Dạ Ngưng Tịch

Chương 45: Chân tướng




Có người nói trên thế giới này không có bất kì tốc độ nào có thể so được với sinh mệnh và thời gian, câu nói này thực sự không sai.

Thời gian trôi đi rất nhanh chỉ trong chớp mắt tôi đã ở đây được gần hai tháng…

Xích Vũ, Ảnh Đường, Hoàn Tư Dạ, Truyền Chi, thậm chí cả Vũ và bọn Nguyên Húc, đột nhiên đều trở nên rất xa xôi giống như họ đã là chuyện của kiếp trước…

Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có thể ở lại đây, cách xa chốn thành thị ồn ào náo nhiệt kia, cách xa âm mưu và máu tanh đó, kể ra cũng không phải là chuyện không tốt…

Có điều, tôi biết, đây chí là một hy vọng quá mức xa vời mà thôi…

Cuộc sống nơi này chẳng hề nhàm chán như trong tưởng tượng của tôi, hoặc giả nên nói là sống cùng với Phi Yên, cô sẽ có cách để khiến người ta không cảm thấy nhàm chán…

Mấy ngày nay, cô mang tôi đi chu du thiên hạ ngắm nhìn cảnh đẹp, nhấm nháp đủ loại thức ăn ngon

Phi Yên ở một nơi cách thành phố Lhasa không xa cho nên việc chúng tôi đi du lịch rất thuận tiện

Điều khiến tôi giật mình là…

Nhìn bề ngoài Phi Yên có vẻ điềm tĩnh yếu đuối nhưng trong xương tủy cũng là một cô gái cực hiếu động thích chơi đùa, dĩ nhiên là dù có nghĩ cả ngày tôi cũng không thể biết hôm nay cô có trò gì mới…

Tôi chỉ có thể nói, thời buổi này người “trong ngoài khác nhau” thực sự quá nhiều…

Hôm kia mang tôi đi chùa chiền hành hương, hôm qua chúng tôi lén lút đi xem nghi thức thiên táng của người dân bản xứ (thiên táng: để xác trên núi cho chim, quạ mổ), hôm nay cô lại muốn mang tôi đi đến làm khách của nhà người dân bản xứ…

Cô nói, chỉ có thực sự đến trải nghiệm cuộc sống của người dân bản xứ mới không uổng công tới Tây Tạng…

Mỗi hành động của Phi Yên đều sẽ khiến hai người đàn ông lo lắng gần chết, đặc biệt là lúc họ biết Phi Yên đưa tôi đi xem trộm nghi thức thiên táng xong liền lảm nhảm rầm rì mắng mỏ tới hai tiếng đồng hồ liền, thật khó sống! Sau rồi tôi mới biết thì ra lúc người dân bản xứ cử hành nghi thức thiên táng họ đều không cho phép người ngoài nhìn trộm…

Ha, khó trách Tĩnh Ảnh và Lôi Trạm lại lo lắng cho cô ấy như vậy, cô ấy cứ làm những hành động ngoài dự kiến của người khác thật khiến người ta không thể yên tâm…

Chúng tôi đi đến căn nhà của những người dân bản xứ, họ cực kì hiếu khách, rất nhiệt tình tiếp đón chúng tôi…

Thì ra họ đều sống trong lều trại…

Phi Yên nói với tôi, họ là dân tộc du mục, ban đầu tất cả đều ở trong những lều trại như thế này nhưng bây giờ chỉ có lại một số ít dân bản xứ ở thảo nguyên Tạng Bắc vẫn duy trì loại tập quán sinh hoạt truyền thống này thôi…

Họ nói gì tôi nghe không hiểu, trong từ điển rất nhiều loại ngôn ngữ của tôi tất nhiên là không có tiếng Tây Tạng…

Nhưng Phi Yên lại có thể dùng tiếng Tây Tạng rất lưu loát nói chuyện cùng họ, có vẻ cô rất quen thuộc với họ…

Đêm đó chúng tôi ăn hết cả một con cừu nướng chính hiệu Tây Tạng…

Sau bữa tối nhóm dân này vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát, tôi và Phi Yên chỉ ngồi cạnh đống lửa, mỉm cười nhìn họ…

“Ngưng Tịch, cô xem, với họ mà nói, vui vẻ chính là một chuyện đơn giản như thế này…”

“Đúng vậy, đây đúng là một nơi có thể khiến người ta quên đi tất thảy phiền não, nhưng Phi Yên à, cô định sống ở nơi này cả một đời sao?”

Tôi quay sang nhìn cô, ánh lửa bập bùng chiếu lên làn da trắng nõn của cô, hai gò má cô ánh lên hai đốm lửa xinh đẹp…

Cô không nhìn tôi chỉ chăm chú nhìn ánh lửa trại kia đến xuất thần, trong đôi mắt có phần mờ mịt…

Thấy thế tôi khẽ thở dài một hơi…

Rời khỏi đây có nghĩa là phải đối mặt để chọn lựa, điểm này có lẽ cô ấy còn rõ hơn cả tôi…

“Phi Yên, nơi này tuy rất đẹp nhưng cơ thể cô cũng không thích hợp để ở lại đây lâu dài, cô phải sống trong một thành phố ấm áp…”

“Tôi hiểu chứ, nhưng mà…” Cô hơi nhướn nhướn đôi mày thanh tú

“Cô không biết, trong hai người họ nên lựa chọn thế nào?”

