Cô Độc Chiến Thần

Quyển 5 - Chương 30: Hủy bỏ chức vụ




Nghe được tin tức do kỵ binh kia truyền đến, hai vạn bộ binh nghi thần nghi quỷ, tụm ba tụm bốn bàn luận.

- Không thể nào? Tạc Lạp đại nhân là người như vậy sao?

- Ta cho rằng đó chỉ là tin đồn thôi, lúc mới nhập ngũ, Tạc Lạp đại nhân cũng là tân binh như chúng ta, dưới mệnh lệnh của Khang Tư đại nhân, chúng ta mới đề cử hắn trở thành Trưởng quan, có thể nói là đích thân Khang Tư đại nhân một tay chọn ra, hắn vì sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy?

- Không nên xác định như vậy, chuyện này cũng có khả năng là sự thật, đừng quên lần trước cống lên cho công chúa mười vạn kim tệ, hắn không chỉ là lừa cho chúng ta tưởng rằng Khang Tư đại nhân đã nuốt trộm, sau đó lại lấy danh nghĩa chính mình cống nạp lên trên sao?

- Làm sao ngươi biết hắn lấy danh nghĩa mình cống nạp?

- Ôi, ta chính là một trong những người áp tải kim tệ cống nạp lần trước, làm sao lại không biết? Trên biểu cống nạp, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng là Tạc Lạp dâng lên điện hạ mười vạn kim tệ!

Dưới trợ giúp của vài người có tâm, tin đồn này rất nhanh truyền đi khắp toàn quân, chẳng những bọn binh sĩ bộ binh nghi hoặc, mà cả những kỵ binh cũng nghi hoặc, Tạc Lạp đại nhân là một Thiên tướng bộ binh đầu tiên của quân đoàn, chính là một Trưởng quan dưới một người trên vạn người, sao có khả năng phản bội Khang Tư đại nhân được?

Chỉ là các kỵ binh không cùng biên chế với Tạc Lạp, cho nên chỉ nghi hoặc mà thôi. Cũng không kịch liệt điều tra như các bộ binh.

Bất quá thảo luận chỗ này chỗ kia cũng đều cố ý tránh né những thân binh của Tạc Lạp, những thân binh hăm hở đi theo Tạc Lạp ra vào hoàng cung với quân bộ này, đã bị quân sĩ coi như là cùng phe với Tạc Lạp, mặc dù chưa có chứng cứ chính xác, nhưng tất cả mọi người đều bài trừ bọn họ ra ngoài, cũng không đi tìm bọn họ xác nhận, cho nên Tạc Lạp căn bản không biết tin đồn phía dưới.

Hai Thiên tướng kỵ binh đối với tình huống phía dưới như vậy cũng không thèm để ý, khi không có chứng cứ xác thực, những binh lính này không tin là rất bình thường, chờ có chứng cứ xác thực, bọn họ sẽ tin.

Hai Thiên tướng kỵ binh chờ đợi chứng cớ xác thực, rất nhanh liền hiển hiện ra trước mặt mọi người, đó chính là ngự ấn của Công chúa Ngả Lệ Ti, ban bố trong cả nước việc phong thưởng cho Tạc Lạp.

Chứng kiến lệnh phong thưởng chữ trắng mực đen dán trên cửa thành, tất cả binh sĩ thuộc quân đoàn Khang Tư đều vô cùng ngạc nhiên. Đợi đến khi vất vả tiêu hóa tin tức kinh người này, hầu như tất cả Trưởng quan và binh sĩ thuộc quân đoàn Khang Tư đều lập tức dựa theo mệnh lệnh của hai Thiên tướng kỵ binh đưa ra, thu thập vũ khí, vận chuyển hai mươi vạn gánh lương thực chưa kịp đưa vào kho lương, rất nhanh rời khỏi hoàng thành.

Tạc Lạp mang theo thân binh đang xử lý quân vụ tại quân bộ, nhìn thấy một Trưởng quan cấm vệ quân xông vào, Trưởng quan này vội vàng nói với Tạc Lạp:

- Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng đại nhân, binh sĩ của ngài không biết tại sao đột nhiên tập kết ở ngoài thành, nhìn bề ngoài hình như là chuẩn bị rời khỏi thủ đô, điện hạ phái hạ quan đến hỏi ngài có phải do ngài hạ lệnh hay không?

- Sao? Ta không có hạ mệnh lệnh nào cả? Có phải là người của kỵ binh đoàn không?

