Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 17: Chỉnh Đông Phương Linh




" Không cần đuổi! Tôi đã lên tới đây rồi!"

Giọng nói đàn ông âm trầm đột ngột vang lên không những doạ cho Tiết Lạc sợ hãi nhảy dựng lên, mà còn khiến Đông Phương Linh vô cùng lo lắng.

Đông Phương Linh cúi đầu, che giấu tròng mắt mơ hồ đảo loạn. Hàm răng trắng cắn lên khoé môi anh đào mềm mại nhỏ bé. Trong lòng từ đầu cuối vẫn là quẫn bách cùng lo lắng không yên.

Nói chung, Đông Phương Linh lo lắng cũng có cái lí của cô ta.

Bình thường, trước mặt Thẩm Dật Phàm cô ta luôn bày ra dáng vẻ yếu đuối, mở miệng đều là một câu bác sĩ Thẩm, hai câu bác sĩ Thẩm. Thế nhưng, khi đứng trước mặt Tiết Lạc lại thẳng thắn hùng hồn gọi ba tiếng Dật ca ca vô cùng thân thiết.

Tình cảnh này đập vào những người có mắt cũng đều phán đoán cô ta có nhị tâm gây rối. Chứ không phải là người yếu đuối, ngây ngô như ngày thường vẫn thể hiện.

Đây không phải là vạch mặt chuột của cô ta sao?

Lại nói, Đông Phương Linh lúc vào phòng cố tình không gõ cửa, đây là muốn chọc Tiết Lạc tức giận. Nếu trong tình cảnh ấy Tiết Lạc nổi điên thì có lí cũng thành vô lí. Cô ta sẽ trở thành người cuối cùng được lợi.

Bất quá, đằng này ngược lại, Tiết Lạc không những không tức giận mà còn nghiêm túc răn dạy. Cái này chẳng phải là cô ta lấy đá đập chân mình sao?

Không những tặng Tiết Lạc tiếng thơm nghiêm túc chững chạc, mà bản thân còn đuối lí bị vu là không hiểu chuyện!

Đông Phương Linh cắn cắn môi, bàn tay nắn chặt đến phát đau. Cô ta lúc này rất muốn hỏi Thẩm Dật Phàm tới đây từ bao giờ nhưng lời nói vẫn nghẹn ứ trong cổ họng, dù thế nào cũng không thốt ra được. Cuối cùng vẫn tự ép bản thân cúi đầu, che đi gương mặt vì quẫn bách mà vặn vẹo vô cùng xấu xí.

Thẩm Dật Phàm từ đầu đến cuối không nhìn Đông Phương Linh. Anh khoanh tay tựa người vào cửa, nghiêm túc nhìn cái đầu nhỏ ai đó đang cúi xuống, bả vai thì không khống chế được run run. Thoạt nhìn qua có vẻ đáng thương vô cùng.

Hôm nay khi anh vừa đến bệnh viện đã gặp ba Tiết cùng mẹ Tiết. Nghe nói hai người muốn công tác đến nước M làm một bài khảo sát thị trường. Hai người này đến chính là muốn nhờ anh đến kiểm tra cho con gái yêu của bọn họ có để lại di chứng gì hay không.

Ban đầu nhìn thấy ba Tiết, mẹ Tiết Thẩm Dật Phàm hết sức bất ngờ. Phải nói rằng từ ngày Tiết Lạc xuất viện, cũng không ai đến làm phiền. Điều này làm anh suýt nữa quên mất mình từng có một bệnh nhân là cô.

Lại nói, tuy ở bệnh viện Tiết Lạc rất ngoan ngoãn. Sau khi xuất viện cũng không hướng anh trêu đùa tiểu tâm tư như trước đây. Nhưng trong thâm tâm anh cơ bản là không thể có nhận thức tốt về cô.

Thẩm Dật Phàm nhớ lại, lần đầu tiên anh gặp Tiết Lạc thì năm đó cô mới mười ba tuổi. Là trong một bữa tiệc thường niên của của Đông Phương thị.

Hôm ấy, chính mắt anh nhìn thấy cô đã cầm một bát súp ném vào người của một phụ nữ trung niên.

Lúc đó, ấn tượng đầu tiên của Thẩm Dật Phàm đối với vị tiểu thư có vẻ ngoài cao quý xinh đẹp này chính là chanh chua, ngổ ngáo. Bởi lẽ, người bị cô ném súp lên, không phải ai khác mà chính là người lẽ ra cô phải gọi là dì.

Tiếp theo đó ba năm sau, Thẩm Dật Phàm một lần vô tình nhìn thấy Đông Phương Linh bị trẹo chân trên đường. Là một bác sĩ, anh liền có lòng hảo tâm đưa cô ta về nhà.

