Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 13: Trái tim ngứa ngáy







Khách sạn Crown ở phía bên kia đường đối diện với trung tâm thương mại, trang trí đèn hoa rực rỡ làm nổi bật lên sự sang trọng.Nghe nói cũng là người quyền quý mở, Vân Khanh đã từng đặt bữa cơm kỷ niệm ngày cưới đắt tiền ở đây vào bốn năm trước.Nhưng cuối cùng bắt được Cố Trạm Vũ ở trên người phụ nữ ăn ‘bữa tiệc lớn’.Cô kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, phu nhân Trương thân mật kéo cô, “Bác sĩ Vân trông giống như không thường xã giao, nhã nhặn lịch sự, không biết có thể uống rượu không đây?”Là sợ bữa ăn lát nữa lúng túng?Vân Khanh cười nhạt, “Xã giao cũng được, một tháng luôn có vài lần, uống ba ly rượu vẫn là không thành vấn đề....”Lời còn chưa dứt, giọng nói nhỏ nhẹ của cô đột nhiên hư bị chặn lại.Một bóng dáng vô cùng cao lớn từ bên hông bước tới, vẫn là bộ vest đen vừa người kia, anh xuất hiện, xung quanh tự giác giống như đều yên tĩnh.Lục Mặc Trầm....Vân Khanh muốn cắt đứt đầu lưỡi mình, khoảng cách gần như vậy, vừa rồi cô nói xằng nói bậy chắc chắn anh nghe thấy rồi!Sự xấu hổ chết tiệt này.Buổi trưa nói với anh rằng mình không giỏi xã giao rất hướng nội, mẹ nó buổi tối lại gặp ngôi sao sáng hoạt động mạnh trong vòng tròn!Nhìn vào đôi mắt hẹp dài sâu xa của người đàn ông, Vân Khanh cảm thấy mặt mình vang lên những tiếng đánh bốp bốp!Đang nghĩ nên cưỡng ép giả vờ không nhìn thấy hay là bước qua chào hỏi, người đàn ông đã đi vào trong đám người, đôi mắt sâu xa hoàn toàn không chú ý đến cô."......".......Bữa ăn chờ đợi hơn nửa giờ, ba người nâng ly lần thứ tư, chủ tịch Trương lúng túng đứng lên, "Tôi ra ngoài gọi điện thoại thúc giục, ngày thường chủ tịch Vương rất đúng hẹn.""Không sao, người bận rộn nhiều việc."Phu nhân Trương cũng đứng lên theo, "Vậy tôi nhân tiện đi toilet? Bác sĩ Vân đợi một lát."Vân Khanh không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, đúng lúc điện thoại vang lên, trợ lý có chuyện tìm cô, cô cúi đầu lắng nghe giọng nói.Một lúc sau, cửa ghế lô mở ra, Vân Khanh nghe tiếng quay đầu, chủ tịch Vương bước vào với khuôn mặt mang ý cười, "Tôi đến muộn, nên phạt!""Chủ tịch Vương, chào buổi tối." Vân Khanh bước tới bắt tay với ông ta.Người đàn ông thuận tay đóng cửa lại, tay còn lại nắm lấy tay Vân Khanh, rất chặt, "Vẫn luôn muốn cùng cô Vân ăn cơm, hôm nay cuối cùng cũng như ý nguyện!"Vân Khanh rút tay ra, vô thức liếc nhìn cánh cửa, trên mặt duy trì nụ cười nhạt, “Vẫn phải cảm ơn chủ tịch Trương giới thiệu, đúng rồi, chủ tịch Trương vừa mới ra ngoài gọi điện thoại, chủ tịch Vương không gặp sao?”“Ồ? Thật sự không nhìn thấy.” Tay chủ tịch Vương ôm vai cô, “Đừng quản cậu ấy, chúng ta ngồi xuống, uống vài ly trước rồi hãy nói!”Vân Khanh bị kéo trở lại bên cạnh bàn, đảo mắt nhìn, mới phát hiện chỗ ngồi phu nhân Trương trống trơn, áo khoác và túi đã không còn.Cô lạnh lẽo trong lòng.Vừa mới trả lời wechat, cô phân tâm, huống chi ai có thể nghĩ rằng một phu nhân như thế, cũng phải đề phòng?Ánh mắt lạnh nhạt đảo qua người đàn ông trung niên vẫn luôn nhìn chằm chằm mình ở trước mặt, nheo mắt lại, cơ bản là một cái bẫy thế nào, Vân Khanh hiểu.Ha, dẫn mối kéo đến trên người cô?“Cô Vân trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, còn có năng lực, tự mình gây dựng sự nghiệp, lợi hại! Trước đây ở bệnh viện Bắc Nhân tôi đã nhìn thấy cô nhiều lần, lúc đó chỉ biết cô là một nhành hoa của cả bệnh viện, cũng không có cơ hội nói chuyện, có thể nói, tôi quý mến cô Vân đã lâu rồi! Nghe nói cách thức trị liệu của cô rất đặc biệt, tôi thì sao, phần cứng bản thân còn nguyên vẹn, không có cơ hội để cô chữa trị, haha! Nhưng càng không có cơ hội tiếp xúc, trái tim tôi lại càng ngứa ngáy....”“Chủ tịch Vương còn chưa uống rượu, sao lại bắt đầu nói đùa rồi.” Vân Khanh rót cho ông ta ly rượu, đứng dậy, “Ngại quá, đi toilet một chuyến, chủ tịch Vương cứ uống trước.”Chỉ có điều lúc bước tới, cửa quả nhiên không mở được.Trên mặt cô không còn ý cười, xoay người.Chủ tịch Vương đứng ở phía sau, duối tay đến bên hông cô, si mê nhìn cô, “Hôm nay cánh cửa này không mở ra. Cô Vân là người vô cùng thông minh, có vài lời thẳng thắn không cần phải nói chứ?”