Đa Danh Chi Hậu

Chương 110





Sáng hôm sau, Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy xuất phát đến cổng hoàng thành đón đoàn người A Cát Kỳ. Nàng cảm thấy khá căng thằng, cũng cẩn thận quan sát nét mặt của Hoàng Phủ Minh Phong suốt chặng đường.

Nàng đã nghĩ đến tính tất yếu khi phải liên kết với Hương quốc nếu thật sự Hoàng Phủ Bắc Trì liên kết với Miêu tộc, vậy thì chắc chắn hắn cũng phải nghĩ tới.

Nhưng quan trọng là hắn có muốn hay không…

Khi Lý công công ở bên ngoài gõ nhẹ vào xa giá, sau đó vén rèm lên thông báo đoàn người Hương quốc đã tới, Cố Tịch Hy mới sực tỉnh.

Hoàng Phủ Minh Phong đứng dậy bước ra ngoài trước, sau đó mới đưa tay đỡ lấy nàng.

Ở phía trước mặt, cùng với con đường dài tít tắp, uốn quanh, là một đoàn người cũng nối thành đường dài vô cùng. Khi họ tiến gần hơn một chút nữa, có thể nghe được thanh âm rầm rập của chân ngựa và tiếng leng keng do kim loại va vào nhau.

Người đi đầu cưỡi một con ngựa to lớn, màu đen tuyền. Y đi ngược hướng sáng, chỉ thấy một chiếc mũ cao có thả dài hai bên mép tai hai chuỗi châu màu đỏ thẫm, y phục cũng màu đen pha sắc đỏ, áo choàng lông phấp phới bay.

Phía sau là lá cờ vàng to tướng đang bay trong gió, hai chữ Hương quốc được viết đầy mạnh mẽ và ngạo nghễ.

Người đó chính là thế tử của Hương quốc, A Cát Kỳ.

Khi đội ngũ người ngựa đó càng đến gần, hình ảnh của A Cát Kỳ càng hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của Cố Tịch Hy. Y đúng là một người có dung mạo không tồi, song so với đường nét sắc bén cương nghị của Hoàng Phủ Minh Phong, A Cát Kỳ lại ôn hòa hơn, bất kể dáng người của y cũng rất mạnh mẽ và rắn rỏi.

Cố Tịch Hy chú ý, giữa hai mày của y có một nốt chu sa đang ánh lên dưới tia nắng mặt trời.

Hoàng Phủ Minh Phong bỗng nắm lấy tay nàng, cũng không biết cái nắm tay này có ý nghĩa gì.

A Cát Kỳ leo xuống ngựa, người bên cạnh liền tiến lên giữ dây cương. Y bước hai bước lên trước đầu ngựa, cúi người hành lễ theo nghi thức của Hương quốc:

"Tham kiến thái tử điện hạ!

Tham kiến thái tử phi nương nương!"

Hoàng Phủ Minh Phong cũng nhanh chóng đưa tay về phía trước:

“Đáp lễ thái tử.”

Cố Tịch Hy trông thấy A Cát Kỳ khẽ nhìn mình, nhưng đó chỉ là một cái nhìn chóng vánh không lưu lại bất kỳ ý niệm gì. So với sự thất thố trước kia của Tát Lạt, nàng cảm thấy người của Hương quốc lễ nghi tốt hơn rất nhiều.

Đột nhiên, nàng trông thấy từ phía sau dòng người có một nữ tử thúc ngựa chạy tới, tả hữu bên cạnh cũng có hai người chạy theo. Nàng ta mặc y phục cao quý, đường nét cũng rất giống A Cát Kỳ.

Nàng ta thúc ngựa chạy đến bên A Cát Kỳ, kêu lên:

“Ca, sao huynh có thể đi nhanh như vậy, muội chỉ có dừng ngựa hái một bông hoa, huynh liền không thèm chờ muội!”

A Cát Kỳ lập tức nhíu mày:

“Mi Trang, không được vô lễ, còn không mau xuống ngựa tham kiến thái tử và thái tử phi!”

A Cát Mi Trang cũng nhận ra sự có mặt của hai người cao quý trước mặt mình, vội vã xuống ngựa, chắp tay hành lễ:

“Mi Trang tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến thái tử phi nương nương!”

A Cát Kỳ cũng vội nói:

“Muội muội của ta tính cách hiếu động, trên đường đi bị kỳ hoa dị thảo của Đại Sở thu hút nên mới không theo kịp đoàn người. Mong điện hạ và nương nương lượng thứ, không chê cười.”

Hoàng Phủ Minh Phong cười nói:

“Không sao, công chúa tuổi trẻ, yêu thích hoa cỏ là chuyện bình thường.”

Cố Tịch Hy nhìn hắn, cảm thấy thái độ này đúng là rất hòa nhã lễ độ, trong lòng không khỏi thở phào một cái.

A Cát Mi Trang, công chúa của Hương quốc, trước đây hoàng đế Cao Tông từng nói cả hai nước đều sẽ đưa công chúa của mình tới, bọn họ đều là nữ nhân trên thảo nguyên, đối với chuyện săn bắn có lẽ rất hào hứng.

Vậy thì hẳn là bên phía Miêu tộc, Hoàng Phủ Bắc Trì cũng đang nghênh tiếp một công chúa.

Cố Tịch Hy phát hiện A Cát Mi Trang đang nghiêng đầu nhìn mình, trên mũ của nàng ta có đính một chiếc lục lạc nhỏ, khi cử động sẽ phát ra thanh âm khe khẽ nhưng rất vui tai.

Nàng ta suýt xoa:

“Thái tử phi nương nương, tỷ thật xinh đẹp quá! Ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy cả!”

Cố Tịch Hy có chút bất ngờ.

A Cát Kỳ kéo tay nàng ta:

“Mi Trang, không được vô lễ!”

A Cát Mi Trang nói:

“Muội chỉ khen tỷ ấy xinh đẹp thôi mà.”

Hoàng Phủ Minh Phong bật cười:

“Công chúa quả nhiên có mắt nhìn, cũng rất thành thật.”

Cố Tịch Hy quay sang nhìn hắn, cũng không biết là đang giải hòa cho huynh muội này, hay là đang đẩy nàng lên nhành cao nữa…

Rốt cục, nàng chỉ đành mỉm cười với A Cát Mi Trang:

“Tạ lời khen của công chúa!”

A Cát Mi Trang đột nhiên giơ bó hoa dại vẫn giữ khư khư trong tay từ nãy tới giờ ra trước mắt Cố Tịch Hy, giọng nói vừa cung kính vừa hưng phấn:

“Thái tử phi nương nương, đây là hoa ta vừa hái, chỉ là hoa dại nhưng ta thấy rất đẹp, tặng cho tỷ, mong tỷ đừng chê!”

Cố Tịch Hy đưa tay nhận lấy bó hoa, nụ cười vẫn giữ trên môi:

“Ta rất thích, cảm ơn thành ý của công chúa.”

Sau đó liền thấy A Cát Mi Trang cười tít mắt.

Hoàng Phủ Minh Phong đứng thẳng người, nói:

“Chúng ta vào thành trước, quản sự đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho thế tử và công chúa. Trên đường đi chúng ta có đi ngang qua di trường, hôm sau sẽ có buổi săn bắn chúc thọ phụ hoàng ở đó.”

A Cát Kỳ liền ứng đáp:

“Vâng, tạ hậu ái của thiên triều.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.