Cuồng Sóng

Chương 59




Diệp Dương cũng đến, vô cùng phấn khích chạm cốc với Ngôn Dụ Phong.

“Trời ạ! Đúng là nằm mơ cũng không nghĩ đến! Trước đó em đã rất vui vì mình được thi đấu cùng đội với pháo thủ cấp A Hạ Hành rồi! Giờ anh Dụ Phong là chữa trị sư cấp A! Em có thể mang chuyện này đi khoe cả đời mất?”

Người ở đây đều cười.

“Diệp Dương, em thật không có chí khí? Quen nhiều cao thủ chỉ để trở về khoe khoang thôi sao?” Hạ Hành nhấn đầu nhóc xuống.

Diệp Dương cười khúc khích,  chợt đỏ mắt, nước mắt rơi lã chã.

“Manh manh…Em sao vậy?” Hạ Hành hoảng hốt, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cậu.

Hạ Hành càng lau, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

“Lúc đến ba chúng ta cùng đi với nhau… Giờ về chỉ còn lại mình em…Bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, buồn thật đó…”

Diệp Dương vừa nói thế, Hạ Hành thật không biết an ủi sao.

“Nhưng mấy anh có bỏ rơi em đâu, chúng ta đều sẽ chờ em mà.” Ngôn Dụ Phong ôm Diệp Dương, vuốt gáy cậu an ủi, “Anh và Hạ Hành còn có Hà Hoan đều đang trẻ tuổi, đợi em thêm ba  năm năm nữa không thành vấn đề.”

“Đúng, em muốn thi vào quân dự bị! Sau khi về nhất định sẽ chăm chỉ học tập và rèn luyện sức khoẻ!”

Diệp Dương vừa nói vừa khóc nấc lên.

“Chúng ta còn câu lạc bộ Bò nướng bơ, chỉ còn lại em là át chủ bài. Anh đã đầu tư nhiều tiền vào đó, gắng đừng để anh phải lỗ vốn nhé.” Hà Hoan buồn cười nói.

“Em là…Át chủ bài?” Diệp Dương khịt khịt mũi, “Trời ơi, áp lực thật lớn! Em không có năng lực một người thao tác bốn vị trí như anh Hạ Hành đâu!”

“Hy vọng Vương Thiên Chuy có thể kiếm được mấy cao thủ…” Hạ Hành ngẩng đầu, không yên tâm với mắt nhìn của Vương Thiên Chuy.

“Đùa gì thế, cậu lạc bộ các cậu mới đó đã có hai thao tác viên chiến hạm, chắc chắn giờ cực kỳ nổi tiếng. Mấy tinh anh câu lạc bộ khác sẽ chắc chắn sẽ chen chúc mà đến. Chắc một phi hạm không đủ đâu, cần phải mua thêm mấy chiếc nữa.” Lý Chiêu Hoa cười.

“Diệp Dương, em xem, em có rất nhiều chuyện phải làm đó.” Ngôn Dụ Phong ôn nhu xoa đầu Diệp Dương.

“Hay là chúng ta cùng chụp ảnh chung đi?” Trần Thuật nhỏ giọng đề nghị.

“Đúng đúng đúng! Chụp ảnh tập thể đi! Có thể gặp nhau ở cứ điểm Mặt Trăng, quen bạn mới, gặp bạn cũ, cứ như đang nằm mơ.” Hứa Xung vỗ tay.

Mấy người lập tức ăn ý kiếm chỗ ngồi, người cầm coca, người cầm đùi gà, Diệp Dương nhỏ tuổi nhất đứng giữa, ai nấy cười híp mắt.

Hà Hoan với Hạ Hành đứng cạnh nhau, Hạ Hành nghiêng mặt nhìn Hà Hoan, nở nụ cười của y rất nhạt, nhưng cảm giác sâu sắc.

Đây là lần đầu tiên Hạ Hành có được cảm giác như vậy từ y, hắn đưa tay nắm chặt bàn tay Hà Hoan.

Thời gian bình yên nhất có lẽ là giây phút này?

Tất cả bạn bè đều có mặt, ai cũng vui vẻ.

