Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 27: Bánh xuân




Cuối cùng thì cây cầu cũng đã hoàn thành, Hà Điền và Dịch Huyền đã đi thử vài lần trên cầu, cảm thấy rất hài lòng.

Điều không hoàn mỹ chính là dù sao thì nó cũng là một cây cầu dây, ván cầu còn cách nhau khoảng 20 cm, cho nên khi đi sẽ rất rung lắc.

Thử tưởng tượng vào mùa hè, dòng sông phía dưới cầu chảy xiết, sóng nước vỗ vào vách đá hai bên tạo thành tiếng ầm ầm, liên tục có nước dội lên chân lên mặt, cảm giác có lẽ sẽ khác đi rất nhiều so với bây giờ.

Hà Điền cũng tranh thủ mang Gạo đi tham quan cầu dây.

Gạo sợ đến mức chết khiếp, Hà Điền kéo nó đi được hai ba tấm ván trên cầu, sau đó thì không chịu bước tiếp nữa, cô và Dịch Huyền phải phí hết sức mới lôi được nó đi.

Xem ra, muốn để Gạo qua được cầu, họ cần phải đóng những cây tre dọc theo cầu để gia cố thêm cho đáy cầu.

Hà Điền đột nhiên có chút kích động, hai mắt đỏ hoe, cô cầm lan can cầu nói thầm trong lòng, bà nội, ông nội, hai người nhìn xem, cây cầu này đã được xây dựng rồi. Là do con và Dịch Huyền làm ra đó!

Khi xuống núi, Hà Điền lại quay đầu lại nhìn cây cầu treo vắt vẻo giữa hai bờ vách đá.

Cô cảm thấy rất tự hào.

Có cầu, mùa hè sang bên kia sông sẽ rất dễ dàng, nhưng cô cũng hơi lo lắng, rừng cây của nhà họ Phổ ở phía hạ lưu, tiếp giáp với nhà của Hà Điền, liệu có khi nào bọn họ sẽ nghĩ cô có tham vọng mở rộng lãnh địa không? Họ có cảm thấy bị đe dọa? Rồi chờ cơ hội để phá hủy cây cầu này?

Dường như Dịch Huyền biết cô đang lo lắng về điều gì, anh nhỏ giọng nói: “Bọn họ sẽ không đâu.”

“Tại sao?”

Dịch Huyền im lặng một lúc rồi giải thích: “Họ là loại người chỉ dám bắt nạt kẻ yếu và sẽ trốn tránh kẻ mạnh hơn mình.”

Hà Điền nghĩ đến lần trước gặp lại anh em nhà họ Phổ, thái độ của họ rất khách sáo, nhất thời an tâm.

Cầu dây đã được xây dựng đúng với dự định.

Hai tuần sau khi cây cầu được làm, mùa xuân trong rừng cũng đã đến.

Từ đầu tháng 11 năm ngoái đến tháng 4 năm nay, dòng sông bị đóng băng hơn năm tháng cuối cùng cũng đã thức tỉnh.

Chiều hôm đó, Hà Điền và Dịch Huyền ngồi ở nhà phân loại lông chồn.

Chồn đã được lột da và phơi khô bây giờ đã có thể tách ra khỏi ván bạch dương, vài tuần nữa thương nhân sẽ đến phiên chợ dưới núi, để chồn trông đẹp hơn, hiện tại vừa đủ thời gian để họ tân trang lại cho nó lần cuối.

Sau khi lông chồn được tách ra khỏi tấm ván vẫn còn rất cứng, Hà Điền dùng tay nắm chặt phần đầu và mông của bộ lông chồn lại, đặt phần thân lên đầu gối rồi liên tục xoa qua xoa lại. Sau khi xoa một bên, cô lật ngược nó lại, xoa bên kia, rồi đưa một tay vào vết nứt trên bụng chồn, tán lông chồn ra cho phẳng lại rồi xoa đều hai bên một lần nữa. Sau khi chà xát theo cách này, lông chồn đã hồi phục lại một số độ đàn hồi và mềm mại. Lúc này, lại một lần nữa nắm lấy đuôi chồn, lộn ngược bộ da lông lại từ lỗ thủng ở bụng, giống như một chiếc găng tay khi bị lột ra bị tuột từng ngón tay một, các chi và đuôi của chồn cũng theo đó mà trở mặt.

Sau khi lộn ngược mặt, trong tay Hà Điền đang cầm là mặt da của bộ lông chồn.

