Cuồng Phong Sa

Chương 29: Mê hồn đập hương - Vùi dập tấm băng trinh




Thời gian chẳng rõ trôi qua đã bao lâu, Bách Lý Hùng Phong mở bừng mắt, đầu óc hãy còn nằng nặng, song cảnh tượng xảy ra vừa qua vẫn còn in rõ trong tâm trí. Chàng bất giác nghiến răng căm tức, nghiêng mặt nhìn, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ trong một gian thạch thất, trên người có đắp một tấm chăn phủ từ ngực xuống đến chân, tỏa mùi hương ngây ngất.

Hẳn là Kiều Thiên Bích đã dùng thuốc mê ám toán chàng, khiến chàng bất tỉnh rồi mang đến đây. Với ý định gì? Chàng chưa kịp nghĩ ra thì bỗng cảm thấy một luồng hơi ấm từ huyệt Đan Điền tỏa ra, thoáng chốc đã lan khắp toàn thân.

Chàng thoáng giật mình, vội vàng thò tay gạt chăn, sờ lên chỗ đã phát sinh biến cố.

Gương mặt chàng vốn đã ửng hồng, giờ đây vừa chạm vào cơ thể mình, lập tức phát hiện ra sự biến hóa của sinh lý, mặt liền đỏ bừng đến tận mang tai.

Chàng bàng hoàng đã hiểu ra việc gì xảy đến với mình, vội thở hắt ra một hơi dài, nhắm mắt ngưng thần, buông giãn các bắp thịt toàn thân. Đầu óc chàng chỉ có mỗi ý nghĩ, hãy buông giãn tối đa dây thần kinh của mình.

Hồi lâu, toàn thân chàng bỗng run rẩy từng hồi, mắt đờ đẫn ngập đầy lửa dục, hai tay nắm chặt tấm chăn, tựa hồ có một sức mạnh không thể chống lại được sắp xuất hiện trước mắt chàng...

- Ừm...

Cổ họng chàng phát ra một tiếng gầm khẽ, như một con dã thú há miệng ra. Lý trí chàng vẫn còn tỉnh táo, song niềm khao khát nhục dục đã bừng dậy mãnh liệt trong lòng.

Linh hồn chàng gào thét :

- Tôi... không chịu đựng được nữa, không chịu đựng được nữa.

Lý trí chàng nghiêm khắc bảo :

- Ngươi phải tiếp tục đè nén, dẫu thế nào cũng phải đè nén, dù đau khổ đến mấy, dù khó chịu đến mấy...

Hai bên cứ thế xung đột lẫn nhau, toàn thân chàng run rẩy, trán đẫm mồ hôi, ngang qua lông mày chảy xuống má rồi từ từ chui vào khóe miệng. Mùi vị mằn mặn của mồ hôi khiến miệng chàng chát xít, vô cùng khó chịu.

Chàng rên lên một tiếng khổ sở, há miệng ra không ngớt thở mạnh, cầm chặt tấm chăn đưa lên mặt lau lia lịa, toan lau sạch những giọt mồ hôi lẫn nỗi khó chịu quái ác kia.

Mặc cho chàng có dùng sức đến mấy, chỉ có thể lau sạch được mồ hôi chứ không sao ngăn chặn được nỗi khó chịu kia, ngọn lửa tình dục vẫn tiếp tục bốc cao, và mỗi lúc càng thêm phủ mờ lý trí của chàng.

Mặt chàng co giật dữ dội, hàm răng trên cắn mạnh vào môi dưới, toan dùng nỗi đau đớn để ngăn chặn ngọn lửa thiêu đốt kia.

Máu tươi từ kẽ răng chảy ra, lăn qua môi rơi xuống ngực áo.

Thừa lúc lý trí tạm thời ngẩng lên, chàng cất tiếng gầm vang, xé toạc tấm chăn ra làm đôi.

Đoạn chàng nhảy xuống giường, trở tay phóng ra một chưởng, chiếc giường gỗ liền bị chàng đánh nứt làm đôi và đổ sụp xuống.

Chàng hô hấp hai vai gấp rút, đảo mắt nhìn quanh phòng. Dường như chàng đã hiểu ra mình bị thứ gì khích động tình dục, nên định tìm kiếm cho ra vật ấy.

