Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 274




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 274: Nó Không Có Cảm Giác An Toàn

 

“Tử Tiễn tâm cao khí ngạo, là một nhân tài nồi danh. Bây giờ nghĩ lại Quán Quán đúng là gu cô gái mà nó ưa, nó thích Quán Quán cũng là chuyện bình thường.” Lão phu nhân nói.

 

Lục Hàn Đình cầm chìa khóa xe, không muốn nói đến chủ đề này: “Bà nội, cháu đến công ty.”

 

 

“Lão phu nhân, hiện tại tình huống có chút không tốt, thiếu phu nhân thì quá ưu tú, nếu để thân thế cô ấy ra ánh sáng, để Lục gia nơi đó biết thiếu phu nhân chính là vị hôn thê của Tử Tiễn thiếu gia, tôi cảm giác được sẽ có rất nhiều người tham gia tuồng kịch cướp đoạt thiếu phu nhân mát.”

 

Lão phu nhân ôm lấy Tiểu Viên Viên, cắt tỉa lông mềm mại trên người nó, bà hừ một tiếng: “Yên tâm đi, có bà ngồi ở đây trấn, loạn không được, chỉ là…”

 

Bà cụ ôm Tiểu Viên Viên vào lòng, như thể tự nhủ: “Hôn nhân là của hai người chúng nó, chỉ cần chúng nó không buông tay thì không ai có thể chia rẽ. Nếu buông tay thì cũng chẳng ai cứu được.”

 

Bác Phúc cái hiểu cái không, lúc này Hạ Tịch Quán mở cửa phòng đi xuống cầu thang.

 

Thấy chủ nhân của mình, Tiểu Viên Viên nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay của lão phu nhân, chạy đến bên chân Hạ Tịch Quán kêu meo meo.

 

Hà Tịch Quán ngồi xỗm xuống ôm lấy Tiểu Viên Viên, cong đôi môi đỏ mọng cười nói: “Viên Viên, có phải con có nhớ mẹ rồi không?”

 

Meo meo…Lão phu nhân cười nói: “Quán Quán, chắc cháu đói bụng rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm.”

 

Hà Tịch Quán vừa mới tắm xong, mái tóc đen tuyền xõa trên vai có chút sương nước ẩm ướt, cô không mang khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lòng bàn tay to, sạch sẽ sáng sủa.

 

“Bà nội…” Hạ Tịch Quán ngăn lão phu nhân lại, đôi mắt trong vắt nhìn về phía thư phòng trên lầu: “Nên chờ chút nữa không bà, Lục tiên sinh… còn chưa xuống.”

 

“Hàn Đình vừa đi ra ngoài, nó nói có việc gấp ở công ty cần giải quyết, cũng nói đêm nay sẽ không về.”

 

Cái gì? Hàng mi cánh bướm run lên, cô không biết anh đã đi ra ngoài, tối nay anh không về cũng chẳng nói cô hay, anh chưa bao giờ không về nhà vào buổi tối.

 

Hạ Tịch Quán ôm Tiểu Viên Viên, đầu cúi thấp, cô cảm thấy uất ức, anh rốt cuộc đang giận cái gì chứ, hay vẫn đang nghi ngờ cô và Lục Tử Tiễn?

 

Giữa cô và Lục Tử Tiễn chẳng có gì cả. Lúc này, yêu nhau đi tới, xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, yêu nhau dễ, chung sống khó.

Hôn nhân thì cần có sự cố gắng của hai bên. Hàn Đình là một người rất cô đơn, bà là người duy nhất ở bên cạnh nó suốt mấy năm qua, con biết nó cần gì nhất không, đó là… cảm giác an toàn.”

 

“Đêm nay cháu quá chói mắt khiến nó rất bát an. Nó đối với cháu giống như là, nó rất muốn nắm chặt cháu trong tay, nhưng nó lại sợ… làm cháu đau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.