Dạ Hành Ca

Chương 120: Ngoại truyện 8




Rất lâu về trước, ngày nào đó của tháng nào đó tại năm nào đó, đầu đường Dương Châu xuất hiện một bóng người nghiêng ngả lắc lư, y sờ cái bụn đói lép kẹp mà khóc không ra nước mắt, rất nhớ KFC McDonald’s nước gà nấu cá ngày trước, vậy mà giờ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bánh bao súp nóng hổi bên đường, vô cùng hối hận khi nhập vào người chuyển kiếp làm cái nghề vô tích sự ày. Dừng chân như đồ ngốc một lúc lâu, đột nhiên hai mắt y sáng lên, nhìn thẳng về phía trước.

Một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại đang chọi vải vóc trong cửa hàng, cười tủm tỉm vê một đoạn lụa, nữ nhi được quản gia ôm khoa tay múa chân, cô bé con trắng như tuyết thấy đồ chơi bằng đường trên đường bèn tuột xuống đất, chợt bị một giọng nói đột ngột dọa sợ hết hồn.

“Ây da! Vị tiểu thiên kim này đúng là dung mạo hơn người cốt cách độc đáo, nhất định sau này sẽ bất phàm.”

Mỹ nhân đặt gấm vóc xuống, ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng đen chẳng biết từ đâu nhô ra.

Bạch sam bẩn thỉu, mặt vàng vọt gầy tong teo, râu cá trê trên môi rung lên, trong tay còn cầm một cây gậy trúc, gánh bốn chữ thần tướng áo vải to đùng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Phu nhân, ta thấy mặt mũi lệnh thiên kim rất cao quý, trời sinh thông minh lanh lợi, nhất định ngày sau sẽ làm nên chuyện lớn. Đáng tiếc số mệnh có kiếp nạn, không có cao nhân nào hóa giải thì ắt sau này sẽ lận đận bị bệnh nặng, quả thực khiến người ta thở dài.” Y gật gù đáng tiếc.

Mỹ nhân nghi ngờ nhìn tướng sĩ, lại quay đầu nhìn con gái níu râu quản gia hoạt bát như chú khỉ con, còn chưa mở miệng thì quản gia đã đặt cô bé xuống, xăn ống tay áo lên.

“Thuật sĩ giang hồ nhà ngươi chớ nói bừa, bình thường lừa ăn gạt uống giả danh lừa bịp thì thôi, hôm nay lại dám tính đến trên đầu phu nhân nhà ta, nguyền rủa tiểu thư bị bệnh, đỡ quyền của ta đây!”

Bốp!

Che con mắt trái bị bầm tím hậm hực một lúc lâu, khó khăn lắm mới thoát khỏi gia đinh đuổi theo, lúc này y đã đến đầu kia của thành Dương Châu. Đứng sau cánh cửa một đại hộ tính toán nên trộm hay cướp, lặng lẽ nuốt nước bọt với chiếc bánh bao nhớ nhung đã lâu.

Cửa đẩy mở, hai bé trai ngó dáo dác đi ra, không che giấu được sự mừng rỡ vì trốn ra được khỏi nhà, đứa bé nhỏ tuổi vô cùng dễ nhìn, nhìn thấy tướng sĩ như ăn mày ở cửa thì ngơ ngác, kéo tay ca ca lại.

“Nhị ca, huynh nhìn xem, người kia đáng thương quá.”

Đứa bé hơi lớn khẽ gật đầu, lấy mấy đồng tiền trong túi gấm ở bên hông ra, đang định ném qua thì bên tai gầm lên mộg tiếng.

“Lão nhị lão tam, các đệ lại dám lén ra ngòi hả!”

Một cậu bé chừng mười tuổi xông ra khỏi nhà trách mắng, “Cảnh Trạch đệ đúng là, lại dẫn Vân Thư tự tiện ra cửa, vi phạm gia quy, nếu cha biết nhất định sẽ phạt nặng đệ.”

Lão nhị rụt cổ lại, tốt tính thầm chấp nhận oan uổng, không nói thẳng thật ra kế hoạch chạy trốn này là do tam đệ bày.

“Vị tiểu công tử này thiên đình bão mãn địa các phương viên*, cốt cách thanh cao khí vũ bất phàm, sau này ắt có thể làm nên nghiệp lớn.” Âm thanh nhọn hoắt dọa lão đại giật mình, dừng lại nghiệp lớn dạy dỗ đệ đệ.

(*Ý chỉ đỉnh trán và cằm đầy đặn phúc hậu, để mô tả những người có tướng mạo tốt.)

Chỉ nghe thấy tiếng cười bực bội, tướng sĩ đưa mắt nhìn vào đứa nhỏ tuổi nhất lại tuấn tú nhất, giống như thấy một miếng thịt béo.

“Đáng tiếc đáng tiếc…”

Bị cười đến mức chán ghét, cậu bé lớn tuổi nhất không nhịn được quát hỏi, “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc trong mạng có sát, mặt mày hốc hác, khó tránh khỏi nhân duyên lận đận.”

Người này thần sắc quá kỳ quái, khiến cậu bé đang được nhắc đến run lên, “Đại ca, nhân duyên là gì?”

Lão nhị bị ngó lơ cũng mở miệng, “Nhân duyên chính là thê tử sau này.”

