Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 90: Chị yêu em (Chính văn hoàn)




3 tháng sau khi kết hôn, Khuất Tĩnh Văn khăn gói đưa Kỳ Mặc Vũ sang Mỹ du học. Nàng quyết định theo học tại Stanford Graduate thuộc Đại học Stanford, ngôi trường đào tạo MBA hàng đầu thế giới.

Ban đầu Kỳ Mặc Vũ vốn định sẽ học tại Harvard, nơi Khuất Tĩnh Văn từng học. Nhưng mà nghĩ lại thì Harvard thiên về nghiên cứu và giảng dạy nhiều hơn. Ngược lại Stanford nằm ngay thung lũng Silicon, sẽ có thêm nhiều cơ hội cho nàng cọ xát với những người trẻ mang tinh thần khởi nghiệp.

Chỉ là lại hại Khuất Tĩnh Văn phải mua thêm căn nhà ở California. Bởi vì lúc trước cô sinh sống và học tập chủ yếu ở Massachusetts cho nên hầu hết bất động sản sở hữu đều thuộc khu vực Massachusetts hoặc New York.

Ngôi nhà mới này là do nàng đích thân lựa chọn, một căn biệt thự thấp tầng phong cách Địa Trung Hải.

Đây là lối kiến trúc được lấy cảm hứng chủ yếu từ Tây Ban Nha và Ý, mang lại cảm giác ấm cúng, phù hợp với điều kiện thời tiết với nhiệt độ cao và độ ẩm cao của nơi đây.

Khuất Tĩnh Văn thì vẫn cứ bay đi bay lại giữa hai nơi. Có lúc sẽ ở liền mấy tháng nhưng cũng có những lúc để nàng phòng không gối chiếc một mình.

Cũng may là Kỳ Mặc Vũ kết giao rất nhiều bạn bè, những lúc không có cô ở đây cũng không sợ phải cô quạnh. Vả lại Khuất Tĩnh Văn cũng mua cho nàng rất nhiều đồ chơi, đều là những món đồ công nghệ đắt tiền. Những lúc nào dư dả thời gian nàng sẽ tìm tòi nghiên cứu, đến khi tìm ra cái gì mới thì sẽ nói với cô.

Lần này đúng lúc Khuất Tĩnh Văn không có ở bên cạnh. Cô đã trở về để tham dự cuộc họp cổ đông thường niên. Đến hiện tại cũng đã nửa tháng trôi qua. Dự kiến sẽ sớm quay trở lại.

Kỳ Mặc Vũ vừa mới ăn cơm xong, gần đây nàng học Khuất Tĩnh Văn làm được kha khá món. Cô vốn định mang một người giúp việc sang để chăm lo bữa ăn những lúc mình vắng mặt. Thế nhưng nàng đã từ chối, nàng muốn có không gian riêng tư, giống như những lúc ở Lãm Thúy Sơn Trang.

Đang ngồi trên sô pha phòng khách đọc sách thì có tiếng gõ cửa, người đến là Christina, hàng xóm của hai người.

Christina đứng tựa ở cửa, cô mặc trên người chiếc áo ba lỗ ôm sát ngực và một chiếc quần jeans ngắn. Christina so với Kỳ Mặc Vũ cao hơn một chút, đâu đó gần 1m8, cho nên khi đối diện, Kỳ Mặc Vũ phải hơi ngước mắt lên.

"Christina, tìm tôi sao?"

Nàng dùng tiếng Anh để nói chuyện.

Christina hình như có hơi say, con mắt màu xanh lam chớp chớp, chen qua khỏi người Kỳ Mặc Vũ bước vào trong nhà, tự nhiên ngồi xuống sô pha.

Kỳ Mặc Vũ có hơi khó chịu đuổi theo. Mặc dù là hàng xóm nhưng nàng lại không thích người khác vào nhà mình khi còn chưa xin phép như vậy.

"Christina, cô say rồi, nên về nghỉ ngơi đi."

Christina không quan tâm nàng nói gì, cô ưỡn ngực nhìn về phía Kỳ Mặc Vũ: "Tôi rất thích người phương Đông các cô, thân hình mảnh mai, toàn thân đều là mùi thơm."

Kỳ Mặc Vũ nhăn mày, im lặng không nói gì.

Christina dang hai tay ra, hỏi Kỳ Mặc Vũ: "Vũ, cô thấy thân hình tôi có đẹp không?"

Cô ta sở hữu một thân hình nóng bỏng đặc trưng của con gái phương Tây. Ngực to, mông cũng to, vùng eo lại săn chắc.

Nhưng mà...

