Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 50: Anh em gặp lại!




Edit: Thu Lệ

Nhưng mà, hoàn toàn không có ai để ý đến anh. Cho dù là khinh bỉ cười nhạo hay từ chối chửi rủa.

Ba anh em bọn họ, chỉ hơi dừng lại một tí liền tiếp tục đi về phía trước. Giống như, ngay cả khi liếc mắt nhìn anh một cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian, giống như, Quý Thiếu Kiệt anh ngay cả tư cách của một con chó cản đường cũng không có.

Còn có chuyện nào khiến người ta phẫn nộ, khiến người ta bi ai như chuyện này sao?

Sắc mặt anh chưa bao giờ dữ tợn, đáng sợ như vậy, thái dương nổi gân xanh, quả đấm bóp thật chặt. Thậm chí anh đã suy nghĩ đến góc độ xuống tay tốt nhất, là trước tiên nên xuống tay với tên nhóc đang ôm người hay là tên nhóc cầm áo.

Nhưng mà, suy cho cùng, nắm đấm của anh dần dần nới lỏng ra, cảm giác vô lực giống như mất máu quá nhiều dẫn đến thiếu oxi, chiếm lấy anh, áp đảo anh.

Trước kết giới vô hình của ba anh em bọn họ, anh có vẻ dư thừa, có vẻ buồn cười, có vẻ không biết lượng sức mình như thế đấy.

Bọn họ là màu sắc rực rỡ, mà anh lại là trắng bệch. Bọn họ là tươi sống, mà anh lại là héo úa. Bọn họ là náo nhiệt, mà anh lại trống rỗng.

Từng cơn gió lạnh thổi qua, đèn đường mờ nhạt, vóc người anh cao gầy, mỏng manh trong đêm đông xào xạc đến nỗi ngay cả bóng dáng cũng không có.

Nhưng mà, anh nên làm cái gì bây giờ? Cô gái đó đang bị ôm đi, cô không phải một mảnh đất hay một khu mỏ, lần này không cướp được thì còn có lần sau. Anh không thể làm như trên thương trường được, nhíu nhíu mày, buông tay phất đầu bước đi, anh không thể cứ như vậy mà để cô trở lại bên cạnh hai anh em bọn họ.

Cô là của riêng mình anh. Cho dù anh có lỗi với cô.

Đáy lòng đột nhiên sinh ra hận, hận ông trời, giờ phút này lại khiến anh bất lực như thế. Hận cô, thế nhưng lại dám làm cho anh trở nên ti tiện như thế.

Sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải để cho anh gặp.

“Chung Tĩnh Ngôn!” Giọng nói anh nghiêng răng nghiến lợi xuyên thấu trời đêm: “Em, lại đây cho anh!”

Trên đường cao tốc yên tĩnh, giọng nói của anh vang dội đáng sợ. Hai tay Chung Tĩnh Ngôn ôm cổ Chấn Thanh, mềm yếu làm tổ trong lòng anh trai, bị tiếng rống này làm cho trái tim hoảng sợ phản xạ co rút lại một chút, cô níu chặt cổ áo anh trai, từ trên bờ vai anh trai nhìn lại, không biết thế nào, cô nhớ tới lúc còn ở nước Anh luôn ở cùng với bà ngoại Quý, nhớ tới mẹ Quý hàng tháng đều tới thăm cô, bà nội Quý, nhớ tới Quý Thiếu Kiệt ôm cô vào lòng nói lần sau dẫn em đi cưỡi ngựa…

Dưới chân hai anh em giống như đang bị bỏng, gần như là chạy trốn, kéo ra cửa sau của khoang xe, cẩn thận ôm em gái vào, lúc này, bọn họ nghe thấy giọng nói yếu ớt của em gái truyền đến: “Anh, em muốn đi nói với chú ấy tiếng gặp lại.”

***

Quý Thiếu Kiệt đứng bên cạnh hàng rào bảo vệ phủ đầy bụi ven đường, đưa lưng về phía làn xe, thỉnh thoảng có một chiếc xe đi ngang qua, ánh sáng đèn xe từ xa đến gần chiếu lên thân hình cao gầy thành một vòng vầng sáng từ yếu đến mạnh cuối cùng lại biến thành yếu, khuôn mặt của anh ẩn trong bóng đêm, biểu cảm mơ hồ, chỉ thấy được đường cong nửa bên cằm đang căng thẳng.

Chung Tĩnh Ngôn bị hơi thở đáng sợ trước sau như một của anh áp bức, cúi đầu, buồn buồn nói: “Tôi… Tôi sẽ gọi điện cho trường học để xin phép nghỉ.”