Cô khẽ thở dài một hơi “Ngưng Tịch, cô biết không? Đối mắt với sự trả giá của hai người họ có lúc tôi cảm thấy mình không biết nên theo ai…

Nếu tới Lôi trước, nếu không phải vì tôi anh ấy sẽ không vứt bỏ Lôi thị mà lang bạt khắp nơi thế này.

Hiện tại, tuy Lôi gia đã không còn trên giới hắc đạo nữa nhưng mấy vị trưởng bối thì vẫn còn, Lôi phải gánh vác cuộc sống cho rất nhiều người, anh ấy phải chịu một áp lực rất lớn…”

Tôi khẽ gật đầu, Phi Yên nói đúng, bất quá nói đi thì phải nói lại nếu không phải vì Phi Yên, Lôi Trạm cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này, đối mặt với Hoàn Tư Dạ, Lôi Trạm sẽ thắng được sao? Tôi không quá tin tưởng

Lôi Trạm rất ác độc nhưng hắn vẫn còn nhân tính, xem cách hắn đối xử với Phi Yên hiện tại là đủ biết

Còn ngọn lửa kia, một khi đã ác độc thì thực ra không còn là con người nữa…

“Phi Yên, chỗ dựa lưng của Lôi gia rất chắc chắn, cho dù không còn trong giới xã hội đen thì vẫn còn có thể sinh sống được…”

“Nhưng tất cả đều phải bắt đầu lại một lần nữa. Cho nên, bây giờ mỗi ngày anh ấy đều rất bận rộn, rất khổ cực, mà tất thảy đều là vì tôi hết…” Khuôn mặt thanh tú của cô có chút ảm đạm

“Còn Tĩnh Ảnh anh ấy vì tôi vứt bỏ cả tính mạng của mình, thậm chí còn phải giả chết để thoát khỏi sự truy giết của tổ chức, tôi cảm thấy mình rất có lỗi với anh ấy…”

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, thở dài thật sâu…

“Hai người họ đều vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, một khi tôi đã chọn lựa dù không tổn thương người này thì cũng sẽ tổn thương người khác, chuyện này tôi không muốn thấy…”

“Nhưng mà cô nhất định phải lựa chọn…” Tôi nhìn cô, chém đinh chặt sắt nói

“Phi Yên, hai người họ đều đang chờ đợi cô, nhưng chờ đợi cũng có thời hạn của nó, tiếp tục thế này chỉ khiến cả ba người càng thêm đau khổ hơn. Vì cô họ chấp nhận sự tồn tại của đối phương, nhưng đối với họ mà nói đây là một chuyện rất tàn nhẫn, cũng rất nguy hiểm…”

Ngữ khí của tôi đột nhiên trở nên nghiêm túc, tôi không thể không lo lắng vì những bi kịch có thể sẽ xảy ra

Nghe tôi nói vậy cô cười nhạt “Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, họ sẽ không thực sự làm tổn thương nhau nữa đâu…”

Tôi kinh ngạc “Cô biết sao?”

Cô khẽ gật đầu “Thực ra hôm đó tôi biết hai người họ đang làm gì, là tôi cố tình lúc đó mới xuống thôi…”

Tôi không còn cười nổi “Phi Yên, cô đang trêu họ sao…”

Cô trả lời bằng một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó lại trở nên nghiêm túc “Ngưng Tịch, cô nói rất đúng, tôi thực sự phải chọn lựa, còn tiếp tục như vậy với ba người chúng tôi mà nói đều là một loại đày đọa…”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của cô đột nhiên óe lên một tia kiên định, không chịu nổi nghĩ thầm trong lòng

Tuy rằng nói là như thế nhưng khi phải thực sự quyết định trái tim vẫn sẽ đau đớn giống như tráng sĩ chặt đi một cánh tay của mình

Tuy không thê thảm như vậy nhưng đau đớn trong đó chắc chắn không ít hơn…

Dù sao cô ấy và hai người kia đều đã trải qua rất nhiều thị thị phi phi, họ đã đem đối phương nhập vào trong máu thịt cơ thể mình, khắc sâu trong ký ức mình, lựa chọn một người cũng có nghĩa là từ bỏ một người khác, điều này dễ dàng sao?

Nhưng cũng còn may, việc dây dưa của họ tuy nan giải nhưng đó không phải bế tắc, ít nhất cũng sẽ không dẫn ra một tấn bi kịch…

Chỉ là, không biết vì sao tôi lại cảm thấy lo lắng thay Tĩnh Ảnh, phải chăng là vì Phi Yên nói ra chữ “Xin lỗi” kia

Yêu một người hà tất phải nói xin lỗi? Trừ phi…

Nhìn người tinh thần chán nản bên cạnh, tôi có chút không nhẫn tâm, nắm chặt lấy bờ vai cô nói đùa “Tôi có một cách có thể khiến không ai trong số hai người họ bị tổn thương cả, cô có muốn nghe không?”

“Cách gì?” Hai mắt cô lập tức lấp lánh tỏa sáng,

Tôi cười ám muội “Này nhé, một tuần không phải có bảy ngày sao? Cô hai, tư, sáu ở cùng Tĩnh Ảnh; ba, năm, bảy ở cùng Lôi Trạm, ngày cuối tuần mọi người đều nghỉ ngơi cô thấy thế nào?”

