Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 41: Thiết kế vì anh




Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao

Nhan Hạ bình tĩnh nghiêng điện thoại về phía Lục Phỉ, “Ảnh chụp chiều nay.”

Nghe vậy, anh nhìn thoáng qua màn hình di động, rồi lại nhìn tiêu đề kia, nhướng mày đáp: “Cũng khá tốt.”

“Nhưng… Anh không cảm thấy phóng viên này thiên vị em à?” Cô hỏi ngược lại anh.

Lục Phỉ chỉ cười, rồi duỗi tay lướt xuống để xem bình luận.

Thấy thế, cô đành phải xem bình luận chung với anh.

“Lục nam thần thật tri kỷ, chắc vợ anh ấy hạnh phúc lắm.”

“Sau khi Lục nam thần công khai vợ con thì tần suất anh ấy xuất hiện trước ống kính cũng ngày càng nhiều. Ha ha, vậy thì đây chính là một chuyện hạnh phúc với đám fan như tụi mình rồi.”

“Dạo này vợ Lục Phỉ cứ xuất hiện trong tin tức hoài.”

“Dù Lục nam thần kết hôn hay gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ quan tâm tới tác phẩm của anh ấy. Vì thích anh ấy nên tôi mong cuộc sống của anh sẽ suôn sẻ.”

“Lục nam thần vẫn luôn khiêm tốn mà. Vả lại, anh ấy cũng chưa từng nói mình độc thân.”

“Càng ngày càng không thích anh ta. Kết hôn thôi mà, cần gì phải lén lút chứ? Tôi cũng không có thiện cảm với vợ con anh ta luôn.”

“Tôi không hiểu tình trạng hôn nhân của minh tinh có liên quan gì đến các người. Chẳng lẽ không kết hôn thì mấy người sẽ ảo tưởng bản thân còn có cơ hội sao? Vậy nên mới không thích người ta sau khi họ đã kết hôn ư?”

“Thần tượng thì không thể có gia đình bình thường sao? Dù sao thì tôi cũng ủng hộ họ.”

“Tôi không thích, không thích thấy vợ Lục Phỉ thường xuyên xuất hiện.”

“…”

Bình luận vẫn không nghiêng hẳn về một phía, mà Nhan Hạ cũng đã quá quen với việc này.

Cô cứ cảm thấy quan hệ giữa mình và Lục Phỉ trước công chúng như đang kéo co với nhau vậy.

Có fan điên cuồng phản đối, cũng sẽ có fan ủng hộ.

Tuy cô chưa từng nghĩ sẽ được tất cả các fan ủng hộ, nhưng lòng cô vẫn khó chịu khi thấy những fan điên cuồng phản đối.

Với sự hiểu biết của cô về giới giải trí thì có lẽ không lâu sau sẽ xuất hiện một số tin tức bất lợi với Lục Phỉ. Điều cô sợ nhất là một số công ty sẽ lợi dụng mấy tin này để đâm lén sau lưng Lục Phỉ và Công ty giải trí Chí Tôn.

Cô không muốn thấy cảnh như vậy.

Nghĩ vậy, lông mày thanh tú liền chau lại.

Lục Phỉ ngẩng đầu liền thấy vợ đang nhíu mày, nghiêm túc nói: “Em đừng lo lắng, tụi mình còn chưa đi bước tiếp theo mà. Bây giờ mình đang để truyền thông quen với sự tồn tại của em hơn. Sau khi mọi người đã biết rồi, thậm chí còn đến mức không thể xem nhẹ sự tồn tại đó thì họ sẽ chấp nhận sự thật thôi.”

Dù là cuộc tranh luận sau khi truyền thông trong nước đưa tin về Tuần lễ thời trang New York, hay ảnh anh và Nhan Hạ bị truyền thông thường xuyên chụp lại rồi đưa tin, thì cũng đều có liên quan đến đoàn đội quan hệ công chúng sau lưng anh cả.

Đương nhiên, vẫn có những người khác lén lút gây rối, ví dụ như gã phóng viên đã so sánh anh và Úc Tử Phàm. Vì anh không tin chuyện đó chỉ là trùng hợp nên đã lợi dụng truyền thông để công bố trước, sẵn tiện nhìn xem ai là người đứng đằng sau chuyện này.

Vì anh biết chuyện này chỉ tăng thêm gánh nặng trên vai vợ nên tạm thời anh vẫn chưa tiết lộ cho cô.

