Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 19: Vệ Âm thật thừa thãi




Hạ tuần tháng 3, tần suất Kỳ Mặc Vũ đến phòng luyện thanh dày đặc hơn. Chỉ còn chưa đầy hai tuần là lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ diễn ra cho nên áp lực luyện tập ngày càng lớn.

Thật ra bản thân Kỳ Mặc Vũ chỉ xem đây là buổi biểu diễn bình thường. Là sinh viên Hoa Đại, nàng chỉ muốn góp một phần sức lực trong ngày lễ quan trọng này. Nhưng các bạn cùng lớp sau khi xem nàng tập luyện lại bắt đầu hy vọng sẽ có một sân khấu bùng nổ khiến nàng không còn cách nào khác là phải cố gắng hết mình.

Hôm nay trước khi ra khỏi cửa, Kỳ Mặc Vũ đã nhận được tin nhắn của Khuất Tĩnh Văn.

Khuất lão sư: [Hôm nay tôi có lớp, cùng đi ăn trưa.]

Kỳ Mặc Vũ nhắn lại một chữ Dạ rồi cất điện thoại vào túi, đeo balo đến trường.

Buổi tập luyện hôm nay không đơn thuần là rèn luyện giọng hát mà sẽ có cả ghép sân khấu cùng nhóm vũ đạo và đánh đàn.

Lớp Kỳ Mặc Vũ thiết kế đội hình một người hát, một người đàn dương cầm và đội múa gồm mười thành viên.

Tuy không phải là đạo diễn sân khấu nhưng Vệ Âm cũng có mặt, mọi người ở đây đều không cảm thấy có gì không đúng.

Vốn đang cùng đạo diễn sân khấu nói chuyện nhưng khi thấy Kỳ Mặc Vũ đến, Vệ Âm liền dời bước đi về phía nàng.

"Tiểu Vũ, sớm vậy."

Phản ứng đầu tiên của Kỳ Mặc Vũ khi nhìn thấy Vệ Âm là lễ phép cúi đầu chào: "Vệ lão sư."

"Tôi sẽ ở dưới quan sát, em nhất định phải biểu hiện tốt nha."

Vệ Âm tiến đến nắm tay Kỳ Mặc Vũ, nhìn qua thì giống như giáo viên đang cổ vũ học sinh nhưng ánh mắt của Vệ Âm lại không giống như vậy.

Kỳ Mặc Vũ theo phản xạ có điều kiện rụt tay lại, không được tự nhiên mà nói mấy câu khách sáo với Vệ Âm.

"Em sẽ cố gắng, cảm ơn lão sư."

Rõ ràng đây chỉ là tương tác bình thường nhưng Kỳ Mặc Vũ lại cố ý lảng tránh. Nếu là Khuất Tĩnh Văn, nàng đương nhiên sẽ rất vui vẻ. Nhưng người này là Vệ Âm, Kỳ Mặc Vũ mặc nhiên cho rằng không nên có quá nhiều tiếp xúc.

Thấy Kỳ Mặc Vũ tỏ ra xa cách, Vệ Âm tự biết không thể vội vàng. Cô nói với Kỳ Mặc Vũ: "Lên kia trước đi, tôi giữ balo giúp em."

Người lớn đã mở lời, Kỳ Mặc Vũ cũng không tiện từ chối. Với lại chỗ này đông đúc, rất dễ thất lạc, thế là nàng đành làm phiền Vệ Âm.

"Cảm ơn lão sư."

Vệ Âm cẩn thận nhận lấy, mỉm cười nhìn Kỳ Mặc Vũ đi về phía sân khấu.

Bạn diễn cùng Kỳ Mặc Vũ đều đã vào chỗ, năm nam năm nữ, riêng người phụ trách đánh đàn là một nam sinh viên tên là Mạnh Trường Ninh. Nam thanh nữ tú, vừa hay là một sự kết hợp hoàn hảo.

Khi tiếng đàn cất lên, bọn họ xếp thành từng nhóm theo sự sắp xếp của biên tập. Kỳ Mặc Vũ sẽ là người xuất hiện cuối cùng sau khi cất cao câu hát đầu tiên.

Nhóm vũ đạo không ngừng chuyển động, chỉ có Kỳ Mặc Vũ là đứng yên ở đó, hòa mình vào từng lời ca tiếng hát. Tuy chỉ mới là lần đầu kết hợp trên sân khấu giả lập nhưng đám bọn họ cũng tỏ ra vô cùng ăn ý. Hôm biểu diễn chính thức chỉ cần thêm một chút ánh sáng sân khấu và trang phục phù hợp chắc chắn có thể khiến khán giả vỡ òa.

Vệ Âm đứng bên dưới quan sát đến say mê. Vốn đây chỉ là buổi tập dợt bình thường, mà cô thì đã từng xem qua những buổi biểu diễn còn đặc sắc hơn thế này nhưng vẫn cảm thấy sân khấu này đặc biệt có sức hút, nhất là chỗ Kỳ Mặc Vũ.