Ánh mắt đờ đẫn của chàng bỗng chạm vào những làn khói xanh từ trong một cái lư đồng bốc lên nghi ngút, chàng thoáng ngẩn người. Như có điều phát giác, chàng bỗng lớn tiếng nói :

- Chính là khói này đây, cái mùi hương quái quỷ này đây.

Lập tức tung người lên, mười ngón tay như móc, chộp vào bức màn màu lam nhạt kéo mạnh.

Soạt một tiếng, bức màn đã bị chàng xé rách, đoạn chàng nhét cả bức màn vào miệng lư, gầm lên một tiếng, nắm lấy chân lư, trút ngược lại đập mạnh xuống đất.

Bùng một tiếng vang dội, cái lư đồng bị ngập xuống nền đá những sáu tấc, chỉ còn lại ba chân trên mặt đất.

Máu huyết chảy nhanh hơn, cơ thịt từ căng thành giãn, tinh thần của chàng tựa như dây cung căng thẳng bị đứt thình lình, nhất thời rơi vào trong khoảng trống, chẳng biết làm sao cho phải, đứng thuỗn ra tại chỗ.

Bỗng nhiên, chẳng rõ từ đâu một giọng nói yểu điệu vang lên :

- Ôi chà! Bách Lý công tử của thiếp làm gì mà nổi giận lên vậy?

Bách Lý Hùng Phong liền nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy cánh cửa đóng chặt, làm gì có bóng người?

Chàng quát :

- Ai ở trong ấy? Hãy cút ra đây cho ta.

Sau cửa vang lên tiếng cười khanh khách :

- Công tử muốn biết là ai thì hãy cút vào đây?

Nghe tiếng nói quyến rũ ấy, lửa dục trong người chàng liền bùng lên, cơ hồ khiến chàng không kềm chế nổi.

Thế nhưng, lý trí của chàng cũng còn khá tỉnh táo, sau một thoáng lưỡng lự, cuối cùng chàng đã khắc chế được mình, không mở cánh cửa ra.

Nữ nhân phía sau cánh cửa bật cười :

- Thiếp biết công tử chỉ dám hung hăng ở chốn không người thôi, chứ đâu dám vào đây.

Bách Lý Hùng Phong buông tiếng cười khẩy, cơn giận lập tức phủ mờ lý trí chàng, chàng quát lớn :

- Ai bảo ta không dám vào? Bách Lý Hùng Phong này đường đường là một thân nam tử hán, há lại sợ điều nhỏ nhặt này?

- Vậy thì công tử hãy vào đi.

Không cần suy nghĩ thêm, Bách Lý Hùng Phong bước về phía cửa, hậm hực kéo ra :

- Ối chà.

Hiển hiện trước mắt là một thiếu nữ toàn thân lõa lồ, nằm ngửa trong một cái hồ nước trong vắt, nhẹ nhàng chà xát tấm thân nõn nà của mình.

Chàng bất giác kêu lên một tiếng hốt hoảng, vội nhắm mắt lại quay lui trở ra.

Từ khi ra đời đến nay, chàng chưa từng trông thấy một thân hình lõa lồ của phụ nữ, những đường nét tuyệt diệu, làn da mượt mà kia vừa đập vào mắt, trái tim chàng liền đập thình thịch liên hồi.

Chàng xông ra ngoài, trở tay khép cửa lại, song trái tim vẫn đập dữ dội, thân hình kiều diễm kia vẫn hiện rõ trước mắt chàng, niềm khêu gợi vẫn vô cùng mãnh liệt.

Chàng cực lực toan xua tan hình ảnh cám dỗ ấy, song chung quy vẫn không thể nào làm được. Dẫu sao chàng cũng là một người đàn ông huyết khí phương cương, có sự cám dỗ nào mãnh liệt hơn khi đứng trước một người con gái lõa thể trong lúc lửa dục đang rực cháy trong lòng?

Toàn thân chàng dồn máu, ý định xông vào tới tấp tấn công tâm trí chàng. Chàng vung vẫy song quyền, tự nói với mình :

- Hãy xông vào đi! Chỉ cần xông vào trong là nhu cầu của ngươi sẽ được thỏa mãn ngay, hà tất phân vân do dự nữa chứ?

Cổ họng chàng khô khốc, chợt có cảm giác như mình đang đi trên sa mạc thênh thang, rất cần có nước để giải khát.