Cô chịu đứng ra đã là niềm vui bất ngờ lớn nhất rồi. Sao anh có thể đành lòng nhìn cô gánh chịu nhiều hơn nữa chứ?

Vợ anh chỉ cần hạnh phúc là được rồi.

Nhan Hạ gật đầu, cười đáp: “Ừ.” Cô chỉ lo sự tồn tại của mình sẽ mang đến phiền toái cho anh mà thôi. Về phần những chuyện khác, đúng như lời anh nói, tất cả đều không quan trọng.

Hai người nói chuyện xong, mới hướng mắt nhìn về phía con trai.

Họ thấy bé nhét đồ ăn đầy miệng mình, rồi lại nhìn cái bụng tròn vo kia thì lập tức bật cười!

Hạo Hạo của họ đúng là hạt dẻ cười mà!

***

Ngày hôm sau, Lục Phỉ đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng.

Ăn xong bữa sáng, hai người đưa con đi nhà trẻ trước.

Khi ba người vừa đến cổng nhà trẻ thì đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cả nhà họ, trong mắt một bà mẹ còn thấp thoáng sự kích động.

Nói thật thì đa số các bà mẹ ở đây đều là fan của Lục Phỉ cả.

Tuy các cô đã trưởng thành với Lục Phỉ, nhưng trong thực tế, cả đám đều đã kết hôn và sinh con rồi.

Vì các cô đã kết hôn sinh con nên họ tiếp nhận việc Lục Phỉ đã có con nhanh hơn người khác nhiều lắm.

Dọc đường đi, luôn có người nói với gia đình Lục Phỉ: “Lục nam thần, chúc anh hạnh phúc!”

Các ông bố nhìn vợ mình bị Lục Phỉ hớp hồn, rồi nhìn bụng bia của mình, có người lại sờ mặt mình…

“Cảm ơn.” Khi nghe những lời chúc phúc này, Lục Phỉ liền thay đổi thái độ lạnh lùng của mình, đáp lại từng người một.

Giọng nói vừa trầm lại gợi cảm này đã khiến không ít bà mẹ cảm động đến mức suýt thì bật khóc.

Lúc này, Lục Phỉ và Nhan Hạ đã dẫn Lục Hạo đến trước mặt cô giáo Lý.

Vì đã lâu chưa được gặp gia đình Lục Phỉ nên giờ sắc mặt cô giáo Lý hơi kích động khi thấy họ. Tuy vậy, cô ấy vẫn ráng bình tĩnh, vừa cười tủm tỉm với Lục Phỉ và Nhan Hạ vừa nói: “Ba mẹ Hạo Hạo đã ứng xử rất tuyệt và cảm động trong Tuần lễ thời trang New York đấy.”

Đúng lúc này, Lục Hạo đang đứng  giữa ba mẹ tránh khỏi tay ba, giơ tay lên rồi nói thật to: “Cô ơi, Hạo Hạo cũng ở đấy ạ!”

Chuyện khác thì bé nghe không hiểu nhưng lại hiểu cô giáo Lý đang nói tới Tuần lễ thời trang New York. Khi ở ánh mắt cô giáo dừng tại trên người bé thì lại đắc ý nói: “Những bộ quần áo xinh đẹp của mẹ đều là màu con thích đấy ạ!”

Đôi mắt của cô giáo Lý cười híp lại thành một vầng trăng khuyết khi nghe Lục Hạo khoe khoang trắng trợn, sờ đầu bé rồi khen: “Hạo Hạo giỏi quá.”

Vì được cô giáo khen nên nụ cười trên mặt bé càng ngọt ngào hơn.

Dĩ nhiên là bé rất giỏi rồi! Dù sao thì bé cũng đã mang lại linh cảm cho mẹ mà!

Nếu không nhờ bé thì sao màu sắc quần áo của mẹ có thể đẹp được như vậy chứ?

“Vào lớp với cô giáo đi, ba mẹ về trước đây.” Anh chỉ nhàn nhạt nói đúng một câu khi thấy vẻ hưng phấn trên mặt con, rồi ôm vợ đi về.

Nhìn bóng lưng ba mẹ rời đi, bé không kìm được mà gãi đầu khó hiểu, mơ màng nhìn cô giáo Lý: “Cô ơi, sao ba con lại tức giận vậy ạ?”

Nghe vậy, cô giáo Lý nắm tay bé, chậm rãi nói: “Ba con ăn giấm của con đấy!”

“Ăn giấm? Ăn giấm chua ấy ạ? Con không cho ba ăn giấm mà.” Bé càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Cô giáo Lý nghe bé nói vậy, sắc mặt bỗng trở nên khó tả.

