Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 35: Phược nhà giàu




CHƯƠNG 35

Phược nhà giàu: Mang balo sau vai và chuyện tình cảm

[Gió nha, sao lại có gió?? Phòng mình có lắp mái trần sao?? Vừa có sửa chữa gì sao?? Nhưng cái thể loại gió gì mà tạt thẳng vào mặt như vầy?? Ai đó để quạt gió trước mặt tôi sao?? Ôn thần nào thế hả?? Lạnh nữa, sao lại lạnh như vậy?? Mình trở về với cái bệnh viên tâm thần kia rồi sao?? Sao vừa có cảm giác vừa mát vừa lạnh y như bị treo lên cây như vầy?? Máu....]

Nghĩ tới đây, nữ nhân liền giật mình mà mở mắt rồi sau đó nhanh chóng nhắm mắt, tay cũng che lại, lăn qua lăn lại trên thảm

Mặt trời hừng đông bắt đầu ló dạng tỏa ra từng tia nắng ban mai len lỏi vào màn đêm lạnh giá kia. Cảnh tượng ấy rất đẹp, rất hùng vĩ, rất ấm áp. vậy mà người kia vừa mở mắt ra liền lấy tay che mắt, ngã lăn ra tấm bạt đã được trải ra.

(Cuối cùng cô ta cũng đã quay trở lại,con người thích phá cảnh phá tình này. À dù sao thì cũng đừng hy vọng tôi sẽ xài tên của cô ta )

A, xin lỗi, cô ta là chưa kịp ngã lăn mà thôi. Tôi chỉ ghi cho thành câu thành văn cho đẹp chứ nữ nhân kia chưa kịp chạm bạt thì đã được nam nhân bên cạnh ôm kéo trở lại vào lòng, đeo mắt kính vào cho người trong lòng.

Chỉ là nữ chính vẫn nhất quyết nhắm lại đôi mắt cay xè của mình, giơ tay che luôn cả mắt kính, chẳng thèm đoái hoài đến cảnh đẹp hiếm thấy đối với người giàu trước mặt cùng tấm phản ấm áp sau lưng.

“Sao tôi lại ở đây?? Ai đó làm ơn rinh tôi lại về nhà đi”

Nam nhân nắm lấy hai tay nữ nhân, xoa xoa nó, hướng đến gần tai của nữ nhân trong lòng, mỉm cười_“Thật sự muốn về nhà sao??”

Nữ chính ngay lập tức quay đầu về hướng giọng nói ngay bên cạnh mình, chau mày, nheo mắt cố gắng nhìn gương mặt nam tính của nam nhân bên cạnh_”Em vừa mới bị ba đánh đấy, xem xem còn đỏ không??”

Nam nhân lấy tay sờ má nữ nhân_”Đau không”

“Rát”

“Vậy còn đỏ”

“...”_nữ nhân có chút mệt mỏi nhìn lên gương mặt của nam nhân, lại nheo mắt nhìn lên bầu trời buổi sáng_”Chỗ nào đây?? Sao lại bần cùng đến mức phải trải bạc mà ngồi thế này??”

“Đi phược”

Nữ nhân tròn mắt nhìn lên nam nhân nhà mình_”Này, em đang bị phạt, chạy ra ngoài như vầy thì sẽ rắc rối lắm đó”

Nam nhân bới lên tóc mái của nữ nhân, nhẹ nhàng hôn nhẹ trán người trong lòng_”U Minh nhắn tin, đã đi từ sáng sớm rồi, cũng không có nhắc tới em”

Nói đến đây, bất chợt nữ nhân xoay người, quỳ lên thảm, hai tay nắm chặt lấy áo của nam nhân trừng mắt_”Bà ta dám thách thức em, còn đem con Thanh ra dọa, giết được không?”