Cô nhìn tôi ngẩn người, sai đó nhẹ giọng cười “Họ sẽ nghe xong sẽ giết tôi mất, phí công cô nghĩ ra…”

Tôi cũng mỉm cười, trong lòng nghĩ là họ không thể giết cô muốn giết cũng sẽ giết người nghĩ ra cái chủ ý thối này là tôi.

Lúc này, mấy người nam nữ Tây tạng đang vây quanh lửa trại nhảy múa chạy qua, nhiệt tình kéo chúng tôi đang ngồi bên cạnh đống lửa, cho chúng tôi hòa nhập vào hoạt động của họ…

Tôi không biết họ nhảy thế nào nên dùng nụ cười khéo léo từ chối, Phi Yên thì rất vui vẻ liền nhập cuộc luôn…

Nhìn thấy dáng múa nhẹ nhàng, đôi mắt động lòng người, nghe thấy tiếng cười thanh thúy lanh lảnh như tiếng chuông bạc của cô, tôi sâu sắc cảm nhận được, hạnh phúc, hóa ra lại là một chuyện đơn giản như vậy…

Chúng tôi ở lại đó một đêm, quay về nhà thì đã là trưa hôm sau

Xa xa đã nhìn thấy xe của Tĩnh Ảnh ngừng ở trước cửa, cậu ta tới đây ư?

Sắc mặt Phi Yên hơi tái đi, trong mắt hiện lên một thoáng kiên định giống như đã quyết định một chuyện rất lớn,

Xem ra dự cảm của tôi đã đúng đến mười phần rồi…

Tĩnh Ảnh đáng thương…

Vừa mới bước vào…

“Ngưng Tịch, cô xem ai tới này…”

“Nhược Băng?” Tôi hơi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng trước mắt,

Tôi thực sự không ngờ, Nhược Băng lại tới đây, anh không phải đang bảo vệ Vũ sao? Không phải là…

“Xảy ra chuyện gì?” Tôi lập tức khẩn trương nắm chặt tay anh

Anh nhẹ nhàng lắc đầu “Không có chuyện gì, nghe Nguyên Húc nói em đang ở chỗTĩnh Ảnh nên anh tới thăm em…”

Anh từ Hà Lan ngàn dặm xa xôi tới tận đây, chỉ để thăm tôi sao?

Cái này hình như có chút không đúng, nếu tôi nhớ không lầm, lúc tôi đi anh còn mang theo đôi mắt đầy địch ý nhìn tôi, sao đột nhiên lại…

“Tĩnh Ảnh, anh cùng em vào thành phố mua chút đồ…” Phi yên dường như đã nhìn thấy không khí không bình thường giữa chúng tôi, có ý để không gian riêng cho chúng tôi

Đương nhiên, cô gọi Tĩnh Ảnh cùng đi cũng là bởi vì cô có chuyện muốn nói với Tĩnh Ảnh.

Tĩnh Ảnh nhìn chúng tôi nói ”Được, Ngưng Tịch, cô và Nhược Băng ngồi xuống chậm rãi ôn chuyện…”

Tôi nhẹ nhàng khẽ gật đầu…

Tĩnh Ảnh và Phi Yên đi rồi, trong căn nhà chỉ còn lại tôi và Nhược Băng…

“Hình như em hơi đen đi, nhưng thần sắc có vẻ tốt lắm…” Nhược Băng nhìn tôi, nhàn nhạt nói

“Thế à? Anh không nói em cũng chẳng để ý đến” tôi nhếch môi cười

“Nhược Băng, Vũ có khỏe không…” Tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi

Anh nhìn tôi khẽ gật đầu “Cậu ấy tốt lắm, khoảng thời gian em không có ở đó, tất cả mọi chuyện trong xích vũ đều là một tay cậu ấy giải quyết, Vũ bây giờ đã hoàn toàn có thể làm cho các trưởng bối khiếp sợ rồi…”

Tôi vui vẻ cười cười “Đây đều là công lao của anh, Nhược Băng, cám ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh Vũ, anh khiến anh ấy trở nên kiên cường hơn…”

Nghe vậy, đôi mắt Nhược Băng tỏa ra luồng sáng hơi lạnh, “Sao? Em cảm thấy cậu ấy trước giờ rất yếu đuối à?”

Tôi nhất thời nghẹn họng, vừa rồi vẫn còn tốt vì sao vừa nói đến đề tài này, sắc mặt Nhược Băng lại thay đổi nhanh đến thế?

Là bởi vì anh từng yêu Vũ, cho nên không thích người khác nói anh ấy yếu đuối sao?

“Em không phải ý đó…” Tôi giải thích, tôi vẫn luôn cho rằng là bạn bè thì không cần phải nói quá nhiều lời, ý của tôi anh sẽ hiểu được, vậy mà…

Anh nhìn tôi một cái, không nói gì nữa

Tôi cũng không nói gì nữa, tôi không biết bản thân mình nên nói gì, rốt cuộc tôi phải nói thế nào mới khiến anh không cảm thấy phản cảm…

Nhất thời , không khí có vẻ lúng túng

Haiz, tôi và Nhược Băng từ lúc nào lại trở nên xa lạ như thế, ngay cả nói một câu cũng phải suy đi nghĩ lại, cẩn thận dè dặt…

Nửa ngày sau, Nhược Băng cuốic ùng cũng mở miệng phá tan im lặng nhưng lừoi nói ra miệng lại khiến tôi cảm thấy kinh ngạc

“Ngưng Tịch, nếu có thể em cứ ở đây mãi mãi đi, sau này đừng trở về nữa…”

Tôi không ngờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy, Nhược Băng, anh thực sự chán ghét em như vậy sao?