Vệ Âm thầm nghĩ, với giọng hát và nhan sắc này của nàng, chỉ cần chịu bước chân vào giới giải trí thì chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám. Nếu được như vậy, cô sẽ càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Kỳ Mặc Vũ hơn.

Khi buổi diễn tập gần kết thúc thì điện thoại trong balo Kỳ Mặc Vũ vang lên, Vệ Âm lịch sự không chạm đến nhưng cũng không thể gọi Kỳ Mặc Vũ, cứ như vậy để cho tiếng chuông tự động tắt.

Bên này Khuất Tĩnh Văn sau khi dạy xong lớp sáng liền lấy điện thoại gọi cho Kỳ Mặc Vũ nhưng mãi không thấy ai nghe máy. Theo thời gian này cô suy đoán Kỳ Mặc Vũ vẫn còn đang tập luyện, thế nên chủ động đến nơi tìm người.

Đến gần khu vực tập dợt, âm thanh huyên náo tách biệt so với phần còn lại ở Hoa Đại. Khuất Tĩnh Văn yên lặng lẫn vào đám đông, ánh mắt hướng về người đang đứng trên sân khấu.

Những sinh viên ở đây có người nhận ra Khuất Tĩnh Văn lập tức bớt ồn ào. Bọn họ chuyển tầm mắt từ chỗ Kỳ Mặc Vũ đến chỗ Khuất Tĩnh Văn.

Khuất lão sư sao lại ở đây?

Chắc là đến xem biểu diễn.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ngoài lớp học.

Huhu, tại sao làm giảng viên thôi mà lại đẹp như vậy?

Cậu quên cô ấy cũng là nhà văn à? Người ta gọi đây là khí chất từ tâm mà ra.

...

Những âm thanh bàn tán chỉ đủ cho một hai người nghe thấy, Khuất Tĩnh Văn cũng không chú ý tới. Trong mắt cô giờ chỉ có Kỳ Mặc Vũ, tai cô cũng lấp đầy bởi những âm thanh trong trẻo nhưng không thiếu phần nội lực của người kia.

Kỳ Mặc Vũ đang hát thì cảm giác có ánh mắt hướng về phía mình. Nàng nhìn hết một vòng, cho đến khi chạm phải ánh mắt dịu dàng của Khuất Tĩnh Văn, tim Kỳ Mặc Vũ lại ngừng một nhịp.

Ngay khi vừa biểu diễn xong, Kỳ Mặc Vũ liền lao xuống sân khấu định chạy về phía Khuất Tĩnh Văn. Nhưng vì quá vội nên đã vấp phải dụng cụ biểu diễn đặt bên dưới. Ngay lập tức cả Khuất Tĩnh Văn và Vệ Âm đều chạy đến đỡ nàng.

"Cẩn thận!"

Hai giọng nói cùng lúc vang lên khiến Kỳ Mặc Vũ nhất thời không phân biệt được.

Nàng ui da một tiếng, nhưng so với đau đớn thì Kỳ Mặc Vũ lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn. Nơi này cũng quá đông người, nàng thật không dám ngẩng mặt lên, thế là liền men theo mùi trầm hương mà ghé vào để che đi sự ngượng ngùng.

"Đứng lên trước đã, sang bên kia ngồi."

Khuất Tĩnh Văn vừa đỡ lấy nàng vừa nói. Vệ Âm nhìn thấy cũng không muốn thua kém, liền đỡ lấy tay còn lại.

Kỳ Mặc Vũ được hai người đỡ lên ghế, lúc này nàng mới cảm nhận rõ rệt cơn đau phát ra từ đầu gối.

"Muốn đến phòng y tế xem thử không?"

Vệ Âm ân cần hỏi han, đây là cơ hội hiếm có để cô thể hiện sự quan tâm đối với Kỳ Mặc Vũ.

"Không cần đâu ạ, chỉ va chạm một chút, lát là khỏi ngay thôi."

Đầu gối không có chảy máu, Khuất Tĩnh Văn phỏng đoán chắc là chỉ bầm tím. Cô hỏi Kỳ Mặc Vũ: "Có đi được không?"

Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."

Khuất Tĩnh Văn liền nói: "Vậy tôi đưa em về trước, trên xe tôi có hộp y tế, có thể xử lý vết thương đơn giản."

Kỳ Mặc Vũ không cần suy nghĩ mà đồng ý, vô tình biến Vệ Âm bên cạnh trở thành không khí.

Vệ Âm lúc này mới quan sát kỹ Khuất Tĩnh Văn, nhan sắc so với Kỳ Mặc Vũ một chín một mười nhưng khí chất cao quý lại khiến người ta khó lòng đoán được.

Sự tương tác ăn ý giữa hai người khiến Vệ Âm càng thêm tò mò, trước khi Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ rời đi cô đã nhịn không được lên tiếng dò hỏi.

"Tiểu Vũ, trước khi đi có nên giới thiệu một chút không?"

Kỳ Mặc Vũ lúc này mới nhớ ra, nàng ngượng ngùng nhìn Vệ Âm sau đó lại nhìn Khuất Tĩnh Văn.