Nam nhân một tay che mắt người trước mặt, một tay ôm ngang hông, thở dài, tựa cằm lên vai nữ nhân, bình thản nói_”Nghĩ ngơi”

Nữ chính thở dài, tiến đến ôm nam nhân, mày chau thật chặt_”Em cho bà ta cơ hội để có một tuổi già tốt đẹp, để có thể có được vui vẻ. Nhưng bà ta không muốn, dẫn về thêm một tên nhóc con bảo là hôn phu tương lai của em gái. Bà ta còn sai người đến đón nó về. Tại sao?? Tại sao lại đến bước này?? Chỉ cần bà ta thả lỏng thì em cũng sẽ mặc kệ mà?? Không phải đôi bên cũng đều có lợi sao?? Không phải đó là nguyên tắc sao??”

Nam nhân thoải mái ôm người kia vào lòng_”Vốn đã không cân bằng”

“Tại sao không giết bà ta?? Em đã lật bài ngửa. Trên bàn vẫn còn bài sao? Những lá bài khác sẽ còn công dụng sao??”

“Ba mẹ sẽ không vui”

“Chỉ cần làm kín thì sẽ không biết đâu”

“Không được”

“Thật sự không được?”

“Không được”

Nữ nhân vươn tay ôm đầu, gục vào lòng người trước mặt, chán nản tự hỏi_”Thật rắc rối, thật mệt mỏi. Về sau sẽ phải làm gì tiếp?? Bà ta sẽ làm ra thứ gì tiếp?? Sẽ còn phải đề phòng đến bao lâu?? Sao vẫn chưa cảm thấy nhẹ lòng bất cứ lúc nào vậy?? Sao cứ phải sống như vậy?? Có phải không bà ta chết thì sẽ hết??”

“Không”

“Cũng đúng. Không nên bi quan như vậy. Được rồi, xem như lần này ra ngoài đổi gió vậy”_nữ nhân vui vẻ nhìn lên nam nhân, ngây thơ hỏi_”Vậy định đi đâu??”

“Đi phược”

“Này, hỏi thiệt, anh biết đi phược là sao không??”

Nam nhân nhìn nữ nhân nhà mình một cách rất chăm chú. Nữ chính cũng nhìn anh, sau đó nhếch môi cười_”Nhìn là biết anh không biết đi phược là gì chứ gì!. Đi phược chính là thể loại không tiền, không xăng, không điện, không mạng, tự lực cánh sinh, thưởng ngoạn phong cảnh”

Nam chính nghe xong liền chau mày còn nữ chính thì vui vẻ ra mặt_”Sao nào? Chán lắm đúng không! Đổi địa điểm và cách thức du lịch đi”

“Thì ra đây là cách thức cậu dụ dỗ chồng sắp cưới của mình sao??”_Minh Quỳnh, cô bạn giáo viên tâm lý từ đâu đó đi lên cùng tên người yêu học sinh bên cạnh, vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn nữ nhân

“Tới rồi à! Nãy giờ cậu không ở đây, nếu ở đây thì đã chứng kiến được một màn tình cảm mặn nồng của họ rồi”_giọng nói này phát ra ở phía trên, ngay lập tức nữ nhân ngước lên nhìn liền thấy được cô bạn bác sĩ Hiểu Mai của mình ngối vắt vẻo trên cây cùng anh xã rất vui vẻ hạ mắt khinh thường nhìn nữ chính

Nữ chính biểu tình mang đầy sát khí quay lại nhìn nam chính_”Phược hội đồng à??”

“Ừ”

“Anh lập mưu??”

“Là đồng lòng”

Nữ chính mím môi nhìn lên nam nhân nhà mình, sau đó đứng lên, phủi quần áo, đi đến một góc của tấm bạt, ngồi bó gối, ngẩng mặt nhìn trời_“Gia đình chống ta, bạn bè đạp ta, thế giới cũng quay lưng lại với ta. Hời, biết làm gì đây?? Tôi phải làm gì đây!!”