Tạc Lạp vừa nói vừa đi ra ngoài.

Hắn hỏi như vậy, là bởi vì theo suy nghĩ của hắn, có can đảm làm như vậy, cũng chỉ có hai Thiên tướng kỵ binh kia, phải biết rằng vài ngày trước mọi người là cùng cấp bậc, đột nhiên trở thành cấp dưới, tâm lý không được thoải mái cũng có thể hiểu. Cho nên Tạc Lạp cũng không khẩn trương, hơn nữa trong lòng còn quyết định lần này phải giáo huấn bọn họ thật tốt mới được, dù sao chính mình mới là chủ quan của bọn họ, hơn nữa như thế cũng có thể vì Công chúa dốc sức.

- Có kỵ binh, bộ binh, nhìn quân số mà nói, tựa hồ là tất cả binh sĩ đại nhân dẫn về đều ra khỏi thành.

Trưởng quan cấm vệ quân kia nói.

Tạc Lạp thoáng sửng sốt một chút, liền có phản ứng lại:

- Có chuyện gì xảy ra? Mấy người các ngươi đi quân doanh kiểm tra một chút, những người khác theo ta tới cửa thành!

Sau khi ra lệnh cho đám thân binh, hắn liền nhanh chân chạy ra ngoài.

Đi tới trên lầu thành, Tạc Lạp mới giật mình phát hiện, vô số binh sĩ xếp thành đội ngũ chỉnh tề đang đứng ngoài thành, xem bộ dáng sắp rời đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khiến cho mấy tên này có dũng khí tự tiện hành động? Vốn định trách mắng quân thủ thành sao lại để người đi ra ngoài, nhưng chứng kiến cấm vệ quân đã đóng chặt cửa thành, mới nhớ tới binh sĩ quân thủ thành đã ở ngoài thành rồi.

Đám người Ngả Lệ Ti nghe được tin tức, cũng chạy tới trên lầu thành.

Ngả Lệ Ti bất mãn hỏi Tạc Lạp:

- Tạc Lạp, ở đây xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên triển khai hành động quân sự? Sao không bẩm báo bổn cung trước?

Ngả Lệ Ti quả thật bất mãn, nàng không nghĩ tới Tạc Lạp vừa mới cầm quyền, lại đem một quân chủ như nàng bỏ sang một bên.

- Xin điện hạ thứ tội, vi thần cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Tạc Lạp vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

- Ngươi cũng không biết chuyện gì xảy ra?

Ngả Lệ Ti sửng sốt một chút, sau đó lại trách mắng:

- Ngươi là một Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng lại làm việc thế nào, ngay cả chính bộ hạ của mình cũng không thể khống chế!

Tạc Lạp vừa vâng vâng dạ dạ, vừa chuẩn bị phái thân binh ra ngoài thành tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, thân binh phái đi quân doanh trở về, vừa thấy Tạc Lạp liền báo cáo:

- Đại nhân, ngoại trừ những người xuất thân ở hoàng thành ra, tất cả những người khác đều ly khai doanh trại, hơn nữa bọn họ còn mang tất cả quân lương đi.

- Cái gì? Sao có thể như vậy?

Tạc Lạp thất kinh, trong số binh sĩ hắn mang về, người xuất thân ở hoàng thành còn chưa đến một ngàn người, nói cách khác, chính mình thoáng cái lại trở thành một Thiên tướng.

- Nhân viên canh gác không muốn nói chuyện với chúng ta, cũng không thèm để ý chúng ta, cho nên căn bản không biết tại sao đại quân lại rời doanh trại đi, chúng ta không thể làm gì khác là dẫn mấy người lại đây để đại nhân tra hỏi.

Gã thân binh tức giận bất bình, chỉ vào mấy binh sĩ đang bị mấy thân binh khác bắt giữ.

- Tạc Lạp, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ngả Lệ Ti nghe được đầu đuôi câu chuyện, không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Điện hạ, vi thần...???

Tạc Lạp nói chưa hết câu, ngoài thành đã vang lên một trận âm thanh đinh tai nhức óc do mấy vạn người đồng thời hô vang:

- Tạc Lạp là đồ lòng lang dạ sói! Tạc Lạp là đồ lòng lang dạ sói! Tạc Lạp là đồ lòng lang dạ sói!

