Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 43: Dạy yêu (hạ)




“Ta thực sự không thể tin được, cuối cùng mình đã tìm được tình yêu thật sự!” Trong phòng, hai mắt Kim Họa Sĩ như có một làn sương mù mỏng che đi tựa như ảo mộng nói.

“Khụ khụ.” Phạm Khinh Ba phun mất nửa ngụm trà, lời nói như thế xuất phát từ miệng loại nam nhân ngựa đực này ai mà tin chứ!

Nàng giơ tay định quẹt trà dính bên miệng, lại bị Thư Sinh giữ chặt. Chỉ thấy hắn lấy từ ống tay áo một chiếc khăn trắng, nhẹ nhàng lau cho nàng. Nếu là ở kiếp trước, nhìn thấy nam nhân dùng khăn tay, Phạm Khinh Ba sẽ không thể không rủa thầm trong lòng “bà thím” hoặc “giả tạo”. Nhưng lúc này, nhìn những động tác tự nhiên đến thế của hắn, trong lòng lại không khỏi cảm thấynhã vận thiên thành, cảnh đẹp ý vui.

bản chất tao nhã vốn có, tự nhiên trời sinh

Thất thần một lát mới nhớ ra trong sảnh còn có người ngoài. Khó thấy Kim Họa Sĩ có cơ hội mà không trêu chọc nàng, ngẩng đầu nhìn, đã thấy hắn thế nhưng vẫn đang tiếp tục bộ dạng đắm chìm trong mộng. Nàng nghĩ đến cách gọi lúc trước của Bì Đản với hắn, “Tình yêu thật sự của ngươi không phải là Ngũ Tỷ chứ?!”

“Không phải nàng còn ai nữa?” Kim Họa Sĩ rạng rỡ, mị nhãn bay loạn.

“Hả?” Phạm Khinh Ba nhíu mày, “Ta còn tưởng rằng ngươi thích Mĩ Nhân ca ca của ta cơ.”

“Người nghĩ kiểu gì mà đến đó! Hắn là nam nhân a!” Nhắc tới vết nhơ duy nhất trong cuộc đời, Kim Họa Sĩ luôn phá lệ không thể bình tĩnh.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi đối với Mĩ Nhân ca ca nhất kiến chung tình*, tiếp sau phát hiện hắn không phải nữ phẫn nam trang, nhất thời không chấp nhận được việc mình lại yêu một người đàn ông, vì thế ngươi khéo léo đem phần tình cảm ấy thành sự đối địch. Tiếp đó lại ngày càng mải miết tìm nữ nhân, muốn nhờ đó quên đi hình bóng của hắn, dường như làm vậycó thể chứng minh ngươi là ‘bình thường’. Trong trường hợp đó dù thiên phàm quá tẫn**nhưng ngươi vẫn không thắng nổi lòng mình, thôi thôi, buông vũ khí đầu hàng đi, thừa nhậnngươi là kẻ nhìn như phong lưu bên ngoài, nhưng thực chất trong lòng lại chỉ có chân tình độc nhất vô nhị…”

*yêu ngay từ lần gặp đầu tiên

**cố gắng hết sức

Kim Họa Sĩ nghe Phạm Khinh Ba tình cảm dạt dào miêu tả, khuôn mặt tuấn mỹ không ngừng run rẩy, không nhịn được chuyển hướng Thư Sinh đang nghe đến mất hồn, “Cần Chi huynh, mau đưa nương ngươi về xích lại, đừng tùy tiện thả ra.”

Thư Sinh sửng sốt, quay lại nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của hắn, đôi mắt dần dần trở nên thương xót, lại có cả bao dung, “Vô nhân bất oan, hữu tình giai, quả đúng là thế. Từ trước đến nay tại hạ chưa biết, người tiêu sái không chịu kiềm chế như Kim huynh, trong lòng nhưng lại cũng ẩn chứa một tấm chân tình không thể nói thành lời…”

Không có con người thì không có oan nghiệt, mà người có tình mới tạo ra oan nghiệt

“Cha ngươi mới chân tình! Phạm Khinh Ba, trói tướng công nhà mình cho tốt đi!” Kim Họa Sĩ phát điên.

