Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 21-2: Hạnh phúc mỹ mãn (2)




Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

Sự kiện Lục Hạo “Bí mật kết hôn và sinh con” bắt đầu vội vã, rồi lại kết thúc chóng vánh.

Từ lúc chương trình bắt đầu phát sóng, giải trí Chí Tôn cũng đã chuẩn bị rất nhiều thuỷ quân để chờ khuấy động vũng nước đục trên mạng.

Nhưng lại chợt phát hiện ra thuỷ quân không có tác dụng gì cả.

Trọng tâm của toàn bộ bình luận vẫn xoay quanh năm gia đình và năm đứa bé, thỉnh thoảng cũng có chút bọt nước, nhưng nó chỉ là nước chảy bèo trôi dưới những lời trầm trồ, khen ngợi của cư dân mạng.

Vì Lục Hạo là con trai Lục Phỉ nên gia đình họ có rating cao nhất trong tập đầu của chương trình, đồng thời cũng là gia đình thu hút nhiều fan nhất.

Thuỷ quân cảm thấy không nói nên lời khi nhìn thấy tình huống này, đây là lần đầu tiên họ gặp chuyện như vậy đấy.

Dưới tình huống như thế, một số nhân viên có liên quan của công ty cũng nhận được tin tức, bao gồm người đại diện của Lục Phỉ – Hình Ảnh.

Hình Ảnh xem rating, rồi lại thấy # Hạo Hạo rất đáng yêu #, # Nam thần nhỏ nhà Lục Phỉ # trong thời gian ngắn ngủi đã leo lên hot search, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lục Phỉ.

Vừa mới gọi đã kết nối được.

“Tin tốt đây, cho tới bây giờ, công ty chưa làm gì mà phản ứng của fan và rating chương trình kỳ này đều rất tốt.” Vừa được kết nối, Hình Ảnh đã lập tức nói với Lục Phỉ.Tình huống này khiến người đại diện như cô cũng được thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm, em biết rồi.” Tuy giọng nói trầm thấp của Lục Phỉ có chút lạnh lùng, nhưng không thể xem nhẹ sự sung sướng trong giọng nói của anh lúc này.

Hình Ảnh đã đi theo Lục Phỉ nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu được tâm trạng của anh lúc này, khóe môi cũng bất giác cong cong, chân thành nói: “Chúc mừng em đã được như ý nguyện!”

Không ai rõ ràng hơn Hình Ảnh về việc Lục Phỉ muốn quang minh chính đại xuất hiện cùng vợ và con anh tới mức nào.

Là người đại diện, cô cũng vui vẻ thay Lục Phỉ.

“Cảm ơn chị, chị Hình.”

“Đừng, đừng dùng hai chữ đơn giản để đuổi chị đi, em vẫn nên nói về tới chuyện thực tế thì hơn!” Hình Ảnh cười đáp.

“Nếu không thì chị nhận kịch bản rồi gửi cho em xem thử coi có chọn ra được bộ nào không nhé?”

Lục Phỉ cười khen: “Nhưng phải quay ở đây, em muốn ngày nào cũng có thể về nhà.”

Hình Ảnh nghe câu đầu còn tưởng mình nghe lầm, tiếp tục nghe câu sau thì cũng thản nhiên chấp nhận.

Nghệ sĩ nhà cô đã hoàn toàn trở thành người đàn ông của gia đình, vả lại còn rất thích thú!

“Được rồi, sau khi chọn xong chị sẽ đưa em xem, trong đó có mấy đạo diễn không tồi.” Hình Ảnh nghĩ rồi nói.

Những gì Lục Phỉ cần làm bây giờ chỉ là duy trì tỷ lệ lộ diện tương đối mà thôi.

Một giải ảnh đế ASK đã đủ cho anh sống cả đời, mặc dù cô không cho rằng nghệ sĩ của mình sẽ tầm thường như vậy.

“Được rồi, em sẽ xem.” Lục Phỉ gật đầu.

Không lâu sau, hai người cũng kết thúc cuộc trò chuyện.