- Lòng lang dạ sói? Tạc Lạp, tại sao binh lính của ngươi lại gọi ngươi là đồ lòng lang dạ sói? Lòng lang dạ sói là chỉ những kẻ vong ơn phụ nghĩa, Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng Tạc Lạp, ngươi rốt cuộc làm ra chuyện gì, mới khiến cho binh lính chỉ trích ngươi như vậy?

Ngả Lệ Ti sầm mặt xuống hỏi, nàng mặc dù chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng Tạc Lạp đã mất đi sự tín nhiệm của binh lính, càng không có cách nào chỉ huy đám binh lính đó.

Mà những quan viên ở đây vẻ mặt cũng cổ quái nhìn Tạc Lạp, thậm trí lén lút thảo luận, có phải do Tạc Lạp trộm nuốt quân lương hay không, bất quá cho dù như vậy, cũng không có khả năng đám binh lính dùng chữ “Lòng lang dạ sói” để gọi Tạc Lạp a.

Tạc Lạp sắc mặt từ lúc nghe được đám binh lính xưng hô với mình như vậy, cũng đã biến thành trắng bệch.

Hắn không rõ mình rốt cuộc làm chuyện gì, lại khiến cho binh lính chỉ trích mình như một kẻ vong ơn phụ nghĩa? Chính mình cũng không vô duyên vô cớ khiển trách đánh mắng binh sĩ, càng không có chuyện trộm nuốt quân lương, tại sao bọn họ lại trách mắng như vậy?

Đối với câu trách hỏi của Công chúa, Tạc Lạp một hồi lâu sau mới có phản ứng, nhưng hắn giải thích không được, bởi vì hắn căn bản không biết mình đã làm sai chuyện gì, chỉ có thể hướng Ngả Lệ Ti thần sắc thống khổ lắc đầu.

Y Ti Na không khẩn trương như Ngả Lệ Ti, hướng mấy binh lính vẫn đang cúi đầu kia nói:

- Các binh sĩ, hãy nói cho ta biết, đồng bạn của các ngươi tại sao lại rời thủ đô đi, hơn nữa lại đối xử với Tạc Lạp đại nhân như vậy?

Một binh sĩ ngẩng đầu, nhìn thấy người hỏi chính là Y Ti Na, không khỏi vội vàng làm một tông giáo lễ nghi, sau đó hắn nói:

- Quân sĩ rời thủ đô đi, là bởi vì bọn họ cho rằng thủ đô cũng không có nguy hiểm gì, họ muốn quay trở lại tham dự cuộc chiến thu phục quốc thổ.

Ngả Lệ Ti nghe nói như thế tức giận giơ chân dẫm mạnh, bọn người kia thật là dám mở miệng nói trắng ra, thủ đô an toàn sao? Không có bốn vạn quân này, thủ đô có khi nào lại an toàn! Y Ti Na ngay trước lúc Ngả Lệ Ti định lên tiếng, liền cướp lời nói với binh sĩ kia:

- Nhìn lễ nghi của ngươi biết ngươi cũng là một tín đồ, tin rằng ngươi cũng biết giáo điều cấm tín đồ nói dối, bất quá lần này tha thứ cho ngươi, mau nói thật đi.

Binh sĩ kia cắn răng, gật đầu nói:

- Quân sĩ bất mãn với Tạc Lạp đại nhân, cho rằng hắn là đồ lòng lang dạ sói, không muốn nghe mệnh lệnh của hắn nữa, cho nên chuẩn bị trở lại tác chiến bên cạnh Khang Tư đại nhân.

Tạc Lạp bị gọi là lòng lang dạ sói tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, phẫn nộ hét:

- Tại sao nói ta là lòng lang dạ sói? Ta có lỗi với các ngươi ở điểm nào?

Binh sĩ kia khinh thường liếc mắt nhìn Tạc Lạp một cái:

- Ngươi không phải lòng lang dạ sói, vậy ngươi dựa vào cái gì lần đầu tới nơi đây, lại lấy danh nghĩa chính mình đem chiến lợi phẩm của cả quân đoàn chiếm đoạt? Ngươi cũng không có lập công lao gì lớn, nhưng lại lên làm Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng, còn Khang Tư đại nhân vì quốc gia lập bao công lao hiển hách lại chỉ là Phó tướng Lữ đoàn trưởng?

Ngươi không có lỗi với chúng ta, không có chúng ta đề cử, ngươi có thể trở thành Trưởng quan sao? Không có Khang Tư đại nhân cho phép, ngươi có thể mang theo quân đội trở về bảo vệ thủ đô sao?