Kỳ Mặc Vũ dời mắt, đẹp thì có đẹp nhưng làm sao bằng bảo bối nhà nàng.

Thấy Kỳ Mặc Vũ không trả lời, Christina đứng dậy, nắm chặt lấy cổ tay nàng: "Vũ, Serene đi lâu như vậy cô không cảm thấy trống vắng sao? Có muốn tôi giúp cô giải quyết nhu cầu không? Tôi biết cô đã kết hôn nhưng tôi sẽ không nghĩ nhiều. Đều là người trưởng thành, tôi thích cô, muốn cùng cô trải qua đêm nay. Kỹ thuật..."

Kỳ Mặc Vũ không nghe nỗi nữa, nàng giật mạnh, thoát khỏi tay của Christina: "Christina, bây giờ cô lập tức trở về, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."

Christina lại nhào tới: "Vũ, kỹ thuật của tôi rất tốt, tôi sẽ không nói với Serene..."

"Christina!!!"

Một giọng nói thanh lãnh vang lên, theo sau đó là gương mặt lạnh như băng của Khuất Tĩnh Văn. Christina giống như tỉnh lại từ cõi mộng, cả người đều run lên.

"Serene..."

Khuất Tĩnh Văn chạy đến ôm lấy Kỳ Mặc Vũ vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng, sau đó hướng ánh mắt như dao cắt về phía Christina: "Không cần nói nhiều, đợi giải thích với cảnh sát đi."

Christina hoảng hồn cúi đầu, lúc này mới biết hành vi của bản thân có bao nhiêu quá đáng.

Sau khi cảnh sát đến mang người đi, Khuất Tĩnh Văn mới an tâm. Cô nhìn xem cổ tay nàng, đau lòng không thôi.

Bởi vì chênh lệch thể hình, Christina lại mất kiểm soát nên dùng lực rất mạnh. Cổ tay nàng lại mảnh khảnh, rất dễ bị ngoại lực làm cho chuyển tím.

"Đau không?"

Khuất Tĩnh Văn vừa bôi thuốc vừa ân cần hỏi han.

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Không đau. Chị bay sang cũng không nói với em."

Khuất Tĩnh Văn nhỏ giọng: "Muốn cho em một bất ngờ."

Vốn dĩ theo lịch trình ban đầu ngày mai cô mới sang tới. Nhưng vẫn là nhớ nàng không chịu được nên quyết định bay suốt quãng đường dài, dự định sang đến rồi nghỉ ngơi. Nào ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này.

Thấy gương mặt cô vẫn còn căng thẳng, nàng liền bưng mặt dỗ dành: "Vợ à, đừng xụ mặt nữa ~"

Rồi lại đặt lên môi cô một nụ hôn.

Khuất Tĩnh Văn xì một tiếng, kề vào lỗ tai nàng: "Chỉ như vậy liền muốn bỏ qua?"

Kỳ Mặc Vũ hiểu ý, không nói hai lời liền câu lấy cổ cô.

Nửa tháng không gặp, có những nỗi nhớ không phải chỉ dùng ngôn từ là có thể giải quyết được.

...

Thời gian sau đó, Khuất Tĩnh Văn đề nghị chuyển nhà nhưng Kỳ Mặc Vũ lại bảo không sao. Dù sao Christina bị răn đe cũng đã tỉnh ngộ. Thế nên Khuất Tĩnh Văn chỉ có thể kêu người lắp đặt thêm hệ thống an ninh, rồi thuê mấy tên vệ sĩ dòm ngó xung quanh.

Kỳ Mặc Vũ chỉ đành ngoan ngoãn, dù sao cũng là cô trả tiền.

...

Những ngày cuối thu, Khuất Tĩnh Văn mang theo Kỳ Mặc Vũ đi dạo khắp các nẻo đường. Cây cối hai bên đều đã chuyển vàng, có những chiếc lá không trụ được rơi đầy trên mặt đất.

"Tiểu Vũ, đến đây, chị giúp em chụp ảnh."

Sau một thời gian dài, kỹ thuật chụp ảnh của Khuất Tĩnh Văn đã tiến bộ rõ nét. Cô đã dành ra rất nhiều tâm huyết nghiên cứu chỉ vì muốn giúp nàng chụp thật nhiều ảnh đẹp.

Kỳ Mặc Vũ nghiêng mình đứng dưới tán lá vàng, thời tiết dịu nhẹ, bầu trời xanh thẳm mà nụ cười của nàng lại giống như một điểm nhấn thu hút mọi ánh nhìn.

Sau khi tạo xong mấy kiểu, nàng chạy đến ôm ngang eo cô, mắt dính vào màn hình máy ảnh: "Chụp rất đẹp. Chị dạy em đi, em cũng muốn chụp cho chị."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu, dạy nàng mấy chiêu cơ bản.