Đây cũng là lần thứ hai anh gặp lại Tiết Lạc. Cô bây giờ đã lớn - mười sáu tuổi, thân thể bắt đầu trổ mã, trở nên xinh đẹp hơn xưa không biết bao nhiêu lần.

Chỉ là anh không thể nào tưởng tượng được, anh bị người con gái này quấy nhiễu hai năm trời. Cô luôn luôn tìm cách để có thể leo lên giường của anh.

Ấn tượng thứ hai của anh về Tiết Lạc, đó là một người dâm đãng hết thuốc chữa.

Thẩm Dật Phàm mím môi, anh vốn không định đến. Nhưng là đến rồi, anh không nghĩ, còn có thể nhìn thấy một màn khó tin như vậy.

Thứ nhất là tính cách của Tiết Lạc. Thứ hai lại chính là bộ mặt khác của Đông Phương Linh.

Thẩm Dật Phàm không thích Đông Phương Linh, nhưng ít ra cũng không ghét cô ta như Tiết Lạc.

Mối quan hệ giữa anh với cô ta có thể xem là hoà nhã.

Vậy nên, ấn tượng của anh với cô ta cũng không nhiều. Chỉ thấy cô ta quá mức mềm mại, yếu đuối, đến nói chuyện cũng đều run rẩy. Đâm ra, bình thường anh tiếp xúc với cô ta cũng tương đối dịu dàng.

Đến tận hôm nay, Thẩm Dật Phàm mới có một cảm thụ khác. Đông Phương Linh rõ ràng là muốn đi trêu chọc phiền toái, cố tình muốn khiến Tiết Lạc tức giận. Có khi, cô ta còn không biết Tiết Lạc đã thay đổi.

Xem ra, người này anh phải xem xét lại. Tốt nhất từ nay tránh xa cô ta ra một chút. Trong ngoài bất nhất, hạng người này anh tuyệt đối không thích.

Thẩm Dật Phàm trong lòng loạn chuyển nhận định. Ánh mắt chuyển sang nhìn Tiết Lạc lại bao hàm nhiều hơn một tia hứng thú.

Như đã nói, trước đây anh vô cùng chán ghét cô. Ngay cả khi cô vào bệnh viện, hé lộ ra một tính cách khác cũng không khiến anh đối với cô lập tức có hảo cảm. Thậm chí còn cho rằng, cô muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt kia.

Bất quá, bây giờ Thẩm Dật Phàm liền biết bản thân mình nghĩ lầm. Hứng thú muốn trêu chọc con mèo nhỏ này càng lúc càng tăng lên rồi.

Thẩm Dật Phàm nghĩ như vậy, đôi mắt mị lên thành một đường cong tiêu chuẩn, khoé môi khẽ nhếch lên, mang theo một ý trêu chọc.

" Không có gì muốn nói với tôi à?"

Nói em gái anh!

Tiết Lạc trong đầu nâng cao ngón tay giữa. Hung hăng mắng Thẩm Dật Phàm một lần. Thầm nghĩ bản thân tại sao phải sợ hãi anh ta. Anh ta không phải cũng là người sao?

Mặc dù trong tiểu thuyết anh ta giết Tiết Lạc. Nhưng cô cũng không phải Tiết Lạc đó. Cô mới không phải một quả hồng mềm, hở ra liền sợ hãi anh ta.

Tiết Lạc suy nghĩ thấu đáo, mạnh mẽ đem đầu ngẩng lên nhìn Thẩm Dật Phàm. Vừa vặn lại cùng lúc đối đầu với ánh mắt hứng thú và châm chọc của anh. Hoả bạo trong lòng liền tăng, tiện tay túm cái gối dựa mềm mại trên sô pha, hướng thẳng gương mặt tuấn tú nho nhã, đạo đức giả quăng qua.

Thẩm Dật Phàm nghĩ cũng không nghĩ Tiết Lạc lại nóng tính như vậy. Anh vươn tay, dễ dàng túm lấy vật thể lạ đang bay tới. Cảm nhận mức độ mềm mại trong tay, lòng cũng dịu hẳn.

Thẩm Dật Phàm quay đầu, nhìn Đông Phương Linh làm người thừa đứng một bên, đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người.

Cô ta thấy anh nhìn tới, đôi mắt liền hiện ra bối rối, cuống quýt thu về. Khoé môi run run còn chưa kịp nói câu nào đã bị giọng nói lạnh lùng của anh cắt ngang.

" Tôi đến khám bệnh cho Tiết tiểu thư. Trong thời gian đó, tôi không muốn có mặt người ngoài. Cô hiểu chứ? Đông Phương tiểu thư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.