Sau khi xem bề mặt da, người buôn lông chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết chất lượng của con chồn đó như thế nào, là loại chồn nào. Chồn có rất nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là loài chồn chuột dầu, lông của loại chồn này sáng màu, phần lông đỉnh dựng lên và bóng. Xếp thứ hai là chinchilla. Bộ lông của loại chồn này có nhiều lông tơ, không có độ rực rỡ, nhưng phần đầu lông của chúng lại có những chấm hồng hồng, dày hơn và quần áo làm ra cũng ấm hơn.

Sau đó tùy theo màu của lông chồn mà những người buôn bán lông thú sẽ chia chồn thành các loại màu tím, đen, xám, xanh,… Tốt nhất là màu đen sáng, mỗi lần gặp ánh nắng thì đầu lông sẽ có màu cầu vồng. Loại này xếp vào loại màu tím, tiếp đó là màu đen, có quầng xanh đậm như lông của một số loài chim đen dưới ánh sáng; sau đó nữa là ba màu đen tuyền, đen xám và xám xanh. Các màu lông khác như nâu đen, nâu đỏ, v.v., được gọi là màu tạp sắc.

Quý hiếm và đắt nhất là loại chồn xám bạc. Loại chồn này có màu xám bạc, rất khó tìm. Còn hiếm hơn nữa là chồn bị bạch tạng, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt đỏ hoe, Hà Điền mới chỉ nghe nói đến loại chồn này chứ chưa từng bao giờ nhìn thấy. Chồn bạch tạng còn sống có giá trị hơn, chúng sẽ được thuần hóa làm vật nuôi, được cho là sẽ mang lại may mắn cho chủ nhân.

Ngoài màu lông chồn và độ hoàn thiện của bộ lông, một tiêu chuẩn đánh giá khác chính là kích thước. Với màu lông và chất lượng lông giống nhau, chồn càng lớn thì giá bán sẽ càng đắt. Các lái buôn cũng đặt ra tiêu chuẩn: Chồn có đầu và đuôi dài hơn 50 cm là chồn lớn; chồn có đầu và đuôi dài từ 50 cm đến 40 cm là chồn trung; chồn có đầu và đuôi nhỏ hơn thì là chồn nhỏ.

Tất nhiên, một trong những tiêu chí quan trọng nhất để xem xét giá trị của lông thú chính là tính toàn vẹn.

Ngay cả những con chồn bạc hiếm nhất, nếu có vết xước trên lông, hoặc bị chuột cắn, hoặc có lỗ đạn, giá trị của nó sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Vì vậy, Hà Điền đã cẩn thận cất giữ những tấm da chồn thu hoạch được, sau khi phơi khô, cô cẩn thận đặt nó vào rương gỗ long não, sau đó cất rương trên hai cây rưới dầu.

Lật ngược lông chồn cũng là một công việc khá tinh tế, lông chồn khô trở nên dai, nếu không được làm ẩm tốt sẽ không đủ đàn hồi, khi lật ngược lông chồn rất dễ bị gãy hoặc nứt, nhất là khi lật đuôi và các chi. Lúc này, độ khéo léo của ngón tay, sức lực và kinh nghiệm đều rất quan trọng.

Tất nhiên, Dịch Huyền không thể làm công việc này. Anh chỉ có thể giúp lật ngửa bụng chồn, sau đó phải nhờ Hà Điền dùng dùi gỗ nhỏ để lật đuôi và tứ chi của nó.

Sau khi nghe Hà Điền nói về cách phân loại chồn, anh vậy mà lại có thể giúp được, có lẽ do trước đây anh đã xem qua rất nhiều sản phẩm tốt nên rất nhanh đã dựa theo màu sắc của chúng mà phân loại ra.

Sau đó, Hà Điền đưa cho Dịch Huyền một chiếc lược gỗ lông heo để anh chải cho bộ lông chồn được đẹp và mềm mại hơn.

Dịch Huyền cũng đã làm rất tốt.

Hà Điền khen anh mấy câu, trong lòng anh có chút tự đắc. Lúc này, anh mới vừa chải xong bộ lông chồn trên tay, liền nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hà Điền đang cầm một cái dùi gỗ khéo léo lật qua lật lại bộ lông chồn bóng loáng, không hiểu sao có một nơi nào đó trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy như bị lông chồn vuốt ve.

Anh nhìn bím tóc đen của Hà Điền, cầm lên hỏi: “Tôi chải nó cho cô nhé?”

Hà Điền lườm anh, cười trách: “Không nên!”