"Khuất lão sư, đây là Vệ Âm, Vệ lão sư. Giáo viên phụ trách thanh nhạc cho buổi biểu diễn sắp tới."

"Còn đây là Khuất Tĩnh Văn, Khuất lão sư. Giảng viên phụ trách môn Kinh tế của em."

Chỉ là hai câu giới thiệu đơn giản nhưng đều đã nghe ra sự khác biệt. Sau khi nghe giới thiệu, Khuất Tĩnh Văn lịch sự chủ động chào hỏi.

"Xin chào, nghe đại danh đã lâu."

Vệ Âm liền mỉm cười đáp lễ: "Hân hạnh."

Kỳ Mặc Vũ đứng một bên gãi gãi đầu: "Vệ lão sư. Vậy... bọn em đi trước."

Thấy Kỳ Mặc Vũ muốn rời đi, Vệ Âm cũng không thể miễn cưỡng. Cô lấy balo đưa cho Kỳ Mặc Vũ, Khuất Tĩnh Văn liền thay nàng nhận lấy rồi cùng nhau sánh vai rời khỏi. Vệ Âm chỉ có thể nhìn bóng lưng xinh đẹp của hai người dần khuất sau cánh cửa.

"Khuất lão sư, hay là đến căn tin ăn cơm trước đã. Một lát em có thể tự về được."

Nàng biết Khuất Tĩnh Văn đợi nàng cùng đi ăn nên chắc chắn chưa dùng bữa. Đầu gối cũng không có gì nghiêm trọng, không nên vì chuyện này mà làm khó bao tử của mình.

Khuất Tĩnh Văn nhìn qua thấy Kỳ Mặc Vũ vẫn đi đứng bình thường thế là đồng ý cùng nàng đến căn tin. Thế nhưng vẫn kiên quyết đưa nàng về.

"Dùng cơm thì có thể, nhưng không thể tự về một mình."

Lời nói đơn giản nhưng hữu lực, Kỳ Mặc Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Đợi đến khi dùng xong bữa trưa, yên ổn ngồi trên xe rồi Khuất Tĩnh Văn vẫn không quên giúp nàng xem qua đầu gối.

"Em, kéo ống quần lên cho tôi xem thử."

Kỳ Mặc Vũ gãi gãi đầu: "Nhưng mà em mặc quần jean a, lát về đến ký túc xá em nhờ Giai Nghê xem là được."

Khuất Tĩnh Văn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý nghe theo Kỳ Mặc Vũ.

Kỳ Mặc Vũ yên lặng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ nghĩ đến việc Khuất Tĩnh Văn chạm vào da thịt nàng đã cảm thấy toàn thân run rẩy, huống chi là...

Từ trường về ký túc xá rất nhanh, chỉ mất vài phút là tới. Khuất Tĩnh Văn xuống xe xin bảo vệ cho phép chở Kỳ Mặc Vũ vào đến tận phòng. Bảo vệ nhìn thấy cô có thẻ giảng viên Hoa Đại đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Tô Giai Nghê hôm nay ở phòng, vừa lúc nhìn thấy chiếc Audi dừng ngay trước cửa không khỏi tò mò ngó ra, cuối cùng lại thấy thân ảnh quen thuộc của Kỳ Mặc Vũ bước xuống xe, theo sau đó là Khuất Tĩnh Văn thì không khỏi há hốc mồm.

"Cảm ơn lão sư đã đưa em về."

"Mặc Vũ, Mặc Vũ."

Tô Giai Nghê chạy ra, tò mò nhìn về phía hai người.

"Khuất lão sư."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu với Tô Giai Nghê, sau đó đưa cho cô hộp y tế.

"Giai Nghê, cầm lấy cái này một lát giúp Mặc Vũ sơ cứu nhé."

Tô Giai Nghê lại tỏ ra khó hiểu. Kỳ Mặc Vũ cũng không để cô có thời gian suy nghĩ, vội thúc giục.

"Vào trong trước đã, lát mình sẽ kể cho cậu nghe."

Tô Giai Nghê nghe vậy vô thức gật gật đầu, sau đó tạm biệt Khuất Tĩnh Văn đi vào trong.

"Lần sau đừng bất cẩn như vậy."

Lời này là nhắc nhở nhưng Kỳ Mặc Vũ biết Khuất Tĩnh Văn là quan tâm mình. Trong lòng bỗng dưng sinh ra một cỗ ấm áp.

"Em đã nhớ rồi. Lão sư yên tâm."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Vậy tôi đi trước, em vào trong nghỉ ngơi đi."

Kỳ Mặc Vũ nở nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt Khuất Tĩnh Văn: "Bái bai, Khuất lão sư lái xe cẩn thận."

Chỉ là một buổi tập luyện cuối cùng lại làm phiền đến Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ cảm thấy vô cùng áy náy. Nhưng đằng sau sự áy náy ấy chính là sự ngọt ngào không tên mà chính bản thân nàng cũng không hiểu nỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.