- Nước! Chỉ có nước mới giải được cơn khát, mới dập tắt được lửa dục trong ta. Ta cần có nước!

Chàng ngơ ngẩn nhìn quanh, định tìm một ly nước. Đôi mắt giăng đầy tia máu, khiến chàng như một con thú đang tìm mồi.

Thoáng chốc, thú tính lại phủ lấp lý trí. Ngay khi chàng như một con dã thú lục tìm nguồn nước khắp phòng, cách một bức vách, thiếu nữ lõa thể khi nãy đang châu mắt vào một lỗ nhỏ theo dõi chàng.

Lúc này nàng ta đã khoác lên người một chiếc áo lụa mỏng và mặc áo lót vào, khi trông thấy dáng vẻ của Bách Lý Hùng Phong liền hé môi nở một nụ cười đắc ý.

Nàng ta khẽ lẩm bẩm :

- Ta xem ngươi chịu đựng được đến bao giờ?

Mặc dù bản thân nàng không chịu sự kích thích mạnh mẽ ấy, song nàng hiểu mê hương của mình có thể khiến người rối loạn thần kinh, nếu tình dục không được phát tiết thì sẽ bị vỡ tung mạch máu mà chết.

Do đó khi nàng trông thấy Bách Lý Hùng Phong bao phen bị khích động dữ dội mà vẫn có thể khắc chế được, trong lòng không khỏi đâm ra bội phục.

Chính vì vậy mà niềm khao khát được Bách Lý Hùng Phong lại càng thêm mãnh liệt hơn.

Ánh mắt xuyên qua lỗ hổng, thấy Bách Lý Hùng Phong đang dùng hai tay bụm dưới bụng, lưng còng xuống trông thật khôi hài, nàng buông tiếng cười khẽ đỏ mặt.

Một cảm giác lâng lâng len nhẹ vào lòng, nàng đưa tay sờ lên đôi má nóng rực, rồi lại sờ lên đôi nhũ hoa nhô cao, định thử xem nhịp đập của con tim phải chăng đã tăng nhanh?

Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cửa, rón rén mở hé ra nhìn vào trong, chỉ thấy Bách Lý Hùng Phong xô ngã cái bàn trang điểm của nàng, rồi lục tìm được một cái lọ màu đỏ tươi.

Vừa nhác thấy chàng toan mở nắp lọ ra, nàng biến sắc mặt, vội hét lên :

- Đừng chạm vào cái lọ ấy!

Bách Lý Hùng Phong giật mình, hai tay dừng lại giữa thinh không, ngơ ngác nhìn Kiều Thiên Bích đang xông vào.

Kiều Thiên Bích đoạt lại cái lọ trong tay Bách Lý Hùng Phong, vừa định cất giấu thì đã bị Bách Lý Hùng Phong ôm chầm.

Chàng hỏi ngớ ngẩn :

- Vì sao nàng lại không cho ta mở nắp lọ ra xem hở?

- Bởi trong đó là thuốc độc cực mạnh, uống vào sẽ toàn thân thối rữa mà chết.

- Ôi! Thật lợi hại vậy ư?

- Thiếp dối gạt chàng làm gì kia chứ?

Kiều Thiên Bích vùng khỏi vòng tay của Bách Lý Hùng Phong, nhẹ nhàng cất chiếc lọ vào ngăn bàn.

Bách Lý Hùng Phong hau háu nhìn vào bộ ngực nhô cao, nằm dưới lớp lụa mỏng và chiếc áo lót màu hồng của nàng, vẫn có thể tưởng tượng được hình dạng của nó.

Kiều Thiên Bích vừa ngoảnh lại tiếp xúc với ánh mắt đăm đăm của chàng, cõi lòng liền rúng động, thẹn thùng ngoảnh mặt đi.

Như lửa cháy thêm dầu, Bách Lý Hùng Phong nắm lấy tay nàng kéo lại gần, thở hào hển nói :

- Nàng sợ ta ư?

Kiều Thiên Bích bối rối nhìn chàng gật đầu. Mặc dù nàng là người đã tạo ra tình trạng này, song khi bước vào thì lại đâm ra sợ hãi, phản ứng ấy chẳng qua chỉ là phản ứng của một xử nữ mà thôi.