“Nhược Băng, anh từ Hà Lan ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để nói với em thế này sao?” Ánh mắt tôi đã có phần lạnh lùng, nếu đúng là như vậy, Thiện Nhược Băng, anh không khỏi có phần khinh người quá đáng…

Anh dùng đôi mắt băng lạnh không độ ấm nhìn tôi chằm chằm, từng câu từng chữ nói “Đúng vậy! Anh tới đây chính là muốn nói với em, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Vũ nữa…”

Anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng…

Mày tôi hơi nhíu lại, trong không khí có một vài hơi thở khác nhau đang chuyển động, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau…

Lập tức cúi người xuống đi về phía cửa sổ, hơi vén tấm rèm che lên nhìn ra ngoài…

Quả nhiên, căn nhà này đã bị bao vây thành mấy lớp rồi

Thấy tình cảnh đó tôi không nhịn nổi mà cảm thán một tiếng, không ngờ, chuỗi ngày nghỉ ngơi của tôi lại kết thúc nhanh như vậy…

“Anh đoán xem người bao ngoài là của ai?” Tôi thấp giọng hỏi thăm người bên cạnh

Anh chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ một chút, quả quyết nói “Hoàn Tư Dạ, loại thủ pháp ám tập này chúng ta từng học từ hắn (ám tập: tập kích ngầm)…”

Tôi khẽ mỉm cười “Không sai…”

Nếu là người của hắn vậy đơn giản hơn nhiều…

“Em quyết định làm thế nào, chúng ta đều biết rõ loại vòng vây kiểu này không thể nào phá được…”

“Vậy thì không phá nữa, chuẩn bị tốt mọi thứ, nghênh đón họ thôi…”

Nửa ngày sau, người bên ngoài lặng yên không một tiếng động lén vào nhà…

Nhưng vừa mới bước vào…

“Khí than, mau ra ngoài…” Một người chấn kinh hét rất to

Nhưng muộn mất rồi, trong một khắc đó, một viên đạn đã bịt kín ma sát với không khí làm nổ tung căn phòng đầy khí than…

Bùm! Một tiếng vang rất lớn, mặt đất rung lên, ngọn lửa rít gào phá tan cả khung cửa sổ, căn nhà tức khắc tạo nên một biển lửa lớn, người trong nhà không có bất cứ ai thoát được, toàn bộ chôn mình trong ngọn lửa đang hừng hực cháy…

Tôi và Nhược Băng đứng phía sau căn nhà, nhìn ánh lửa ngút trời đó, màu đỏ bùng cháy, từng đợt sóng nhiệt tỏa ra làm bỏng đôi mắt chúng tôi…

“Đi thôi…” Nhược Băng nhàn nhạt nói

“Ừ…” Tôi khẽ gật đầu cùng Nhược Băng lên xe,

Khoảnh khắc rời khỏi đó tôi quay đầu nhìn lại ngôi nahf đã bị lửa làm sụp đổ, ánh lửa ngút trời chiếu sáng cả bầu trời đêm…

Xin lỗi, Phi Yên, tôi đã đốt đi ngôi nhà của cô, nơi đã mang đến cho cô rất nhiều điều vui vẻ…

Tôi không thể không làm như vậy, nơi đó đã không còn an toàn nữa, trận lửa lớn này một lời cảnh báo với cô và Tĩnh Ảnh, rời xa nơi đó đi, đừng bao giờ quay lại đó nữa.

Phi Yên, bất luận lựa chọn cuối cùng của cô là gì tôi đều sẽ chân thành chúc phúc cho cô, chúc cô có thể thực sự tìm được biển trời bao la của mình…

Có lẽ, đời này kiếp này chúng ta không còn cơ hội có thể gặp lại nhau nữa…

Cô đã tìm được hạnh phúc chân chính của mình còn tôi vẫn đang cô độc rối bời trên con đường tìm kiếm phương hướng thuộc về riêng tôi… *******

Tôi và Nhược Băng lái xe đi trên thảo nguyên mờ mịt, tâm trạng của tôi cũng giống như thảo nguyên này, hoang vu và cô độc…

Sao họ có thể tìm được nơi này? Tôi nhìn Nhược Băng đang lái xe, gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất như một góc của núi băng

Gió lạnh thấu xương thổi vào trong xe, tôi chỉ cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương…

“Nhược Băng, lần này rốt cuộc anh tới đây để làm gì…” Tôi hỏi ngắn gọn

Người đang hết sức chăm chú lái xe nghe thấy lời tôi nói hơi nhíu mày, dùng dư quang khóe mắt liếc tôi một cái

“Em đang hoài nghi anh?”

“Em chỉ muốn biết rốt cuộc là anh hữu tâm hay vô ý…”

Anh vừa đến mấy người đó cũng xuất hiện luôn, chuyện này không thể không khiến tôi suy nghĩ được…

Mày anh nhíu càng chặt hơn

“Ngưng Tịch, em…”

Lời còn chưa dứt đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu trên xe

Tôi quay đầu nhìn lại có mấy chiếc xe việt dã bày trận thế nửa bao vây, xuất hiện phía sau chúng tôi… bám theo rất chặt

“Sao lại nhanh như thế?” Nhược Băng có chút kinh ngạc, lập tức tăng tốc độ

“Không phải cùng một người…” Tôi nói

“Sao em biết?”