Đồ lòng lang dạ sói như ngươi, lại đương nhiên đem toàn bộ công lao trở thành của chính mình. Những người ở thủ đô có mắt như mù đi phong ngươi làm Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng, lại còn dám dương dương đắc ý. Phì! Sớm biết ngươi là kẻ vong ơn phụ nghĩa như vậy, ngày trước lão tử đã không bầu một phiếu cho ngươi!

Binh sĩ này cũng không cần biết chuyện gì xảy ra, càng nói càng phẫn nộ, cuối cùng mở miệng mắng chửi lại đem cả Ngả Lệ Ti cũng dính liếu vào.

Lời này vừa nói ra, khiến cho mọi người hiện lên vẻ kinh sợ, tất cả mọi người không nghĩ tới là bởi vì nguyên nhân này.

Tạc Lạp hai mắt bốc hỏa biện bạch cho mình:

- Ta là một thần tử của Công chúa, đem chiến lợi phẩm thu được cống nạp lên cho Công chúa thì có gì sai? Nếu là do Công chúa bổ nhiệm, ta đây đảm nhiệm chức vụ Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng lại có gì sai?

Binh sĩ kia hướng Tạc Lạp bĩu môi cười lạnh nói:

- Buồn cười! Đừng có dán vàng lên mặt mình, chúng ta cũng không nói cái gì là không nên cống nạp, chúng ta chỉ cho rằng ngươi không nên lấy danh nghĩa mình cống lên. Thật không biết xấu hổ, số chiến lợi phẩm đó là thuộc về cả quân đoàn chúng ta, chỉ có Khang Tư đại nhân mới có tư cách lấy danh nghĩa người cống nạp! Lần trước cống lên cho công chúa mười vạn kim tệ, vốn chính là chuyện quang minh chính đại, Khang Tư đại nhân cũng đã đồng ý, nhưng mà ngươi lại hết lần này tới lần khác khiến chúng ta tưởng rằng số kim tệ đó bị Khang Tư đại nhân trộm nuốt, để ngươi lấy danh nghĩa của chính mình, đem số kim tệ này cống lên cho công chúa, xem lại hành vi của ngươi đi, còn dám nói không phải là đồ lòng lang dạ sói!

Lời này vừa nói ra, những quan viên quý tộc biết tình huống lúc ấy, tất cả đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tạc Lạp.

Mà trên mặt Tạc Lạp cũng là một bên xanh, một bên trắng, không khỏi hoảng hốt lẩm bẩm:

- Đây là chuyện gì xảy ra? Ta quên nhắc tới tên Khang Tư, khiến cho bộ hạ hiểu lầm ta muốn tranh công? Ta mang kim tệ về cống lên trên, lại phải nói kim tệ là do Khang Tư cống sao? Nếu như không phải do ta nhắc nhở, Khang Tư sao nhớ được cần phải cống đây, cho nên lấy danh nghĩa của ta cống nạp đâu có gì sai, tại sao bọn họ lại cho là ta đã sai?

Quan viên quý tộc ở một bên nhìn Tạc Lạp ánh mắt đang mê hoặc, cùng với nghe được Tạc Lạp thì thào tự nói, lập tức rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng Tạc Lạp này tại trên phương diện chiến tranh có thể nói là rất có năng lực, nhưng trên phương diện làm người lại hoàn toàn ngu ngốc! Cứ cho là ngươi nhắc nhở Khang Tư phải cống nạp, vậy lúc cống nạp lên, cũng phải lấy danh nghĩa Khang Tư, sao có thể đem cấp trên của mình vứt sang một bên, lấy danh nghĩa bản thân mình cống được?

Hơn nữa càng không thể chấp nhận chính là, bản thân mình nhờ thế lực của cấp trên trở thành Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng, lại có thể không giúp cấp trên báo công, ngược lại còn coi như không có chuyện gì như vậy?

Trách không được đám quân lính nói hắn là đồ lòng lang dạ sói, cũng khó trách năm đó khi hắn còn trẻ suýt nữa bị cấp trên xử chém.

Ngả Lệ Ti căn bản không để ý đến việc này, nàng trực tiếp hướng binh sĩ kia phẫn nộ quát:

- Những lời này là ai bảo ngươi nói!