Chẳng rõ tình trạng đau khổ hay sung sướng, mặc cho nàng đã tưởng tượng biết bao tốt đẹp nhưng nàng vẫn sợ.

Bách Lý Hùng Phong nở một nụ cười đầy tính chiếm hữu, đoạn cất tiếng cười vang :

- Ha ha! Nàng sợ ta ư?

Kiều Thiên Bích quay phắt lại hỏi :

- Tại sao thiếp lại không thể sợ chứ?

Bách Lý Hùng Phong ngớ người :

- Ta không biết!

Mùi hương trinh thoang thoảng len vào mũi chàng, chàng khẽ gầm gừ, siết chặt Kiều Thiên Bích vào lòng.

Không để cho Kiều Thiên Bích kịp phản kháng, đôi môi nóng rực của chàng đã áp chặt vào Kiều Thiên Bích. Mọi ý thức đều biến mất, đầu óc trống rỗng, chẳng có một chút bóng dáng nào cả, chỉ biết tận hưởng niềm vui sướng của cuộc đời.

Soạt một tiếng, Bách Lý Hùng Phong đã xé toạc chiếc áo lụa, lộ ra tấm lưng trắng ngần và đôi vai tròn trặn...

Kiều Thiên Bích mặt đỏ bừng, buông tiếng cười khúc khích, uốn người rúc đầu vào lòng Bách Lý Hùng Phong.

Có thể nói đó là một sự khêu gợi, cổ họng Bách Lý Hùng Phong phát ra tiếng gầm khe khẽ, khom mình bế nàng lên, như điên cuồng ném nàng lên giường.

Vừa rồi chàng đã phóng ra một chưởng trong cơn cuồng loạn, chiếc giường đã bị nứt đôi, nên thân hình Kiều Thiên Bích vừa rơi xuống, chiếc giường liên sụp đổ ngay, khiến nàng đau đớn đến cơ hồ phát khóc.

Kiều Thiên Bích thét to mộng tiếng, co rúm người không dám nhìn Bách Lý Hùng Phong.

Trong đầu óc nàng, sự việc tiếp diễn hẳn là Bách Lý Hùng Phong điên cuồng nhào tới, xé bỏ những gì còn lại trên người...

Thế là nàng cắn chặt răng, chuẩn bị đón nhận những trận bão táp sắp đến với nàng, nàng nhắm nghiền mắt chờ đợi. Thế nhưng, thật bất ngờ trận bão táp ấy không hề kéo đến.

Nàng len lén mở mắt ra, hé nhìn Bách Lý Hùng Phong. Khi trông thấy chàng đứng trước giường, trố to đôi mắt đỏ ngầu thờ thẫn nhìn mình, nàng bất giác thẹn thùng, vội kéo tấm chăn tơi tả đắp lên người và che luôn cả mặt.

Động tác ấy chẳng mang lại bao nhiêu kích thích cho Bách Lý Hùng Phong, chàng vẫn đứng thừ ra nhìn Kiều Thiên Bích. Bởi đầu óc chàng đã bị tiếng thét vừa rồi nhiễu loạn, trong trí nhớ chàng tựa hồ đã từng nghe thấy tiếng thét tương tự như vậy.

“Ta cũng đã từng nghe thấy tiếng hét như thế ở đâu nhỉ? Nếu không thì đâu có quen thuộc thế này?”

Chàng cố lục trong ký ức, đôi mày kiếm chau chặt, mặt chàng hằn vẻ khổ sở.

Trước mắt chàng đang hiện lên một gian thạch thất bốc lửa, đá vụn tứ tung... một chiếc bàn đá, những pho tượng đá, một vị đạo nhân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Chàng thầm kêu lên:

“Đó là Thiên Cơ Mật Thất, chính là nơi Vũ Văn Mộng đã bị rắn cắn...”.

Tiếng thét của Vũ Văn Mộng lại vang bên tai, chàng đã nhớ mình đã đuổi theo Độc Thần và quay trở lại, trông thấy Vũ Văn Mộng nằm chết dưới gầm bàn đá.

- Mộng muội.

Chàng khẽ cất tiếng gọi tha thiết, song hiển hiện trước mắt chàng lại là một thân hình đang nằm co ro dưới chăn, đang sợ hãi khẽ run rẩy.

Chàng cất tiếng đau xót :

- Ô! Mộng muội đừng sợ.