Phạm Khinh Ba ôm bụng cười cười ha hả, “Ngươi muốn hắn xích ta, ta trói hắn, vậy ngươi làm gì?”

Kim Họa Sĩ rốt cục nhớ ra, vội vàng kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt nàng, “Ta nói a, Phạm gia muội muội —— “

“Thư phu nhân.” Thư Sinh lạnh giọng tham gia.

Kim Họa Sĩ đầy ngập tâm sự bị bóp chết từ trong nôi, thấy Thư Sinh vẻ mặt không vui, tâm tư vừa chuyển liền nghĩ ra là vì sao, cười nói: “Cần Chi huynh, ngươi yên tâm, Phạm gia muội muội chỉ thích đồng nam, mà ta thì không có hứng thú với nữ nhân chỉ thích đồng nam.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người Thư Phạm đều thay đổi.

—— nương tử, nàng quả nhiên luyến đồng!

—— tướng công ngươi còn ngại khóa học buổi tối chưa đủ hình tượng sinh động hoạt bát lý thú hả?

—— vi phu sai rồi hôm nay cuối thu không khí trong lành không nên giết người nương tử nàng ngàn vạn lần đừng xúc động…

Ánh mắt Kim Họa Sĩ đảo qua đảo lại giữa hai người, chỉ thấy Thư Sinh đột nhiên đỏ mặt cúi đầu uống trà, mà Phạm Khinh Ba lại cười giống như mèo trộm được thịt (cười ranh mãnh thỏa mãn..tinh quái), liên hệ tới câu mình vừa nói, nháy mắt lại nghĩ lệch lạc sang đường khác, cho rằng Thư Sinh bị hắn nói trúng rồi, vẫn là đồng nam.

Đàn ông còn trẻ, nguyên tem….Đã chú thích ở chương trước rồi, có ai không nhớ không nhỉ

Hắn cười một cách mờ ám, đang muốn trêu chọc đôi câu lại bị Phạm Khinh Ba mở miệng giành trước.

“Vô sự không đăng Tam Bảo điện, nếu ta đoán không sai, ngươi chắc muốn hỏi ta chuyện của Ngũ Tỷ?”

Không có việc thì không lên điện Tam Bảo, ý nói không có việc thì chắc chắn không lặn lội đến tìm

Tinh thần hắn lập tức tỉnh táo lại, liên tục hỏi: “Ngươi quen biết tiểu quả phụ kia còn gì, chắc biết nàng thích loại nam nhân nào đúng không? Dạo gần đây có tình nhân mới không?”

Phạm Khinh Ba cảm thấy lạ, “Chẳng lẽ ngươi không phải là nhân tình mới của tỷ ấy à?”

Kim Họa Sĩ nghe vậy, gương mặt hoa đào hiện lên chút buồn rầu hiếm có. Hóa ra Kim Họa Sĩ trông cửa hàng mấy ngày tình cờ gặp Ngũ Tỷ tới mua sách, hai người bốn mắt nhìn nhau một lát thì cảm thấy hận gặp nhau quá trễ, trong phút chốc thiên lôi đánh lóe ra lửa, hắn đề nghị được vẽ nàng, nàng vui vẻ đồng ý. Sau đó mọi chuyện lại tiến triểu vô cùng tự nhiên, bọn họ hoan ái trong phòng treo đầy tranh **** của Kim Họa sĩ. Hai người cứ tiếp tục giữ quan hệ như vậy, vốn mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng mấy ngày nay không biết vì sao Ngũ Tỷ đột nhiên không để ý tới hắn nữa.

Nghe đến đó, Thư Sinh luôn luôn im lặng không lên tiếng nhăn mày nhăn mặt, đột nhiên nói: “Ban ngày mà tuyên dâm, còn thể thống gì nữa.”