“Lời thẳng thắn gì? Một con heo mập muốn ủi cải trắng hay là cốc thối đòi ăn thịt thiên nga?”Mặt chủ tịch Vương tái xanh, ánh mắt mây mù ngược lại cười rộ lên, bàn tay chậm rãi trượt từ bả vai cô xuống, “Sớm đã nghe nói cái miệng nhỏ này lợi hại! Trông như thần tiên, tính cách lại giống như hoa hồng có gai, nghe nói người đàn ông không chiếm được chút lợi ích nào ở chỗ cô? Tôi không tin! Vân Khanh, cô biết cô khiến người khác máu huyết dâng trào không? Cô treo lên, làm lên nhất định đặc biệt tốt cho tinh thần.”“Trông như miệng người, nhưng lại đầy lời súc sinh!” Vân Khanh cầm điện thoại dùng sức muốn đẩy bàn tay mập mạp kia ra, đột nhiên phát giác lúc này cả người không còn lực, không nhấc tay lên nổi.Ánh mắt cô hơi thay đổi, cằm bị nắm lấy, hơi thở phì phò của người đàn ông phả qua, “Tôi bảo chủ tịch Trương bỏ vào một liều thuốc nhỏ đấy, cô thông minh như vậy, bị cô nhận ra được cũng không tốt. Người đẹp, để anh chạm em một lần, sau này em nhập thuốc toàn bộ đều là giá gốc! Ngành bệnh viện này có bao nhiêu khó khăn trộn lẫn em rất rõ, hơn nữa anh nghe nói thằng chồng kia của em vốn không chung phòng, mấy năm nay em không muốn sao? Anh trai dùng tốt, có thể thỏa mãn em....”“Mẹ nó cút đi!” Vân Khanh phát hỏa, buồn nôn cực điểm!Mò lấy cái ly trên tủ bên cạnh muốn đập vỡ, chủ tịch Vương dễ dàng đoạt lấy, “Em gọi rát cổ họng cũng sẽ không có người tới! Huống chi cả người em còn không có sức. Báo cảnh sát cũng vô dụng, anh họ tôi là cục trưởng, chồng cô lại mặc kệ cô, còn cha chồng bí thư của cô, đã từ chức rồi!”Vân Khanh chợt im lặng, con nghé này nói không sai.Trước hết đừng lộn xộn, phải nghĩ cách, phải nghĩ cách....Chợt, cô ngẩng đầu lên, “Chủ tịch Vương, tôi cũng không chỉ có một ông cha chồng bí thư, Lục Mặc Trầm, ông biết chứ? Công tử nhà họ Lục của quân khu thành phố S, tôi là người của anh ấy!”Chủ tịch Vương chấn động, công tử nhà quan kia, nhân vật khiến người khác nghe tiếng sợ vỡ mật!Ông ta nhìn chằm chằm Vân Khanh, “Hù người sao? Lai lịch của cô tôi đã nghe nói qua rồi!”Vân Khanh cười nhạt, “Tôi và anh ấy sớm đã thầm tạo ra hạt ngọc trong bụng, thế nào? Nhất thời thoải mái cả đời thê thảm, ông nghĩ kỹ rồi!”Thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, chủ tịch Vương do dự, nhìn chằm chằm cô móc điện thoại ra, “Chủ tịch Lục cũng đang dùng cơm ở đây đấy? Cậu đi hỏi thử, cậu ấy có quen một người tên Vân Khanh không.”Vân Khanh hất ông ta ra, nếu không đi được, cô dứt khoát ngồi trở lại ghế, trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại đang không ngừng lo lắng.Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên.Chủ tịch Vương bước tới.Vân Khanh dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe: “Đã hỏi qua trợ lý của chủ tịch Lục, chủ tịch Lục nói không quen.”“......”Người đàn ông nát này, thấy chết không cứu?!Chủ tịch Vương trở lại, nhìn chằm chằm cô với nụ cười u ám.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh trắng bệch cúi đầu cầm điện thoại, lập tức gửi một tin nhắn: Anh Lục, tôi thật sự có khó, giang hồ cấp cứu!Gần như ba giây, trả lời rất nhanh: Bác sĩ Vân tôi quen biết rất hướng nội, chưa bao giờ xã giao uống rượu chỉ biết photoshop, tôi nghi ngờ cô là giả.“......”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh suýt nữa tức giận thành than đen.Đồ xấu bụng, cũng bởi vì lời nói dối trắng trợn của cô, P vài bức ảnh, đến mức đó?!Trong lòng gần như là tuyệt vọng, Vân Khanh vứt điện thoại, đầu ngón tay có chút lạnh run, chủ tịch Vương đã vòng qua ghế cô, “Công tử Lục, nhân vật lớn như vậy, cô đừng ảo tưởng. Hơn nữa đàn ông vẫn phải nhìn phần cứng, anh trai đảm bảo em sảng khoái!”Khóe mắt chủ tịch Vương đỏ ngầu, chợt đè cô xuống bàn, kéo vài cái, quần áo trên người Vân Khanh vốn mỏng, xé một chút liền rách.“Ông cút ra!” Cô lạnh lùng giãy dụa.Chủ tịch Vương đè cô, nhanh nhẹn sốt ruột cởi quần dài ra, “Ngoan ngoãn, đừng cố đấm ăn xôi nữa, mở chân ra.”“Tôi cảnh cáo ông đừng chạm vào tôi.....đừng!! Đừng....!”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.