Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 4: Ăn cướp




Đi theo Bối Vân Tuyết, trước hết Vương Phong tham quan nơi mình sẽ làm việc sau này một chút, châu báu Bối thị.

Châu báu Bối thị được trang trí rất lộng lẫy, khách hàng đến cũng không ít, lúc Bối Vân Tuyết dẫn về một người đàn ông lạ, trên mặt của nhân viên đều lộ ra vẻ khác thường, hiển nhiên bọn họ không nghĩ đến bà chủ lạnh lùng vậy mà sẽ dẫn đàn ông về.

“Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là nhà giám định đá quý cao cấp mà tôi mời về, mọi người làm quen nhau đi, sau này đều là đồng nghiệp.” Bối Vân Tuyết mở miệng nói khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra chỉ là một nhân viên mà thôi.

Cùng làm quen với những nhân viên này, Vương Phong thậm chí còn chẳng nhớ rõ tên bọn họ là gì thì được Bối Vân Tuyết dẫn đi rồi, bọn họ muốn tham gia đại hội cược đá của thành phố Trúc Hải.

“Bác tài, phiền chú đưa chúng tôi đến châu báu Hoa Liên.” Bối Vân Tuyết nói.

“Được thôi.” Tài xế là một người trung niên, nghe xong thì khởi động xe đi đến nơi gọi là châu báu Hoa Liên.

Nhìn khung cảnh bên đường không ngừng lùi xa, Vương Phong cũng hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn muốn suy nghĩ kỹ một chút về con đường tương lai của mình.

Nếu không có được năng lực nhìn xuyên thấu trước đó, có thể hắn vẫn mãi là một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ nhưng hiện tại hắn thế mà đã có bước thay đổi chuyển ngoặt cực lớn, hắn không thể không lập lại kế hoạch cuộc đời lần nữa.

“Vương Phong, hình như đường này không phải đi về hướng châu báu Hoa Liên.” Bối Vân Tuyết có chút căng thẳng nói bên tai Vương Phong, nắm thật chặt cánh tay hắn.

“Vậy đường này đi đâu?” Vẻ mặt Vương Phong có chút khác lạ, sau đó ném ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ xe.

Thành phố mỗi ngày đều có sự thay đổi nên Vương Phong thật sự đã sớm quên gần hết đường xá thành phố Trúc Hải.

Tuy nhiên thấy vẻ khẩn trương của Bối Vân Tuyết, hắn cũng vươn tay phải của mình nắm bàn tay mềm mại không xương của cô nói: “Không cần lo lắng, có tôi ở đây sẽ không để chị xảy ra chuyện gì đâu.”

Bên ngoài cửa sổ, nhà cửa càng ngày càng thưa thớt, hình như đã đến ngoại thành rồi.

Hắn cũng cảm thấy được, nắm lấy lòng bàn tay đã đầy mồ hôi của Bối Vân Tuyết, trên mặt có chút lo lắng.

“Bác tài, chúng tôi muốn đi đến châu báu Hoa Liên, chú đang định chở chúng tôi đi đâu vậy?” Vươn tay vỗ vào người trung niên đang lái xe, Vương Phong nói với vẻ thiện ý.

Tuy nhiên lúc hắn đang nói thì ngược lại bên tai vang lên tiếng phanh xe.

“Câm miệng! Giao những thứ giá trị trên người tụi mày ra, nếu không tao giết!”

Bỗng nhiên người lái xe trung niên xoay người lại, vẻ mặt hung ác dữ tợn, trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một con dao bấm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Á!”

Thấy cảnh này, Bối Vân Tuyết bị làm cho khiếp sợ mà hét lên một tiếng the thé, cả người trực tiếp bổ nhào vào ngực Vương Phong.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ không cho hắn làm hại một sợi tóc của chị.” Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên lưng Bối Vân Tuyết, ánh mắt Vương Phong cũng trở nên rét lạnh âm u.

Không nghĩ đến cái chuyện ngồi xe gặp ăn cướp chỉ nghe nói này vậy mà thật sự xảy ra trước mắt hắn.

Bốn năm đại học, mặc dù hắn không học được bao nhiêu thứ, cơ bản đều sống những ngày không mục đích nhưng mấy năm nay bởi vì lăn lộn ngoài đời nên hắn đã luyện được một thân bản lĩnh đánh nhau.

Không nói một chọi mười, chí ít đối phó với hai ba tên vậy vẫn là chuyện dễ như nắm bàn tay.

Tuy hắn không muốn gây chuyện nhưng tuyệt đối cũng không sợ.

Mặt mũi người trung niên dữ tợn, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe của con dao giống như bất cứ lúc nào cũng muốn đâm đến nhưng Vương Phong nhìn thấy hai tay run rẩy của hắn ta, hiển nhiên là lần đầu tiên gây án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.