Nói chuyện dâm đãng, hiểu xa hơn thì là làm chuyện dâm đãng, truyền bá chuyện dâm đãng =))

Nổi danh với hắn nhiều năm rồi, sao Kim Hoạ sĩ lại chưa được lĩnh giáo tính cách cổ hủ lạc hậu của hắn chứ?Hắn há mồm, cuối cùng vẫn là chuyển hướng về Phạm Khinh Ba thì tốt hơn, đồng tình vô hạn nói: “Muội thật khổ sở.” Đường đường là Khinh Bạc nữ lại đi gả cho một con mọt sách không hiểu phong tình.

Phạm Khinh Ba nhìn thoáng qua Thư Sinh đứng đắn nghiêm nghị, cũng thở dài một hơi, “Lộ từ từ này sửa xa hề, ngô đem cao thấp mà cầu tác.” (dịch thô: Đường dài đằng đẵng còn phải học tập và rèn luyện nhiều, rồi ta sẽ đòi hỏi hết tất cả từ trên xuống dưới)

Miệng nói thì có vẻ bất đắc dĩ, trong mắt lại long lánh ánh sáng muốn thử. Kim Họa sĩ vừa nhìn đã biết không ổn, đây là dấu hiệu muốn động dục, trước kia hắn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp khi đều như thế. Tuy rằng cản trở chuyện phòng the của người khác là đứng đầu trong vạn ác, sẽ bị sét đánh, nhưng trước mắt thấy chuyện của hắn dù thế nào cũng chỉ có chuyên gia viết tiểu thuyết ngôn tình mỗi ngày như nàng có thể giải quyết, đành phải xin lỗi thôi, ít nhất thì hắn sẽ tốc chiến tốc thắng.

“Chuyện là như thế, ta thật sự không nghĩ ra vì sao nàng ấy nói đổi là đổi. Ta anh tuấn bất phàm tác phong nhanh nhẹn như vậy, đối với nữ nhân lại săn sóc, một đêm ba lần thỉnh thoảng bốn lần, nàng ấy còn có gì không hài lòng? Hơn nữa sau khi phát hiện cảm giác khác lạ với nàng, ta còn làm rất nhiều chuyện chưa từng làm với các nữ nhân khác!”

“Chuyện gì chưa từng làm với các nữ nhân khác?” Lướt qua mấy câu có vẻ ngạo mạn phía trước, trực giác của Phạm Khinh Ba thấy đây có thể là mấu chốt phá án.

Quả nhiên ——

“Chính là ngắm hoa ngắm trăng uống rượu ngâm thơ a, trong sách của ngươi không phải đều viết thế còn gì? Ngươi xem đi, phải biết rằng nam nhân công năng đầy đủ như ta có thể nhịn không trực tiếp lên giường, cùng nàng ma ma chít chít nói chuyện yêu đương là chuyện vĩ đại cỡ nào! Nàng còn gì không hài lòng?”

Ngắm hoa ngắm trăng uống rượu ngâm thơ? Ngũ Tỷ có thể vừa lòng mới là lạ! Phạm Khinh Ba cố nén cười, hỏi tiếp: “Vậy là trừ lần đầu gặp gỡ, từ đó về sau ngươi không có chạm qua nàng?”

“Đúng vậy, có phải có cái gì đó không đúng không?” Kim Họa Sĩ nhíu mày.

Đương nhiên không đúng, quá sai! Phạm Khinh Ba trong lòng cười nghiêng ngả, chuyện nam nhân dùng nửa người dưới suy nghĩ đột nhiên sử dụng nửa người trên thật sự là đáng sợ! Đáng sợ nhất là hắn hiếm khi một lần dùng nửa người trên, nhưng lại gặp phải nữ nhân dùng nửa người dưới để suy nghĩ!

Kim Họa Sĩ giờ phút này ở trong mắt nàng nghiễm nhiên là một cái bàn trà, một cái bàn trà bày đầy cốc chén. (LL: chả hiểu so sánh kiểu j????)