“Không sai.” Bắt lấy cánh tay của cậu bé điển trai, ánh mắt sáng quắc lại gần, “Nếu không có cao nhân hóa giải, nhất định sau này ngươi sẽ cưới một thê tử dữ dằn, bị nàng ta khắc chết, mà danh tiếng của nàng ta lại cực kỳ tệ hại, bệnh nặng không thể xuống giường khiến ngươi phải tuyệt vọng. Phòng hai phòng ba phòng bốn lại không thể trông cậy, uổng cho gương mặt Phan An Tống Ngọc, còn cả Tạ Cảnh Trạch ngươi cũng vậy, từ nhỏ đã nhút nhát như thế, hèn gì sau này bị thê tử đè đầu…”

“Đi ra!” Lão đại dùng sức đẩy mạnh, hùng hổ chắn trước người đệ đệ, “Không được phép lừa gạt đệ đệ ta…”

Tướng sĩ vô cùng tức giận, “Lừa gạt cái gì, ta bấm tay tính toán tuyệt đối không thể là giả được, nếu không có cách nào hóa giải nghiệt duyên này, thì chắc chắn về sau vị tiểu công tử đây sẽ bị yêu nữ ma giáo đầu độc, cả đời khổ sở.”

“Tin ngươi thì ta là đồ ngốc!” Lão đại nhướn mày, tay phải co lại, vung ra nắm đấm sơ cấp chính tông của Tạ gia, “Cút ngay!”

Bốp!

Choáng đầu hoa mắt nghe thấy Tạ đại đóng cửa lại, trong khe cửa truyền ra tiếng nói nhỏ.

“Đại ca, người kia nói thật sao? Lão tam có mạng sát thật sao?” Lão nhị lo lắng.

“Nhị ca, bị vợ đè đầu là gì…”

“Đừng nghe tên điên khùng kia nói nhảm, nữ nhân yêu ma cái gì. Vân Thư đừng sợ, sau này nếu nữ nhân nào dính dáng đến mấy chữ đó thì ta sẽ không để lại gần, có đại ca che chở cho đệ…”

Lời nói trẻ con dần biến mất, tướng sĩ che mắt phải nguyên rủa, tên kia từ nhỏ đã ngờ nghệch không biết chuyện, quả nhiên là ngốc nghếch.

Tiếp tục lưu lạc đói bụng, rốt cuộc cũng rời khỏi Dương Châu đáng sợ này, một đường đi thẳng lên Bắc. Quả nhiên đế đô phồn hoa có khác, ngay cả xe ngựa cũng xa hoa rất nhiều.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước tòa nhà lớn, một công tử trẻ tuổi đứng trước xe, cúi người dặn dò con trai.

“Tùy Ngọc nhớ đấy, sau khi cha đi con phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, không được mải chơi mà lơ là việc luyện tập.”

Bé trai đã hơi lớn, gật đầu cái rụp vô cùng hiểu chuyện.

“Cha cố gắng về sớm nhé, mỗi lần đi xa, mẹ ở nhà lần nào cũng nhớ mong.”

Nam tử trẻ tuổi yên lặng sờ đầu đứa bé, thở dài rồi không nói gì thêm.

Bé trai dừng chân tiễn xe ngựa đi xa, vừa mới quay đầu thì bị một bóng đen chặn đường.

“Gương mặt của vị tiểu công tử này có vẻ giàu sang phúc thọ song toàn, thần thái lẫn cốt cách khí chất đều xuất chúng, vô cùng thông minh, tương lai tất sẽ nắm trong tay quyền hành, trở thành chúa tể một phương.”

Không hổ là môn đệ được dạy dỗ hạng nhất, đối với quái nhân quần áo lam lũ mắt lô ra dị quang, cậu bé chẳng hề đổi sắc, chỉ bước lùi tránh mùi hôi thối.

“Đáng tiếc vận số trêu người, nếu không có cao nhân chỉ điểm, khó tránh khỏi thất vọng.” Quái nhân cười hề hề, mặt mũi vô cùng hưng phấn.

Cậu bé khẽ nhíu mày, “Thất vọng gì?”

“Vốn là thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng hôm nay gặp được cũng coi như có duyên, ta phá lệ chỉ điểm một hai vậy.” Sờ vào chòm râu đã mất một nửa, “Trong vòng mấy năm tới ngươi không thể đến Dương Châu, càng không thể đi cùng mẹ ngươi, tốt nhất cả đời này đừng nên đến, nếu như ngày nào đó đột nhiên có thêm một muội muội thì cứ giả vờ như không biết, biết giả ngốc mới là phúc, như thế trong nhà mới ấm êm…”

Kiên nhẫn chờ y lải nhải nói xong chuyện, cậu bé trầm tư chốc lát, chặn lại tùy tùng định đi lên đấm, “Kẻ điên này thật đáng thương, cho ít bạc rồi đuổi đi đi.”

Gặm bánh bao nóng hổi, mang theo hai vành mắt bầm tím, tướng sĩ khóc ròng.

Ba người từng được mình khuyên thành thật, mỗi người đều bước lên số mạng không thể tránh khỏi.

Mà những người có duyên với tiên tri lại không hề biết.

Cho nên, một ngày nào đó các vị độc giả đây gặp một thần tướng áo vải với cặp râu cá trê ở trên đường thì xin hẵn kiên nhẫn nghe hết, nếu không bà ta sẽ hóa thân thành mẹ ghẻ, đứng trước màn hình oán niệm gõ điên cuồng.

Vận mệnh ấy à, dĩ nhiên có thể sửa đổi được rồi.

KẾT THÚC

Truyện đến đây là hoàn toàn kết thúc, cám ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng Qin. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.