìn về phía hắn, ánh mắt trầm lãnh, thanh âm bình lặng nói: "Ta không phải đã nói sao? Hoài nghi là hắn là bị di thi, nếu nơi này không phải hiện trường đầu tiên, chứng tỏ hung thủ muốn ngụy trang, sao biết được vết thương có bị ngụy trang hay không? Lần trước suy luận, là bởi vì ta là người bị hại, biết rõ mọi chuyện tiền căn hậu quả, đương nhiên có thể nghĩ cách lật đổ người khác giá họa, lần này, xin thứ cho ta bất lực, có thể xác định cũng chỉ có bấy nhiêu."


Hà tự chính cảm nhận được cơn giận của Nhiễm Nhan, hắn sợ đắc tội Tiêu Tụng, nhưng càng sợ bị chuyện này liên lụy hơn, nếu xử lý không tốt, hắn có thể phải trả giá bằng tánh mạng cả tộc, vì thế cũng chỉ căng da đầu nói tiếp: "Trên người Thái tử Trung thứ tử* không có vết thương nào trí mạng sao? Có thể là che giấu quá kỹ hay không, vì vậy mới không dễ dàng phát giác?"


*Trung thứ tử là tên một chức quan, chỉ những người phò tá, trong này là người phò tá thái tử


Một chút cũng không che giấu, Nhiễm Nhan đã sớm phát giác, chỉ là nàng không muốn nói.


"Đem thi thể thu, tan hết đi." Lý Thế Dân cau mày nhìn thi thể trên mặt đất một cái, đứng dậy đi ra ngoài.


Mọi người khom người đưa tiễn. Lý Thế Dân đi tới cửa, dừng bước chân, quay đầu nói: "Chuyện hôm nay, ai dám để lộ ra một chữ, theo tội mưu phản mà xử trí!"


Mọi người rùng mình, lập tức đồng thanh nói: "Dạ."


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng song song nhẹ nhàng thở ra, nghiệm quá một lần, hẳn là sẽ không gọi đến nghiệm lần thứ hai đi! Lưu Thanh Tùng nâng tay áo lau mồ hôi đầy đầu, quay đầu cười tủm tỉm nói với Hà tự chính: "Hà tự chính có ân tiến cử, tại hạ cùng với Hiến Lương phu nhân khắc sâu trong lục phủ ngũ tạng, thái phu nhân thường giáo dục chúng ta, làm người phải phúc hậu, hôm khác chúng ta chắc chắn sẽ có qua có lại, lần tới ngài nếu là có chuyện gì, cứ việc nói với chúng ta."


Xem ta không bỏ đá xuống giếng sao! Lưu Thanh Tùng cười đến vô tâm vô phế, kỳ thật oán niệm đầy mình.


Hà tự chính chắp tay cười nói: "Lưu y thừa khách khí, thánh thượng trọng dụng hai vị, đều dựa vào thân mang thần kỹ của hai vị, ta bất quá cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, thuận miệng nhắc tới, nào dám cầu hồi báo."


Nhiễm Nhan lạnh lùng liếc Hà tự chính một cái, xoay người ra cửa.


Lưu Thanh Tùng hơi thi lễ, cũng đi theo ra ngoài.


"Tự chính, Hiến Lương phu nhân hình như là ghi hận ngài rồi." Một quan viên trẻ bên cạnh nhỏ giọng nói.


Hà tự chính khẽ hừ một tiếng, "Tình ngay lý gian*."


*chỗ này trong bản tiếng Trung là 'qua điền lý hạ', là qua ruộng dưa thì đừng sửa giày mà qua vườn mận thì đừng sửa mũ, vì người khác nhìn vào sẽ tưởng mình trộm dưa trộm mận, ý nói là làm việc gì cũng nên tránh để người khác nhìn rồi hiểu lầm, bản wikidich là 'tình ngay lý gian' ko quá chính xác, mọi người muốn hiểu sao hiểu!


Mấy quan viên bên cạnh nghe hắn không đầu không đuôi nói một câu, không khỏi suy nghĩ bậy bạ, là Lưu y thừa cùng Hiến Lương phu nhân e ngại gây hiểu lầm? Chuyện này thật sự không thể làm người tin phục, Lưu Thanh Tùng so với Tiêu Tụng, kém không chỉ một hai điểm, cho dù Hiến Lương phu nhân có hồng hạnh xuất tường, thay đổi khẩu vị, cũng không đến loại tình trạng này đi? Bất quá loại chuyện này, ai biết được? Có lẽ người ta thích như vậy...


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng đã đi gần đến cửa cung, tất nhiên không biết một câu của Hà tự chính đã bôi đen hai người. Nhiễm Nhan bất quá là không cao hứng mà thôi, hắn ngay sau đó liền cắn lại một ngụm.


Ai vô duyên vô cớ mà bị liên lụy vào chuyện như vậy còn có thể vui vẻ bình tĩnh mà tiếp thu? Mặc dù Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng không biểu hiện ra ngoài, Hà tự chính cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng bọn họ sẽ tùy ý bị xoa tròn bóp dẹp, cho nên mới nói bị tiểu nhân nhớ thương là tai bay vạ gió.


"Ta vốn cho rằng, Hà tự chính này ít nhất cũng là người có chút đàng hoàng, không ngờ lại đê tiện như thế." Nhiễm Nhan cảm thấy mình học tâm lý học vẫn còn quá kém, Hà tự chính trước đó biểu hiện ra đích xác còn rất bình thường, việc hắn bẩm báo với thánh thượng chuyện nàng cứu Tang Thần, nàng cảm thấy bất quá là muốn dùng chuyện này để tranh công, để được thánh thượng nhìn với con mắt khác. Cầu vinh không phải chuyện đáng xấu hổ, huống hồ Nhiễm Nhan cũng nhờ vậy mà được trọng dụng, cho nên vẫn chưa so đo, nhưng lần này, nàng đã nhìn thấu người này, căn bản chính là một tiểu nhân đê tiện không có tiết tháo gì đáng nói!


