Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 8-2: Thế giới mạt thế (2)




Người dịch: Bunny crusher

***

“Tôi không có ý xấu đâu, đây chính là kinh nghiệm đau đớn nhất của tôi cả đời này đấy.” Tề Đồng Đồng tới giờ nhớ đến vẫn hối hận xanh ruột.

“Cô thấy rồi đấy, người tầng này như chúng tôi… chẳng cần che che giấu giấu, đều là gái bán hoa.” Cô nói, “Một số cô gái có vận khí tốt, trực tiếp lọt vào mắt xanh của người ta thì có thể trực tiếp tiến vào phòng của họ. Dù cũng là bán hoa, nhưng rốt cuộc không cần phải bán hoa cho hết người này tới người kia.”

“Tôi, lúc trước tôi thật sự rất ngu. Đáng lẽ tôi không nên ưng ý Đinh Nghiêu. Từ đầu tới cuối tôi rõ ràng chỉ là một tên ngốc.” Cô gái xinh đẹp cười tự giễu.

“Trong chiến đội có một dị năng giả hệ băng rất mạnh, tên là Trương Hữu Quyền, anh ta rất thích tôi. Nếu ngay từ đầu tôi chịu ở cùng anh ấy, có lẽ bây giờ không tới mức còn lăn lộn ở tầng 3 này. Nhưng mà tôi lúc đó khờ lắm, ngốc lắm, một lòng mơ mộng về Đinh Nghiêu. Sau đó Đinh Nghiêu ngủ với tôi, nhưng mà ngài ấy không cần tôi. Đã không cần tôi thì tôi không thể ăn cơm trắng mà không làm việc được, người khác sẽ có thể ngủ với tôi. Nhưng Đinh Nghiêu vẫn ngủ với tôi, họ lập tức không còn nhu cầu tôi nữa, thậm chí là có muốn cũng không dám, trừ phi Đinh Nghiêu không ngủ với tôi. Nhưng nếu tôi không có một người đàn ông cố định, thì Đinh Nghiêu sẽ tiếp tục ngủ với tôi. Ngài ta muốn ngủ với tôi, chẳng lẽ tôi có thể nói tôi con mẹ nó không muốn ngủ với ngài? Tôi đâu có muốn chết!” Tề Đồng Đồng nghĩ tới cảnh ngộ chết dẫm của mình mà muốn hộc máu.

Hàn Yên Yên nghe hiểu cũng cảm thấy chết dẫm thay Tề Đồng Đồng, “Thật là một vòng tuần hoàn ác tính.”

“Trương Hữu Quyền cũng là một tên nhát gan!” Tề Đồng Đồng mắng, “Anh ta chẳng có chút xíu gan nào dám đi yêu cầu Đinh Nghiêu thu tôi vào phòng. Căn bản Đinh Nghiêu sẽ không để bụng, chỉ cần là người đi theo Đinh Nghiêu, nói một câu thôi ngài ta sẽ chẳng để ý!”

Nhưng người đàn ông này tuyệt đối sẽ không mở miệng ra. Anh ta thích Tề Đồng Đồng là thật, nhưng sẽ không thích tới mức muốn đoạt người với Đinh Nghiêu.

So với phụ nữ, đàn ông càng lý trí hơn, thực dụng hơn và lạnh lùng hơn nhiều.

Bất kể là trước kia có hiểu hay không, Tề Đồng Đồng hiện tại chắc chắn đã thấm nhuần đạo lý này.

“Nên vì vậy, cô tự mình cân nhắc đi. Nếu cô cảm thấy không có bản lĩnh thu phục được Đinh Nghiêu thì cố gắng tìm một người thuận mắt mà tấn công càng sớm càng tốt. Còn nếu cô cảm thấy mình có bản lĩnh đó….” Tề Đồng Đồng vui vẻ xúi giục cô, “Vậy thì em gái à, em dũng cảm lắm đấy! Có khi cô có thể giúp tôi giải thoát khỏi đây thì sao.”

So với Triệu Vũ Huyên, Hàn Yên Yên thích Tề Đồng Đồng hơn.

Triệu Vũ Huyên tuy còn sống, nhưng lại khiến người ta có cảm giác linh hồn cô ấy đã chết. Linh hồn Tề Đồng Đồng còn sống, cô ấy sẽ tìm kiếm niềm vui trong nỗi khổ.

Tới thời điểm cơm chiều, Tôn Lập Quân xuất hiện tại tầng ba. Một cô gái cười hì hì trêu ghẹo ông: “Úi, Tôn ca, trốn Linh tỷ tới đây ăn vụng à?”

Tôn Lập Quân cười mắng, “Nói bậy! Đừng có hại tôi!”

Ông tới gõ cửa phòng 315: “Lão đại gọi cô lên.”

“Tầng mấy?” Hàn Yên Yên hỏi.

“Tầng cao nhất.”

“Phòng nào.”

“Phòng có mở cửa. Tầng cao nhất chỉ có một mình lão đại ở thôi.”

Hàn Yên Yên minh bạch, hóa ra đêm qua người ngủ với Tề Đồng Đồng là Đinh Nghiêu.

Hàn Yên Yên một mình đứng trong thang máy, thang máy mở cửa tại tầng cao nhất, cô bước ra tìm phòng Đinh Nghiêu. Trên tầng cao nhất, chỉ độc nhất một gian phòng có mở cửa, mà cửa kia tựa như một cánh cổng vậy, đặc biệt to. Nơi Đinh Nghiêu ở chính là căn phòng xa hoa nhất của tầng này.

Tuy cửa phòng rộng mở, nhưng Hàn Yên Yên vẫn gõ cửa, nghe được tiếng của Đinh Nghiêu mới tiến vào.