Nàng căn bản không thèm để ý gì đến chuyện tranh công hay không tranh công, nàng để ý chính là uy tín của vương quyền, chính mình bổ nhiệm Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng, lại không được quân sĩ thừa nhận, đây là coi thường uy tín của mình! Cho nên trước tiên nàng cho rằng có người đã kích động binh lính, mà mục tiêu hoài nghi, cũng đặt duy nhất trên người Khang Tư, bởi vì chuyện này chỉ có lợi đối với Khang Tư.

Suy nghĩ này của nàng, là do nàng đang phẫn nộ mà sinh ra, tâm thần cũng trở nên hỗn loạn hơn.

- Điện hạ, không có người nào dạy ta những lời này, chỉ cần ngài tùy tiện tìm một người trong quân đoàn Khang Tư hỏi một chút, tin rằng cũng sẽ nói không khác mấy so với ta.

Binh sĩ kia không sợ không kiêu nói.

Ngả Lệ Ti nghe vậy không khỏi sững sờ một chút, nàng càng khẳng định binh sĩ kia không phải một người bình thường, vừa định hạ lệnh bắt binh sĩ này, thì quân sĩ trên lầu thành đột nhiên xôn xao lên, mọi người quay lại nhìn, phát hiện quân của Khang Tư ở ngoài thành bắt đầu đi xa.

Ngả Lệ Ti lập tức nóng nảy, để cho bọn họ đi, hoàng thành chẳng phải là biến thành Thành trống sao? Vội vàng ra lệnh:

- Nhanh! Đuổi bọn họ quay trở lại! Nói cho Trưởng quan bọn họ, bổn cung sẽ sắc phong cho hai Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng kỵ binh.

Nàng hiện tại đã biết rõ người kích động chuyện này xảy ra, chính là hai tên được sắc phong làm Tướng quân Sư đoàn trưởng kia. Nhất định là bọn hắn thấy Tạc Lạp cùng cấp với mình, thoáng cái trở thành cấp trên của mình nên trong lòng bất mãn, tin rằng chỉ cần thỏa mãn tham vọng của bọn họ, chuyện này có thể lắng xuống.

Mười mấy tên cấm vệ quân giục ngựa chạy như điên, người đứng trên lầu thành chỉ thấy đám cấm vệ quân đó thoáng cái nhập vào trong biển người, biến mất không thấy.

------------------------

Trong lúc mọi người lo âu và chờ đợi, đội hình của đại quân dừng lại một chút, mọi người tưởng rằng chuyện đã thành công rồi, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười, nhưng cười còn chưa có cười hết, đại quân lại tiếp tục khôi phục hành quân như cũ, điều này khiến cho mọi người lập tức suy sụp.

Hơn mười cấm vệ quân cưỡi ngựa quay lại, Ngả Lệ Ti liền hỏi ngay:

- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bọn họ cự tuyệt sắc phong của bổn cung?

- Điện hạ, hai vị Thiên tướng nói thế cục đã nằm ngoài sự khống chế của họ, nếu như họ tiếp nhận sắc phong, bọn họ sẽ bị quân sĩ khinh bỏ giống như Tạc Lạp đại nhân.

Nghe nói thế, tất cả mọi người đều không tự chủ quay lại nhìn một chút Đại tướng quân Quân đoàn trưởng Tạc Lạp ánh mắt vẫn còn đang hoảng hốt kia.

Lời của cấm vệ quân khiến cho sắc mặt Ngả Lệ Ti khó coi đến cực điểm, khiến cho cấm vệ quân kia sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, rồi mới cẩn thận nói:

- Trong đó một Thiên tướng còn nói, nếu như lúc đầu điện hạ sắc phong Khang Tư đại nhân làm Nguyên Soái, thống lĩnh toàn quân, như vậy cho dù Tạc Lạp đại nhân được sắc phong làm Đại tướng quân, thì cũng sẽ không phát sinh chuyện gì.

Nghe nói như thế, các quý tộc ở đây đều cho rằng Thiên tướng kia ý đồ bất lương, nói ra như vậy, chẳng phải là đem hành vi của chính mình bởi vì bất mãn phải làm cấp dưới của Tạc Lạp nên kháng lệnh không tuân, đổ hết lên người Khang Tư đại nhân sao?