...

Có Khuất Tĩnh Văn đồng hành, 2 năm du học của nàng rất nhanh thì kết thúc.

Ba mẹ Kỳ thấy nàng sau khi trở về lại càng thêm trưởng thành xinh đẹp thì vô cùng thỏa mãn. Nhưng mà hai người vẫn tỏ ra ngạo kiều.

"Tiểu Vũ, con bị vợ chiều đến hư rồi."

Kỳ Mặc Vũ cúi người ôm bả vai mẹ: "Nào có, mẹ hỏi chị ấy đi."

"Tĩnh Văn, có phải không?"

Khuất Tĩnh Văn liền gật đầu: "Phải, em ấy rất ngoan, cũng rất chăm chỉ."

"Mẹ nghe chưa, con rất ngoan nha."

Kỳ Mặc Túc cười to: "Con gái của ba đương nhiên ngoan rồi."

Thái Vịnh Nghi thở dài: "Tĩnh Văn, con chỉ biết bênh nó."

Kỳ Mặc Vũ lè lưỡi, vô cùng tinh nghịch.

Khuất Tĩnh Văn đưa tay xoa đầu nàng.

...

Vốn dĩ Thái Vịnh Nghi và Kỳ Mặc Túc dự định sau khi nàng du học trở về sẽ giao lại Tinh Kiện cho nàng. Nhưng bây giờ lại có thay đổi một chút. Dù sao bọn họ còn trẻ, cố gắng thêm mấy năm nữa cũng không sao. Cứ để cho Kỳ Mặc Vũ tự do bay nhảy thêm một thời gian.

Kỳ Mặc Vũ thầm cảm ơn ba mẹ. Sau đó chạy đến Hoa Đại tiếp tục công cuộc nghiên cứu.

Vào mỗi cuối tuần nàng sẽ bám lấy Khuất Tĩnh Văn bắt cô dạy vẽ tranh, đánh đàn, bắn cung vâng vâng mây mây.

Khuất Tĩnh Văn cũng đã làm cho nàng một cái rạp chiếu phim trong nhà, nuôi thêm mấy bể cá.

Thỉnh thoảng nàng cũng bồi Khuất Tĩnh Văn trở về Khuất trạch, uống trà đàm đạo cùng ông bà nội.

...

3 năm sau khi kết hôn, Luật Hôn nhân Đồng tính cũng được thông qua. Họ hàng Khuất gia đóng góp không nhỏ vào việc này.

Vậy nên Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ lại lần nữa nắm tay nhau đến Cục Dân chính, ký tên vào giấy đăng ký kết hôn.

Cũng để kỷ niệm 3 năm ngày cưới, Khuất Tĩnh Văn đem 15% cổ phần Khuất thị chuyển sang tên của Kỳ Mặc Vũ.

Cô vốn nắm giữ trong tay 60% cổ phần, sau khi đem 15% cho nàng thì vẫn là cổ đông lớn nhất. Kỳ Mặc Vũ tay không trở thành cổ đông lớn thứ hai. Khuất Trạch Nguyên cũng chỉ có 10% cổ phần, xếp thứ 3.

...

5 năm sau khi kết hôn, Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ chào đón con gái đầu lòng, đặt tên là Khuất Mặc Hy.

Trên dưới Khuất gia, Đới gia và Kỳ gia đều rất vui mừng. Mở tiệc chiêu đãi suốt 7 ngày 7 đêm.

Khuất Trạch Nguyên và Hồ Nhã Hinh cũng đã đăng ký kết hôn được 2 năm, về phần lễ cưới Hồ Nhã Hinh vẫn giữ nguyên quan điểm không cần tổ chức. Chỉ làm một buổi tiệc nhỏ chiêu đãi bạn bè và người thân. Tất nhiên không thể thiếu uống rượu ca hát.

Về phần Tô Giai Nghê, nghe đâu cô đã lên chức Quản lý Dự án. Hiện cũng đang tìm hiểu với một vị Bác sĩ lớn hơn 5 tuổi.

...

Buổi tối, sau khi dỗ con gái ngủ, Khuất Tĩnh Văn lại chuyển sang dỗ vợ.

"Bà Khuất, vất vả cho em rồi."

Tính ra thì kết hôn chỉ mới 5 năm. Nàng dành 2 năm đi du học, 1 năm nghiên cứu ở Hoa Đại sau đó chạy nhảy chưa được bao lâu thì lại phải vất vả mang thai rồi sinh con. Tuy Kỳ Mặc Vũ không nói lời nào nhưng trong lòng Khuất Tĩnh Văn vẫn đối với nàng sinh ra áy náy.