Nam chính tới, cúi người, nắm tay nữ nhân lên như muốn vực dậy con người chán nản trước mặt mình, mỉm cười_”Thư giản”

Nữ nhân chớp mắt nhìn anh, bĩu môi_”Đi phược sẽ không vui”

“Em có thể thử”

“Sẽ mệt lắm đó”

“Vui là được”

Nữ nhân thở dài, nghiêng người ngã tự do vào lòng nam nhân_”Mệt chết được. Chắc có lẽ nên nghĩ ngơi một chút”

Nam nhân mỉm cười, kéo áo khoát bọc lại người vào trong lòng, cúi đầu nhìn đỉnh đầu với mớ tóc mềm mềm, bồng bềnh rối đôi chút kia. Rồi bất chợt, nữ nhân ngẩng đầu lên nhìn anh_”Làm sao chở ra được?? Bằng cách nào ngồi xe?? Ở đây rồi xe đâu?? Hiện tại đang ở đâu??”

“Ba nữa đêm gọi đến, mẹ ra mở cửa sổ hộ. Cột em lại sau lưng bằng đai, xe ở chân núi, cõng em lên đây”

“Không mệt sao??”

“Mệt”

“Ơ...”_Nữ nhân đang cảm giác lâng lâng trong lòng nhưng vừa nghe đến từ kia liền mặt không cảm xúc, tháo kính ra nheo mắt nguy hiểm nhìn nam nhân rồi sau đó bởi vì không chịu nổi cái chói chang của mặt trời nên nhanh chóng mặt lạnh đeo lại kính_“...”

Nam nhân vẻ mặt cưng chiều nhìn người trong lòng thông qua cặp mắt kính, nữ nhân nhìn một hồi đâm quạo, giơ tay đẩy kính, nhếch môi nói_”Được rồi, xem như đại gia đây vì sự vui vẻ mai sau mà không chấp vặt đồng chí nhà anh. Sau này sẽ bắt anh cõng, mỏi ngày đều phải cõng”

“Vậy lát cõng xuống núi, được không??”

“Không phải bảo lưng đàn ông rất quan trọng sao??”

“Rất quan trọng”

“Thế vẫn cõng à??”

“Em không muốn??”

“Đương nhiên muốn!! Nhưng mà anh bảo mệt”

(Cô nãi nãi, thôi thì đồng ý cho rồi, múa làm gì lắm thế hả??!)

“Đương nhiên sẽ mệt, việc gì cũng vậy”

Nữ nhân nghe được liền khó chịu ra mặt, vùng vằng thoát ra_“Được rồi, nhớ lời anh nói đó”_sau đó quay lưng, vươn tay, hét lớn_”Trời ơi!! Không mạng, không xăng, không tiền!! Sống làm sao!!! Tôi muốn về nhà!!! Cái thể loại đi chơi gì mà phải nhìn túi tiền, thùng xăng áo gió hả chời!!”

“Nè, thôi ca cẩm đi. Cậu chưa từng thử thì làm sao biết được nó thú vị rồi còn vui vẻ cỡ nào!!”_Hiểu Mai từ lúc nào và bằng cách nào đó đã trở lại mặt đất, khoang tay đứng cạnh nữ chính, mặt nhìn vào mặt trời thông qua cặp kính vừa được anh xã đeo vào một cách tự tin

Nữ nhân lạnh lùng quay sang cô bạn của mình_”Này tiểu thư họ Hiểu! Thế cô đã phược lần nào chưa??”

Hiểu Mai nhếch môi, đẩy kính_”Có nghe qua”

Nữ nhân cũng bắt chước cô bạn, khoanh tay lại nhưng lại là vẻ mặt ngông nghênh vô cùng_”Tiểu thư à, có biết hay không tình cảnh mình ăn muối rất mặn rồi không để cho người khác biết mà nói nó ngon để rồi có người thử như mình không??”

Hiểu Mai cũng rất bình tĩnh đối mặt với nữ chính_”Thế Dương tiểu thư, cô hiểu phược bằng cách nào??”

Nữ nhân nhếch môi, đẩy kính_”Chị đây họ Lý!!!”