Người không biết sự tình còn tưởng rằng, Khang Tư đại nhân bất mãn bản thân không được sắc phong làm Nguyên soái, nên giữ quân uy hiếp! Mà Y Ti Na thì không có giải thích như vậy, nàng thầm thở dài, theo như Thiên tướng kia nói, nếu như lúc đầu để Khang Tư ở trên Tạc Lạp, tin rằng sẽ không phát sinh chuyện này, thật sự là sai một li đi một dặm a.

Bất quá cũng không thể trách Ngả Lệ Ti, ai bảo đó là lần đầu tiên Ngả Lệ Ti hoàn toàn nắm quyền lực trong tay chứ, trong lúc hưng phấn nàng tùy ý sắc phong người nàng coi trọng, cũng không có gì kỳ quái.

Ngả Lệ Ti mặt không chút biểu cảm đứng trầm tư trong chốc lát, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, bất quá chỉ thấy nàng nghiến răng nghiến lợi trầm rít lên một tiếng:

- Đi! Truyền lệnh cho bổn cung một lần nữa, bổn cung lập tức sắc phong Khang Tư trở thành Khi Hồng quốc Nguyên soái!

Y Ti Na không nói gì lắc đầu, nàng hiểu tính cách Ngả Lệ Ti, rõ ràng bây giờ Ngả Lệ Ti đã coi Khang Tư như là địch nhân rồi.

Một việc vốn rất bình thường, tại sao lại trở nên như vậy? Y Ti Na mặc dù biết, chủ mưu chính là hai Thiên tướng kỵ binh kia, nhưng bây giờ Ngả Lệ Ti tuyệt đối không nghe vào điều gì, chỉ có chờ Ngả Lệ Ti bình tĩnh trở lại mới từ từ khuyên giải.

Chỉ là đáng tiếc, có lần kinh nghiệm này, Ngả Lệ Ti tuyệt đối không có khả năng còn coi Khang Tư là vị hôn phu nữa.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao, Y Ti Na lại cảm giác được mình mơ hồ cảm thấy cao hứng, cảm giác này sợ đến mức khiến nàng lập tức đem tinh thần chuyển sang nơi khác.

Đội cấm vệ quân một lần nữa tiến vào biển người, lần này không có làm cho đại quân dừng lại chút nào.

Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, quân đội của Khang Tư bất mãn với Tạc Lạp, nhiều ít bao nhiêu cũng có chút là do chính công chúa, không phải đến một binh sĩ nhỏ bé cũng dám nói thẳng là "có mắt như mù" đó sao?

Nếu như là Khang Tư dẫn quân, có lẽ còn có thể vãn hồi, nhưng Khang Tư không ở chỗ này, binh lính đã quyết định chủ ý quay trở lại bên người Khang Tư, thì không có khả năng vì bất cứ nguyên nhân gì khiến cho họ dừng di chuyển lại, ngay cả hai Thiên tướng kia cũng không có bổn sự này.

Tới lúc nhận được câu trả lời chắc chắn rằng bọn họ bây giờ chỉ mong muốn quay trở lại bên cạnh nghe lệnh của Khang Tư, thân thể Ngả Lệ Ti thực sự chấn động mạnh, nàng cay đắng nói:

- Thật không ngờ, Khang Tư ở trong lòng binh sĩ lại có uy vọng đạt tới mức này? Đến cả lệnh của bổn cung là một quân vương tương lai, căn bản không có bất cứ lực uy hiếp nào, sớm đã biết vậy rồi?

Chuyện Ngả Lệ Ti nói chính là lúc đầu khi Khang Tư từ quân doanh giục ngựa chạy vào vương cung, khiến cho dân chúng vội vàng rời đi tị nạn, lúc đó có người đề nghị giết chết Khang Tư, chỉ là lúc ấy Ngả Lệ Ti chọn Khang Tư chính là vị hôn phu của mình, ước gì uy vọng của Khang Tư càng cao càng tốt, bây giờ ngẫm lại thật đúng là hối hận.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, chỉ trong thời gian một năm, Khang Tư lại có thể làm cho toàn quân trên dưới một lòng như vậy?

Nếu như gần ngàn binh lính ở lại kia không phải xuất thân thủ đô, chỉ sợ cũng sẽ đi theo quay trở lại bên cạnh Khang Tư rồi, về đám binh lính do cường đạo biến đổi mà thành thì càng không cần phải nói, về bên Khang Tư cũng chính là về quê quán của họ a.

Nghĩ vậy, Ngả Lệ Ti đột nhiên nhớ tới tên lính làm càn trước mặt mình, quay đầu lại nhìn, nhưng lại phát hiện không thấy đâu, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Binh sĩ mới vừa rồi đâu?