Diệp Dương sắp lên chuyến máy bay dân dụng ngày mai về trái đất.

Hà Hoan gọi cho Giang Vân Dương, đặc biệt dặn dò phải chăm sóc Diệp Dương cho tốt, dọc đường đi nhóc thích ăn gì chơi gì cứ tính cho y.

Giang Vân Dương mỉm cười: “Đừng lo lắng, em sẽ đích thân chăm sóc cậu ấy, không để bạn của anh buồn chán đâu.”

Hà Hoan xin nghỉ, cùng Hạ Hành và Ngôn Dụ Phong tiễn Diệp Dương.

Tối hôm ấy bọn họ nói chuyện đến khuya, Hạ Hành về phòng, tắm rửa đơn giản, đi ra thấy Hà Hoan ngồi dưới đất, dựa vào giường chơi trò nuôi con.

“Vương Tạc lớp mấy rồi?” Hạ Hành chậm rãi ngồi xuống cạnh Hà Hoan.

“Học lớp 3, giờ toán lớp 3 khó quá.” Hà Hoan cười hướng dẫn con trai làm bài tập.

“Xem bộ dáng này của anh là không giỏi toán ha?” Hạ Hành ngồi bên cạnh nhìn qua.

“Anh không giỏi toán? Vậy anh hỏi em 2 nhân 2 bằng mấy?”

“Bốn” Hạ Hành liếc Hà Hoan.

“Thế 20 nhân 20 bằng mấy?”

“Bốn mươi.” Hạ Hành nói xong, bỗng phát hiện không đúng, đè đầu Hà Hoan chuẩn bị đánh, “Anh hay thật! Dám lừa em!”

Hà Hoan cúi đầu, để mặc cho Hạ Hành đùa, chỉ nhẹ nhàng cười, âm điệu nói trong suốt mà từ tính, Hạ Hành theo bản năng nhích lại gần.

Hạ Hoan bỗng nhiên nói: “Anh và em chưa bao giờ chụp ảnh riêng. Giờ chụp một tấm nhé?”

“Chụp làm gì?”

Tuy hai người cái gì cũng đã làm hết rồi, nhưng nghe Hà Hoan nói vậy, Hạ Hành vẫn thấy hơi xấu hổ.

“Thế mới thấy được chúng ta rất thân mật chứ.” Hà Hoan nói.

Vừa nói, Hà Hoan ôm Hạ Hành, mở camera trong quang não, định chụp cùng nhau một tấm, không ngờ tới Hạ Hành che camera, nhắm mắt hôn lên môi Hà Hoan.

“Em không muốn lưu hình của anh. Vì hình dáng anh đã khắc sâu trong em, anh cũng đừng giữ hình của em.”

Hạ Hành từ từ rời khỏi môi Hà Hoan, nghiêm túc nhìn vào mắt y nói.

Hà Hoan khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao?”

“Không phải trong phim đều diễn như thế sao? Trước khi hi sinh đều lấy ảnh ra ngắm lần cuối.”

Hà Hoan ngây người, bật cười: “Em xem bao nhiêu bộ phim máu chó rồi hả?”

“Nhiều lắm. Lúc nào đi ăn mỳ trộn cũng thấy bà chủ quán mở.” Hạ Hành trả lời.

“Được thôi, anh sẽ không giữ ảnh của em. Giờ hôn anh them cái nữa được không?” Hà Hoan nhẹ giọng hỏi.

“Này có gì phải hỏi? Em có thể hôn anh cực kỳ cực kỳ lâu á.”

Nói xong, Hạ Hành nở nụ cười xấu xa, trực tiếp khóa ngồi trên đùi Hà Hoan, suýt chút nữa cắn môi trên Hà Hoan chảy máu.

Nhưng Hà Hoan vẫn nhắm mắt, lông mày cũng không nhíu một tí, thậm chí còn ngước đầu đáp lại Hạ Hành.

“Này, anh M hả? Không sợ đau?”

Hạ Hành nếm được vị máu, không đành lòng cắn mạnh hơn.

“Nếu như em làm anh đau, anh sẽ vui vẻ chịu đựng.” Hà Hoan liếm máu trên môi mình.