Lời này vừa nói ra liền nhận được ánh mắt kì thị, né tránh của cô bạn. Hiểu Mai nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nhìn chằm chằm nữ nhân nhà mình kia, e ngại hỏi_”Hai ngươi...đăng kí kết hôn luôn rồi à??”

“....”

Không cần nam nhân sau lưng lên tiếng, nữ chính sáng sớm liền tình trạng máu huyết lưu thông mạnh mẽ bất ngờ và đầy tự tin_“Cần gì tờ đó! Xem đi, bị mẹ đẩy ra khỏi nhà vào tay nam nhân dưới sự đồng ý của ba thế này thì không phải là quăng con rồi sao. Vả lại vốn từ lâu đã là họ Lý cho nên mới không làm gia chủ nữa, cũng thu tay không múa nữa, không thấy sao?? Chị họ Lý cưng ơi!!”

Cô bạn nhìn nữ nhân rồi bụm miệng quay đi cười, nữ chính lại khó hiểu nhìn cô rồi chợt rùng mình nghe tiếng thì thầm bên tay_“Thì ra là vậy”

Cô nhanh chóng quay lại đối mặt với nam nhân nhà mình, rất hồn nhiên hỏi_”Anh không biết à??”

“....”

“Thậm chí anh cũng không biết em từng bị mẹ anh lừa em là họ Lý khi còn nhỏ mất mấy năm luôn sao??”

“...”

“Sao lại yên lặng?? Anh không thích sao??”

“...”

Nam nhân trước mặt vẫn một bộ mặt không có tí thay đổi hay chau mày, cũng không cười khiến cho nữ nhân có chút khó chịu, không khỏi lạnh nhạt nhún vai, xoay người_“Thì ra là vậy. Kệ, Lý hay Dương đều không quan trọng”

Hiểu Mai nhướn mày, gác tay lên vai của bạn mình_“Vậy hiện tại cậu làm họ gì??”

“Nhỏ này, không phải bảo chị họ Lý sao!! Thật sự họ Lý đó. Sau vụ giả chết thì hai bà cùng nhau đi làm giấy tờ lại cho tớ, quăng luôn họ Lý vào. Tên cũng đổi cho nên căn bản tớ cũng chẳng còn là Dương hay Lý Minh Thùy gì gì đó nữa”_nói đến đây, nữ chính liền bày ra vẻ mặt dửng dưng, nhún vai vô cùng thơ ơ

“Vậy cậu nói rốt cục là lý do nào??”_Minh Quỳnh từ nãy giờ yên lặng cũng chơi trò từ sau lưng nói vọng lên khiến cả hai người bọn họ được một phen giật mình quay lại nhìn thì thấy cô bạn đang ngồi trên thảm ăn bánh kẹp ngon lành

Nữ chính thở dài, đảo chân tới ngồi cạnh cô bạn, lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh để Hiểu Mai ngồi vào_“Xem, anh ta không đồng ý với lý do một, tớ phải có phương án hai. Làm gì cũng phải chừa cho mình đường sống. Mà cả hai vốn là sự thật nên cũng chả sao, thiếu gì người họ Lý”

“Sao có cảm giác giống như đang cãi nhau ấy nhỉ??”_Minh Quỳnh nghiên đầu, chậm rãi cắn miếng tiếp theo

“Chứ gì nữa, lẫy rồi”_Hiểu Mai cũng chen vào

“Chắc thế”_nói xong lại thở dài, nằm dài ra thảm, vươn tay bứt lên ngọn cỏ bỏ lên áo quần của Hiểu Mai, không kiềm được vẫn là nhìn qua nam nhân nhà mình thì lại thấy hắn ta đang cùng anh xã của Hiểu Mai xoay lưng nói gì đó. Nữ nhân chán nản nói_”Nói ra thì từ đó tới giờ toàn bị người thân lừa, bị lừa đến ngu người rồi”

“Tiểu biểu??”