Cô không chịu để cho anh nhìn vào ánh mắt cô, phải chăng chứng tỏ, cô đối với anh không phải hoàn toàn không có cảm giác?

Đúng vậy, Chung Tĩnh Ngôn là áy náy, cho dù, cô không biết áy náy này của cô từ đâu mà đến. Đó là anh của cô, cô cùng anh trai về nhà, không phải là đạo lý hiển nhiên à? Nhưng anh thâm trầm, quái gở nhìn cô như vậy, thế nhưng khiến cho cô không dám ngẩng đầu, trong lòng sợ hãi.

“Ngôn Ngôn…” Giọng điệu của Quý Thiếu Kiệt rất bình tĩnh, “Nói với anh, em có mấy con mắt?”

Cô không hiểu vì sao đột nhiên lại nói cái này, có lẽ vì một chút áy náy khó hiểu, cô phá lệ thuận theo nói: “Hai con.”

“Em có mấy cái lỗ tai?”

“Hai cái.”

“Em có mấy cánh tay? Mấy bàn chân? Mấy là phổi? Mấy trái thận? Em có bao nhiêu cái răng?”

Vừa mới bắt đầu, cô không rõ ý anh muốn nói là gì, dần dần, cô có chút hiểu rõ rồi.

“Ngôn Ngôn, em đã trưởng thành, không phải là cô gái không biết gì như hồi nhỏ, em cần phải hiểu rõ, ba người các em sẽ không thể hạnh phúc lâu dài. Thân thể của chúng ta, chính là một thế giới nhỏ, tất cả, đều có đôi có cặp tìm kiếm cân bằng, từ khi bắt đầu có loài người, đã định trước như thế rồi, bất luận là loại tình cảm gì, đến cuối cùng cũng chỉ có thể còn lại hai người.”

Một chiếc xe container nặng nề chạy qua, dưới đèn xe, sắc mặt Chung Tĩnh Ngôn lại trắng bệch như vậy, gió đêm đông lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ áo khoác của anh trai, mà phía trên, có hơi thở quen thuộc của anh trai khiến cho cô an tâm. Cô suy nghĩ một chút, mái tóc ngang trán rớt xuống, che khuất đi ánh mắt đen sẫm của cô, “Nhưng mà, chúng ta chỉ có một cái miệng, một trái tim, vậy đâu nhất định nói trước chúng ta phải cô đơn tới già đúng không? Chú Quý, tôi biết, chú… đối xử rất tốt với tôi, tôi rất cảm ơn mấy năm qua chú đã chăm sóc tôi. Chúng ta… Chú nói đúng, tôi trưởng thành, bản thân tôi biết mình muốn gì… Tôi nhất định phải ở cùng với các anh của tôi… Chú…”

Cô tamh dừng, cắn môi dưới, giống như là đang cẩn thận suy nghĩ tìm từ: “Chú tốt, Trần Quân Mặc cũng tốt, tôi không cần các người đến nói với tôi cái gì là đúng hay sai. Tôi nhớ được, đêm nãy chú đã từng nói, chỉ cần bản thân tôi thích là được rồi, bất kể là đúng hay sai, bất kể kết quả.”

Cô thật sự đã trưởng thành, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại lấy lời của anh đến phản bác anh.

Ánh mắt Quý Thiếu Kiệt trở nên hung ác nham hiểm, nói thêm gì đi nữa cũng không có ý nghĩa, anh không còn cách nào thả lòng kiêu ngạo bẩm sinh lên mặt đất mặc cho người ta giẫm đạp nữa. Cho dù là người anh yêu nhất, cũng không được khinh thường như vậy.

Hai tay anh cắm vào trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô gái: “Chung Tĩnh Ngôn, em có biết không? Cố đôi khi tôi thật muốn xé em thành từng mảnh nhỏ, xem xem rốt cuộc trong tim em đang chứa những gì…”

Dừng một chút, anh kề sát vào tai cô, giọng điệu làm người ta không rét mà run, “Em có thể đi cùng bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể cùng bọn họ lên giường! Em bây giờ là người của anh, trong bốn năm qua, làm em gào khóc, người làm em tuôn ra nước, là Quý Thiếu Kiệt anh! Không có sự cho phép của anh, em tuyệt đối không thể lên giường với bất kì người nào!”

Như vậy, đã là cực hạn của anh rồi.