Chàng khom xuống lật tấm chăn ra, bồng tấm thân mềm mại kia lên, với giọng thương hại nói tiếp :

- Mộng muội có Hùng Phong ca ca đây nè!

Chàng âu yếm vuốt lên mái tóc nàng, chầm chậm giở chăn trên mặt ra, trước mắt chàng là gương mặt thẹn đỏ của Kiều Thiên Bích. Chàng cả kinh thất sắc, toàn thân run rẩy nói :

- Thì ra là nàng.

Phút chốc, trí nhớ của chàng lại trở về, tất cả lại rõ ràng.

Việc nhan sắc của Vũ Văn Mộng bị hủy hoại, chính là một mối ung nhọt lớn nhất của lòng chàng, bởi chàng cho rằng sở dĩ như vậy là vì chàng đã để cho Độc Thần dùng phương pháp dĩ độc công độc, nên mới khiến cho Vũ Văn Mộng phải lãnh lấy hậu quả khủng khiếp ấy, tất cả tội lỗi đều do chàng.

Chính nhờ cái gánh nặng trách nhiệm ấy mà chàng đã thoát ra khỏi được sự tác động của xuân dược đối với thể xác.

Chàng có thể tưởng tượng được phần nào về hình ảnh của mình vừa qua khi thú dục bộc phát, không khỏi tức giận nói :

- Nàng... thật là đê tiện!

Vung tay lên, Kiều Thiên Bích lãnh trọn một cái tát tai nảy lửa. Nàng loạng choạng ngã xuống đất, hiện rõ ra năm lằn dấu ngón tay.

Nàng bàng hoàng ngơ ngác trố to đôi mắt đẫm lệ, đưa tay lên bụm má trái thừ ra nhìn Bách Lý Hùng Phong, không hiểu vì sao lại có sự diễn ra như vậy.

Bách Lý Hùng Phong vô cùng hổ thẹn, đưa tay gãi đầu, lẩm bẩm :

- Ta thật đáng chết! Ta thật đáng chết!

Chàng cơ hồ không dám nhìn tấm thân kiều diễm kia thêm một lần nữa, mặc dù sức thuốc vẫn còn trong người, song chàng đã có thể kháng chế được.

Vết thương của tinh thần có thể khiến cho người ta quên đi niềm vui thú của thể xác. Bách Lý Hùng Phong tựa hồ đã quên đi cơn thèm muốn nhục dục vừa qua, hoặc là chàng đã mất đi tri giác...

Kiều Thiên Bích thắc mắc nhủ thầm:

“Sức mạnh nào đã khiến cho y đè nén được dược tính ghê gớm ấy nhỉ?”

Nàng suy nghĩ mãi nhưng cũng chẳng thể nào hiểu ra được nguyên nhân, mắt cứ chòng chọc nhìn vào mặt Bách Lý Hùng Phong.

Bách Lý Hùng Phong bỗng nhướng mày quát :

- Nàng làm gì nhìn ta dữ vậy?

Chàng nghiến răng tức tối nói tiếp :

- Thật ta muốn giết chết nàng hết sức!

Kiều Thiên Bích thẹn quá hóa giận, vụt đứng bật dậy, nhảy bổ về phía Bách Lý Hùng Phong thét lớn :

- Ngươi hãy giết ta đi, ta chẳng còn muốn sống nữa!

Bách Lý Hùng Phong thấy nàng lao tới như điên cuồng, chẳng có chiêu thức chi cả, như người không biết võ công đánh nhau vậy.

Chàng lách người, trở tay phóng ra một chưởng, nhắm ngực nàng đánh tới. Thế chưởng ấy cực kỳ trầm trọng, nếu đánh trúng chắc chắn Kiều Thiên Bích phải toi mạng.

Thế nhưng, chưởng lực của chàng chưa đến nơi, nhác thấy gương mặt ràn rụa nước mắt và năm ngón tay đỏ lòm trên mặt nàng, lòng chợt cảm thấy không đành, thầm nhủ:

“Ô! Ta hà tất giết chết nàng làm gì?”

Ý nghĩ vừa lướt qua, bàn tay chàng hạ thấp xuống, xoay một vòng nhỏ, giảm bớt sức lực, chộp vào vai trái nàng, thuận theo đà phóng tới, kéo nhẹ ra phía sau.