“Ngũ Tỷ nàng, không giống như là…” Thư Sinh nghe thấy chuyện không thích hợp, đang muốn nhắc nhở một câu Ngũ Tỷ không giống người thích phong hoa tuyết nguyệt lại bị nương tử nhà mình cao giọng cắt ngang, “Không có vẻ gì là không thích ngươi!”

phong hoa tuyết nguyệt: ngắm trăng hóng gió thưởng hoa kiểu văn sĩ, không đc hiểu là chuyện tình cảm lăng nhăng , trăng gió

Hắn nghi hoặc nhìn nương tử nhà mình, chỉ thấy nàng nhìn không chớp mắt, nói như chém đinh chặt sắt: “Đồng chí Họa sĩ, ngươi làm cực kỳ tốt! Nếu ngươi chỉ ham thân thể của nàng, lúc nào cũng có thể nảy sinh thú tính. Nhưng chuyện tình cảm không được gấp. Nhưng ngươi đã nhận định là nàng, sẽ tôn trọng, quý trọng nàng, ngàn vạn lần không muốn nàng nghĩ trong đầu ngươi chỉ toàn muốn làm chuyện đó với nàng..”

Nghi hoặc trong mắt Thư Sinh đã biến thành bất đắc dĩ, bởi vì hắn biết rõ thói xấu khó sửa của nương tử nhà mình lại phát tác, bắt đầu nói hươu nói vượn.

Đáng tiếc yêu đương ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, ngay cả Thư Sinh đều nhìn ra chuyện mà Kim Họa Sĩ luôn luôn thông minh lại tin ngay không do dự, gật đầu như ăn thuốc an thần, lại thành kính hỏi: “Nhưng bây giờ nàng ấy không để ý đến ta, ta phải làm gì bây giờ?”

“Lòng dạ đàn bà thật phức tạp, chắc chắn trước đây chưa bao giờ có nam nhân nào đối xử như thế với Ngũ Tỷ, nàng nhất thời hoảng sợ mới có thể như vậy. Ngươi cần tiếp tục duy trì, chân thành kiên định. Như vậy đi, ngươi đến hiệu sách tìm một quyển sách tên 《Phượng Cầu Hoàng》, biện pháp nam chính theo đuổi nữ chính ngươi có thể thấy trong đó.”

Phạm Khinh Ba xoa mặt nhịn cười đến phát đau, lớn tiếng bổ sung về phía bóng người đang chạy vội như lấy được vật quý kia: “Ngũ Tỷ rất thích quyển sách kia, lúc xem còn lớn tiếng nói nếu có người đàn ông nào đối xử với nàng như thế nàng chết cũng không hối tiếc!”

“Thật sao?” Thư Sinh tò mò hỏi. Dù sao Ngũ Tỷ nhìn thế nào cũng không giống người có thể nói ra lời này.

“Đương nhiên là giả! Phốc, ha ha, cười chết ta, oa!” Thân ảnh Kim Họa Sĩ biến mất khỏi tầm mắt, Phạm Khinh Ba rốt cục ôm bụng bật cười, lăn lộn không kịp thở trên ghế tựa, “Ngũ Tỷ cũng không xem tiểu thuyết ngôn tình, một lần tình cờ nhìn thấy 《 Phượng Cầu Hoàng 》, còn dứt khoát mắng nam chính kia ma ma chít chít dong dài dây dưa, tuyệt đối là đại não tiểu não đều có vấn đề, ha ha ha ha…”

Thư Sinh mặt ửng đỏ, lắc đầu thở dài: “Nương tử, đến khi nào thi miệng nàng khi nào mới có thể biết chừng mực chút?”

Phạm Khinh Ba sau một lúc lâu mới dừng cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ giọng:“Vậy ngươi đi mà cưới cái người có miệng biết chừng mực đi.”

“Có thể chứ?” Thư Sinh hỏi.

Hắn thực sự có ý nghĩ này? Phạm Khinh Ba không giận mà cười, “Đương nhiên có thể nha, hưu ta rồi ngươi muốn lấy mấy người thì lấy.” Nói xong nàng lười biếng đứng dậy, cũng không thèm liếc hắn một cái, liền muốn đi vào gian trong, không được hai bước liền bị kéo vào trong một vòng ôm ấm áp.

“Nương tử nàng không giận nữa rồi?”