Hà Hạnh cười tươi: “Được luôn. Ca à, em muốn làm anh đau ngay bây giờ. Nếu không anh nằm xuống, chân anh dài như vậy, em rất thích, đặc biệt thích…”

Hạ Hành làm như muốn đẩy ngã, bộ dáng hung hăng.

Hà Hoan nhìn hắn, ngón tay chạm khoé miệng Hạ Hành, ánh mắt dần sâu thẳm, cứ như ma: “Em… Thật là…”

Hạ Hành bỗng ý thức được gì, lập tức đứng dậy, định lui về phía sau nhưng không ngờ bị Hà Hoan giữ lại.

“Em chạy đi đâu?” Giọng Hà Hoan trầm xuống, tràn đầy áp lực, cảm giác áp bức mạnh mẽ.

“Anh hỏi làm gì!”

Hạ Hành vừa quay lại đã bị Hà Hoan giữ chặt lưng, đè nằm sấp xuống, may mà Hà Hoan đưa tay đỡ, không thì chắc Hạ Hành nghĩ cằm mình đã bị đập xuống đất mất.

“Hà Hoan——có phải bị viết kiểm điểm đến nghiện rồi không?”

Hà Hoan ôm mặt Hạ Hành hôn: “Ngoan, anh có thể viết kiểm điểm cả đời vì em.”

“Xéo——”

Cũng may 11 giờ ngày hôm sau Diệp Dương mới đi, nếu không chắc Hạ Hành không thể dậy tiễn nhóc.

Hà Hoan lái xe bọc thép, Hạ Hành ngồi ghế phụ sắc mặt khó coi ngáp một cái, Ngôn Dụ Phong và Diệp Dương ngồi ở ghế sau.

“Anh Hạ Hành sao vậy? Có vẻ không vui…Bởi vì không muốn tiễn em sao?” Diệp Dương nhỏ giọng hỏi Ngôn Dụ Phong ngồi bên cạnh.

Ngôn Dụ Phong sờ đầu cậu, trả lời: “Không liên quan đến em. Do có người buổi tối không phải người, làm cho Hạ Hành tức giận.”

“Ồ, ra là vậy.” Diệp Dương lại hỏi, “Nhưng mà…Ai không phải người?”

Hà Hoan cầm tay lái, vững vàng lái xe, trả lời: “Thế giới người lớn ấy mà, trẻ em không nên tò mò sớm làm gì, hiểu quá nhiều, sẽ chậm phát triển.”

Nghe Hà Hoan nói thế, Diệp Dương im lặng không hỏi nữa, dù trên mặt vẫn lộ vẻ tò mò.

“Lão già lừa đảo.” Hạ Hành nghiến răng nói.

Lần này về trái đất ngoài Diệp Dương, còn có một số công nhân của tập đoàn Thuận Lực và những người giàu lên mặt trăng du lịch.

Hà Hoan trực tiếp lái xe vào sảnh chờ, đây là căn cứ dân dụng, đương nhiên có người hạm đội liên bang đóng quân tại đây. Khi các nhân viên công tác và cảnh vệ nhìn thấy xe bọc thép của căn cứ mặt trăng, mọi ánh mắt đều tập trung lại đây, đoán xem nhân vật quan trọng nào đang ngồi trên xe.

Vừa đúng lúc Tô Chân đưa Tô Nguyệt và mấy nhà giới thượng lưu cùng về Trái đất, bọn họ phòng vip chờ lên máy bay uống trà nói chuyện phiếm.

“Ồ, xe bọc thép của căn cứ mặt trăng… Chắc hẳn trong xe là nhân vật lớn nào?” Một phú ông tò mò nhìn.

Tô Nguyệt hờ hững nói: “Chắc không phải nhân vật lớn nào đâu, giờ ai cũng có thể đến căn cứ mặt trăng.”

Một phú ông khác bỗng đứng dậy: “Nhìn xem, là chủ tịch tập đoàn Thuẫn Lực Giang Vân Dương, hắn đích thân đón, chắc chắn là nhân vật lớn.”

Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy cửa xe mở, đầy tiên là Ngôn Dụ Phong xuống xe, tiếp đến là Diệp Dương.

Hai người đều mặc áo quần bình thường, đi vòng ra sau lấy hành lý cho Diệp Dương.

Tô Nguyệt nhíu mày: “Tôi đã nói không phải là nhân vật lớn nào. Đó là hai người vừa đạt quán quân giải thi đấu phi hạm, được một chuyến tham quan đến cứ điểm mặt trăng. Giờ tỉnh mộng, bị đuổi về.”

“Ồ, thì ra là vậy.”

Mấy phú ông không còn hứng thú, ngồi xuống.

Tô Chấn híp mắt nhìn hàng trên xe bọc thép.

Chỗ ghế lái mở cửa, Hà Hoan bước xuống, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Mấy vị thượng lưu choáng váng.

“Vị… vị thiếu tá này nhìn chói mắt hơn cả minh tinh điện ảnh.”

“Không thì ông đi hỏi người ta xem có muốn rời hạm đội rồi đầu quân cho công ty giải trí của ông không?”

“Được thế chắc chắn tôi sẽ dùng toàn lực bồi dưỡng!”

Tô Nguyệt thấy Hà Hoan, quay mặt qua chỗ khác không nói chuyện, nhét miệng bánh ngọt vào miệng mà vị cứ như ăn cám.

Cửa phó lái mở ra, một thiếu uý trẻ tuổi bước xuống, uể oải ngáp một cái, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú khiến nữ nhân viên tại sảnh đỏ mặt, hắn đưa tay dụi mắt, lười biếng duỗi người, mang nét ngây thơ gợi cảm nhưng không kém phần nam tính.

“Sao hành lý của em nhiều hơn lúc đến đây thế?” Hạ Hành vừa nói vừa lấy hành lý của Diệp Dương xuống.

“Em…mua ít đồ lưu niệm.” Diệp Dương nhỏ giọng.

“Đi du lịch đừng có mua đồ lưu niệm làm gì, nhìn thì quý nhưng đa số là hang giả hết đó.”

“Nhiều anh chị ở cứ điểm tặng cho em rất nhiều thiên thạch mặt trăng, rất có ý nghĩa.” Diệp Dương còn nói.

“Anh nói nghe nè, thành phần những viên đá này không khác gì những viên đá nhặt được ở trái đất.” Hạ Hành không quên tiếp tục đả kích Diệp Dương.

Nhân viên công tác rất biết nhìn người mà đến giúp Diệp Dương đẩy hành lý.

Hạ Hành quay người lại, tình cờ đối mặt với đôi ông cháu Tô Chấn và Tô Nguyệt.

Tô Nguyệt ngu người, cậu ta không ngờ Hạ Hành thế mà mặc quân phục của hạm đội liên bang!

Hơn nữa quân hàm trên vai là thiếu uý! Chỉ những học viên tốt nghiệp ngạch quân dự bị mới được cấp quân hàm, rõ ràng Hạ Hành chưa tốt nghiệp.

“Là hai sĩ quan của hạm đội liên bang! Nhìn thiếu uý kia có vẻ mới hai mươi tuổi, tương lai sáng rạng đó.”

“Ông ngoại…Hắn được hạm đội liên bang giữ lại?” Tô Nguyệt không thể tin được.

Hạ Hành làm như không thấy họ, giúp đẩy hành lý lên máy bay.

Lúc này Tô Chấn mới nói: “Tu Văn đâu? Hắn cứ như vậy không báo một câu cho Tô gia?”

Hạ Hành đứng lại, cười nhìn Tô Chấn: “Hết cách rồi, nghiên cứu viên cấp cao mà, nhân tài quý giá được hạm đội bảo vệ. Muốn gặp ông ấy rất khó.”

“Mày hả hê cái gì? Cho rằng mình trở thành thiếu uý của hạm đội liên bang rồi không để Tô gia vào trong mắt? Thao tác viên cấp B, cấp C cả đống chứ hiếm lạ gì!” Tô Nguyệt nhìn dáng vẻ Hạ Hành tức giận nói.