“Anh quay đầu lại thì sẽ biết…”

Nhược Băng lập tức quay đầu, sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước, Truyền Việt…

“Ngưng Tịch, xử lý thế nào?”

Tôi cười khổ, tôi cũng muốn biết phải xử lý thế nào, phía trước là vùng đất bằng phẳng, không có bất kỳ cái gì có thể dùng để ngụy trang được, chẳng lẽ lại đưa tay chịu trói thế này sao?

Đạn lửa giống như mưa rơi gào thét bắn tới, thân xe rất nhanh đã xuất hiện trăm nghìn lỗ thủng…

“Ngưng Tịch, cẩn thận!” Nhược Băng bảo vệ tôi

Một viên đạn sượt qua mặt tôi, nóng hừng hực đau…

“Nhược Băng, quay đầu xe lại…” Tôi hét lên

“Sao cơ?”

“Phía trước hết đường rồi…” Nơi này mấy hôm trước tôi đã tới rồi, ngay trước mặt chính là một triền núi bất ngờ…

Nó nằm trong điểm mù của mắt, đứng trên vùng đất bằng phẳng kia tuyệt đối sẽ không nhìn thấy

“Không kịp rồi…” Trong giọng nói Nhược Băng có sư tuyệt vọng ẩn chứa

Tôi nhìn lại, đúng là không kịp thật, xe phía sau đã dàn thành tư thế bao vây trừ hướng đi phía trước, căn bản chúng tôi không còn lối thoát khác…

“Ngưng Tịch… Lát nữa phải ôm chặt anh” Nhược Băng hét lên

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc, không phải anh muốn…

Sự thật đã chứng minh dự đoán của tôi không sai, Nhược Băng từ trên sườn núi thẳng phóng thẳng xuống, xe nhảy lên trong không trung…

“Nhảy ra!” Nhược Băng một tay kéo vai tôi, anh dùng cơ thể mình để bảo vệ tôi, chúng tôi lăn từ trên sườn núi xuống…

“Anh sao rồi?” Tôi từ trong ngực Nhược Băng ngẩng đầu lên, có đệm thịt dày của anh bảo vệ, tôi không bị thương tích gì nhưng sắc mặt trắng bệch của anh rất dọa người…

Anh lắc lắc đầu “Không sao! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức…”

“Em biết có một nơi, chúng ta đến đó trốn…” Tôi nâng anh từ trên mặt đất lên, lúc Nhược Băng đứng lên có vẻ hơi lảo đảo

“Anh bị thương ở đâu?” Tôi ân cần hỏi

“Anh không sao, đi nhanh thôi!” Anh lạnh lùng lên tiếng

Tôi nhìn anh một cái, không nói gì nữa…

Một ngôi chàu bỏ hoang, người chăn nuôi thỉnh thoảng có dẫn gia súc đến đây tránh bão tuyết, bây giờ nó lại biến thành nơi lánh nạn của chúng tôi, mặc dù nó không có bất cứ khả năng phòng ngự nào…

“Sao em lại biết được nơi này?”

“Trước kia có cùng Phi Yên tới đây… Anh sao rồi?” Tôi dìu anh ngồi xuống nền đá lạnh lẽo

“Vẫn ổn…” Nhược Băng nhẹ nhàng thở phào một cái, sắc mặt dường như tốt hơn một chút, tuy nhiên tôi lại thấy mồ hôi lạnh rịn ra trên trán anh

Dường như anh rất mệt mỏi, đầu dựa vào tường đá phía sau, mệt mỏi nhắm hai mắt lại…

Tôi thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh anh…

Không biết đã qua bao lâu…

“Ngưng Tịch, em có tin trên thế gian này tồn tại thần linh không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh “Vì sao lại hỏi thế?”

“Chỉ là cảm thấy kì lạ, vì sao mỗi nơi đều sẽ tồn tại một loại tín ngưỡng của nơi đó, Phương Đông là chùa chiền, Phương Tây là giáo đường “

“Tín ngưỡng là một loại sức mạnh tinh thần, đến khi xác thịt con người rơi vào cực khổ, thì sẽ mong tinh thần mình được giải thoát, đây có lẽ là bản tính yếu đuối của con người, dù sao người ta không thể sống mà không có lý do, con người cũng không thể mạnh mẽ đến mức đó…”

“Ngưng Tịch, em có tín ngưỡng không?” Nhược Băng quay sang nhìn tôi

Nghe vậy tôi nhàn nhạt cười “Tín ngưỡng đó phải là những người vừa thiện lương vừa có tính kiên nhẫn, đã định trước là tìm kiếm cuộc sống trong ảo tưởng vô vọng, người giống em đây làm gì có tư cách nói chuyện tín ngưỡng? Chuyện thúc đẩy em sống tiếp không phải là tín ngưỡng mà là lời hứa hẹn với một người…”

Anh nhìn tôi, hơi động khóe môi tạo ra nét cười cợt nhả “Ngưng Tịch, nghe qua chuyện xưa trong vườn địa đàng của thánh kinh chưa?”

