Công Chúa Yêu Phò Mã

Chương 42




Nhạc Bình nghi hoặc nhìn người đang tỉ mỉ thổi chén thuốc cho mình chính là Úy Vân. Từ khi nàng trở lại vương phủ, hắn đối với nàng vô cùng kiên nhẫn, mỗi ngày tự mình vì nàng chuẩn bị thuốc, ngay cả thức ăn cũng không ngoại lệ.

Nếu trong lòng nàng không phải vẫn còn nhiều sợ hãi, Nhạc Bình cơ hồ muốn thừa nhận cuộc sống như hiện nay là vô cùng ngọt ngào.

“Được rồi.” Hắn cầm chén thuốc đưa cho nàng, “Bây giờ không còn nóng nữa, nàng có thể uống.”

Mùi gay gay của thuốc làm nàng cảm thấy buồn nôn, Úy Vân nhăn mi nói:

“Một hơi uống xong đi, như thế này lát nữa ăn một cái gì đó để át vị đắng đi.”

Nàng gật đầu, ngừng thở uống hết chén thuốc, trả lại chén không cho Úy Vân.

Hắn không nói cũng không buông chén, nhìn thật lâu vào mắt nàng.

Nhạc Bình bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, liền hỏi:

“Ta nhờ chàng đến Tiêu gia ở Côn Minh thông báo với tẩu tẩu, không biết kết quả thế nào?”

Không có kết quả, hắn căn bản không phái người đi, nhưng Úy Vân sao có thể nói vậy với Nhạc Bình?

“Một thời gian nữa! Mới đi không bao lâu, hơn nữa bây giờ khí trời kém như vậy, đường đi cũng không tốt lắm, cần phải dàn xếp cho bọn họ.” Có thể kéo dài đến lúc nào, hắn cần tận lực tranh thủ thời gian.

Dàn xếp? Lúc nào thì Úy Vân “dàn xếp” với người khác? Nhạc Bình bất giác cười, nàng luôn hiểu rõ hắn, Úy Vân chẳng lẽ không cảm thấy nói dối như vậy rất buồn cười sao?

“Không có vấn đề gì.” Nàng quan sát biểu hiện của hắn, “Dù sao ba thị vệ ta mang đến cũng khỏe rồi, ngày hôm qua ta đã phái họ đến Côn Minh, chắc không bao lâu sau, tẩu tẩu sẽ tới,” Úy Vân rõ ràng chấn động, “Ta không muốn tẩu ấy nghĩ rằng ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tẩu ấy sẽ lo lắng”

Hắn không chú ý tới hành tung của ba gã thị vệ kia thật thất sách, Úy Vân bóp cổ tay thở dài.

Hắn tin là Vũ Dương sẽ rất lo lắng, nhưng Úy Vân quản không được nhiều như vậy, bởi vì đang lo lắng chuyện sau đó, hắn cơ hồ có thể xác định Vũ Dương muốn làm gì….

Nàng sẽ đem Nhạc Bình về, bảo vệ nàng.

“Nàng hôm nay thấy thế nào?” Quên đi, tình trạng này không thể làm gì khá hơn là được bước nào hay bước ấy.

Nhạc Bình nhún nhún vai, “Tốt lắm, ta khỏe rồi, không cần nằm trên giường nữa.”

Úy Vân nhìn nàng chăm chú một lúc, nói như đang đề nghị, “Nằm một vài ngày nữa được chứ!”

“Chàng biết ta đã khỏe rồi, giam cầm ta ở đây thật không có ý nghĩa.” Nhạc Bình kháng nghị.

Úy Vân lắc đầu, “Cứ vậy đi.” Không để ý tới ánh mắt tức giận của nàng, “Nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt cho nàng.”

“Chàng lại như vậy!” Nàng tức giận nói.

“Như thế nào?”

“Tự mình nghĩ rằng cái gì đối với ta tốt nhất!” Nàng tức giận trầm giọng.

Úy Vân bình tĩnh suy nghĩ một chút, “Ta sẽ thay đổi, nhưng…. Cho dù nàng tức giận như vậy, nghe thấy tin này cam đoan sẽ cảm thấy khá hơn rất nhiều.”

“Cái gì?”

“Nguyệt Quang tới thăm nàng.”

“Cái gì?” Nàng vui vẻ hớn hở, “Ở đâu?”

“Ta cho Phúc Trọng chiêu đãi nàng dùng bữa, sớm như vậy nhất định chưa kịp ăn gì.”

“Sao chàng không nói sớm?” Nàng định đứng lên, “Ta muốn ra ngoài gặp nàng ấy.”

Úy Vân dùng tay đè vai nàng lại, kiên trì ép nàng quay lại giường, Nhạc Bình ném cho hắn một ánh mắt nghi vấn.

“Nàng ở yên trong phòng chờ, ta ra ngoài mời nàng ấy vào…” Thấy Nhạc Bình có vẻ bất mãn, hắn tỉnh táo giải thích, “Ta không phải thay nàng quyết định, chỉ là cho rằng các nàng nói chuyện trong phòng sẽ tốt hơn ở bên ngoài.”

Nhạc Bình đồng ý gật đầu, phát hiện mình cũng có thể uốn cong thành thẳng, khi Úy Vân mở cửa phòng, kịp thời nói thêm một câu:

“Cám ơn chàng, Úy Vân.”

Bước chân hắn chững lại một chút, không xoay người lại, sau đó bước nhanh ra, thuận tay đóng cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.