Chung Tĩnh Ngôn lui lại một bước, cả khuôn mặt đỏ bừng. Vừa mới bị Trần Quân Mặc xúc phạm, khiến cô cực kỳ phản cảm với những lời ô ngôn uế ngữ(ngôn ngữ xấu).

“Đó là chuyện của tôi. Chỉ cần tôi nguyện ý, ai cũng không thể xen vào.”

Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nói xong liền quay đầu chạy về phía các anh mình.

“Chung Tĩnh Ngôn, em sẽ hối hận! Đi theo bọn họ, một ngày nào đó em sẽ hối hận!” Người nói lên những lời này, chính là Trần Quân Mặc đang quỳ rạp trên mặt đất.

Sẽ hối hận sao? Ai biết được… Ít nhất, giờ này khắc này, anh em gặp lại sau nhiều năm là chuyện hạnh phúc nhất.

Chấn Thanh lái xe nhanh như bay, Chấn Văn ôm em gái thật chặt vào trong ngực, đùi cô cuộn tròn trước ngực, chân trần giẫm lên bụng anh.

Cô trưởng thành nên cao hơn, trong lòng anh đã muốn không ôm hết được rồi.

Chấn Văn lần lượt vuốt ve tứ chi em gái, hận không thể đưa thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô trở về lúc năm tuổi, như vậy, anh liền có thể đem hoàn toàn túm cô lại từ đầu đến chân ngay chỗ trái tim, thậm chí anh hi vọng mình giống như một con chuột túi, có một chiếc túi tùy thân, có thể cất cô gái nhỏ này ở trong túi, chỉ cần cúi đầu một cái là có thể thấy được, đưa tay là có thể sờ tới, sẽ không bao giờ đánh mất cô nữa, sẽ không bao giờ để cho cô chạy mất nữa.

Lạc Lạc bị bao bọc quá chặt, cũng muốn không thở được, nhưng chỉ là không nỡ đẩy ra, chỉ có tiếng rên rỉ ừ ừ a a từ trong lồng ngực được nặn ra.

Quá nhiều lời muốn nói, ngược lại cả đống chỉ chen chúc tại cổ họng, một câu cũng nói không ra được. Bọn họ, chỉ là ôm nhau thật chặt, mặt cùng ma sát với mặt, cổ giao nhau.

"Lạc Lạc. . . . . . Lạc Lạc tốt. . . . . . Lạc Lạc yêu dấu. . . . . .Lạc Lạc bảo bối. . . . . ." Những lời cần nói ra Chấn Văn kích động đến không biết nói cái gì cho phải. Cuối cùng, chỉ hóa thành một câu: "Lạc Lạc à, đừng nghe mẹ nói, bọn anh đối với em không phải. . . . . ."

Lạc Lạc gật đầu lung tung, đầu ủn tới ủn lui trên người anh, cái gì cũng không muốn nghe, chỉ muốn tìm được vị trí cách anh gần nhất.

Đã lâu không thân mật, lần nữa có được mừng như điên, làm không khí bên trong xe như muốn nổ tung. Sẽ không có gì hạnh phúc hơn giờ phút này.

Tim Chấn Văn đập nhanh như vậy, cả khoang xe đều là tiếng “Thình thịch” vọng lại.

Mà chính là tim đập nhanh, mặc dù Chấn Thanh đang ngồi phía trước lái xe, cũng là cảm động lây.

Hai anh em sinh đôi cùng trứng, làn sóng điện vô hình đưa bọn họ quấn quít nhau, người này yêu người kia cũng yêu, người này đau người kia cũng đau. Vậy nên liền có hai lần yêu và hai lần đâu.

Một đường bão táp, ngay cả Chấn Thanh vẫn luôn tuân theo luật pháp cũng vượt đèn đỏ.

"Anh, . . . . . . Chúng ta đang về nhà sao?" Chung Tĩnh Ngôn miễn cưỡng từ trong lòng Chấn Văn mở miệng thăm dò.

Hai anh em biết cô đang lo lắng cái gì, Chấn Thanh nói: "Không, Lạc Lạc, chúng ta về nhà của chính mình."

Lạc Lạc liền không có hỏi nữa. Có các anh ở đây. . . . . .

Mới vừa dừng xe ở nhà để xe xong, Chấn Thanh liền giành bước tới chỗ ngồi phía sau, nhận lấy em gái ôm vào trong ngực, đôi môi hồng đến vừa đúng, đầu anh bắt đầu choáng váng hôn lên.

Trong thang máy, chân hai anh em đều mềm nhũn, gần như đứng không vững, ba người cũng không biết ai đỡ ai, người nào dựa vào người nào, tựa như đang đi trên mây, vui mừng đến thoát lực.