Bên trên Hà tự chính còn có Đại Lý Tự Khanh, Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng kỳ thật bọn họ đều không phụ trách phá án, vô luận là Đại Lý Tự Khanh hay là Hình Bộ Thượng Thư, chủ yếu phụ trách vẫn là hoàn thiện, quản lý luật pháp, cùng với giám sát thi hành luật cả nước. Mặt khác Đường triều thi hành chế độ tam phúc thẩm, một án tử hình ở địa phương, cần phải trải qua tam tư Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài hạch chuẩn, sau đó mới có thể định xuống.


Mà Đại Lý Tự chính, là quan viên cao nhất phụ trách thực tế thẩm án. Với tố chất như vậy, hoặc nhiều hoặc ít làm Nhiễm Nhan thấy khó có thể tin, "Người như vậy, thật sự công chính sao?"


"Việc nào ra việc đó, làm quan trong triều, ai không có bàn tính của mình, hắn làm Tự chính nhiều năm như vậy cũng chưa bại lộ, vẫn là có chút tài năng." Lưu Thanh Tùng đã hận đến hắn, cho nên mới dùng lý trí cân nhắc năng lực của đối thủ.


Nhiễm Nhan không lên tiếng, coi như cam chịu lời Lưu Thanh Tùng nói.


Hai người cắm đầu đi trên đường nhỏ ngoằn ngoèo, lúc đang muốn quẹo qua, lại phát hiện thái giám Trung Thụy đang chờ ở bên kia, nhìn thấy hai người thì hơi khom người, nói: "Hiến Lương phu nhân, Lưu y thừa, thánh thượng triệu kiến."


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng ngơ ngẩn.


Trung Thụy thấy thế, ngữ khí nhu hòa nói: "Trong lòng thánh thượng thập phần để ý vụ án này, có vài lời không tiện nói ra trước mặt nhiều người, cho nên mới triệu kiến lần thứ hai."


"Đa tạ đề điểm." Nhiễm Nhan nói tiếng cảm ơn. Hoàng Thượng đã triệu, còn đường nào cự tuyệt nữa.


Trung Thụy khách khí một câu, liền dẫn hai người đi theo một con đường nhỏ vắng vẻ, tới trước một tòa gác nhỏ.


Nhiễm Nhan hơi ngẩng đầu, ba chữ trên tấm bảng rất có thiền ý – Phất Trần cảnh.


"Nhị vị mời vào đi." Trung Thụy đứng ở trước cửa, nhìn bộ dáng cũng không tính toán đi vào.


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng rũ đầu đi vào. Thời Đường sẽ không động một chút liền quỳ, quan hệ quân thần so với Thanh triều tự nhiên hơn, tuy rằng ánh mắt không thể tùy tiện ngó loạn, nhưng ngẩng đầu nhìn hoàng đế là chuyện rất bình thường.


Trong phòng ngoại trừ Lý Thế Dân cùng hai người bọn họ, không có người thứ tư.


Sắc mặt Lý Thế Dân vẫn bình thường, đang ngồi ở trước kỷ uống trà.


"Tham kiến thánh thượng." Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng thi lễ nói.


"Miễn lễ, ngồi đi." Lý Thế Dân thuận miệng nói.


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng ngồi xuống tịch, Lý Thế Dân buông chung trà ánh mắt bình đạm mà nhìn về phía hai người, nói: "Hiến Lương phu nhân đem tình huống nghiệm thi nói lại kỹ càng tỉ mỉ, việc này chỉ có một mình trẫm biết, không cần lo lắng có đồn đãi về sau."


Tuy là Nhiễm Nhan vẫn luôn trấn định, sống lưng cũng đột nhiên chảy ra một lớp mồ hôi. Chuyện này không cần cân nhắc, nếu Lý Thế Dân đã phát hiện nàng giấu diếm, hơn nữa còn thay nàng giải quyết nỗi lo về sau, tuyệt đối không thể lại tiếp tục giấu diếm.


Nhiễm Nhan tin tưởng Lý Thế Dân không hiểu chuyện nghiệm thi, ông phát giác nàng giấu diếm, chỉ sợ là dựa trên ngôn hành cử chỉ của nàng. Nàng không giỏi ngụy trang, không thể gạt được loại người như Lý Thế Dân cũng là bình thường.


"Dạ. Thiếp nhà có con cái, vốn không muốn liên lụy vào việc này, bởi vậy có điều giấu diếm, thiếp mang cách nhìn của đàn bà, thỉnh thánh thượng thứ tội." Nhiễm Nhan khom người thỉnh tội. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, Lý Thế Dân không so đo thì chuyện gì cũng không có, nếu so đo, luận cho cái tội khi quân cũng là bình thường.


Lý Thế Dân vốn dĩ đối với chuyện Nhiễm Nhan nghiệm thi đã rất giật mình, hiện tại nhìn biểu hiện của nàng, trong lòng càng kinh ngạc.Người khác bị ngôi cửu ngũ vạch trần làm chuyện khi quân, đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, nữ tử trước mắt này thì vẫn như một cái đầm nước không gợn sóng, trầm tĩnh đạm nhiên, nói chuyện cũng coi như tương đối có kỹ xảo.


ĐỌC TIẾP PART 3 TẠI ĐÂY: https://truyenfull.vn/dai-duong-nu-phap-y-part-3/


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.