Căn phòng này, rất khó có thể tưởng tượng sẽ có một căn phòng như thế này ở thời kì mạt thế, thời mà từng ngày, từng giờ đều sẽ có người ngã xuống vì đói. Căn phòng vừa xa hoa vừa sạch sẽ, điều hòa đang mở, giữa mùa hè nóng bức này đặc biệt thoải mái mát mẻ. Trên bàn ăn còn có vài món ăn, gạo trắng tinh khôi đang bốc khói.

Đinh Nghiêu đang đọc sách trên chiếc ghế sô pha bằng da cực lớn ở phòng khách, thấy cô đi vào mới khép sách lại.

Tối hôm qua Hàn Yên Yên còn là một cô gái mặc váy hoa màu trắng, không hề phù hợp với khung cảnh xung quanh, giờ đã thay một bộ áo đen quần jean, rốt cuộc cũng có chút giống với người nơi đây. Quần áo đều rất dài rất rộng, cũng may còn có đai lưng. Áo thun sơ vin tùy tiện vào quần khiến cái eo nhỏ gầy hơn hẳn, trông như chỉ cần gập một cái là đứt ngay.

Màu đen thực sự tôn lên làn da trắng như sứ của cô, tựa như tuyết trắng đầu mùa vậy.

Đinh Nghiêu chưa từng kêu cô ngồi xuống, vì vậy Hàn Yên Yên chỉ có thể đứng trước mặt anh ta. Đinh Nghiêu khép sách, dùng ánh mắt càn rỡ đánh giá khắp thân thể của cô, Hàn Yên Yên rũ mắt.

Qua hồi lâu, Đinh Nghiêu có vẻ vừa lòng, mở miệng: “Đói bụng không? Ăn cơm trước đi.”

“Cảm ơn, không cần.” Hàn Yên Yên ngước mắt nói, “Tôi ăn no rồi.”

Đinh Nghiêu ngoài ý muốn.

Hàn Yên Yên nói: “Tôi bán nước đá cho người ở tầng ba để đổi lấy đồ ăn.”

Đinh Nghiêu nhướng mày.

“Không cần vất vả như vậy đâu. Cô có thể ở trong phòng này, sống như thời trước mạt thế.” Đinh Nghiêu nêu ra điều kiện, “Không cần phải trộn lẫn với người khác, chỉ cần làm một mình tôi vui sướng là được.”

Điều kiện này rõ ràng tốt hơn “Một ngày năm người” hay “Một ngày bốn người” hôm qua nhiều, đây cũng chính là mộng ước của rất nhiều phụ nữ tầng ba. Tề Đồng Đồng nằm mơ cũng muốn làm người phụ nữ của Đinh Nghiêu.

Nhưng ngày hôm qua, Hàn Yên Yên đã làm cho mình một tạo hình “Thiếu nữ quật cường, cứng cỏi, bất khuất”, hơn nữa còn đi theo cốt truyện dần dần trưởng thành. Cô ngước lên, ánh mắt kiên định nói: “Tôi tới để gia nhập đội Tìm kiếm.”

Đinh Nghiêu gật đầu, vẻ mặt không sao: “Được rồi, ngày mai đội Tìm kiếm xuất phát vào 7 giờ sáng, cô đi với chúng tôi.”

Hàn Yên Yên cảm ơn, lễ phép hỏi cô rời đi được chưa, được Đinh Nghiêu cho phép cô mới xoay người bước đi.

Giọng Đinh Nghiêu không lớn, vẻ mặt cũng không nghiêm khắc, thái độ có thể nói là hiền hòa thân thiện, nhưng ở trước mặt anh, cả người Hàn Yên Yên bất giác căng chặt. Mãi cho tới khi bước ra khỏi cửa phòng, đi vào thang máy, mãi tới khi ánh mắt phía sau lưng biến mất, bả vai Hàn Yên Yên mới thả lỏng.

Hôm sau, cô dậy thật sớm, lấy cái túi trang điểm rách nát cô kiếm được để đựng lương khô, vừa ra cửa đã đụng phải Tề Đồng Đồng đi ăn sáng.

“Cô thật sự muốn tham gia đội Tìm kiếm?” Tề Đồng Đồng trừng lớn con mắt.

“Gạt cô thì có thể đổi được một cái màn thầu không? Tôi còn chưa ăn sáng đâu.” Hàn Yên Yên trêu chọc. Thật ra cô vốn không phải là người nói nhiều, nhưng không biết vì điều gì khi ở trước mặt Tề Đồng Đồng, cô sẽ muốn nói chuyện với cô ấy hai ba câu, chẳng lẽ vì có duyên phận với cô ấy?

Tề Đồng Đồng trừng mắt liếc cô một cái rồi nói: “Đợi ở đó!” Cô ấy chạy về phòng, lấy một cái balo hai quai cho Hàn Yên Yên: “Cho cô mượn, trở về nhớ trả cho tôi.”

Đối mặt với người sảng khoái, Hàn Yên Yên sẽ không khách khí: “Cảm ơn.”

Các cô tách ra ở tầng một, Tề Đồng Đồng phải đi tới phòng ăn, còn Hàn Yên Yên sẽ đi ra ngoài.

“Này!” Tề Đồng Đồng gọi cô lại.

Hàn Yên Yên quay đầu lại.

Tề Đồng Đồng nhìn cô một lúc rồi nói: “... Còn sống trở về.”

Hàn Yên Yên cười cười, xoay người rời đi.

- ----

Ps người dịch: Hế lô các bạn, mình là Bunny crusher dịch truyện này. Hôm nay mình về quê đi chơi, ngày nay với ngày mai không up chương đâu hihi:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.