Lạc Lạc bị kẹp ở giữa, vào một căn phòng, ba phòng ngủ một phòng khách, lắp đặt thiết bị rất đơn giản ấm áp, cô không còn kịp nhìn kỹ nữa, liền bị đặt ở trên ghế sa lon.

Toàn bộ đèn cũng được mở lên, mở hết máy sưởi, rốt cuộc ba người cũng đứng an toàn giữa thế giới sáng ngời.

Thật ra thì, bọn họ cũng không biết, dọc theo đường đi mặt của bọn họ đều hơi căng chặt, mang theo điểm thấp thỏm, nhưng bây giờ, bọn họ tham lam nhìn nhau, nhìn, đột nhiên, liền cười.

Thật tốt, bảo bối của bọn họ trưởng thành, dáng vẻ cô thật xinh đẹp, đúng không?

Thật tốt, các anh của cô, thời gian đã mài dũa bọn họ thành những người đàn ông thành thục, chững chạc, năm tháng gần không để lại dấu vết gì trên người bọn họ, trừ phong cách, tất cả bọn họ đều chưa từng thay đổi.

Thật tốt mà!

Bốn năm rồi, ba người bọn họ đều rất tốt, điều này làm bọn họ thấy giống như trùng sinh kiếp sau.

Lúc mới bắt đầu, bọn họ chỉ là nhìn nhau mỉm cười, sau lại, biến thành cười to, cười đến té trên người lẫn nhau. Sau đó, lại giống như hồi nhỏ bọn họ vẫn thường làm, ba cái đầu sát vào nhau tạo thành một cái vòng tròn, ngón tay ở phía sau nắm chặt, sáu con mắt kề nhau, hơi thở cùng nghe thấy, bởi vì cố gắng hiểu rõ đối phương, cho nên, bọn họ cũng chồng chất nâng tầng tầng nếp nhăn trên trán.

Cười đủ rồi, nhìn đủ rồi, các anh ôm em gái đi lên giường, lột quần áo của cô ra, không kịp chờ đợi gần như là hung tợn nhào tới.

Lửa nóng của đôi môi, cuồng loạn hôn, vội vàng, loạn xạ rơi vào trên người cô, cho đến, bọn họ tìm được hai luồng tuyết mềm đó.

Giống như một lữ khách đang rất khát, giống như đứa bé bị lạc. Bọn họ dùng một tay đè cô, một tay khác chia ra chen vào hai gò cao này, kể cả bầu ngực cũng ngậm hết vào trong miệng, nôn nóng nắm kéo, hưng phấn khát uống, khoảng chừng hơn 20 phút.

Do Lạc Lạc chóng mặt chịu đựng, biến thành hơi giãy giụa, đến cuối cùng rốt cuộc đau đến la lên: "Anh, đau nha. . . . . ."

"Anh anh, anh thương nha. . . . . ."

Nước mắt chảy lung tung.

Bao nhiêu lần, khi cô cô đơn đứng ở đất khách quê người, quanh mình đều là khuôn mặt xa lạ, bao nhiêu lần, khi cô tìm kiếm thành phố quen thuộc trong chương trình dự báo thời tiết, . . . . . . Khi đó, cô thầm gọi trong lòng , chẳng qua cũng chỉ là một câu như vậy!

Ngoài cửa sổ, chẳng biết mưa nhỏ từ lúc nào, lưa thưa róc rách lay động đánh vào trên thủy tinh, bên ngoài yên tĩnh tịch mịch như vậy nhưng bên trong nhà cực kỳ ấm áp.

Dần dần, bọn họ ngừng hút cắn trên bầu ngực như con thú nhỏ, có một luồng nhiệt nóng bỏng vẩy vào chỗ bị cắn.

Trên đôi gò bồng đảo mềm mềm, mượt mà tràn đầy dấu răng. Đầu đỉnh nhọn dính đầy nước miếng của bọn anh, sáng lóng lánh, nước ươn ướt, đã sưng to lên.

So với trong trí nhớ của bọn họ càng thêm hoàn mỹ.

Em gái của bọn họ, bảo bối nhỏ của bọn họ, đang nằm ở dưới người bọn họ, chân thực chảy nước mắt như thế.

Làn da đó, là mềm mại, môi trái tim này, là nóng bỏng, một đôi gò bồng đảo nhớ thương, đứng vững thật cao.

“Lạc Lạc, bọn anh muốn uống sữa, bọn anh muốn ăn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.