“Nhiều lắm”

“Vậy chứng tỏ là tại cậu ngốc”

“...”

“Chị Thùy”

Nữ nhân được gọi liền quay lại, chống tay ngồi dậy, nhướn mày, hất nhẹ mặt nhìn cậu nhóc học sinh ngồi cạnh Minh Quỳnh kia_”Chị có quen tên mafia họ Trương ở Đức đúng không??”

“Không”

“Hôm trước...”

“Nè, khi người ta đã không muốn nói thì một là có ấn tượng xấu hoặc không muốn nhắc đến người, sự việc đó hoặc hai là không muốn cậu cướp mối làm ăn và tôi lại thuộc về loại không muốn nhắc”

“Sao vậy? Hắn làm gì cậu sao?”_Minh Quỳnh rất ngây thơ cắn một góc táo rồi lại bị cậu nhóc bên cạnh giật đi

“Không làm gì cả, chỉ là không muốn dính líu. Thời đại này muốn sống trong sạch thì cũng thật khó. Chán chết. Nhìn qua nhìn lại xem, toàn quen người của xã hội đen, này cũng hay quá đi”

Hiểu Mai nhướn mày, huých nhẹ vai nữ nhân, mỉm cười_“Đang mỉa mai hả??”

“Cậu nghĩ tớ ngu ngốc đến nổi tự mỉa mình sao??”

“Không phải lúc nào cũng tự mắng mình ngốc sao??”

“Làm gì có, chị đây luôn tự tin nhé”

“Thế nãy giờ ai than??”

“Có than à??”

“Có”

“Vậy là tại cậu suy nghĩ tiêu cực nên những lời hiển nhiên của tớ cũng khiến cậu nghe ra thành tiếng than. Bạn à, sống vui vẻ một chút dùm đi”

“Này đáng lẽ cậu nên tự nhắc mình, đừng nghĩ tiêu cực, sống vui một chút”

“Giữa cái sự thật và cái suy nghĩ là xa đến mù mắt đấy!!”

“Đấy, than rồi đấy, từ ngữ của cậu quá mức tiêu cực rồi”

“Cậu mới là người nên chú tâm vào ngữ pháp và ý nghĩa thâm sâu đằng sau từng lời tớ nói mới phải chứ!!”

“Hừ, nói ra sao thì hiểu như vậy. Sao có thể ép người khác hiểu theo cách cậu hiểu chứ!!”

“....”

“Sao vậy, thua rồi sao??”

“...”

“Hể, giận à??”

“Nhìn tôi giống giận à??”

“Sao lại giở giọng nghiêm túc ra?? Thật sự giận sao?? Tớ nói đùa thôi mà”

Nữ nhân nhìn Hiểu Mai đang cố dỗ ngọt mình, nhún vai, vẻ mặt cực kì thờ ơ_”Bởi vì bị nói trúng nên cảm thấy khó chịu. Hiện tại là vậy”

“...”_Hiểu Mai nhìn bạn mình, bất chợt cũng yên lặng không biết nói gì thêm.

Đang lúc không khí chìm vào yên lặng thì lại có một giọng nói vang lên_”Tôi đặt thứ cô cậu gần bờ suối ở đúng chỗ đó rồi, cần gì thì cứ gọi nhé”

“Cảm ơn bác”_anh xã của Hiểu Mai mỉm cười rất thân thiện với bác trai, sau đó lại vui vẻ quay lại nhìn ba nữ nhân cùng một thằng nhóc đang ngồi trên thảm bọn họ_”Đi câu cá thôi”