Hạ Hành lười chấp Tô Nguyệt, nhưng Hà Hoan chậm rãi nói: “Có thể thiếu úy phải nể mặt Tô gia, nhưng thao tác viên cấp A thì không cần.”

Mấy vị thượng lưu đứng cạnh Tô Chấn ngừng nói chuyện, thao tác viên cấp A rất ít khi xuất hiện bên ngoài, trừ khi xuất ngũ, ví dụ như Trần Ngọc.

Số lượng rất ít, thế nên mỗi người đều là bảo bối quý giá của liên bang.

“Vị thiếu tá này, dù ngài là thao tác viên cấp A, nhưng dù sao thì tôi cũng là trưởng bối, cậu nói như vậy có phải không được lễ phép lắm không?” Tô Chấn lạnh lùng nói.

Bầu không khí trở nên nghiêm túc.

Một bên là phó trưởng khu Đông, nhiều dự án còn chờ Tô Chấn phê duyệt, mấy người này vẫn phải nhìn sắc mặt Tô Chấn.

Một bên là thiếu tá và thiếu uý của hạm đội liên bang, hơn nữa trong đó có thao tác viên cấp A, dù đi đến đâu cũng là nhân vật quan trọng.

Không ngờ Hà Hoan chậm rãi nói: “Tôi không phải là thao tác viên cấp A, nhưng Hạ Hành phải đấy.”

Tô Chấn vừa nghe câu này mặt đã đổi sắc.

Tô Nguyệt đứng phía sau bỗng ho dữ dội.

“Được rồi, đến đây để tiễn Diệp Dương hay làm gì?” Ngôn Dụ Phong cao giọng.

Giang Vân Dương buồn cười hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết hiện trường có bao nhiêu thao tác viên cấp A trở lên?”

“Ba người.” Hà Hoan trả lời.

“Gạt người…Gạt người…” Tô Nguyệt không tin, sao loại người như Hạ Hành có thể trở thành thao tác viên cấp A?

Mấy vị phú ông phú bà choáng váng, nhỏ giọng bàn luận: “Thiếu uý đó là thao tác viên cấp A, ngoài cậu ta còn có hai người?”

“Chẳng lẽ là hai người không mặc quân phục?”

“Không thể, cậu kia rõ ràng là học sinh cấp 3.”

Hà Hoan mỉm cười đi đến trước mặt Tô Chấn, nhỏ giọng: “Nếu ngài muốn lễ phép, vậy tôi xin nhắc nhở ngài một chút, ngài và giám đốc kỹ thuật cũ cấu kết, tự ý chuyển công tác của những nghiên cứu viên quan trọng, hạm đội sẽ tiến hành điều tra.”

“Thì?  Hạ Tu Văn được Tô gia giúp đỡ, giờ quay người cắn ngược lại Tô gia. Vậy có khác gì câu chuyện nông dân và con rắn*.”

“Còn có việc Hạ Hành được nhận vào ngach quân dự bị nhưng suýt không qua được kiểm tra, hối lộ huấn luyện viên của cậu ấy giở trò, đưa một học viên xuất sắc đi lái máy bay vận tải, hạm đội cũng sẽ điều tra.”

Hà Hoan nói xong quay người, tạm biệt Diệp Dương.

Tô Chấn đứng tại chỗ không cử động, Tô Nguyệt đến bên cạnh ông, gọi mấy lần Tô Chấn mới phản ứng.

“Ông ngoại, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Mấy vị thượng lưu đi cùng chuẩn bị lên máy bay, họ lần lượt đến chào tạm biệt Tô Chấn

“Phó khu trưởng Tô, hạng mục ở mặt trăng của chúng tôi còn chờ ngài phê duyệt.”

“Sự phát triển của tập đoàn chúng tôi vài năm tới phụ thuộc vào phó khu trưởng Tô nhiều rồi!”

“Ba tháng sau ngài tranh cử khu trưởng, chắc chắn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ủng hộ ngài!”

Lúc này, một chiếc xe bọc thép khác đi đến, vài người của hạm đội mặc vest đen đi xuống.

Ai nấy mặt mày nghiêm túc, đều đi đến trước mặt Tô Chấn.