Đã quen miệng nàng không biết chừng mực, mấy ngày gần đây tương kính như tân thật sự ép hỏng hắn luôn, hiện giờ nàng lại tình nguyện cùng hắn tranh cãi, có phải là hết giận rồi không? Thư Sinh vui mừng, chóp mũi cọ cọ lỗ tai nàng.

Ngực Phạm Khinh Ba rối loạn một hồi, mạnh mẽ đè nén lại, rời khỏi vòng ôm phía sau, “Có giận hay không, ngươi nói xem.”

Nàng như cười như không nhìn hắn, trong lúc hắn đang ngây ngốc đứng đó, nàng đã chạy vào gian trong. Mà khi hắn đuổi theo, nàng đã kịp cài then phòng ngủ. Hắn gọi cửa, trong phòng chỉ truyền ra một câu: “Không được phá cửa cũng không được đi, chờ ta một lát.”

Thư Sinh đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng bất an đợi ở bên ngoài không biết bao lâu.

Cuối cùng đến lần thứ bảy bảy bốn mươi chìn hỏi “đã được chưa” , hắn nghe được một tiếng “tách”, then cửa gỗ bị nhẹ nhàng đẩy ra. Sau đó trong phòng truyền ra câu trả lời làm trong lòng hắn chợt kinh hoàng: “Có thể vào rồi.”

Tâm trạng khẩn cấp lúc đầu lập tức hạ thấp, ngược lại nảy sinh một loại cảm giác được sủng mà vừa mừng vừa lo.

Thư Sinh chậm rãi đẩy cửa ra, khi nhìn thấy người ngồi trên giường, tim dường như ngừng đập. Hắn đang nằm mơ sao? Nhưng lại thấy nương tử nhà hắn cả người mặc giá y đỏ đầu đội khăn hỉ ngồi trên giường! Hai tay nàng bắt chéo trên gối, tư thế dịu ngoan đơn thuần như vậy, dường như đang đợi hắn vén khăn voan lên. Dường như không có cách nào điều khiển nhịp đập trái tim, hắn cũng không có cách nào điều khiển bước chân của mình, khi tỉnh táo lại đã đứng ở trước giường.

Áo cưới ở cổ đại

Khăn voan buông xuống, Phạm Khinh Ba đạo diễn một màn này cũng không có thoải mái chút nào. Theo từng bước một tới gần của hắn, đến khi giày của hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng, các loại cảm xúc xấu hổ trước kia bị coi nhẹ vứt đến tận chân trời nay đều được kéo về. Nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói, vì thế hơi thở nóng bỏng của hai người trong không gian nhỏ hẹp bị khuếch đại gấp nhiều lần, vô cùng thân thiết mà dây dưa với nhau.

Hắn run run vươn tay, tim nàng bắt đầu đập lúc mạnh lúc yếu.

Khi hắn chạm vào khăn hỉ thì động tác lại ngừng lại, nàng cũng ngừng thở.

Hắn do dự thấp giọng: “Nếu vén lên lại là khuôn mặt Thủ Hằng kia, ta nhất định sẽ giết người, nhưng giết người là không đúng. Chúng sinh đều ngang hàng, không có ai có quyền tùy ý quyết định sống chết của người khác. Ta lại là người đọc sách, hẳn là tay trói gà không chặt mới đúng, không thể giết người…”

Nàng sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cười ra tiếng, cảm xúc hỗn loạn rốt cục cũng được giảm bớt.

Dường như tiếng của nàng là bảo đảm chắc chắn của hắn, người vốn do dự không chịu tiến thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa vươn tay.

Nếu trước đây còn có chút hối hận không nên làm trò buồn nôn này, thì khi nhìn thấy trên mặt luôn luôn một vẻ ôn hòa không đổi của Thư Sinh xuất hiện sự nóng bỏng phức tạp, mọi việc đều tan thành mây khói. Nàng cong môi, nở nụ cười, “Sinh nhật vui vẻ.”

