Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 43: Giấu người tai mắt




Lần ra ngoài hỏi chuyện này khác với dự kiến của Nhiễm Nhan, bên trên đại đường đèn đuốc sáng trưng, Lưu Phẩm Nhượng một thân quan phục màu đỏ, khăn vấn đầu màu đen, vài người quyền quí quỳ ngồi ở hai bên tịch, Ân Văn Thư, Nhiễm Văn đều ở trong số đó, đây nghiễm nhiên là công khai thẩm án.



"Thứ sử, Nhiễm Thập Thất Nương tới." Nha dịch thông báo.
Tất cả mọi người trên công đường nghe tiếng đều quay đầu nhìn, dưới ánh đèn rực rỡ, một bộ áo váy tím nhạt, tóc đen bồng bềnh búi thành một búi, mặt mày như họa, bước chân làm cho làn váy màu tím nhạt uốn lượn thành những độ cung duyên dáng, mang theo thanh lãnh tha thướt yêu kiều mà đến.
Khuôn mặt xanh mét của Nhiễm Văn sau khi nhìn thấy Nhiễm Nhan mới thoáng hòa hoãn một chút.
Nhiễm Nhan đứng ở giữa công đường, chỉnh đốn trang phục hành lễ, "Gặp qua Lưu Thứ Sử."



Lưu Phẩm Nhượng thần sắc nghiêm nghị, nhàn nhạt mà trả lại một câu, "Miễn lễ." rồi hướng nha dịch nói: "Mang Nhiễm Thập Bát nương lên."



Không tới một lúc, Nhiễm Mỹ Ngọc liền bị mang lên công đường. Mới bị giam chưa tới hai cái canh giờ, bộ dáng Nhiễm Mỹ Ngọc đã có chút chật vật, váy lụa màu đỏ hơi nhăn, búi tóc cũng hơi tán loạn, đôi mắt đẹp khi vừa nhìn thấy Nhiễm Nhan thì như muốn phun ra lửa, hận không thể đem nàng trừng cho nát bấy, nếu không phải bởi vì nàng, mình sao phải chịu sỉ nhục đến bực này.
"Gặp qua Lưu Thứ Sử" Nhiễm Mỹ Ngọc khom người hành lễ.
Lưu Phẩm Nhượng một tiếng 'miễn lễ', liền sai người mang tịch đến cho họ, dù sao cũng là thế gia quý nữ, hơn nữa lại chưa bị định tội, Lưu Phẩm Nhượng cũng không muốn làm khó.
Chờ hai người ngồi xong xuôi, Lưu Phẩm Nhượng hỏi: "Nhiễm Thập Thất Nương, có thị tỳ ở Ân phủ nói, vào cuối giờ Tỵ ngày 29 tháng Sáu, ngươi cùng Nhiễm Thập Bát nương ở Ân phủ hậu hoa viên phát sinh tranh chấp, có việc này không?"



Nhiễm Nhan theo thật đáp: "Có."
Lưu Phẩm Nhượng: "Nói kỹ càng."



Nhiễm Mỹ Ngọc trong mắt hiện lên một tia đắc ý, thầm nghĩ, ngày mai chỉ sợ trong toàn Tô Châu người người đều biết Nhiễm Nhan đoạt kim thoa của mình, đến lúc đó xem nàng để mặt mũi ở đâu! Việc này có người làm chứng, nàng muốn nói dối cũng không được.



Nhiễm Nhan sắc mặt bình tĩnh, thoáng suy nghĩ một chút, thanh âm gợn sóng bất kinh: "Ngày ấy sau khi từ thiên thính đi ra, tỳ nữ của ta không ở bên người, ta liền rẽ qua hoa viên tìm nàng, mới vừa đến hoa viên, Thập Bát nương liền lao tới cản đường ta, đòi kim thoa, hơn nữa nói năng lỗ mãng, ta lúc ấy vội vã tìm thị tỳ, liền đẩy nàng ra rồi đi tới gần lều hoa mộc hương."
Nhiễm Mỹ Ngọc trên mặt kinh dị, nàng cho rằng Nhiễm Nhan kiểu gì cũng sẽ che giấu một chút, không nghĩ tới Nhiễm Nhan cứ hào phóng mà nói toạc ra như vậy, chẳng lẽ không sợ hỏng thanh danh sao?