“Xin hỏi, ngài có phải là phó trưởng khu Đông Tô Chấn không?”

Ngón tay Tô Chân run nhẹ, thấp giọng nói: “Là tôi.”

“Chúng tôi là tổ chuyên án của Ủy ban điều tra của liên bang, đây là lệnh điều tra của chính phủ liên bang đối với ngài. Mời ngài hợp tác điều tra, theo chúng tôi lên máy bay về trái đất.” Vị dẫn đầu tổ chuyên án lạnh lùng nói.

Tô Chấn chấn động: “Cậu nói cái gì?”

Mấy vị đứng sau lưng ông ngẩn người, nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Tô Chấn bị bắt để điều tra?

Hơn nữa Uỷ ban điều tra cử người “Bắt” ông ta từ mặt trăng đến trái đất, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Điều tra viên tổ chuyên án đưa lệnh điều tra cho Tô Chấn: “Ngài có thể vừa đi theo chúng tôi vừa xem. Bắt đầu từ bây giờ ngài không cần đưa theo cảnh vệ, Uỷ ban điều tra sẽ bảo vệ ngài 24/24.”

Người tin tường đều đây không phải là “bảo vệ” mà là “giám sát”, không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với người bên ngoài, thay đổi chứng cứ hoặc liên hệ với điều tra viên khác.

Hạ Hành quay người, nhìn cảnh vệ của Tô Chấn nhăn nhó nộp súng lại.

Điều tra viên định còng tay Tô Chấn, Tố Chấn lạnh giọng nói: “Tôi có thể tự đi. Hơn nữa, hiện tại tôi vẫn là phó khu trưởng đúng chứ?”

Các điều tra viên nhìn nhau, thả Tô Chấn ra.

“Ông ngoại? Ông ngoại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Nguyệt không thể tin được, kéo tay áo Tô Chấn hỏi.

Tô Chấn vỗ vai nó: “Không sao.”

Hai chữ này sao có thể an ủi Tô Nguyệt được, điều tra viên liên bang đích thân đến mặt trăng dẫn người, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Hạ Hành xem như không thấy gì, đợi Diệp Dương đi vào cổng an ninh, rồi theo Hà Hoan và Ngôn Dụ Phong ra xe bọc thép.

Bỗng Tô Nguyệt vọt tới, nắm cánh tay hắn, lại bị Hạ Hành dễ dàng hất tay ra.

“Làm gì?” Hạ Hành nhíu mày.

“Là mày phải không? Là mày với ba mày! Ỷ có hạm đội liên bang làm chỗ dựa, vu khống ông ngoại tao! Mày quên lúc trước sao mày có thể sống sót? Nếu không phải mẹ tao thương hại nhà bọn mày, thì mấy người nhà mày đã sớm chết trong lửa đạn của bọn sao Hỏa!” Tô Nguyệt hét lớn.

Trong nhất thời, toàn bộ người ở sảnh chờ đều nhìn sang đây

“Mày muốn tao nói sự thật?” Hạ Hành vốn cao hơn Tô Nguyệt nửa cái đầu, hắn cúi đầu nhìn Tô Nguyệt, nở nụ cười.

“Nói thật? Nói thật cái gì? Mày còn muốn vu khống nhà chúng tao?”

“Vu khống… Chà chà…” Hạ Hành sờ cằm, nheo mắt, “Mày xem cả người mày từ trên xuống dưới có chỗ nào giống ba tao không? Mắt? Lông mày? Cằm? Hay cái miệng bị chiều hư nói năng láo lếu không biết trời cao đất rộng?”

Tô Nguyệt sửng sốt, vẻ mặt càng thêm dữ tợn, nắm cổ áo Hạ Hành: “Mày…”

“A Nguyệt —— đi về!” Tô Chấn quát cháu ngoại.

“Kìa, ông ngoại mày gọi mày về kìa. Sự thật không đẹp đẽ như mày tưởng đâu.”

Hạ Hành định quay người đi, không ngờ Tô Nguyệt bỗng đưa một quyền mở màn đến trước mặt hắn, Hạ Hành híp mắt, đưa tay chụp nắm đấm của Tô Nguyệt, rồi đấm ngược lại nó.