Cô ấy đã quên Lục Hạo vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Nghĩ vậy, cô nói tiếp: “Khi nào Hạo Hạo lớn lên thì sẽ hiểu ý cô thôi.”

“Mẹ nói Hạo Hạo đã lớn, nhưng bây giờ Hạo Hạo vẫn không hiểu ạ.” Lục Hạo lập tức phản bác.

“…” Lần này thì cô giáo Lý không biết nên trả lời thế nào luôn.

Bé thấy cô giáo im lặng thì ngoan ngoãn nói tiếp: “Không sao đâu ạ, để tối về con hỏi ba mẹ vậy.” 

Khi nghe những lời này của bé, cô ấy bỗng muốn khóc, sao cô lại bị một đứa bé năm tuổi xem thường thế này?

Xem ra Lục nam thần và vợ nam thần sắp có một buổi tối thú vị rồi đây.

Ăn giấm, ha ha ha…

***

Lúc này, Lục Phỉ đang lái xe đến công ty Nhan Hạ.

Cô ngồi ở ghế phụ, chậm rãi lấy di động ra, rồi ấn vào một tập tin. Ngay sau đó, màn hình liền xuất hiện hàng loạt trang phục trong cùng một bộ sưu tập.

Tuy màu sắc trắng pha đen của các tác phẩm trông có vẻ đơn điệu, nhưng chúng nó lại mang đến sự yên bình và an toàn cho người nhìn.

Đây chính là cảm giác Lục Phỉ mang đến cho cô.

Cô đã thiết kế mấy bộ quần áo này suốt mấy tháng, mới ra được thành phẩm như bây giờ.

Cô chỉ mong anh sẽ thích chúng nó.

Nhan Hạ cất di động, khóe môi khẽ cong khi nhìn về phía chồng yêu đang chăm chú lái xe.

Mỗi lần nhìn thấy anh ghen với Hạo Hạo, ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì lòng cô còn cảm thấy ngọt như ngâm trong hũ mật vậy.

Từ trước đến nay, trừ phi anh không ở bên cô ra thì anh chưa bao giờ thích cô quá chú ý đến chuyện khác cả.

Trong quá khứ, anh cũng đã từng giật lấy sách vở trong tay cô vô số lần vì cô đã quá chú tâm vào chúng nó.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn không thay đổi, luôn là “Đứa trẻ to xác” đã từng đứng trước mặt cô và nói rằng “Anh sẽ đối xử tốt với em đến suốt đời.”

“Tới rồi.” Trong lúc cô thất thần nhìn anh thì xe đã ngừng trước cửa công ty cô từ lúc nào.

“Vâng.” Lúc cô thấy cửa lớn công ty mình, mới phát hiện thời gian khi mình nhìn anh trôi qua vun vút.

Cô chợt cười khi nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh có muốn lên tham quan phòng làm việc của em không?”

“Lên tham quan sao?” Nghe vậy, Lục Phỉ nhướng mày. Trong bảy năm này, cô chưa bao giờ cho anh đặt chân tới công ty của cô cả.

“Ừ, không phải người nào đó hâm mộ Hạo Hạo có ba bộ sưu tập quần áo lấy linh cảm từ bé sao? Vừa khéo là trên đó em có để một bộ sưu tập lấy linh cảm từ người nào đó. Vả lại, nó còn thiết kế riêng dành cho anh ta nữa.” Nói xong, cô nhìn chồng chằm chằm để quan sát phản ứng của anh.

Nghe xong lời cô nói, mắt anh lập tức sáng lên, khiến khuôn mặt đẹp trai của mình trông càng sinh động và quyến rũ hơn.

Giờ cô đã biết dáng vẻ đáng yêu của con trai khi hai mắt sáng rực là di truyền từ ai rồi.

Khi đối diện với ánh mắt cười như không cười của cô, anh lập tức bình tĩnh lại, từ tốn nói: “Vậy anh sẽ lên xem thử.” 

Cô không trêu anh nữa, mở cửa xe đi xuống, rồi vòng sang bên kia để chờ anh.

Sau khi Lục Phỉ xuống xe liền nắm lấy tay cô, rồi cùng nhau đi vào công ty.

Thang máy chậm rãi đi lên từng tầng.

Một lát sau, thang máy đã tới tầng làm việc của Nhan Hạ.

Mọi người trong phòng làm việc chợt ngây ra như phỗng khi thấy hai người họ đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.