Kiều Thiên Bích rú lên một tiếng, ngã lăn xuống đất, nhưng thân hình nàng chẳng chút ngưng trệ, vừa chạm đất là tung người dậy ngay, chỉ chưởng nhất tề vung ra tấn công Bách Lý Hùng Phong.

Phen này nàng thi triển tuyệt kỹ của bản thân, liên tục công ra sáu chiêu rất hiểm độc, trong lúc Bách Lý Hùng Phong chẳng chút đề phòng.

Bách Lý Hùng Phong thoái lui hai bước, hai tay bảo vệ vùng ngực, phá giải từng chiêu một, thoáng chốc đã giành lại thế thượng phong.

Bỗng chàng nghiêng người, tả chưởng vung thẳng ra, xâm nhập vào khoảng hở của đối phương, phong tỏa thế tấn công của nàng, trầm giọng quát :

- Kiều Thiên Bích, nàng không chịu dừng tay ư?

Kiều Thiên Bích tóc tai bù xù, hung hãn tung ra một cước :

- Hôm nay giữa ta với ngươi phải một mất một còn, dừng tay chi nữa?

Bách Lý Hùng Phong lách người tránh khỏi, tức giận :

- Nàng buộc ta phải giết chết nàng ư?

Kiều Thiên Bích cười ré lên :

- Ta thà chết còn tốt hơn là sống, ngươi cứ việc giết chết ta đi.

Mặt nàng giàn giụa nước mắt, mình khoác chiếc áo lụa mỏng đã bị Bách Lý Hùng Phong xé rách, chỉ còn mỗi chiếc áo lót che ngực, tay và đùi đều trần trụi trông vô cùng khêu gợi, kèm theo mùi hương quyến rũ lao tới tấn công Bách Lý Hùng Phong.

Bách Lý Hùng Phong nghe lòng dao động, cơ hồ không nỡ hạ thủ sát hại nàng, song nghĩ đến hình ảnh ghê gớm của nàng, lòng chàng lại càng tràn ngập niềm căm hận.

Kiều Thiên Bích dường như thấu hiểu tâm trạng của chàng, liền thay đổi chiến lược, nỗ lực dùng thân thể làm vũ khí tấn công.

Bách Lý Hùng Phong hiểu ra dụng ý của nàng, bèn cười khẩy nhủ thầm:

“Bách Lý Hùng Phong đâu phải kẻ khinh bạc, chút cám dỗ dường ấy chẳng làm gì được ta đâu...”

Chàng nghĩ đến đó thì cảm thấy cơn lửa dục bị mình nén xuống, giờ như bị khơi động, lại bốc lên dữ dội.

- Nguy tai!

Lòng chàng kêu thầm lên, thần trí lại mơ hồ dần. Chàng liên tiếp phóng ra hai chưởng, thở hắt ra một hơi thầm nhủ:

“Nếu trong một tuần trà mà ta không tìm được thuốc giải, ắt sẽ bị chìm đắm trong tình dục nữa, đến như đánh mất sự trong trắng thì ta còn mặt mũi nào làm người nữa?”

Nghĩ đoạn chàng gằn giọng :

- Kiều Thiên Bích, nếu nàng nói ra thuốc giải thì ta sẽ tha cho, bằng không...

Kiều Thiên Bích thản nhiên :

- Ngươi cứ giết ta đi, ta cũng chẳng muốn sống nữa đâu.

- Được rồi!

Bách Lý Hùng Phong lập tức vận khí, dùng tay thay kiếm, thi triển Thiên Cơ thập tứ thần kiếm liên tiếp phát ra hai chiêu. Tức khắc như có bao núi non chập chùng chắn ngay trước mặt hết sức chặt chẽ.

Kiều Thiên Bích vừa lao tới, bỗng thấy Bách Lý Hùng Phong biến mất, trước mắt trùng trùng bóng chưởng, chẳng có chút khoảng hở nào cho nàng tiến bước.

Nàng thoáng ngẩn người, chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì bỗng cảm thấy huyệt Chí Đường tê dại, toàn thân nhũn ra ngã lăn xuống đất.

Bách Lý Hùng Phong nghiến chặt răng, xách Kiều Thiên Bích lên gắt giọng nói :

- Nàng có chịu nói ra thuốc giải hay không?