Cứ như vậy một đoàn người kéo nhau xuống núi. Nam nhân cũng không cõng nữ nhân của mình như lời đã nói, cứ như vậy dẫn đầu, song song cùng anh xã của Hiểu Mai và im lặng nghe anh ta nói chuyện. Nữ nhân thì bình thản cho tay vào túi quần hết nhìn trái rồi lại nhìn phải xem phong cảnh xung quanh, đôi lúc lơ đà mà ngẩng đầu nhìn trời cao. Còn Hiểu Mai bên cạnh thì lại rất vui vẻ, vừa đi còn vừa ngâm nhỏ giai điệu nào đó, tay đánh đưa trước sau trông cứ như một thiếu nữ vừa được thả ra khỏi nhà vậy. Nam chính không phải vô tâm cũng không phải quên lời người kia nói. Anh ta có đôi lúc cũng đi chậm lại để được đi song song với nữ nhân của mình nhưng là nữ chính cuối cùng cũng vì sĩ diện cùng trí thông minh của bản thân cho nên vừa thấy người phía trước đi chậm thì bản thân cũng vậy, cố giữ một khoảng xa xa nhau.

Sau một lúc anh chậm tôi cũng câu giờ thì liền biến thành một mình nữ nhân đi cuối cùng, thờ ơ nhìn cặp đôi nữ lớn hơn nam cứ chọc vui nhau miết suốt đường đi mà không khỏi thở dài_[Tôi mệt, Tôi muốn về nhà, tôi muốn ngủ, tôi không muốn xem mấy người diễn phim Hàn miễn phí]

Đoàn người xuống hẳn chân núi, chậm rãi đi trên bãi đá dẫn ra con suối kia. Lúc ra khỏi góc khuất, tầm mắt cũng được giải thoát thì nữ nhân không khỏi tròn mắt_[Này không phải sông sao?? Chỗ nào gọi nó là suối vậy??]

Một đoạn sông mở ra trước mắt bọn họ. Mạch nước gần bờ trong vắt và có cá nhỏ thậm chí nữ nhân đã nghĩ tới việc bản thân sẽ kéo lên ống quân mà đi chân trần ra ngoài đó thì sẽ tuyệt đến bao nhiêu. Vừa nghe anh xã Hiểu Mai hô lên_”Tới nơi, mọi người chọn dụng cụ đi”

Thì rất nhanh, nữ chính liền bước ngang, đi tới nhìn vào mớ dụng cụ được chuẩn cho một chuyến đi câu hoành tráng đã được chuẩn bị sẵn kia để tìm kiếm thứ mình cần. Sau khi xác định được vật thể sẽ mang đi, nữ chính liền rất thoải mái mặc kệ mọi người làm gì, nói gì, bản thân thì cởi giầy, tháo vớ, xăn lên ống quần rồi ì ạch chạy tới lấy cho mình một cái vợt và một chiếc ghế vải xếp, lăn tăn chạy ra ngoài sông, tìm chỗ bản thân ưng ý nhất, bắt ghế ngồi vào, chân thả vào dòng nước mùa xuân, đeo kính, tay chắp lại vào nhau để trên bụng, rất thư thả nghĩ ngơi.

Cứ như vậy, bên kia thì Hiểu Mai vui vẻ được anh xã chỉ cho cách câu cá, kéo dây. Minh Quỳnh lại tình nguyện xem cậu nhóc nhà mình trổ tài và đứng một bên khen lấy khen để khiến đứa nhỏ thích đến cười như nở hoa. Bản thân nữ nhân thì khẽ lắc lư đầu, trề môi khi nghĩ đến sở thích câu cá này của nam nhân nhà mình mà tự chắc chắn rằng anh ta sẽ tự câu mà chẳng cần ai bên cạnh.

Qủa thật là như vậy. Nam nhân một bên câu cá, một bên lâu lâu lại nhìn qua nữ nhân nhà mình đang thoải mái thả chân vào trong nước, miệng không kiềm được vẫn là khẽ cong lên vì sự vui vẻ của người kia.

Xem ra cũng là một cảnh đi chơi hạnh phúc đi.( Nhưng mà hình như có gì đó sai sai thì phải. Tôi thấy cái này nó không phải phược đâu. Nó giống đi chơi có đầu tư hơn thì phải!!)