Tôi nhìn anh khó hiểu, thật không thể hiểu được sao trong mắt anh lại có tia đùa cợt kia

“Adam và Eva, bởi vì tin lời con rắn mà ăn vụng Thánh quả sau đó mới bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng… Người trần đều căm hận ma quỷ bởi vì là sự dỗ dỗ của chúng khiến người ta lâm vào bể khổ nhưng mọi người lại quên mất một chuyện, ma quỷ tuy là dụ dỗ con người nhưng lại không hề lừa gạt người, người lừa gạt người ta là Thượng đế, Thánh quả đó không phải độc dược mà là quả trí tuệ…”

Tôi nhíu mày rất chặt, “Nhược Băng, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Trực giác mách bảo: lúc này, tại nơi này, bên trong không khí thế này anh cùng tôi thảo luận về vấn đề tổ tiên của loài người, rốt cuộc là anh đang ám chỉ cái gì?

“Ngưng Tịch, năm đó người hại em không phải Hoàn Tư Dạ… mà là Trình Chân “

“Anh đang nói gì thế?” Tôi ngạc nhiên

“Người hại em không phải Hoàn Tư Dạ mà là Trình Chân…” Anh thong thả, từng chữ từng chữ rành mạch rõ ràng lặp lại một nữa, khiến tôi ngay cả cơ hội lừa gạt chính mình cũng không có…

Trong đầu tôi nhất thời trống rỗng, ánh mắt rỗng tuếch nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lại hờ hững đến cực điểm phía trước,

Người hại tôi là Trình Chân, không phải Hoàn Tư Dạ? Tôi không chắc chắn bản thân có thể hiểu được ý nghĩa của câu này hay không…

“Jason hứa hẹn sẽ để Trình Chân rời khỏi đảo Tái Sinh, điều kiện chính là nó phản bội em, nhưng Trình Chân lại không thể ngờ được Jason là một tên súc sinh lại có thể ném nó vào miệng dã thú…”

“…”

“làm sao anh biết được?” Giọng nói của tôi không ngờ vẫn có thể bình tĩnh như thường

“Trình Chân vẫn có thói quen ghi nhật ký hàng ngày, lúc chúng ta rời khỏi đó anh đã phát hiện ra cuốn nhật ký của nó. Cả một quyển nhật ký nó chỉ có viết lời xin lỗi, nó nói, nó không muốn làm như vậy, nhưng đảo Tái Sinh thực sự quá đáng sợ, nó chịu không nổi…”

“…”

“Lúc ấy tại sao không nói cho em?” bình tĩnh như cũ

Anh nhìn nhìn tôi, “Nếu lúc đó anh nói ra, có lẽ em không thể chịu nổi… Hoàn Tư Dạ đã chết rồi, nói với em chân tướng thì lại thế nào đây?”

Tôi bất đắc dĩ mỉm cười, “Vậy bây giờ vì sao còn nói ra?” Trong giọng nói của tôi đã lộ ra nét thê lương, tôi đã không thể dùng sự bình tĩnh ngụy trang cho nỗi đau trong lòng nữa…

Nhược Băng, anh tưởng lúc này em có thể chịu đựng nổi sao? Em cảm thấy trái tim mình đau như đang bị ai xé nát vậy…

Khó chịu từ cổ họng trào ngược lên, muốn trào cả ra ngoài…

Tôi muốn nói gì đó nhưng lại không thể tìm được lời nào thích hợp, tôi muốn hé lên thật to nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh nào

Nhược Băng, rốt cuộc là cái gì đã khiến anh lạnh lùng đến mức đó?

Anh có biết không, sự giấu diếm của anh khiến em khổ sở bốn năm trời…

Bao nhiêu lần tỉnh dậy giữa đêm khuya, em vì thế mà đau triệt tâm can, cả đêm không ngủ nổi chỉ để chịu đựng sự giày vò như dầu sôi lửa bỏng đó…

Nhược Băng, anh khiến nỗi thống khổ của em biến thành một trò cười rẻ tiền…

Em ngược lại tình nguyện để anh giấu diếm cả đời ít nhất anh cũng đừng nói cho em biết thì ra tính cách của một con người lại có thể xấu xí đến thế

Người em tin tưởng lại là người lừa dối em, còn người mà em oán hận mới là người bị hại nhiều nhất trong vở kịch này

Đây là một câu chuyện cười, tuyệt đối chỉ là một câu chuyện cười, nhưng người tạo ra câu chuyện này ngay cả tư cách cười nhạo cũng không có…

Anh ngẩng mặt nhìn qua đây trong đôi mắt đông lạnh có một loại gì đó tên là đau đớn chợt dâng lên

Tôi kinh ngạc, thật sự không hiểu nỗi đau trong mắt anh là gì…

“Anh biết lúc Hoàn Tư Dạ lại xuất hiện một lần nữa cũng là lúc phải nói với em chân tướng, chỉ là, anh do dự…”

“Vì sao?” Nếu như anh chịu nói cho tôi sớm hơn một chút, có lẽ…

Tôi luôn bị giật mình bởi những suy nghĩ của chính mình, cuối cùng tôi đang mong đợi điều gì đây?