Từ khi phát hiện bản thân mình để ý hắn, Phạm Khinh Ba bắt đầu càng ngày càng thường xuyên đem tâm tư đặt trên người hắn. Tuy rằng hắn chưa bao giờ nói ra, nhưng đêm tân hôn tân nương đào tẩu, người hầu gả thay, vén khăn voan lên lại nhìn thấy một người nam nhân, làm sao chịu cho nổi? Ban đầu không để ý lắm, bây giờ trước sau đều cảm thấy thiệt thòi cho hắn. Cảm giác như vậy thật lạ lẫm, nhưng nàng cũng không trốn tránh.

Từ lúc tìm thấy hôn thư ở thư phòng có ghi sinh nhật của hắn, nàng liền quyết định, muốn bồi thường cho hắn một đêm tân hôn.

Thấy hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm búi tóc của nàng, nàng trực tiếp nghiêng đầu qua cho hắn nhìn rõ, “Đại tẩu nhà họ Trần dạy ta, đẹp không?”

“Đẹp.” Tay hắn vuốt nhẹ búi tóc của nàng, vẫn đang ngơ ngác.

Nàng chơi đùa nhéo nhéo mặt hắn, cười tủm tỉm, “Đẹp thì xem cẩn thận một chút, qua thôn này liền không có nhà trọ đâu.” Chải đầu thật phiền toái, việc lấy lòng nam nhân này quả nhiên không thích hợp với nàng, sau này nàng vẫn sẽ buộc tóc đuôi ngựa của nàng.

bỏ qua cơ hội này thì không còn lần thứ hai nữa

Tay hắn chuyển từ búi tóc của nàng tới gương mặt, lưu luyến trên đôi lông mày, dọc theo sống mũi, vẽ theo viền môi, cuối cùng nâng cằm nàng lên. Hắn nhìn ánh mắt giảo hoạt quen thuộc của nàng, khoé môi nhếch lên cuối cùng cũng được thả lỏng, “Nương tử, nàng hết giận rồi?”

Nàng ôm lấy thắt lưng hắn, làm bộ nghiêm trang nói: “Niệm tình ngươi trên lớp học hành nghiêm túc, học hành có thành tích, ta quyết định cho ngươi tốt nghiệp sớm.”

“Nàng chắc chứ?” Đôi mắt hắn trầm lại.

“Chắc chắn, nhưng …” Nàng nhẹ nhàng nói, ném đai lưng không biết dự cởi từ khi nào của hắn qua một bên, cười kiều mị với hắn, giọng nói rõ ràng không hợp với vẻ mặt, “Tướng công, mau tới đây, chúng ta tuyên dâm ban ngày đi!”

Hắn lập tức nắm tay nàng, buồn bã nói: “Nếu nương tử nàng lên lớp xong rồi thì đến phiên vi phu.”

Nàng bỗng dưng trừng lớn hai mắt, “Ngươi điểm huyệt ta?” Tứ chi của nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Hắn hôn lên ánh mắt không thể tin của nàng, “Người nàng rất dễ bị bầm tím, vậy không thích hợp để trói chặt.” Thế nên điểm huyệt khá là hợp.

“Cái gì trói chặt? Ngươi muốn làm gì? Ưm ưm!” Hắn hôn lên môi nàng, khác hẳn với quá khứ, kịch liệt mà cuồng bạo. Dục vọng đè nén mấy ngày, điên cuồng cuốn lấy lưỡi nàng, cướp lấy hương thơm trong miệng nàng. Nàng rất nhanh bị thổi quét toàn bộ lý trí, bắt đầu không cam lòng yếu thế nhiệt liệt đáp lại sự điên cuồng của hắn.

Hồi lâu sau, sóng tình lui một chút, hắn lau đi sợi chỉ bạc giữa khóe môi hai người, nói giọng khàn khàn: “Bài học hôm nay vi phu dạy nương tử rất đơn giản, chỉ có bốn chữ.”

“Cái gì?” Tư duy của nàng bắt đầu có chút mơ hồ.