Kiều Thiên Bích môi thoáng động đậy định nói, nhưng liền nhắm mắt lại không thèm đếm xỉa đến chàng nữa.

Bách Lý Hùng Phong chộp vào bả vai nàng, gằn giọng :

- Nàng không nói, ta bẻ gãy lọi tay nàng cho xem.

Kiều Thiên Bích rùng mình, chầm chậm mở mắt ra :

- Dù cho ngươi có cưỡng bức ta như thế nào, ta cũng không nói đâu.

Bốp! Bách Lý Hùng Phong lại xáng cho nàng một bạt tai, giận dữ quát :

- Nàng còn dám nói vậy nữa không?

Kiều Thiên Bích nước mắt tuôn xối xả, một bên má liền bị sưng húp lên. Nàng nói trong tiếng nấc :

- Ngươi cứ đánh chết ta đi, ta dứt khoát không nói đâu.

Chàng cảm thấy người nóng rực lên, đứng trước người con gái ương ngạnh này, chàng cũng đành vô kế khả thi.

Chàng thầm nhủ:

“Ta chẳng rõ mình có thể kềm chế được bao lâu, nếu ra khỏi đây ngay bây giờ dược tính có thể phát tác bất cứ lúc nào, ta há không bằng được cầm thú ư?”

Nỗi phân vân khiến chàng quên đi Kiều Thiên Bích đang bị chàng nắm chặt bả vai.

Nàng mở đôi mắt đẫm lệ nhìn vào gương mặt anh tuấn kia, trong lòng niềm yêu nỗi hận hòa lẫn vào nhau, chẳng rõ là mùi vị gì.

“Tại sao ta lại yêu chàng thế này, chả lẽ vì chàng tuấn tú ư? Hay là chàng có một phong thái làm xao xuyến lòng người?”

Nàng rất lấy làm lạ, với tấm thân nhan sắc kiều diễm của mình thế này, mà không thể khiến chàng động tâm được, mà em gái mình đen đúa là thế song lại khiến chàng quan tâm đến.

Nàng vốn là một người con gái có tình cảm mãnh liệt, xưa nay vẫn cho mình hơn hẳn Kiều Thiên Y về mọi mặt, bây giờ lại không giành được tình yêu của Bách Lý Hùng Phong, khiến lòng ghen tuông của nàng bừng lên dữ dội.

“Nếu ta không được chàng yêu, thì ta cũng không để cho bất cứ ai chiếm hữu được chàng”.

Bách Lý Hùng Phong toàn thân nóng rực, mỗi lỗ chân lông đều như muốn bốc lửa, mọi tư duy trong đầu tan chảy dần, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất tồn tại.

Chàng bỗng giật mình nói :

- Kiều Thiên Bích, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, hãy nói thuốc giải ở đâu mau lên.

Kiều Thiên Bích trố to mắt thẫn thờ nhìn chàng không đáp.

Ánh mắt Bách Lý Hùng Phong rực lên, đầy vẻ đau khổ bởi sự giãy giụa của tình dục, chàng buông tiếng cười gằn :

- Nàng quả thực không chịu nói ư?

Kiều Thiên Bích vẫn hậm hực lặng thinh nhìn chàng.

Bách Lý Hùng Phong không dằn được nữa, hai tay vận sức, lập tức bẻ lọi cánh tay phải của Kiều Thiên Bích. Nàng rùng mình, đau thấu tim gan, không nén được bật ra một tiếng rên.

Bách Lý Hùng Phong thở mạnh hai hơi, run giọng nói :

- Chẳng phải ta nhất định làm như vậy, nhưng ta không thể để rơi vào cạm bẫy của nàng.

Kiều Thiên Bích cười khẩy :

- Ngươi không thoát được đâu, dù thế nào cũng không thoát được đâu.

Giọng nói của nàng đầy quả quyết, rắn rỏi. Bách Lý Hùng Phong gầm to, lại tức tối đánh cho nàng một tát tai nữa :

- Dù gian nan đến mấy ta cũng thoát ra được tất, nàng chớ đánh giá sai lầm về ta!

Kiều Thiên Bích hộc ra một bụm máu tươi, gằn giọng :

- Thú thật với ngươi, nhang của ta đốt chính là Ỷ Mộng Tỏa Hồn Hương, nếu không được giao hợp thì tất sẽ bị vỡ đứt huyết mạch toàn thân mà chết.