Lưu Phẩm Nhượng dư quang liếc nhìn Nhiễm Văn một cái, thấy sắc mặt hắn càng đen hơn, trong lòng biết chuyện "Kim thoa" kia chỉ sợ là thù oán riêng của nương tử trong nhà, liền không hề hỏi kỹ việc này, ngược lại hỏi: "Thị tỳ của ngươi vì sao không ở bên người?"



"Tiệc trà ngày đó, nhóm lang quân yêu cầu đổi địa điểm đến đình hóng gió trong hoa viên để cách bên nữ quyến gần hơn, Ân tam nương liền ra chủ ý, để cho thị tỳ của nàng trốn đi, rồi viết thơ để gợi ý, cho nhóm lang quân đi tìm. Ta nghe Nghiêm đại nương nói, Ân tam nương cố ý lệnh cho hai thị tỳ trốn ở trong hoa viên, để cho các nương tử có thể âm thầm quan sát các lang quân chưa lập gia đình, ta cùng Nghiêm đại nương đi đến lều hoa mộc hương để nhìn, trên đường gặp được Tề thập nương, nàng yêu cầu ta cho mượn thị tỳ để đi dụ một lang quân lại bên này." Nhiễm Nhan đem tình hình kể ra kỹ càng tỉ mỉ.
Lưu Phẩm Nhượng hỏi tiếp: "Ngay khi đó nghe nói bên Ngọc Lan cư xảy ra chuyện, ngươi liền chạy đến Ngọc Lan cư, chưa kịp gọi thị tỳ, đến khi quay về, trên đường gặp được Nhiễm Thập Bát nương, chính là như thế?"



"Đúng vậy." Nhiễm Nhan dư quang thoáng nhìn sắc mặt Nhiễm Văn đang trở nên khó coi, lời khai này của nàng, quá bất lợi cho Nhiễm Mỹ Ngọc.
Lưu Phẩm Nhượng tiếp tục hỏi: "Vậy lúc ở Ngọc Lan Cư cùng thiên thính, ngươi có nhìn thấy Nhiễm Thập Bát nương không?"
Nhiễm Nhan trong lòng hơi khựng lại, cẩn thận hồi tưởng lại tình hình hôm đó, hình như không thật sự nhìn thấy thân ảnh Nhiễm Mỹ Ngọc, chỉ có khi ở thiên thính, thấy Cao thị đang an ủi Lăng phu nhân, bất quá cũng không bài trừ chuyện nàng không có chú ý tới Nhiễm Mỹ Ngọc, bèn đáp: "Ta không có chú ý."



Nhiễm Mỹ Ngọc mang vẻ mặt phẫn hận mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, "Nhiễm Thập Thất, ngươi tâm địa quá ác độc, ta ngày đó cũng ở Ngọc Lan cư, ngươi sao lại không thấy?"
Nhiễm Mỹ Ngọc cảm thấy, vào những lúc như thế này, mặc kệ Nhiễm Nhan có thực sự thấy nàng hay không, đều nên nói có thấy mới có thể giải thoát hiềm nghi cho nàng, mà Nhiễm Nhan lại không nói như vậy, trong lòng nàng đã nhận định là Nhiễm Nhan muốn hãm hại nàng, nếu không phải còn một chút lý trí, đã sớm xông lên cho Nhiễm Nhan mấy bàn tay.



Nhiễm Nhan lạnh lùng liếc nàng một cái, "Ta cần thiết phải thấy ngươi sao?"
Nhiễm Mỹ Ngọc sắc mặt trắng nhợt, ủy khuất mà nhìn về phía Nhiễm Văn, "A gia"
Nhiễm Văn trong lòng cũng có chút không vui, nhưng cũng khó mà trách Nhiễm Nhan, chỉ an ủi: "Mỹ Ngọc, nếu là ngươi có mặt ở Ngọc Lan cư, lúc ấy nhiều người như vậy, luôn sẽ có người làm chứng, không cần kinh hoảng."