Được một lúc sau thì bên cạnh nữ chính lại bắt thêm hai chiếc ghế xếp và hai cặp chân trần nữa cũng cùng thả vào nước. Hai người kia vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì nữ chính liền chuyển sang đứng, tháo mắt kính để lại trên ghế, bắt đầu đi qua đi lại cùng cái vợt trong tay, chăm chăm nhìn xuống mặt sông như đang tìm kiếm gì đó, chân lâu lâu lại thích thú đá nhẹ nước lên như một đứa nhỏ.

“Này cậu nói xem, sao thấy chả giống phược gì cả!”_Hiểu Mai ngồi đó, chân không khỏi thích thú mà đá đá nước lên

Nữ nhân nhìn cô bạn nhà mình rồi lại nhìn qua Minh Quỳnh ngây thơ suốt ngày bị nhốt trong nhà kia, bày ra vẻ mặt thông cảm vô cùng_”Này căn bản không phải phược”

“Tớ thấy như vầy tốt mà”_Minh Quỳnh rất vui vẻ cầm lấy vợt nhỏ đẩy qua đẩy lại trong làn nước

“Tốt?”_nữ chính bỗng nhiên băng khoăng mà ngẩng mặt nhìn trời, sau đó lại nhún vai_”Không biết tối nay ngủ bằng cái gì thôi”

“Là sao??”

“Thường thì tự dựng lều, bạt, trại hoặc lại tự mỗi người có một túi ngủ, hoặc là có loại võng có sẵn màng che, cứ như vậy mà hoà mình với thiên nhiên đó”

“Lạnh lắm đó”_Minh Quỳnh liền bày ra vẻ mặt lo lắng

“Ai biết, làm mà không nghĩ thì chịu thôi”

Hiểu Mai bị chọc trúng chỗ đau liền lên tiếng_ “Cậu không sợ đổ bệnh à??”

“Sợ thì cậu nghĩ tớ ra đây ngâm chân vào nước lạnh thế này à??”

“Này là nước mát”

“Ờ, mát”

“Này, tớ thật sự thắc mắc. Cậu nói là đã thay họ đổi tên, người ngoài cũng không biết mặt cậu. Nhưng là cậu được mang từ trong nhà chính ra. Vậy tức là người nhà đều biết cậu còn sống, thậm chí là cả dòng họ. Họ chấp nhận giữ bí mật cho cậu sao??”_Minh Quỳnh vốn là một cô gái bình thường, do xui xẻo mà tình cờ quen được nữ chính của chúng ta rồi sau đó lại có một người yêu sắp là mafia nên cô nhỏ vẫn là thắc mắc rất nhiều về bộ mặt khác của xã hội, cứ nghĩ ra là liền hỏi

Nữ nhân vẫn cúi người tìm kiếm cũng không nhìn bạn mình, bình thản_”Phải giữ bí mật thôi. Nếu công khai tớ còn sống thì họ sẽ chẳng có lợi lộc gì mà còn bởi vì không theo ý tớ mà chịu tổn thất thì sao. Phải nói tớ chấp nhận ẩn mình thì mới chính là điều họ mong muốn nhất nên phải đồng ý thôi. Thậm chí còn nhiệt tình đến đáng sợ là đằng khác”

“Người nhà giàu không xấu nhỉ??”

“...”_nữ nhân cùng Hiểu Mai có chút khó nói mà nhìn cô bạn Minh Quỳnh của mình, rồi lại nhìn nhau, bất giác đồng thanh_”Chắc thế”_và rồi lại cùng nhau bật cười

Sau đó cả ba cùng hì hục cầm vợt chạy đi bắt cá, thấy hòn đá nào lạ thì liền cầm lên xem rồi tụm lại bàn tán gì đó. Còn hội bên kia thì hai người, một người giơ điện thoại, một người xoè máy ảnh của mình ra chụp khí thế vợ, người yêu nhà mìnhvà cũng chỉ có nam nhân là vẫn bình thản câu và quan sát nữ nhân nhà mình.