“A ——” Tô Nguyệt loạng choạng ngã xuống đất, dưới mũi hơi nóng, nó đưa tay lau, trợn tròn mắt

“Hạ Hành——mày dám đánh tao! Con mẹ mày dám đánh tao!”

Hạ Hành cười ngồi xổm xuống trước mặt nó, Tô Nguyệt hoảng sợ cảnh giác nhìn vào ánh mắt nguy hiểm của hắn.

“Không ai có nghĩa vụ phải thương yêu mày cả, để tao đánh cho mày tỉnh nhé. Nhớ cho kỹ —— ai cũng là con người, mày không có đặc quyền hơn người khác. Thế nên mày đánh người ta, người ta đánh lại, là chuyện thường của xã hội. Nhớ chưa?”

Nói xong, Hạ Hành vỗ đầu gối, đứng dậy rời đi.

Ba người lên xe bọc thép, rời căn cứ dân dụng của tập đoàn Thuẫn Lực.

Hà Hoan một tay cầm tay lái, một tay sờ đầu hạ Hành: “Thế nào, hả giận không?”

“Chưa hết giận. Em nín nhiều năm lắm rồi đó.” Hạ Hành ủ rủ.

Ngôn Dụ Phong ngồi sau nói: “Nếu lần này Tố Chấn thực sự sụp đổ, chắc cũng sẽ là đòn uy hiếp lớn với những ai đang có ý đồ mượn hạm đội liên bang để có tiếng nói trong chính trị.”

“Tôi không quan tâm chuyện đó, tôi chỉ…” Hạ Hành nheo mắt, nhìn một cụm đen nhánh trên trời, “Đó là cái gì?”

“Là trạm không gian tiếp viện của hạm đội.” Hà Hoan nói.

Tiếp viện luôn dùng máy bay vận tải vì vật dụng cần chở tương đối nặng, cho nên cổng truy nhập khác với cổng truy nhập của chiến hạm. Tuy nhiên, về nguyên tắc, giữa cổng truy nhập của trạm không gian tiếp viện và máy bay vận tải phải có khoảng hở phía dưới, thế nhưng khi máy bay vận tải tiếp xúc với cổng truy nhập, rõ ràng hơi bị trầm xuống.

“Không lớn phải không?” Hạ Hành hỏi.

Do sự kiện ‘sát thủ sao Hỏa’ lần trước, tất cả đều trở nên cảnh giác hơn.

Hà Hoan nhanh chóng kết nối với căn cứ: “Cổng truy nhập số 22 xin chú ý, không nên tuỳ tiện mở cổng, kiểm tra kỹ máy bay vận tải!”

Bộ phận làm việc tại cổng truy nhập cũng nhận thấy trọng lượng của máy bay vận tải có vấn đề, bắt đầu mở máy quét sinh vật.

Bộ phận truyền thông cũng liên hệ với trạm không gian, yêu cầu bên kia lần nữa kiểm tra đối chiếu danh sách vận chuyển.

“Trạm không gian vui lòng trả lời, trạm không gian vui lòng trả lời, vui lòng đối chiếu lại danh sách hàng hoá với chúng tôi.”

“Tít…Tít…”

Chỉ có tín hiệu báo bận.

* Một nông dân đi qua cánh đồng của anh ta vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Trên mặt đất đặt một con rắn, bất động  và như thể bị đông lạnh. Người nông dân biết  con rắn có thể chết, nhưng anh ta nhặt nó lên và đặt nó vào ngực anh để làm ấm và muốn cứu nó sống lại.

Con rắn sớm hồi sinh, và khi nó có đủ sức mạnh, người đàn ông đã tử tế và cứu nó sống lại. Nhưng nó đã cắn  chết người nông dân. Người nông dân cảm thấy rằng anh ta phải chết. Khi anh hít hơi thở cuối cùng của mình, anh nói với những người đứng xung quanh, “Các bạn hãy học hỏi từ số phận của tôi, không để thương hại một đứa vô lại được”. (Nguồn: Gg)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.