Cục Cưng Có Chiêu

Chương 549: Chứng minh danh tính của cô




“Mẹ ơi, mẹ có muốn xem không? Con có ảnh chụp màn hình này.”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan đỏ bừng cả mặt.

“Không xem, mẹ không có hứng thú với anh ta.”

“Có thể xem thử, so sánh xem nó có lớn hơn của lão Diệp không, con còn chưa xem trộm của lão Diệp.”

Thẩm Hạ Lan suýt nữa sặc nước bọt.

“Nếu con không muốn bị ba con đánh thì tốt nhất không nên có ý nghĩ này.”

Thẩm Hạ Lan không thể hiểu được trong đầu Thẩm Minh Triết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, giọng nói của Vương Phi Phi từ bên ngoài truyền đến.

“Cô Cát, cô có đó không?”

Thẩm Hạ Lan sửng sốt, tại sao lại quên mất chuyện này?

“Tôi đây, tôi tạm thời không có thời gian, lát nữa tôi sẽ xuống tìm cô, tôi đang gọi điện thoại.”

Thẩm Hạ Lan cách một cánh cửa nói.

Mặc dù Vương Phi Phi có chút nghi ngờ nhưng khắp nơi trong khách sạn của mình đều có camera giám sát và vệ sĩ, Thẩm Hạ Lan không thể trốn thoát được, cô ta không kiềm được nói: Được rồi cô Cát, xin cô nhanh một chút, cô phải biết là thẻ thông thành trong tay tôi không còn nhiều, bây giờ rất nghiêm ngặt, hôm nay lại có thêm ba người đến, tôi sẽ không giữ lại cho cô đâu.”

“Tôi biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan nhíu chặt chân mày.

Nhiều người đến đây như vậy, rốt cuộc thành phố ngầm có ma lực gì?

Thẩm Hạ Lan càng lúc càng tò mò.

Nghe vậy, Thẩm Minh Triết trầm giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có khó khăn gì sao?”

“Ừ, có chút khó khăn.”

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, lúc này đoán chừng Thẩm Minh Triết có thể giúp được mình, lúc trước sợ Thẩm Minh Triết biết nên không nói cho cậu bé biết, không ngờ Thẩm Minh Triết lại tự mình biết được.

Bây giờ chỉ có Thẩm Minh Triết mới có thể giải quyết việc cấp bách của cô.

“Minh Triết, để tránh cho người khác biết mẹ là ai nên mẹ đã dùng tên giả. Bây giờ họ muốn kiểm tra chứng minh thư, bây giờ mẹ không thể lấy ra được, con có cách nào không?”

Nếu là một đứa trẻ bình thường, Thẩm Hạ Lan có lẽ đã không hỏi như vậy, nhưng nếu đối phương là Thẩm Minh Triết, cô nghĩ mình có thể thử.

Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày.

“Mẹ lấy tên gì?”

“Cát Mạn.”

“Mẹ có thể nói với họ chứng minh thư của mẹ mất rồi, bảo họ lên mạng kiểm tra, bởi vì bây giờ cho dù có làm chứng minh thư thì mẹ cũng không thể lấy được. Nhưng nếu kiểm tra trên mạng, con có thể làm thân phận tạm thời cho mẹ. Bảo đảm khi họ kiểm tra thì không có vấn đề gì, nhưng không nên để quá lâu, bởi vì cái này phải xâm nhập vào hệ thống an ninh của cảnh sát. Mẹ có nói mình là người ở đâu không?”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến trái tim Thẩm Hạ Lan bình tĩnh lại phần nào.

“Không có, miễn không phải là Hải Thành là được.”

“Con biết rồi, mẹ cho con ba phút.”

Nghe Thẩm Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút mừng rỡ và bất ngờ.

“Ba phút? Ba phút có đủ không? Không sao đâu, con đừng vội, mẹ có thể giữ chân bọn họ, mười phút, nửa tiếng đều được.”

“Mẹ, nếu thời gian quá lâu sẽ dễ dàng khơi dậy sự   có thể làm được.”

Thẩm Minh Triết nói xong thì cúp máy.

Cậu bé gõ nhanh vào bàn phím.

Diệp Thanh mờ   cậu bé bằng cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng cảm thấy có chút tự ti.