Dịch Huyền giả vờ như không nghe thấy, anh nắm lấy bím tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt ve rồi tháo sợi dây da buộc ra, sau đó, anh đứng phía sau Hà Điền, mỉm cười gỡ tóc cô ra rồi cầm trên tay, chải tóc bằng động tác chải lông chồn mà Hà Điền vừa dạy cho anh.

Lúc đầu Hà Điền còn cười nói: “Lát nữa tôi cũng sẽ chải cho cô!” Chải được một lúc, cô bận tập trung vào công việc nên không để ý đến Dịch Huyền nữa.

Dịch Huyền nắm tóc cô trong tay, chải từ đỉnh đầu đến cuối, tóc của Hà Điền vốn xoăn tự nhiên, sau khi tết thì tóc càng xoăn hơn, lúc này gỡ ra chải một lúc thì lại trở nên phồng lên, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của hoa cúc dại.

Hôm qua họ vừa mới tắm xong.

Dịch Huyền cầm một mớ tóc, đưa lên mũi ngửi.

“Cô đang làm gì vậy?” Hà Điền đột ngột hỏi.

Dịch Huyền giật mình, nhanh chóng buông tóc cô ra, sau đó anh mới nhận ra họ đang đứng trước cửa sổ, Hà Điền nhìn thấy cử động nhỏ của anh trên tấm kính cửa sổ ấy.

Anh lắp bắp: “Ừm… sao tôi lại cảm thấy tóc của cô có mùi khác với của tôi vậy? Rõ ràng là chúng ta dùng cùng một loại dầu gội mà.”

Hà Điền tin là thật, cô đặt lông chồn và dụng cụ trong tay xuống, cầm một lọn tóc của mình lên ngửi, sau đó ngoắc Dịch Huyền lại: “Lại đây, tôi ngửi của cô thử!”

Dịch Huyền xoay người rời đi, Hà Điền bật dậy, giơ hai tay ra túm anh lại, cười lớn.

Căn nhà chỉ rộng chừng này, anh cũng không dám thật sự đẩy cô, né vài cái thì đứng yên cho cô túm.

Hà Điền ôm bả vai Dịch Huyền, cười đùa: “Cô trốn gì chứ? Để tôi ngửi!” Cô thấp hơn Dịch Huyền một cái đầu, đương nhiên không thể chạm tới tóc của anh, chỉ có thể ôm eo anh tiếp tục nhảy lên.

Dịch Huyền vừa ngượng vừa khẩn trương, không thể phủ nhận là mình đang rất vui và có hơi xấu hổ vì điều này. Vì để tránh cho Hà Điền lại ôm mình nhảy lên sẽ đụng chạm, anh nhanh chóng ngồi xổm xuống: “Được rồi, đừng rộn nữa.”

Hà Điền đưa mặt đến, ngửi một bên đầu của anh, rồi cầm tóc của mình ngửi lại: “Thật đúng là không giống nhau.”

Dịch Huyền nói thầm trong lòng, vô nghĩa, tôi là đàn ông còn em là phụ nữ, tất nhiên là không giống nhau rồi.

Khi anh nghĩ như vậy, mũi và mái tóc mềm mại của Hà Điền cọ vào tai và gáy anh, khiến con thú nhỏ trong lòng anh lại rục rịch.

“Đừng làm rộn nữa.” Anh bình tĩnh đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Hà Điền, kéo cô trở lại chiếc bàn trước cửa sổ, lại chải tóc cho cô.

Nếu có thể cả đời chảy tóc cho em như vậy thì thật là tốt.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Dịch Huyền, anh lắc đầu, rủ mắt xuống.

Hà Điền cảm thấy tâm trạng của Dịch Huyền đột nhiên sa sút, cô hỏi: “Sao cô lại không vui rồi?”

Từ cửa sổ thủy tinh, cô nhìn thấy khóe miệng Dịch Huyền rủ xuống, nhưng cửa sổ lại chia thành nhiều ô gỗ, cô nhìn không thấy biểu cảm trên mặt anh từ mũi trở lên.

Sau một lúc, Dịch Huyền nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, mùa xuân sắp đến rồi, tôi…”

Anh không nói thêm câu nào nữa, Hà Điền cũng rất buồn.

Cô rất muốn nói, vậy cô có thể ở lại đây không?

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có tiếng ầm ầm.

Giống như có thứ gì đó đã phát nổ, cũng giống như là có sấm sét trên bầu trời.

Nhưng bầu trời ngoài cửa sổ vẫn rất trong xanh.

Dịch Huyền hỏi: “Đó là âm thanh gì?”

Hà Điền cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó chậm rãi quay mặt lại nhìn Dịch Huyền: “Thanh âm của mùa xuân.”