Nhiễm Mỹ Ngọc trong lòng an tâm một chút, quay đầu đắc ý mà liếc nhìn Nhiễm Nhan, mà Nhiễm Nhan chỉ hơi rũ mắt, đối với khiêu khích của nàng ta làm như không thấy.
Lưu Phẩm Nhượng rất đau đầu, Nhiễm Mỹ Ngọc nói móng tay nàng ta bị gãy là bởi vì khi bị Nhiễm Nhan đẩy ngã vào bụi hoa bên đường, móng tay không biết đụng phải cái gì, bị cắt đứt, chỉ là ban ngày đã phái người tìm hai ba cái canh giờ, vẫn chưa tìm ra đoạn móng gãy kia, thị tỳ của Ân phủ có thể chứng minh Nhiễm Mỹ Ngọc thật sự bị té, nhưng lại không ai có thể chứng minh móng tay nàng bị gãy ở đâu.
Trước đó cũng đã phái người dò hỏi qua mấy quí nữ khác, chỉ có người có thể chứng minh Nhiễm Mỹ Ngọc đúng là có đi qua Ngọc Lan cư, lại không ai thấy nàng đi ra thiên thính, như vậy, nàng hoàn toàn có thời gian giết người.



"Bản quan hỏi lại một lần, Nhiễm Thập Bát nương, ngươi ngày đó không có đi ra thiên thính, vậy rốt cuộc ngươi đi đâu?" vấn đề này Lưu Phẩm Nhượng đã hỏi qua rất nhiều lần, nhưng Nhiễm Mỹ Ngọc vẫn luôn ấp úng, không trực tiếp trả lời, rất là kỳ quặc.
Nhiễm Mỹ Ngọc bĩu môi nói: "Cái này quan trọng lắm sao?"
Lưu Phẩm Nhượng trong lòng đã sớm dậm chân, trên mặt vẫn rất nghiêm nghị nói: "Đương nhiên, ngươi không nói, lại không ai có thể chứng minh trong khoảng thời gian này ngươi đến tột cùng đi đâu, ngươi có thể thành người bị tình nghi lớn nhất"
Nhiễm Mỹ Ngọc sắc mặt trắng bệch, cắn cắn môi, nói: "Ta cùng với Ân Tứ Lang ở đình hóng gió nói chuyện một lát."


Lời này vừa ra, gân xanh trên trán Nhiễm Văn lập tức nổi lên, nhưng ngại trong công đường còn có rất nhiều nhân vật có uy tín khác, hắn không tiện nổi giận, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Mỹ Ngọc.
Ở Đường triều, lén hẹn hò cũng không phải chuyện gì mới mẻ, tư đính chung thân cũng được Đường luật thừa nhận hợp pháp, nhưng vấn đề là Ân Tứ Lang kia không phải là con vợ cả, cũng không phải do quý thiếp sinh ra, lại càng không phải dòng chính Ân thị, phụ thân hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Ân Văn Thư, vốn là con vợ lẽ, không có thanh danh gì, mà mẫu thân còn là một thị tỳ, nhờ sinh được hắn, mới có thân phận thiếp thất. Thân phận như vậy, làm sao Nhiễm Văn bình tĩnh được.



Tự do hôn nhân, nói là một chuyện, nhưng thực sự làm thì làm gì có ai có chân chính tự do, đặc biệt là ở một đại gia tộc như Nhiễm thị.
Nhiễm Mỹ Ngọc thoáng nhìn trộm Nhiễm Văn, thấy hắn tức giận nghiêm trọng, sắc mặt càng tái.
Nhiễm Văn sốt ruột đâu chỉ có việc này, ở đây nhiều người như vậy, nữ nhi hắn lại bị hỏi ra loại chuyện này, làm mặt mũi hắn để đâu?