Khi anh cất điện thoại liền thấy con trai đang nằm trong lòng vợ mình đã ngủ thiếp đi tự khi nào.

“Anh ôm con về phòng đi.” Nhan Hạ nhìn anh nói, sờ gương mặt trắng nõn của bé, đáy lòng mềm nhũn.

“Để anh ôm con về phòng, em cũng nghỉ ngơi đi!” Lục Phỉ gật đầu, nhận lấy Lục Hạo từ trong lòng vợ, đi về phía phòng bé.

Nhan Hạ nhìn theo bóng dáng hai cha con rời đi, đứng dậy, xoay cái lưng mỏi nhừ, về phòng rửa mặt trước.

Khi cô ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Lục Phỉ thay quần áo xong, giờ đang nằm trên giường.

Anh thấy vợ đi ra, liền xốc chăn bên cạnh lên, vỗ giường nói với cô: “Lên đây.”

Nhan Hạ cũng không thấy có gì không đúng, liền lên giường, dựa vào lòng chồng, nhìn chằm chằm vào di động anh đang cầm, ngáp một cái nói: “Chuyện gì vậy?”

“Em nhìn này, tất cả mọi người đều đang nói Hạo Hạo nhà chúng ta rất đáng yêu đấy!” Lục Phỉ nói rồi đưa di động tới trước mặt vợ, để cô thấy rõ lời chúc mừng của những nhân vật tai to mặt lớn trong giới giải trí gửi cho anh.

Lục Phỉ, anh có ý gì hả? Hạo Hạo lớn như vậy rồi mà không cho chú biết?

Lục Phỉ, Hạo Hạo nhà anh quá đáng yêu, hôm nào cho chúng tôi gặp đi.

Lục Phỉ, chuẩn bị tới nhà anh, có tiếp đón không?



Hơn mười năm nay, tuy Lục Phỉ không có người bạn thân nào trong giới, nhưng bạn bè bình thường thì vẫn có.

Đương nhiên, vị trí của mấy người bạn này trong giới giải trí cũng không thua kém gì Lục Phỉ.

Ngày thường, thỉnh thoảng anh cũng đi chơi với họ.

Vì anh không muốn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên cũng không đề cập tới sự tồn tại của Nhan Hạ và Lục Hạo với bất kỳ ai.

Giờ anh mới ý thức được, thì ra mình che giấu kỹ càng như vậy!

Đôi khi Lục Phỉ cũng sẽ suy nghĩ, nếu không phải lần này Nhan Hạ chủ động mở miệng thì có phải anh định cả đời đều không để người khác biết anh đã có vợ con hay không?

Anh suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy chuyện này rất có khả năng.

Vì vợ và con là hai người quan trọng nhất trong đời anh.

Lục Phỉ cúi thấp đầu xuống, thấy rõ cái trán trơn bóng của cô, đồng thời cũng thấy hàng mi dài cong như cánh quạt, trái tim lập tức mềm mại. Anh ôm vợ, từ từ cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc cô, chậm rãi nói: “Nhan Hạ, có cơ hội thì chúng mình lại sinh một cô con gái đi! Mềm mại giống em tốt biết bao!”

Mà Nhan Hạ nghe anh nói thế, cơ thể vốn đang thả lỏng lập tức trở nên căng thẳng, suýt nữa là di động đã dính chặt vào tay cô luôn rồi.

“Sinh con gái?” Nhan Hạ hỏi lại, đột nhiên nghĩ tới bức tranh Lục Hạo vẽ.

“Ừ.” Lục Phỉ tiếp tục gật đầu, anh nghĩ, chắc chắn đủ nếp đủ tẻ là điều hạnh phúc và mỹ mãn nhất trên thế giới này.

Anh mỉm cười nhìn đôi tai từ từ đỏ lên của vợ. Anh không ngờ, cô đã sinh con rồi mà vẫn cảm thấy xấu hổ vì những lời nói này của anh.

Nghĩ vậy, khóe môi vô thức nở nụ cười trêu chọc, thấp giọng nói: “Có thể chứ?”

