Cực Phẩm Thần Y

Chương 1776




Chương 1776

Người đẹp tự động cởi quần áo, mà động tác lại xinh đẹp, dáng người lại nóng bỏng và nhẹ nhàng.

Cảnh tượng đẹp động làm người này, sợ là không phải ai cũng có vinh dự mà hưởng thụ, ngoại trừ Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo không có ngăn cản, mà anh cũng không có lý do ngăn cản. Ngược lại, nếu anh ngăn cản, sẽ chỉ làm cho anh cảm thấy mình thật là một tên dối trá và già mồm.

Rất nhanh, thân thể mềm mại của Thu Vũ Liên đã không còn mảnh nào che thân mà xuất hiện trước mặt Trần Gia Bảo.

Phía trước lồi phía sau cong, một màu trắng tinh tế, sự quyến rũ của tuổi trưởng thành, thân hình nóng bỏng đang di chuyển.

Ánh mắt của Trần Gia Bảo lộ ra vẻ thưởng thức, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ quý giá.

“Từ giờ trở đi, tôi chính là người phụ nữ của anh. Vì vậy, anh muốn làm gì tôi đều được cả.” Thu Vũ Liên ngượng ngùng. Toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp và cổ của cô ta đều đã đỏ bừng, nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Hơn nữa, cô ta cũng cảm thấy vô cùng tự tin đối với vóc người hoàn mỹ của mình. Cô ta tin rằng không có bất kỳ người đàn ông nào có thể bất động, kể cả Trần Gia Bảo.

Trên thực tế, điều mà cô ta muốn làm nhất trong đời này chính là việc có thể báo được thù, cho nên cô ta cũng không có tâm tư để mà nói chuyện yêu đương. Thậm chí là lúc trước cô ta biết Đoàn Vinh theo đuổi mình nhưng cô ta cũng chỉ muốn lợi dụng Đoàn Vinh mà thôi.

Nói cách khác, Thu Vũ Liên vẫn còn là một đứa trẻ. Lần này, cử chỉ lời nói của cô ta ở trước mặt Trần Gia Bảo nhìn thì có vẻ nhiệt và tình lớn mật, nhưng trên thực tế, cô ta đang cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và căng thẳng.

Trần Gia Bảo cũng không phải là người giả tạo.Thu Vũ Liên đã làm đến nước này rồi, nếu như anh còn chưa có hành động gì thì anh thật đúng là một kẻ giả dối. Hơn nữa, điều này còn là một loại sỉ nhục đối với sự quyến rũ của Thu Vũ Liên.

Vì vậy, anh đứng dậy và đi đến trước mặt của Thu Vũ Liên.

Thu Vũ Liên vừa ngượng ngùng lại vừa lo lắng. Cơ thể mềm mại của cô ta bắt đầu khẽ run rẩy. Dù vậy, cô ta vẫn kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, đối mặt với Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo nâng cằm của cô ta lên rồi nhìn vào đôi mắt ngượng ngùng nhưng kiên định của cô ta mà khóe miệng nhếch lên một nụ cười, tựa hồ như là anh đang tuyên bố chủ quyền của mình. Anh mạnh mẽ hỏi: “Cô không hối hận sao?”

“Tuyệt đối không hối hận.”

“Được, từ nay về sau, cô chính là người phụ nữ của tôi và cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi.”

“Được, cả đời này của Vũ Liên đều là người phụ nữ của anh Trần.” Giọng nói của Thu Vũ Liên có chút run rẩy.

“Rên rỉ…”

Đột nhiên, Thu Vũ Liên khẽ kêu một tiếng. Lúc này, cô ta đã bị Trần Gia Bảo kéo vào trong ngực, đôi môi đỏ rực kiều diễm đó cũng bị Trần Gia Bảo tham lam giữ lại.

Ngoại trừ sự ngượng ngùng và vụng về của lần đầu tiên, Thu Vũ Liên đã nhanh chóng nhiệt tình đáp lại.

Không biết là đã qua bao lâu, Trần Gia Bảo mới buông Thu Vũ Liên ra.

Nửa người của Thu Vũ Liên tựa vào lòng Trần Gia Bảo với ánh mắt mê ly mà thở hồng hộc.

Trần Gia Bảo vẫn tiếp tục cầm lấy cằm của cô ta và từ trên cao nhìn xuống, nói: “Tôi biết rất rõ cô vì muốn trả ơn nên mới nguyện ý trở thành người phụ nữ của tôi.”

Thu Vũ Liên không nói gì như là đồng ý với câu nói này của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.