Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 46: Tim tôi vốn đã có chủ




Hôm nay không có trăng nhưng cảnh đêm vẫn có ngàn vì sao thắp sáng. Khuất Tĩnh Văn yên lặng đi phía sau Kỳ Mặc Vũ, lắng nghe mùi hương hoa cỏ cùng vài âm thanh của ếch nhái.

Bỗng Kỳ Mặc Vũ dừng bước, Khuất Tĩnh Văn không chú ý liền trực tiếp chạm vào tấm lưng nàng. Mùi hương quen thuộc từ đầu tóc len lỏi vào khoang mũi. Lần trước khi giúp nàng sấy tóc cô đã từng tham luyến không nỡ tách rời. Đó là hương vị của mùa xuân, của hương hoa đào tươi mới và tràn trề nhựa sống.

Kỳ Mặc Vũ xoay người, đối diện với ánh mắt say mê của Khuất Tĩnh Văn, trong lòng sinh ra ấm áp.

Lúc nãy hai người đều nếm qua ít rượu, tuy không đủ say nhưng cũng không khỏi lâng lâng. Giống như muốn sinh ra ảo giác.

Khuất Tĩnh Văn chủ động nắm lấy tay Kỳ Mặc Vũ, dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay của nàng: "Hết giận sao?"

2

Kỳ Mặc Vũ tỏ ra kiêu ngạo, nàng đã cố gồng cả một buổi chiều, không thể chỉ trong phút chốc mà buông xuống diễn xuất được. Nàng vốn hiểu rõ Khuất Tĩnh Văn, nếu không nắm chắc đáp án trong tay, cô sẽ không chủ động tìm đến nàng, còn vì nàng mà làm ra hết thảy.

"Còn chưa đâu. Chị đừng có mà nắm tay lung tung."

Tuy nói là nói như vậy nhưng Kỳ Mặc Vũ vẫn để Khuất Tĩnh Văn giữ lấy tay mình. Khuất Tĩnh Văn cũng không muốn vạch trần, chỉ ôn nhu hướng nàng đem hết thảy sự tình ba tháng qua kể ra một lượt.

Kỳ Mặc Vũ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhướng mày thích thú. Nàng không ngờ chỉ một cuộc hôn nhân bình thường bên trong lại ẩn chứa nhiều mưu kế như vậy. Khi biết rõ sự tình liền đối với Khuất Tĩnh Văn có nhiều hơn mấy phần thương cảm cùng nể phục.

"Đúng là đứng trước lợi danh, con người đều không từ thủ đoạn."

Kỳ Mặc Vũ cảm thán.

Khuất Tĩnh Văn cũng không tiếp tục chủ đề, chỉ hướng ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

"Lúc nãy vẫn chưa tặng cho em quà sinh nhật."

Cô dừng một lát lại nói tiếp.

"Tôi nghĩ đem bản thân tặng cho em. Em có đồng ý nhận lấy không?"

3

Lời tỏ tình này cũng quá mức thành khẩn, làm sao Kỳ Mặc Vũ có thể không xiêu lòng. Chỉ là nàng vẫn tinh nghịch trêu đùa Khuất Tĩnh Văn một chút.

"Khuất lão sư, vậy ra hiện tại chị độc thân rồi sao?"

Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: "Không có, tim tôi vốn đã có chủ. Chủ nhân của nó tên là Kỳ Mặc Vũ."

Kỳ Mặc Vũ thật chưa từng nghĩ tới cái miệng này của Khuất Tĩnh Văn lại khác xa so với dáng vẻ bên ngoài như vậy. Mỗi lần nói chuyện toàn là lời ngon tiếng ngọt, dỗ nàng đến không còn một chút ý thức phản kháng.

Nàng đưa tay chạm vào gò má của cô, kéo gần khoảng cách: "Khuất lão sư, lần trước em đã nói đợi đến khi chị sẵn sàng, em sẽ nói cho chị nghe một bí mật. Còn nhớ không?"

Khuất Tĩnh Văn đem hai cánh tay vòng lấy eo của nàng, gật đầu hồi đáp.

"Nhớ rõ."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy cằm Khuất Tĩnh Văn, dâng lên môi đỏ.

Khuất Tĩnh Văn vì hành động này của nàng mà ban đầu có hơi sửng sốt nhưng sau đó rất nhanh đáp lại, nhắm mắt thưởng thức mùi vị mà cô thầm thương nhớ bấy lâu.

Hai cánh môi vốn vì khí trời mà lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào nhau lại sinh ra một cỗ nhiệt ý, ấm áp lan tỏa đến từng tế bào.

Đây được xem là nụ hôn chân chính đầu tiên của hai người, cũng là lần đầu tiên cảm thụ cảm giác yêu đương nên không tránh khỏi vụng về.