Kì thực, biết rõ chân tướng thì sao? Chẳng lẽ thứ vắt ngang trong mỗi quan hệ của chúng tôi chỉ là hai chữ “hận thù” này…

Nhược Băng tự giễu cười cười “Bởi vì, anh ghét hắn, từ lúc ở trên đảo Tái Sinh đã ghét hắn, khoảnh khắc nhìn thấy em cầm dao đâm vào ngực hắn, anh cảm thấy lòng mình trước giờ chưa bao giờ sung sướng như thế…”

Chỉ vì lý do này? TRước giờ tôi chưa từng biết đôi mắt luôn lạnh lùng của Thiện Nhược Băng cũng có lúc không nói được ra lời

Tôi nhìn anh, lãnh đạm nói “Thiện Nhược Băng, anh thật ích kỷ…” Bây giờ anh nói với em những lời này, lại là có ý gì?

Đối mặt với sự chỉ trích của tôi đôi mắt lạnh như băng của anh lại không có nửa phần hối hận, vẫn bình tĩnh đan vào tầm mắt tôi

“Tùy em nghĩ thế nào cũng được…” Anh ho nhẹ một tiếng

“Ngưng Tịch, Trình Chân vẫn luôn là nút thắt của các người, hiện tại em đã biết rõ chân tướng rồi, có lẽ hai người…”

“Có lẽ cái gì?” Tôi lên tiếng chặn lời anh, quả quyết nói “Có lẽ có thể ở bên nhau sao? Nhược Băng, chúng em đều không phải là người thích lừa mình dối người, em phải biết, đó là điều không thể…”

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thế sự rối ren nhường này há lại dựa vào một câu nói của tôi mà đối thay, nói một tiếng từ bỏ là có thể từ bỏ sao?

Quá nhiều chuyện ép buộc khiến chúng tôi không thể không đối chọi gay gắt, rút kiếm giương cung, vĩnh viễn cũng đừng hy vọng giữa chúng tôi có thể soạn ra một khúc ca chào mừng cảnh thái bình tuyệt mỹ, cho dù có thì đó bất quá cũng chỉ là một giấc mộng dài đẹp đẽ, chờ đến lúc tỉnh giấc, bàn tay của hiện thực lại vẫn cứ lạnh lẽo như thế…

Giấc mộng này tôi không làm nổi, hắn cũng không làm nổi…

“Nhược Băng, anh vì thế này mà muốn đẩy em cho hắn, anh… muốn em rời khỏi Vũ đến vậy sao?”

“Anh thực sự hy vọng em rời khỏi Vũ, nhưng Ngưng Tịch àhọ không phải do anh dẫn tới đâu…” Nhược Băng lại ho một tiếng nữa

Tôi nhíu mày “Nhược Băng, anh chắc chắn mình không sao chứ?”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu hỏi tiếp “Em có tin anh không cố ý không?”

Tôi gật gật đầu “Em tin, nếu như anh cố ý dẫn họ tới thì vừa rồi sẽ không đưa em nhày ra khỏi xe, trực tiếp giao em ra là được rồi, không ai là không hiểu cả… Nhược Băng, vì sao lúc đó lại che chở cho em? Em tưởng anh rất ghét em chứ…”

Nghe vậy anh hơi giật mình sau đó bất đắc dĩ mỉm cười “Anh sao lại ghét em chứ, Ngưng Tịch, em có biết không? Em vẫn luôn là ước mơ của mọi người…”

Ước mơ? Ý gì?

Tôi không hiểu…

“Trước giờ chưa từng gặp người nào xuất sắc hơn em, em cương quyết, em lạnh lùng, em trí tuệ, em xinh đẹp, tất thảy tất thảy của em đều không chút ngần ngại mà quyến rũ ánh mắt của tất cả mọi người, em luôn luôn rực rỡ như thế khiến người ta không tự chủ được mà mơ ước muốn có được em, từ lúc ở đảo Tái Sinh đã là như thế…”

“Nhưng em chẳng hề cảm nhận được, ở trên đảo em luôn cảm thấy cô đơn…” Lời nói của anh khiến tôi cảm thấy mờ mịt, không biết nên làm thế nào

“haha…” Anh cười khẽ mấy tiếng “Đó là bởi vì, trừ một người ra những người khác căn bản không có cách nào tiếp cận em, cũng không dám tiếp cận em…”

Lòng tôi căng thẳng “Ý anh nói…”

“Hoàn Tư Dạ, dục vọng độc chiếm của hắn đối với em khiến người ta căm giận vô cùng nhưng không có ai dám động, dù chỉ một bước, ngay cả tới gần cũng khó… Sau khi chuyện xảy ra, kỳ thật mọi người cũng đã sớm dự đoán được chỉ là không ai ngờ hắn lại có thể quá đáng đến thế…”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện năm đó nói không để ý… chỉ là lừa người thôi.

Đó vẫn là nỗi đau âm ỉ trong lòng tôi…

Quá trình ra sao thì đã quên lâu rồi, nhưng cái kim nhọn nằm lâu ngày trong lòng tôi cũng đã tù bớt đi, nguyên nhân thì không có gì khác chỉ là vì người làm chuyện này là hắn, là Hoàn Tư Dạ…

“Hắn luôn đứng trước mọi người mà tuyên bố quyền sở hữu đối với em, con người hắn chính là như thế, một khi đã quyết định muốn gì đó thì sẽ không từ một thủ đoạn nào muốn đoạt nó về tay, ngay cả để một cơ hội cho người ta phản kháng cũng không có…”

“Hắn với em là mưu kế đã lâu, cho nên đương nhiên là nắm chắc trong tay, tình thế bắt buộc…”

“Anh biết?” Tôi kinh ngạc vì sự hiểu biết của anh

“Anh thường xuyên nhìn thấy hai người ở trên bãi cát bên bờ biển gối đầu lên vai nhau nói chuyện, em rúc vào lòn hắn ngủ thật say, hắn chờ lúc em ngủ say rồi… Hôn em…”

“Nhược Băng, anh…” Tôi có chút không tin nổi, Nhược Băng, tôi vẫn luôn cho rằng anh với bất kì chuyện gì cũng đều rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức có thể khiến người ta không biết đến sự tồn tại của anh.