- Nàng thật là vô sỉ!

Bách Lý Hùng Phong nhổ toẹt một bãi nước miếng vào giữa mặt của Kiều Thiên Bích.

Kiều Thiên Bích ương bướng cố nén nỗi bực nhục ấy, nói tiếp :

- Mặc cho ngươi sỉ nhục ta như thế nào rồi cũng phải quỳ mọp dưới chân ta thôi, bởi không ai chống lại được...

- Hứ!

Bách Lý Hùng Phong bẻ lọi cánh tay trái của nàng, gằn giọng :

- Nàng muốn ta đầu hàng thì ta phải hành hạ nàng!

Kiều Thiên Bích hai cánh tay đều bị bẻ lọi, đau đến độ trán đẫm mồ hôi và không ngớt run rẩy, song nàng vẫn quật cường dằn nén.

Bách Lý Hùng Phong đau khổ cắn mạnh vào môi, xô mạnh nàng xuống đất, không thèm hỏi về thuốc giải nữa.

Chàng phải nhân lúc dược tính chưa phát tác lần thứ hai mà rời khỏi nơi này, rời khỏi sự cám dỗ ghê gớm này.

“Thay vì giết chết lương tâm mà sống một cách nhục nhã, chi bằng giết chết thân xác này thì hãy còn hơn”.

Ý định ấy nảy sinh trong lòng, chàng kéo ngăn bàn ra lấy một chiếc lọ đỏ có chứa chất độc dược cất vào lòng. Đoạn đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm lối ra. Song ngoài một cánh cửa thông ra ngoài phòng tắm, không còn cánh cửa nào khác nữa.

Chàng nóng ruột gõ vào bốn vách tường, hy vọng tìm ra cơ quan mở cửa ngầm, song bốn bức vách đều rất kiên cố, chẳng có chút âm thanh trống rỗng nào cả.

Kiều Thiên Bích cất giọng chế nhạo :

- Ngươi không tìm ra lối ra đâu!

Bách Lý Hùng Phong điên tiết :

- Hãy câm cái miệng thối của nàng lại đi.

Chàng siết chặt nắm đấm gằn giọng :

- Nếu ta không tìm được lối ra, ta sẽ đấm vỡ vách tường.

Nói đoạn chàng chầm chậm chắp song chưởng vào nhau, toan thi triển Đại Ban Nhược chân khí do Không Không đại sư đã truyền thụ.

Kiều Thiên Bích cười khẩy :

- Ta chưa từng thấy ai ngu ngốc nhu ngươi, ngươi tưởng phá vỡ bức tường này là có thể thoát ra được ư? Hứ, kế tiếp hãy còn mười mấy bức tường nữa, ngươi cũng định phá vỡ hết ư?

Bách Lý Hùng Phong kiên quyết :

- Đúng vậy!

Kiều Thiên Bích bĩu môi :

- Hiện thời độc tính của ngươi chưa phát là chỉ vì ngươi đã dùng chân khí nén xuống, nếu vận chân khí để phá tường, chân khí sẽ bị dao động, dược tính tức khắc phát tác, bấy giờ ngươi làm sao ra khỏi đây chứ?

Bách Lý Hùng Phong lạnh lùng thản nhiên :

- Đa tạ nàng đã lo cho ta, nhưng...

Chàng chợt im bặt, ngạc nhiên nhìn Kiều Thiên Bích, không hiểu nàng đã bị mình đánh đấm thậm tệ, vì sao vẫn quan tâm đến mình thế này?

Chàng hất mạnh đầu, bận tâm làm gì cho mệt! Hãy lo thoát khỏi nơi đây là hơn.

Đoạn ngưng tụ chân khí, song chưởng từ từ đưa ra. Chỉ nghe một tiếng bùng long trời lở đất, cát đá bay mù mịt...

Lát sau đã thấy vách tường thủng một lỗ to tướng, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài chiếu vào cùng với làn gió lành lạnh.

Kiều Thiên Bích há hốc miệng sửng sốt, nàng không thể ngờ được Bách Lý Hùng Phong lại có nội lực thâm hậu đến mức độ ấy.

Bách Lý Hùng Phong chẳng thèm ngó ngàng đến Kiều Thiên Bích, tung người vọt ra ngoài, phi thân đi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.