Hai người chỉ thay phiên ngậm lấy phiến môi của nhau, cũng không biết làm sao để giải tỏa những cảm xúc chất chứa trong lòng. Cho đến khi Kỳ Mặc Vũ vô tình hé mở răng môi, Khuất Tĩnh Văn mới bị cuốn vào. Cả hai giống như khám phá ra thế giới mới, càng thăm dò càng thích thú. Hai người hôn nhau đến say mê, cho đến khi cả hai vì thiếu dưỡng khí mà không trụ được mới lưu luyến tách ra.

Ở giữa răng môi kéo ra một tia chỉ bạc, Khuất Tĩnh Văn nhìn phiến môi có hơi sưng đỏ của Kỳ Mặc Vũ mà nuốt một ngụm nước bọt. Trái tim cô vẫn đang rung lên từng hồi, có cảm giác máu nóng đang lưu chuyển trong toàn cơ thể. Đây là cảm giác ngọt ngào mà người ta vẫn thường hay nhắc đến. Khuất Tĩnh Văn nếm được một lần liền muốn đến lần hai.

Chỉ là Kỳ Mặc Vũ đã dùng ngón trỏ ngăn lại động tác, siết chặt ôm ấp, ghé vào tai Khuất Tĩnh Văn thì thầm: "Khuất lão sư, bí mật này chị thấy thế nào?"

Khuất Tĩnh Văn cũng học theo nàng, kề sát lỗ tai mà đưa ra đáp án: "Rất ngọt ngào."

Trêu chọc người khác cũng là nàng, cuối cùng không chịu được cũng là nàng. Lỗ tai Kỳ Mặc Vũ nhanh chóng đỏ lên trông thấy, các giác quan gần như theo lời nói của Khuất Tĩnh Văn mà bùng cháy.

Nàng chủ động kéo ra ôm ấp, trịnh trọng nhìn vào đôi mắt của Khuất Tĩnh Văn, bày tỏ lòng mình: "Tĩnh Văn, em thích chị."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười, đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Tôi cũng vậy."

Ngăn cách cuối cùng cũng đã bị gỡ bỏ, Kỳ Mặc Vũ hạnh phúc đón lấy trong tay người mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt mấy năm trời. Vốn tưởng rằng giữa họ là nghìn trùng sóng bể nhưng thật ra cuối cùng chỉ cách nhau bởi một bước chân.

May mắn thay nàng không che giấu lòng mình, may mắn thay Khuất Tĩnh Văn đã vì nàng mà an bày hết thảy. Tuổi hai mươi của Kỳ Mặc Vũ cứ như vậy mà trở nên vô cùng trọn vẹn.

Sau khi bày tỏ hết nỗi lòng, Khuất Tĩnh Văn thản nhiên nắm tay Kỳ Mặc Vũ thong thả trở về.

Lần trước đến đây vội vàng, chân Kỳ Mặc Vũ lại bị thương, bọn họ vẫn chưa có cơ hội cùng nhau đi dạo thế này. Lần này xem như có thể dành ra chút thời gian cảm nhận bầu không khí bình yên hiếm có.

"Em vẫn thắc mắc làm sao chị biết em ở chỗ này a?"

Không những lần này mà hầu như mỗi lần nàng cần, cô đều sẽ xuất hiện. Nếu không thực sự để tâm sẽ không thể nào làm được như vậy.

"Thật ra tôi vẫn luôn nhờ người để ý tin tức của em. Chính là vì không nhịn được nhớ em."

Kỳ Mặc Vũ nhướng mày: "Khuất lão sư, chị thật dẻo miệng."

Này rõ ràng chính là theo dõi nàng nhưng qua miệng Khuất Tĩnh Văn lại trở nên hợp tình hợp lý như vậy, khiến cho Kỳ Mặc Vũ cũng không nỡ oán trách.

Khuất Tĩnh Văn siết chặt tay nàng: "Nào có. Đó đều là lời thật lòng."

Kỳ Mặc Vũ xùy một tiếng mỉm cười: "Em nghĩ tương lai em sẽ bị tiểu đường mất."

"Không sao, sau này nấu cơm tôi không bỏ đường là được."

Lời này chẳng khác nào ngầm khẳng định sau này đều muốn vì Kỳ Mặc Vũ nấu cơm. Cái này cũng quá là sủng ái rồi đi.

Hai người rất nhanh liền về đến nhà. Mọi người đều đã đi ngủ, chỉ lưu cho hai người một ánh đèn.

Lần này vẫn giống như lần trước, Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ lại lần nữa chung giường. Chỉ là thân phận lần này có chút khác biệt.

Kỳ Mặc Vũ thầm nghĩ, chỉ vừa xác định quan hệ yêu đương cách đây không lâu, bây giờ liền ngủ chung giường, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Khuất Tĩnh Văn chuẩn bị xong giường chiếu vẫn thấy nàng đứng đó bất động liền chủ động tiến lên, từ phía sau ôm lấy nàng: "Đang nghĩ gì thế?"

Hình như sau khi xác định quan hệ, Khuất Tĩnh Văn có phần không giống như lúc trước. Những động tác thân mật này cô làm đến thập phần quen thuộc. Không biết còn tưởng họ đã là cặp thê thê cùng chung sống mấy chục năm trời.