Nhưng không ngờ anh lại chú ý đến từng nhất cử nhất động của tôi…

“Em thích nhất là một mình trên bờ biển ngắm tịch dương, thích dùng chiếc dây buộc tóc màu đen buộc tóc mái trên trán, thích đón gió biển để làn gió lùa vào thổi tung mái tóc dài của em, thích nằm trên mỏm đá ngắm sao buổi đêm…”

Nói tới đây anh nhìn tôi, lộ ra mọt nụ cười rất tươi nhưng lại không hề ấm ấp “Em không thích ăn cá, bởi vì… em không thích nhả xương “

Tôi cười “Nhược Băng, anh thật lợi hại, cái này ngay cả Vũ cũng không biết…”

“Thế à? Thật ra chỉ cần thật lòng đi quan tâm một người, muốn biết những điểm này chẳng hề khó…”

“Nhược Băng, chưa từng nghe anh nói những chuyện này…”

“Đúng vậy, trước kia anh chưa từng nói, bởi vì anh cảm thấy có những chuyện để ở trong lòng là được rồi, không cần thiết phải nói ra… Nhưng hôm nay nếu không nói ra anh sợ sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa…” Anh đột nhiên ho rất dữ dội, lập tức dùng tay bụm miệng, nhưng máu vẫn chảy theo khẽ hở các ngón tay mà rơi xuống…

“Nhược Băng!” Tôi kinh ngạc, dùng tay sờ xương sườn của anh

“Ngốc nghếch, sao anh không nói sớm một chút, xương sườn của anh đã cắm vào trong phổi rồi ” Tôi lướn tiếng hét to

Thảo nào sắc mặt anh lại xấu như vậy, phổi bị đâm thủng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn vạn phần vậy mà anh còn có thể nói nhiều đến như thế? Sao anh có thể chịu đựng được tới lúc này?

“Bị thương lúc nhảy ra khỏi xe che cho em sao?”

Anh khó khăn lắc đầu trêu chọc “Ngưng Tịch, em ầm ĩ quá, nhỏ tiếng một chút, anh không muốn để tiếng thét của em làm thủng màng nhĩ lại còn dẫn cả sói hoang tới đây đâu…”

Nhược Băng hiếm lắm mới buông được câu đùa giỡn, nhưng bây giờ tôi lại chẳng có tâm trạng mà đáp lại anh

“Em đưa anh tới bệnh viện!” Tôi định nâng anh dậy

“Không được! Bây giờ em không thể ra ngoài…” Anh gạt tay tôi ra

“Anh muốn em đánh anh ngất đi rồi mới vác anh ra ngoài phải không?” Tôi hung dữ nói

Nếu anh còn không nghe lời nữa tôi thực sự sẽ làm như thế…

Anh bất đắc dĩ cười cười “Haha, em vẫn thật bá đạo, có điều ngay cả lúc em hung tợn như thế vẫn vô cùng quyến rũ…”

“Đủ rồi, Nhược Băng, đừng nói nữa, em không thấy đau sao? Chúng ta đến bệnh viện, anh không thể tiếp tục được nữa…”

“Không, Ngưng Tịch, em nghe lời anh, từ bỏ đi, đừng để bất cứ thứ gì trở thành gông xiềng trong cuộc sống của riêng em nữa, em là Thanh Long (Thanh long: một trong tứ thánh thú: Thanh Long – Bạch Hổ – Chu Tước – Huyền Vũ) vốn là phải giương cánh bay lượn trong trời xanh âmy trắng trên kia cơ… “

Sau đó tôi thấy máu từ trong miệng anh trào cả ra ngoài, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống nền đất, hình giọt nước, nhìn thấy ghê người…

“Nhược Băng!” Tôi đỡ lấy cơ thể sắp đổ xuống của anh, Nhược Băng đau đến mức không vững được nữa rồi…

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nho nhỏ…

Khốn khiếp! Tôi thầm mắng trong lòng, đúng là oan hồn không tan mà…

Nhưng tôi vẫn hy vọng người tới là Hoàn Tư Dạ, nếu là hắn thì tôi và Nhược Băng ít nhất vẫn còn một đường sống, còn nếu như gặp phải một người khác… Tôi thật không dám nghĩ…

Nhưng lần này ông trời không nghe được lời nguyện cầu của tôi, ý nguyện của tôi tất nhiên không thành…

“Thật không ngờ cô lại trốn ở một nơi thế này, Ngưng Tịch, để tìm cô tôi thiếu chút nữa là phải lật cả trời lên rồi đấy…”

Nhìn thấy thân ảnh cao ngất ngược nắng của hắn, tôi cười khổ hôm nay đúng là xui tận mạng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.