Kỳ Mặc Vũ vỗ lên mu bàn tay của cô: "Nói gì vậy chứ, có chị bên cạnh, em nào có vất vả."

Những ngày tháng mang thai, nàng bị ốm nghén nặng. Cô lo lắng cho nàng đến mất ăn mất ngủ. Cho nên đến lúc nàng sinh con cô sụt liền mấy ký.

Bây giờ con gái cũng 3 tháng tuổi nhưng nàng chưa bao giờ phải vất vả chăm sóc. Đều là một tay Khuất Tĩnh Văn và bảo mẫu lo liệu. Đới Triêu Lộ và Thái Vịnh Nghi thỉnh thoảng cũng chạy sang góp sức. Nhưng chủ yếu là lo lắng tẩm bổ cho nàng.

Khuất Tĩnh Văn dùng chóp mũi cọ cọ lên đỉnh đầu nàng, giọng nói ôn nhu: "Đợi Mặc Hy lớn hơn một chút, chúng ta lại đi du lịch đi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Em muốn đi Tây Tạng cưỡi lạc đà. Mùa Xuân sẽ đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào. Sau đó sẽ đi hết các nước mà chúng ta chưa đi."

"Được. Đều nghe em."

Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt: "Nhưng mà bà Kỳ, có phải vẫn nên bù đắp trước một chút gì đó không?

Khuất Tĩnh Văn chống lên thân người, kề vào lỗ tai nàng: "Bà Khuất cứ từ từ suy nghĩ. Còn bây giờ..."

Bàn tay không nghe lời di chuyển khắp cơ thể nàng, đưa nàng bay lượn khắp chín tầng mây.

Trong mơ hồ, Kỳ Mặc Vũ vẫn nghe rất rõ giọng nói của cô: "Vợ, chị yêu em."

Vì em là ngôi sao, nên tôi nguyện làm dải ngân hà, suốt đời ôm trọn lấy em.

⋆Chính văn hoàn⋆

Biệt thự phong cách Địa Trung Hải:

Biệt thự phong cách Địa Trung Hải:

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng đại công cáo thành.

Ngày bắt đầu: 15/03/2023

Ngày kết thúc: 15/09/2023

Lúc bắt đầu viết tự dặn lòng là phải trong thời gian nhanh nhất hoàn truyện. Đến khi hoàn rồi lại có chút không nỡ.

Nhưng mà buổi tiệc nào rồi cũng phải tàn, tạm thời tạm biệt Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ ở đây. Hẹn một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở phiên ngoại.

Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đi cùng mình đến tận đây. Mong rằng các bạn sẽ ủng hộ những tác phẩm tiếp theo của mình.

Mong rằng các bạn sẽ ủng hộ những tác phẩm tiếp theo của mình

===

===

Mời các bạn đón đọc:

KHÔNG ĐOÁN ĐƯỢC

Tác giả: Hạ Quân

Thể loại: Bách hợp, nguyên sang, giới giải trí, HE

Nhân vật chính: Lam Thư Dung x Phạm Thanh Khê

Nhân vật phụ: Những người còn lại

Số chương: 60

Trạng thái: Đang sáng tác

⋆Văn án 1⋆

Trong giới vẫn luôn có lời đồn, Ảnh hậu trẻ tuổi Lam Thư Dung đời tư hỗn loạn, cử chỉ lẳng lơ, trai gái đều ăn. Vậy mà một ngày nọ khi cùng Phạm Thanh Khê ở trên giường, Lam Thư Dung lại tỏ ra vô cùng lúng túng.

Phạm Thanh Khê: "Vị tiểu thư này, cô có được không vậy?"

Lam Thư Dung: "Cái gì mà không được? Bổn cô nương lăn giường còn nhiều hơn cô ăn cơm đó!"

Sau đó liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của Phạm Thanh Khê.

⋆Văn án 2⋆

Thành danh khi còn quá trẻ, cho nên mọi người đều nói rằng Lam Vân Dung bán thân thể để trèo lên. Dù sao trong giới giải trí vẫn luôn tồn tại những chuyện thế này. Mà yêu nghiệt như Lam Vân Dung lại khiến người ta thêm phần tin tưởng.

Cho đến một ngày, Phạm Thanh Khê chạy đến hỏi nàng: "Không phải lúc trước em nói nhà em cơm còn không có mà ăn sao?"

Lam Vân Dung ung dung trả lời: "Đúng vậy, em không có ăn cơm."

Nàng ăn sơn hào hải vị mà lớn.

Phạm Thanh Khê: "..."

Đúng là không đoán được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.