Kỳ Mặc Vũ thả nhẹ cơ thể, dựa vào lòng ngực của cô: "Đang nghĩ em vậy mà có thể thu phục được chị, giống như một giấc mơ."

"Là tôi may mắn mới có thể tìm thấy em."

Khuất Tĩnh Văn vừa nói vừa siết chặt cái ôm, tham luyến ngửi lấy mùi hương trên mái tóc.

"Khuất lão sư, có thể đi ngủ rồi."

Kỳ Mặc Vũ nói xong liền chủ động leo lên giường nằm xuống, chừa ra cho Khuất Tĩnh Văn một góc chăn.

"Không muốn đợi đến 0 giờ sao?"

Cô còn nhớ năm trước Kỳ Mặc Vũ đã thức để chờ đợi giây phút bản thân sang tuổi mới, năm nay chưa gì đã leo lên giường, còn ở đó trùm kín đầu.

Nàng nghe vậy mới thò đầu ra, để lộ hai con mắt cùng chớp mũi: "Bánh kem cũng đã thổi, bây giờ em chỉ muốn đi ngủ."

Không riêng gì Khuất Tĩnh Văn mà hôm nay nàng cũng đã vất vả cả ngày, bây giờ cũng không còn bao nhiêu tinh lực để có thể ngồi đó mà chờ đợi.

Khuất Tĩnh Văn đi đến vén lên tấm chăn, chiếc giường lập tức phát ra âm thanh cọt kẹt. Cô nghiêng người, đặt lên trán nàng một nụ hôn.

"Ngủ ngon."

Kỳ Mặc Vũ không nói gì, chỉ nhắm mắt cảm nhận mùi trầm hương ấm áp cùng quen thuộc.

Cứ tưởng nàng cứ như vậy mà đi ngủ, không ngờ một lát sau lại có âm thanh vang lên.

"Tĩnh Văn, chị đã ngủ chưa?"

Khuất Tĩnh Văn mở mắt xoay người: "Vẫn chưa."

Lần đầu tiên chung chăn gối với thân phận người yêu, cả hai đều không khỏi có thêm vài suy nghĩ cùng những cảm xúc khó nói thành lời. Kỳ Mặc Vũ thì vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, nhưng không biết là do đâu.

"Em đang nghĩ nếu như Kiều Hàn Khiêm kia là một chính nhân quân tử, vậy thì sẽ thế nào?"

Lần này Khuất Tĩnh Văn thuận lợi thoát thân cũng chính là nhờ vào nhân cách bại hoại của Kiều Hàn Khiêm. Thế nhưng nếu đổi lại là một người khác, nàng thật không dám nghĩ đến đáp án.

Khuất Tĩnh Văn kéo nàng vào lòng, cho nàng ôn nhu dỗ dành: "Dù có là ai đi chăng nữa, tôi đều sẽ có cách."

Trước giờ Khuất Tĩnh Văn không phải là người mà người khác có thể dễ dàng sắp đặt. Kiều Hàn Khiêm cô sẽ đối phó theo cách này, đổi lại là người khác cô cũng đều sẽ có biện pháp. Không chừng so với hắn còn không tốn nhiều thời gian như vậy.

Kỳ Mặc Vũ gác tay lên eo Khuất Tĩnh Văn: "Em không biết chị lợi hại như vậy. Chị nói xem có phải đời này của em xong rồi không?"

Khoảng cách được kéo gần, hai trái tim đập cùng một chỗ, Khuất Tĩnh Văn vuốt ve mái tóc của nàng, mỉm cười: "Thật ra người không xong chính là tôi."

Hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, vừa gặp nàng tâm liền sinh ra rung động. Muốn vì nàng hết mình bảo hộ, nhìn thấy nụ cười tâm liền hóa dịu dàng.

Trái tim Kỳ Mặc Vũ rung lên từng hồi, cả cơ thể như muốn bị nhấn chìm trong mật ngọt. Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên bờ môi xinh đẹp của cô.

Khuất Tĩnh Văn giờ phút này không nhịn được ôm nàng thật chặt, giống như sợ tụt tay sẽ vụt mất viên kẹo ngọt mà cô yêu thích.

Kim phút và kim giờ cuối cùng cũng đồng dạng dừng ở một chỗ, Khuất Tĩnh Văn nhìn thời gian, ghé vào tay nàng nói câu chúc mừng sinh nhật.

"Cảm ơn chị. Năm nay so với năm trước em càng vui vẻ."

Nàng nói xong mới vùi vào lòng ngực Khuất Tĩnh Văn, từ từ chìm vào giấc ngủ. Thì ra lúc nãy thấy thiếu chính là không được cùng người ôm ấp. Giờ đây, nàng đã có thể an tâm tiến vào mộng đẹp.

+

===

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi là người hảo ngọt, đầu truyện đã nói nhẹ nhàng thì chắc chắn sẽ thực sự nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.