Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1249




Chương 1249

Lúc này vẻ ôn hòa trên mặt Mộ Tư đều biến mất: “Nếu anh dám động vào cô ấy thì tôi sẽ giết anh.”

Đường Nguyên Minh nhếch khóe miệng cười nhẹ rồi nhét súng vào túi của cảnh sát, đứng dậy nói với Mộ Tư: “Tôi nói được thì làm được.”

Vừa dứt lời, Đường Nguyên Minh lại bước vào thang máy.

Sau khi tiến vào thang máy, sắc mặt Đường Nguyên Minh lập tức trầm xuống, anh hứa với Mộ Tư không động vào Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng không hứa không làm gì đứa nhỏ trong bụng cô.

Mà Mộ Tư căn bản không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã mang thai, anh ta bảo Đường Nguyên Minh không động vào cô cũng chỉ là chuyện nam nữ.

Mộ Tư ngồi bên ngoài thang máy thật lâu, mãi đến khi người của anh ta đến đưa trợ lý và cảnh sát bị thương lên xe cứu thương.

Mà Mộ Tư cũng không có chấp nhất đi lên nữa, anh ta tin Đường Nguyên Minh sẽ không ép buộc Thịnh Hoàn Hoàn, họ có tình cảm thanh mai trúc mã, dù không chiếm được thì anh cũng không muốn trở thành kẻ thù của cô.

Cho nên Mộ Tư nghĩ rằng Đường Nguyên Minh sẽ giữ lời hứa.

Sau khi Đường Nguyên Minh đi lên từ dưới lầu, bác sĩ còn đang làm kiểm tra cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường Nguyên Minh ngồi xuống một bên, lúc này bác sĩ đang siêu âm cho Thịnh Hoàn Hoàn, trên máy vi tính hiện ra hình dạng phôi thai trong bụng cô.

Chỉ là một cái bóng đen nho nhỏ, hình dạng hơi giống quả cà.

Đường Nguyên Minh bất giác lấy điếu thuốc ra đặt lên trên môi, lúc muốn châm lửa thì đột nhiên nghĩ đến cái gì nên lại dừng lại rồi cất điếu thuốc vào.

Qua hồi lâu bác sĩ mới hoàn toàn kiểm tra.

Vị bác sĩ khoa phụ sản kinh nghiệm phong phú này đã khá lớn tuổi, khoảng chừng năm mươi lăm.

Bà bỏ thứ đếng cầm trên tay xuống rồi nặng nề nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Đường tiên sinh, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này.”

Trong mắt Đường Nguyên Minh bắn ra tia rét lạnh thấu xương: “Vì sao?”

Dáng vẻ lúc này của Đường Nguyên Minh làm bác sĩ hơi kinh hãi: “Vị tiểu thư này có xxx quá mỏng, nếu khôi phục hậu phẫu thuật không tốt thì rất có thể sẽ mất luôn khả năng sinh con.”

“Nói cách khác là không thể bỏ đứa bé này?”

Đường Nguyên Minh không hiểu bác sĩ nói gì, chỉ nghe được ca phẫu thuật này có thể sẽ làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khả năng sinh con.

“Đúng vậy, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này.” Bác sĩ lau lau mồ hôi trên trán rồi kiên trì nói.

Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén lạnh lẽo như lưỡi dao: “Tỷ lệ mất khả năng sinh con cao bao nhiêu?”

Bác sĩ đổ mồ hôi đầm đìa: “Tám… Sáu, sáu mươi phần trăm.”

Đường Nguyên Minh cong ngón tay lại, điếu thuốc trên đầu ngón tay bị hắn bóp nát, vụn bụi rơi đầy đất.

Mấy y tá kia bị dọa đến run lẩy bẩy.

Không biết qua bao lâu, Đường Nguyên Minh mới nói: “Nếu các người dám nói một chữ chuyện hôm nay ra ngoài thì…”

Đám bác sĩ và y tá lập tức trăm miệng một lời mà nói: “Chúng tôi tuyệt đối không nói chữ nào ra ngoài.”

Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn từ giường phẫu thuật rồi lạnh lùng nói với đám người: “Cút.”

Rất nhanh đám bác sĩ y tá đã mang thiết bị của họ biến mất khỏi căn chung cư, trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì trong căn hộ không còn dấu vết của người ngoài nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.