Nói xong, lật người, vững vàng đè Nhan Hạ dưới thân.

Mặt đối mặt, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, bầu không khí mập mờ bắt đầu lên men.

“Nhưng…”

Nhan Hạ còn chưa kịp nói thì đã bị đôi môi mềm mại ngăn chặn, cô hoàn toàn không kịp suy nghĩ gì nữa, toàn tâm toàn ý đối phó với sự nhiệt tình của chồng.

Vào giờ phút này, Lục Phỉ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cả người tản ra sự hấp dẫn trí mạng.

Một lúc lâu sau, anh thở hổn hển rời khỏi môi vợ, nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, khóe môi xuất hiện nụ cười mà như không, sau đó, vươn tay nâng cằm cô lên, lại từ từ hôn thêm lần nữa.

Anh như đang thưởng thức bảo bối, cố gắng toát ra sức hấp dẫn nam tính chỉ anh mới có.

Cứ nghĩ đến việc mình sẽ kéo cô cùng đắm chìm là anh đã không nhịn được mà mê muội.

Quần áo trên người hai người bắt đầu nhiệt tình rơi xuống…

Hai người thản nhiên phô bày sự nguyên thủy nhất của mình với đối phương.

Một đêm tình cảm mãnh liệt, khiến căn phòng chỉ còn lại sự ấm áp.

Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, những vết tím xanh trên người Nhan Hạ đã nhiều hơn so với ngày trước.

Lúc cô đứng trước gương, phủ phấn lên cổ mình thì Lục Phỉ lại chậm rãi ôm cô từ phía sau.

“Dâu tây này thật đẹp.” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, nhìn kiệt tác của mình, đáy mắt chỉ còn lại ý cười xấu xa.

Nhan Hạ nghe được giọng nói trêu chọc của chồng thì không muốn để ý tới anh chút nào, đúng là được lợi lại còn khoe mẽ.

“Con đâu rồi?” Cô đỏ mặt chuyển đề tài.

“Anh mới đưa con đến trường rồi. Buổi sáng nó thừa dịp anh không chú ý, chạy đến cạnh giường gọi em, tiếc là em đang ngủ say nên con đành phải không cam lòng để anh đưa đi học, nhưng con nói là buổi chiều nhất định phải cùng đi đón con.” Lục Phỉ nhẹ giọng thuật lại.

Anh chợt cảm thấy, so với cuộc sống nhàm chán trước kia, cuộc sống bây giờ giống như thiên đường vậy.

Hóa ra cảm giác của việc để họ quang minh chính đại bên nhau lại tốt đẹp như vậy, khiến anh không bao giờ muốn xa vợ và con trai nữa cả.

“Vậy buổi chiều anh tới đón em rồi mình cùng đi đón con, em còn phải đi làm nữa!” Nhan Hạ sửa soạn xong, kéo tay Lục Phỉ đàn đặt bên hông mình ra, đi ra khỏi phòng tắm.

Đương nhiên, anh cũng đi ra theo.

Anh thấy vợ khó xử đứng trước tủ quần áo chọn đồ, thì đi lên trước, lấy vài bộ quần áo ra, lười biếng nói: “Vợ à, để anh giúp em thay nhé!”

Nhan Hạ lấy quần áo trong tay chồng, xoay người vào phòng thay đồ, đóng cửa lại, ngăn anh ở bên ngoài.

Nếu để anh thay thì không biết hôm nay cô còn có thể ra khỏi cửa hay không. Dù sao, anh cũng làm không ít chuyện như vậy.

Lục Phỉ nhìn cửa đóng chặt, không nhịn được bật cười, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, anh liền đưa vợ đến công ty.

Chờ sau khi Nhan Hạ xuống xe,  anh vui vẻ lái xe tới công ty giải trí Chí Tôn.

Bước đầu tiên đã thành công, sắp tới còn rất nhiều bước phải đi nữa!

Lúc đến công ty, anh đứng ở cửa, một đám mây trắng từ từ bay qua, ánh nắng yếu ớt từ trên trời chiếu xuống.

Đúng lúc đón ánh mặt trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.