"Một khi đã như vậy, bản quan đây sẽ sai người đi hỏi Ân Tứ Lang, chư vị cứ đến đại sảnh chờ một chút." Lưu Phẩm Nhượng đứng dậy, lệnh người mang Nhiễm Mỹ Ngọc về sương phòng trông coi, rồi dẫn mọi người đi ra ngoài.
Phía trước đều là nam nhân, Nhiễm Nhan đi ở phía sau, đang không biết đi đường nào, chợt một trung niên nam nhân mặc quan phục màu lục nhạt đi tới, thấp giọng nói: "Nhiễm nương tử, Thứ sử có phân phó khác, mời đi theo ta."
Nhiễm Nhan nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, rũ mắt đi theo hắn ra thiên môn.



"Tại hạ Dư Bác Hạo, chưởng quản hình ngục của bổn Châu." Dư Bác Hạo dáng người thấp bé khô gầy, nhưng ngũ quan lại đoan chính, da trắng, mang hơi thở văn nhân nồng hậu, nói chuyện rất hòa khí, hoàn toàn nhìn không ra là một Phán tư chưởng quản hình ngục của cả một Châu.
Nhiễm Nhan bước chân khựng lại, hơi khom người nói: "Nguyên lai là Dư phán tư, thất lễ."



Dư Bác Hạo cũng không khỏi nhìn kỹ Nhiễm Nhan, từ đầu đến cuối tiểu nương tử này đều mang thần sắc như nhau, nhìn không ra chút gợn sóng nào, đã không sợ hãi, cũng không ngạo mạn, một đôi mắt khi nhìn về phía người khác lại phiếm lên ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, hắn có chút ngạc nhiên, dung sắc như vậy, khí độ như vậy, vì sao vẫn không có tiếng tăm gì?



"Thỉnh." Dư Bác Hạo tiếp tục dẫn Nhiễm Nhan đi về phía sau phủ nha, tới một cái thiên viện thanh tĩnh, vào trong viện mới nói: "Nhiễm nương tử chờ một chút, Thứ sử trong chốc lát liền đến."
Nhiễm Nhan trong lòng nghi hoặc, Lưu Thứ sử thần thần bí bí mà đem nàng đơn độc thỉnh đến đây như vậy, là vì cái gì? Nên hỏi đều đã hỏi qua, tuy rằng mình ở trước mặt hắn biểu hiện ra một ít tài năng tra án, nhưng đó bất quá là những phân tích bình thường nhất mà thôi, phàm là tâm tư hơi kín đáo một chút, cũng không khó nghĩ đến, nàng không cảm thấy Lưu Thứ sử sẽ tìm mình để tư vấn thảo luận vụ án.



Dư Bác Hạo vẫn luôn bí mật quan sát thần sắc Nhiễm Nhan, thấy nàng vẫn luôn rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân, biểu tình so với lúc nãy càng thêm trầm tĩnh lạnh lùng, bốn phía được thắp mấy cái đèn lồng, ánh sáng lay động, lúc sáng lúc tối mà dừng ở trên mặt nàng, đẹp thì rất đẹp, nhưng có vài phần tử khí trầm trầm.
Dư Bác Hạo chưởng quản hình ngục, thường cùng ngỗ tác giao tiếp, cũng thường xuyên phải đích thân xem ngỗ tác nghiệm thi ở hiện trường, những ngỗ tác đó khi đối mặt thi thể ước chừng đều mang vẻ mặt này của Nhiễm Nhan, nghiêm túc, lạnh lùng. Mà Phong Tam Tuần một ngỗ tác lão làng, trên tay nghiệm qua rất nhiều thi thể, cũng chỉ mới ẩn ẩn hình thành loại "mặt gười chết" này.
Dư Bác Hạo hoài nghi là Nhiễm Nhan trước kia đã làm nghề ngỗ tác, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, nhưng chuyện này lại nói không thông, thiếu nữ trước mắt rõ ràng mới mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa còn là Nhiễm thị đích nữ
Đang nghĩ ngợi, Lưu Phẩm Nhượng bước nhanh vào, thấy Nhiễm Nhan, mặt già tràn ra ý cười, "Thập Thất Nương a! Mau cùng ta vào trong."
Lưu Phẩm Nhượng cũng lược bỏ đi việc hàn huyên, vội vàng đi vào trong một gian phòng.
Dư Bác Hạo cũng thỉnh Nhiễm Nhan đi vào, hắn rất tò mò, Lưu Thứ sử tìm một cái tiểu nương tử như vậy, thật sự có thể được việc sao? Sẽ không có chuyện thấy thi thể liền sợ tới mức chân mềm đi? Hắn trên mặt không biểu lộ, trong bụng lại ôm thái độ hoài nghi.