Cô bé hơn Thẩm Minh Triết vài tuổi, nhưng bây giờ xem ra cô bé cái gì cũng không bằng Thẩm Minh Triết. Bây giờ đứng cùng Thẩm Minh Triết, cô bé đột nhiên cảm thấy không hài hòa, thậm chí có cảm giác muốn chạy trốn.

Thẩm Minh Triết đang bận đột nhập vào hệ thống an ninh của cảnh sát, tự nhiên không   chóng tra một phen, tìm được một kẽ hở ở một thị trấn hẻo lánh.

Cậu bé nhanh chóng nhập vào danh tính giả của Thẩm Hạ Lan, đồng thời thay đổi ngày tháng năm sinh và số chứng minh thư.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, vừa đúng ba phút.

Khóe miệng Thẩm Minh Triết cong lên, rất tự tin xem thời gian, không hơn không kém, chính xác ba phút đồng hồ.

Nắm bắt thời gian, Thẩm Minh Triết gọi cho   mình như đang mằm mơ. Truyện Đoản Văn

Có cậu con trai thiên tài thật không tệ! Đúng là thần trợ công.

Thẩm Minh Triết đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, mẹ cũng không xem là ai ra tay, con sẽ gửi thông tin danh tính cho mẹ xem, mẹ nhớ lát nữa đừng nói sai. Đúng rồi mẹ ơi, nơi này thuộc vùng hẻo lánh, con không dám lấy người quá nổi tiếng, nhưng không có thân phận thì không thể vào thành   Dạ liên lạc với ông Vương Đại Sơn bên kia. Mẹ nói mẹ là con gái nuôi của Vương Đại Sơn, đến thành phố ngầm vì Vương Đại Sơn.”

Thẩm Hạ Lan rất vui khi con trai đã sắp xếp hết mọi thứ.

“Được, cảm ơn con trai.”

“Không có gì!”

Thẩm Minh Triết nói xong liền gửi thông tin danh tính cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thấy khuôn mặt mình xuất hiện trên hệ thống an ninh của cảnh sát thì   tin, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.

“Người đâu! Người đâu!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên hét lên.

Vương Phi Phi vội vàng chạy đến.

“Cô Cát, cô sao thế?”

“Ví của tôi để ở đây không thấy nữa, khách sạn của cô không phải có camera sao? Mau chóng kiểm tra cho tôi, có phải nhân viên phục vụ đã lấy nó đi khi dọn phòng không?”

Sắc mặt Thẩm Hạ Lan rất khó coi.

Vương Phi Phi   khỏi quá trùng hợp đi đúng không? Tôi đang muốn xem chứng minh thư của cô Cát thì ví của cô Cát liền bị mất sao?”

“Ý của cô là gì? Muốn nói là tôi cố ý đúng không? Tôi nói cho cô biết, Cát Mạn tôi không sợ người khác điều tra, nếu không phải nghe nói ở đây có đồ tốt thì tôi đã không đến rồi. Bây giờ cô dám nói chuyện với tôi như vậy, cô   nhiên thay đổi.

Nhìn thấy sự tự tin của Thẩm Hạ Lan, Vương Phi Phi cũng có chút sợ hãi.

“Cô Cát, cô đừng tức giận. Nhân viên phục vụ trong khách sạn của chúng tôi có tố chất rất cao, họ sẽ không lấy ví của cô Cát, hay là cô Cát tìm lại thử đi?”

“Ý cô là tôi cố tình không mang ví, lừa bịp khách sạn của cô sao?”

“Không phải đâu, cô Cát, cô đừng tức giận.”

“Làm sao   nay không tìm được ví, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Thẩm Hạ Lan thở phì phò nói.

Khi Thẩm Hạ Lan nói muốn báo cảnh sát, Vương Phi Phi khẽ cau mày.

Tuy rằng cô ta mở cửa làm ăn, nhưng nếu thật sự động đến cảnh sát, giải thích cũng phiền toái, sợ nhất chính là thành phố ngầm bị lộ.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vương Phi Phi dịu đi phần nào.

“Cô Cát, tôi chỉ muốn xem chứng minh thư của cô. Nếu cô thật sự bị mất ví, cô có   không? Tôi kiểm tra trực tuyến cũng được. Đến lúc đó, ví cô Cát bị mất, khách sạn chúng   là nếu cô thật sự là cô Cát, chúng tôi đương nhiên sẽ điều tra kỹ càng và trả lại ví cho cô, còn nếu là giả thì sau này không cần nói nữa.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên hiểu, nhưng cười khẩy nói: “Số chứng minh thư của tôi có thể tùy tiện nói cho người khác sao?”