“Xuất giá tòng phu.” Sau khi chữ phu được nói ra, nàng bị đẩy ngã trên giường, một bóng đen đè tới…

Sự thật chứng minh, hắn không chỉ là thầy tốt, còn là trò giỏi. Tất cả những gì hắn học được từ nàng mấy ngày qua mạnh mẽ dùng hết trên người nàng trong một ngày, tích cực thăm dò nơi mẫn cảm của nàng, như thể không chỉ muốn làm rõ cái gì là xuất giá tòng phu, càng muốn làm rõ cái gì là chơi với lửa có ngày chết cháy, cái gì là chọc thần chọc quỷ chớ chọc nam nhân bị bất mãn không chỗ phát tiết.

Búi tóc của nàng bị gỡ tung, giá y đã bị cởi từ lâu. Trong hoàn cảnh tứ chi hoàn toàn bất động vô cùng không có cảm giác an toàn, nàng bắt đầu sinh ra cảm thấy vô cùng xấu hổ ma trước nay chưa từng có vì tiếng rên rỉ thét chói tay khống thể khống chế của mình.

“A… Tướng, tướng công… điểm á huyệt… của ta luôn đi…”

“Nương tử kêu rất dễ nghe, điểm rất đáng tiếc.” Nói xong lại là một lần tiến vào thật sâu, “Ưm a!”

“A a a… Ngươi… có giỏi thì giải huyệt cho ta, chúng ta đại chiến ba trăm a —— quá sâu a khốn kiếp!”

“Ừm, giải huyệt phải không? Được thôi.”

Nàng còn chưa kịp cao hứng vì tứ chi cử động được, cả người đã bị lật lại, quỳ ghé vào trên giường.

“Nương tử, thỉnh nắm chặt lấy thành giường.”

“……” Đây là mục đích ngươi giải huyệt sao, khốn kiếp!

Trời cao a đất dày a, nàng không cần Thư Sinh đã bị làm đen này nữa đâu, tên ngốc dễ đẩy ngã dễ bắt nạt của nàng a….. Trong thư phòng, nàng còn tìm thấy một chồng đông cung đồ tiểu hoàng thư ngày ấy hắn mua trong Hoan Hỉ Thiên còn chưa xem qua, vốn định dành để phụ đạo sau khóa dạy yêu, căn cứ vào tình hình hiện tại còn dạy cái rắm a! Người này học một biết mười, học đến nỗi dùng năng lực quá mạnh mẽ, điển hình cho kiểu đồ đệ dạy hơn sư phụ! Nàng phải cất giấu vài chiêu… “A a… Đau chết cha…”

Tranh khiêu dâm và truyện sắc =))

Phát hiện nàng phân tâm, hắn đưa tay ôm trọn trước ngực nàng, vân vê nhào nặn thật mạnh đỉnh núi nào đó. Nghe được câu “đau chết cha” của nàng, hắn nhíu mày, gấp ngón tay dùng sức búng trái cây ngày càng cứng rắn trong tay hắn, đồng thời □ mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể nàng, “Nói năng bậy bạ, nên phạt!”

“A a a…… Không cần……. Chậm, chậm một chút nha khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi…… Nga……”

Tiếng nữ tử kêu rõ ràng là khóc cha gọi mẹ thô tục lại được cho là rất êm tai lại vang lên lần nữa, xen lẫn với tiếng mãnh liệt va chạm ‘ba ba’ cùng với tiếng nam tử kêu rên thở dốc, trong phòng ngủ, gió thu bất nhập, xuân ý nống nàn.

Mà bên bức tường sau đường tắt trước cửa Thư gia, một đám nam nữ phục sức gọn nhẹ nghe tiếng động kịch liệt này, hai mặt nhìn nhau. Nam yên lặng nghĩ: ai nói Ngân Thư Sinh không gần nữ sắc? Rõ ràng mạnh mẽ không kém Kim Họa Sĩ. Nữ thì hơn một nửa làm bộ như không có nghe thấy, chỉ có một thiếu phụ ăn mặc như người Miêu tộc lộ ra vẻ mặt vui sướng xa quê gặp cố nhân.

“Muội tử này kêu thực hăng hái, nửa điểm cũng không giống tác phong làm bộ làm tịch của nữ nhân Trung Nguyên, chẳng lẽ là người tộc ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.