Nhiễm Nhan vào trong phòng, liền cảm giác được một luồng gió lạnh ập vào mặt, nhìn kỹ lại, trong bốn góc phòng bày rất nhiều bồn băng, mà ở giữa phòng đặt một tấm ván gỗ, bên trên được phủ bởi một tấm vải trắng, ở giữa phồng lên một hình người, rõ ràng là một khối thi thể.



Thoáng tính thử, thi thể kia cao tám thước, thể trạng cường tráng. Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ tới thi thể Dương phán tư nàng nghiệm đêm nọ. Lưu Thứ Sử tựa hồ đối với nguyên nhân chết của Dương phán tư vô cùng để ý, như thể hết thảy những chuyện con trai của Huyện thừa bỏ mình, thế gia thị tỳ chết, quý nữ trở thành nghi phạm...đều không quan trọng bằng cái chết của Dương phán tư.
"Đồ vật cho ngươi đều chuẩn bị tốt." Lưu Thứ Sử tự mình tới góc tường xách lại một cái rương gỗ nhỏ, sau khi mở ra, hắn lấy từ bên trong ra một bộ bao tay, một cái khẩu trang, còn có bồ kết, thương truật, các loại dụng cụ cắt gọt lớn nhỏ, "Đây là đồ vật ta thấy trong rương của ngươi lần trước, sai người chế tạo riêng, mau tới giúp lão phu nghiệm thi thể này một cái."
Đuôi lông mày Nhiễm Nhan run lên, "Giải phẫu?"
"Đúng vậy." Lưu Phẩm Nhượng nhét bộ bao tay vào tay Nhiễm Nhan, trên mặt tươi cười hơi hơi thu, nói: "Ân tình ta trả ngươi có vừa lòng không? Hôn sự của ngươi cùng Tần Tứ lang rất nhanh sẽ có chuyển biến"
Lưu Phẩm Nhượng ngầm ý là: Giúp ta chỉ có lợi sẽ không có hại!
Không đề cập tới vụ này còn được, nhắc tới cái này...Nhiễm Nhan đen mặt, nhanh chóng mang bao tay và khẩu trang lên, thanh âm bình bình: "Đa tạ Lưu Thứ Sử, ân tình ngài trả ta quá lớn rồi, lần giải phẫu này xem như tặng, Thập Thất không có mong ước gì nữa."


Nhiễm Nhan thật đúng là không dám để Lưu Phẩm Nhượng hồi báo gì nữa, đến lúc đó còn không biết lại dính phải chuyện gì nàng gánh vác không được, mà cũng không thể không giúp, vạn nhất lão già này ghi hận, lại còn mệt hơn! Cho nên nàng dứt khoát không nói hai lời, nghiệm thi.
Lưu Phẩm Nhượng ho khan hai tiếng, trong lòng cảm thấy mình có chút chiếm tiện nghi người ta, liền không so đo thái độ của Nhiễm Nhan. Kỳ thật nếu không phải muốn giấu tai mắt người khác, hắn cũng không cần hao tổn tâm huyết bày ra cái mê hồn trận này làm gì, trực tiếp tìm Phong Tam Tuần giải phẫu là xong, hắn một là gần đây đã kiến thức qua kỹ thuật của Nhiễm Nhan, hai là nghĩ thân phận Nhiễm Nhan sẽ không làm người khác chú ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.