“Vậy cô Cát làm cách nào để chứng minh danh tính của mình? Cô biết là gần đây chúng tôi kiểm tra   phố ngầm.”

“Chuyện này sao có thể? Tôi đặc biệt đến đây để vào thành phố ngầm.”

Thẩm Hạ Lan có chút tức giận.

“Vậy cô Cát làm ơn chứng minh danh tính của mình đi.”

Vương Phi Phi nở nụ cười công nghiệp.

Thẩm Mẫn tức giận nói: “Tôi có thể cho cô biết chứng minh thư của tôi, nhưng cô phải đảm bảo không để lộ ra ngoài, nếu không xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không khách khí với   thấp giọng nói một lần số chứng minh của cô.

Vương Phi Phi bảo người bên cạnh nhanh chóng kiểm tra trên Internet, thực sự đã tra ra được thông tin về người tên Cát Mạn của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa còn nằm trong hệ thống bên phía cảnh sát.

Thấy vậy, Vương Phi Phi mới nhẹ lòng.

“Xin lỗi cô Cát, tôi lập tức cử người đi điều tra tra ví của cô.”

“Thôi bỏ đi, trong ví ngoại trừ chứng   tiền mặt. Bây giờ mà làm thẻ lại cũng hơi phiền phức. Cũng may điện thoại còn trong tay, tránh để lát nữa vào thành phố ngầm lại không có cách nào giao dịch được.”

Thẩm Hạ Lan khoác tay, rất không kiên nhẫn.

Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Vương Phi Phi liền vui mừng.

“Vâng, vâng, cô Cát đừng trách nữa. Lát nữa tôi bảo nhân viên phục vụ mang cho cô một ít điểm tâm, con như tạ   liền trở về phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện lưng mình ướt sũng.

Hóa ra là cô vẫn rất căng thẳng.

Cô biết Thẩm Minh Triết rất giỏi, nhưng không ngờ con trai mình lại lợi hại đến như vậy. Khi Vương Phi Phi bảo người kiểm tra thông tin danh tính của mình, trái tim Thẩm Hạ Lan suýt nhảy đến cuống họng.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tê liệt nằm trên   truyền tới.

“Mẹ ơi, con đã tìm được vị trí của chú Tống, ở chỗ này, mẹ xem thử nơi này là chỗ nào.”

Thẩm Hạ Lan xem bản đồ vị trí của Thẩm Minh Triết, nhanh chóng kiểm tra trên mạng, là nơi cách khách sạn Đế Vương không xa, trông giống như một nhà thờ.

Nhà thờ là thành phố ngầm?

Hay vị trí mà Thẩm Minh Triết nói không đúng?

“Minh Triết, đây là một nhà thờ. Nhìn thoáng qua cũng   Tống Dật Hiên có thể ở đây?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Minh Triết hơi bất ngờ.

“Nhưng màn hình hiển thị tín hiệu ở đây. Mặc dù tín hiệu lúc mạnh lúc yếu, nhưng con thực sự rất chắc chắn.”

Thẩm Minh Triết không biết chỗ đó xảy ra vấn đề gì.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy con trai mình nói như vậy, liền nói: “Không sao, lát nữa mẹ sẽ đi xem thử, bây giờ con đang ở   có nên đến đại viên quân khu để gặp Diệp Tranh và Nghê Nghê không? Con sợ con không ở đó thì Nghê Nghê sẽ rất lo lắng.”

Thẩm Hạ Lan bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Thẩm Nghê Nghê và cô.

Mọi người đều tưởng rằng Thẩm Nghê Nghê chỉ biết ăn, uống và vui chơi, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện ra sự thông minh của Thẩm Nghê Nghê.

“Không cần đâu, Nghê Nghê không sao đâu,   cứ ở lại nhà chú Tô, nhớ giữ liên lạc với mẹ nhé. Hy vọng chúng ta có thể đưa ba con và chú Tống trở về.”

“Chắc chắn có thể mà mẹ!”

Thẩm Minh Triết an ủi Thẩm Hạ Lan, nhưng đột nhiên nói: “Tiêu rồi!”

“Sao thế?”

Nhưng mà, tín hiệu bên chỗ Thẩm Minh Triết đột nhiên bị cắt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.