Lòng Dịch Huyền chùng xuống, ánh mắt chạm nhau với Hà Điền, cả hai đều im lặng.

Tháng Tư rồi.

Mặc dù nhiệt độ ngoài trời vẫn dưới 0 độ nhưng lớp băng đã không còn có thể ngăn được sức mạnh của dòng nước nữa, nước sông đóng băng thức tỉnh, lớp băng nứt ra từng lớp, tạo ra âm thanh ầm ầm.

Sông băng đang phá băng.

Mùa xuân thật sự đến rồi.

Những năm qua, khi sông phá băng, tiếng động lớn ấy như đang tuyên cáo rằng mùa xuân đã đến, nhà Hà Điền cũng sẽ chuẩn bị một món ăn đặc biệt, bánh xuân.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Cô dùng nước khuấy đều bột mì, nhào đều, cho vào chậu đậy khăn ẩm, để khoảng nửa tiếng cho bột nở. Tranh thủ thời gian này, vừa vặn có thể chế biến các thứ như thịt, rau để cuốn trong bánh xuân và nước chấm.

Hà Điền đã chuẩn bị hai loại thịt, một là cá hồi xông khói, và loại còn lại là thịt hoẵng bắt từ núi lửa lần trước đi lấy lưu huỳnh. Nếu có thể bắt được con mồi trong mùa đông, Hà Điền thường sẽ không ướp gia vị hoặc xông khói nữa. Ngoài trời vào mùa đông lạnh giá là tủ đông tự nhiên, con mồi vừa bắt được thịt còn ấm, nhân lúc này cắt thành từng miếng rồi chia ra đem cấp đông, mỗi lần muốn ăn thì lấy một miếng ra rã đông là được.

Thịt hoẵng ban đầu vốn định tối nay sẽ hầm với măng khô, củ cải trắng và nấm, bây giờ đã rã đông rồi, Hà Điền cắt thịt thành sợi rồi trộn với một ít muối, đường, ớt bột và khoai tây, để đó ướp một lúc, chuẩn bị xào thành bì.

Cô cho một miếng mỡ heo lớn vào chảo, sau khi mỡ nóng thì đổ một ít ra chén rồi xào thịt hoẵng ban nãy.

Thịt cá hồi xông khói được làm từ mùa thu năm ngoái, thái thành từng lát mỏng, bỏ thì là và một ít hạt tiêu để ướp một lúc rồi xông khói, thịt cá lúc này có màu đỏ cam mờ, phía trên có những đường vân mỡ màu ngà.

Ngoài hai loại thịt này, Hà Điền còn chuẩn bị thêm giá luộc, củ cải khô bào sợi và cải thảo muối.

Lúc này bột cũng đã nở.

Hà Điền lấy bột ra, nhào lại trên thớt, cắt thành mười hai miếng nhỏ, ép thành hình dẹt, rồi cán thành kích cỡ bằng với vỏ bánh bao.

Lúc này, quy trình chuẩn bị bột vẫn giống như làm bánh bao.

Tiếp sau đó, sẽ khác.

Hà Điền đem dầu nóng vừa chuẩn bị ra, cùng Dịch Huyền phết đều dầu lên hai mặt miếng bột đã cán mỏng rồi chồng chúng lên từng lớp.

Tiếp theo, Hà Điền dùng cây lăn để lăn chồng bột dày này vài lần, chồng bột bỗng to ra, sau đó cô cẩn thận lật chồng bột lại, lại lăn vài cái, quá trình này cứ được lập lại nhiều lần. Lăn cho đến khi nó trở thành kích thước tương đương với một chiếc dĩa gốm.

Miếng bột lúc này mỏng như lá, dầu giữa các miếng bột giúp chúng không bị dính vào nhau.

Hà Điền đổi nồi hấp, đặt một cái xửng vào nồi rồi đặt chồng bánh lên trên xửng, sau khi nước sôi thì hấp trong vòng mười phút là bánh chín.

Lấy bánh ra, cho vào dĩa, dùng ngón tay bốc mép bánh rồi nhẹ nhàng nhấc lên, bánh trong mờ như cánh ve, đặt lên dĩa, có thể thấy rõ màu sắc của chiếc dĩa bên dưới.

Cho thịt, giá, củ cải và bắp cải bào sợi vào vỏ bánh nóng, tùy theo phối hợp của người ăn, hương vị sẽ không giống nhau.

Hương vị bánh xuân rất ngon, nhưng không khí bữa cơm tối nay lại rất trầm lặng.

Cả Dịch Huyền và Hà Điền đều biết rằng thời điểm chia tay đã sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.