(Vợ có, chồng có. Bạn trai có, bạn gái có và cả hai đều là cặp của nhau. Thế mà hai nhân loại vai chính kia lại rơi vào tình trạng thái “buê đuê” ở giữa mới ghê, chả đâu ra đâu. Thịt không ra thịt, mỡ chả thấy mỡ)

Dĩ nhiên cá thì chẳng bắt được nhưng bù lại thì được cái áo quần cả ba đều thấm ướt. Chơi chán chê mới nhớ đến đã để quên ba nam nhân bên kia. Nhìn lại thì đã thấy nhóm củi, đốt lữa, xiên cá và nướng thì hai cô bạn liền vui vẻ chạy tới hỏi han và cũng chỉ có nữ nhân là chau mày, cảm thấy có thứ gì đó không ổn cho lắm với tình hình này.

Nhưng sau đó cô ta liền mặt kệ, cầm vợt bỏ lại chỗ củ cùng ghế xếp, bản thân lần này ngoan ngoãn ngồi cạnh, nhận lấy con cá nam nhân đưa qua, tự mình bắt đầu chậm chạp ăn.

Ăn xong thì lại được hai nam nhân kia dẫn đường, lên đến nơi thì nữ chính nghệch mặt ra trong khi hai cô bạn bên cạnh thì lại vui vẻ ra mặt tự chọn cho mình một căn nhà di động và sau đó thích thú khám phá thứ lần đầu tiên họ thật sự thấy và sắp được vào ở kia, lại nhìn quanh một lượt xem có người cũng cùng mình cắm trại không. Nhưng sau đó lại tiếp tục diễn mặc nghệch ra.

[Thuê toàn khu sao?? Toàn khu luôn sao?? Đi phược là vầy hả?]

Vươn tay kéo tay áo nam nhân bên cạnh_“Này là phược sao??”

Anh hài lòng với biểu hiện ngạc nhiên của người bên cạnh, bình thản cho tay vào túi quần_“Không, ngày mai mới bắt đầu”

“....”

[Này rõ ràng là khu du lịch mà!!! Thậm chí còn là khu du lịch đắt tiền!!! Sao không đi đến chỗ nào tiện nghi đầy đủ đi hả?? Đến cái nơi rừng rú, cây lá, chim chóc làm quái gì hả??]

Tối đến, có một người lén lút mượn điện thoại của bạn mình, âm thầm thực hiện một cuộc gọi

<Xin chào>_giọng nói rất vui vẻ

"Mẹ!!"

<A, đã tới nơi chưa?? Có mệt không?? Chơi có vui không?? Ăn uống gì chưa?? Đừng để bị cảm đấy>

"Mẹ!!"_giọng có chút nức nở

<Sao vậy con gái>_rất lo lắng

"Sao con lại có cảm giác bị bỏ rơi??"

<Nghĩ nhiều, con nghĩ nhiều rồi, không có đâu>

"Bỗng nhiên con nghĩ, thật sự không hiểu nhau chút nào"

<Con gái, đã hai mươi lăm năm. Rất rõ ràng là đằng khác>

"Vậy là do con không hiểu??"

<Con gái, bình tĩnh. Sau rất nhiều việc, con cần bình tĩnh, được chứ!>

"Được rồi, tối rồi mẹ ngủ ngon. Con vẫn ổn. Nhớ chúc ba ngủ ngon thay con"

<Ừ, chào con. Nhớ đó, cần phải bình tĩnh, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi con gái>

"Vâng"

Nữ chính thở dài, theo thói quen xoá đi cuộc nói chuyện trong danh sách cuộc gọi, đến trả lại điện thoại cho cô bạn, yên lặng trở về nhà di động của mình, nhìn đến nam nhân đang ngủ ở bên ngoài và chừa cho bản thân chỗ nằm bên trong mà không khỏi thở dài, yên lặng chui vào chỗ, lui vào chỗ ấm áp kia tìm giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.