Nghe hỏi vậy, mọi người nhìn chung quanh một chút, binh sĩ kia tự nhiên không thấy đâu, hơn nữa người nào cũng không biết hắn rời đi lúc nào, khiến cho không khí nơi đây tuy trong trẻo nhưng trở nên lạnh lùng.

Ngả Lệ Ti muốn phát hỏa nhưng lại không biết trách mắng ai cho phải, chỉ có thể tức giận quay người đi xuống lầu thành.

Bây giờ cả thủ đô chỉ có hai đến ba nghìn binh lực, đương nhiên tính cả một ít tân binh Tạc Lạp chiêu mộ được từ chỗ quân bộ, thì bất quá cũng chỉ có gần ba ngàn người, gần bằng binh lực một lữ đoàn, một chút binh lực ấy, lúc nào cũng có thể bị một thế lực bất kỳ từ bốn phía lật đổ.

Nghĩ vậy, tất cả mọi người không khỏi rụt cổ lại, hình như khí trời đột nhiên trở lạnh.

Đoàn người trầm mặc không nói gì trở lại vương cung, Ngả Lệ Ti ngoại trừ ra lệnh cho Tạc Lạp khẩn trương chiêu mộ binh sĩ nhằm gia tăng binh lực, căn bản không biết làm sao nữa.

Phong tỏa tin tức ư? Gần bốn vạn quân rời khỏi thủ đô, đến kẻ mù cũng có thể cảm nhận được! Cầu viện ư? Bốn phía đều là các thế lực đối địch, có thể cầu viện nơi nào đây?

Không có cách nào Ngả Lệ Ti không thể làm gì khác hơn là tuyên bố bãi triều, thần thái mệt mỏi quay về hậu cung.

Y Ti Na vốn định đi an ủi Ngả Lệ Ti một chút, nhưng được thông báo là Ngả Lệ Ti muốn yên tĩnh một mình không gặp bất kỳ ai, Y Ti Na cảm thụ rõ ràng tâm tình Ngả Lệ Ti lúc này, không thể làm gì khác hơn là tạm thời không đi quấy rầy nàng.

Nơi ở tạm thời của Vương hậu cách thủ đô một trăm hai mươi km về phía đông, Vương hậu sau khi nghe được vì một chuyện nhỏ, khiến cho bốn vạn binh lực của Khang Tư đến tăng viện lại trở mặt rút đi, không khỏi ha hả cười:

- Ha ha, con tiểu tiện nhân đó thật nghĩ rằng quyền lực là có thể tùy tiện đem ra đùa sao, cũng không ngẫm xem chính mình nắm giữ vốn liếng gì, bản thân không đủ mạnh mẽ, có nắm quyền lực lớn cũng không có tác dụng, Ha ha, thật phải cảm kích sư phụ của con tiểu tiện nhân, dạy dỗ được một chính trị gia ngu ngốc như vậy, tự nhiện bổ nhiệm một người lại đánh mất đi viện trợ lớn nhất!.

Sau khi cuồng tiếu một hồi, Vương hậu hướng Thái tử Tử Tâm Quốc vừa mới tới nói:

- Được rồi, Tạp Náp Tháp, ngươi lần này chuẩn bị làm thế nào để dòng nước này thêm vẩn đục đây? Kế hoạch của các ngươi vẫn thần thần bí bí, bây giờ hẳn là có thể nói cho cô cô nghe rồi chứ?

Tạp Náp Tháp mỉm cười, ghé sát bên tai phải Vương hậu thì thầm.

Sau khi nghe xong sắc mặt Vương hậu đầu tiên là biến đổi, tiếp theo lại tươi cười nói:

- Tiểu hỗn đản, cô cô vì gia tộc, mà hy sinh tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình ở quốc gia này, ngươi cùng với ca ca của ta sẽ không bất cận nhân tình như vậy chứ?

- Cô cô sao lại nói vậy, chỉ cần trên phương diện đại cục không thay đổi, cháu cái gì cũng có thể đáp ứng.

Tạp Nạp Tháp cười hi hi nói.

- Rất đơn giản, Cô cô muốn trở thành nữ vương!

Vương hậu chứng kiến sắc mặt hổ thẹn của Tạp Nạp Tháp, không khỏi vỗ vỗ khuôn mặt Tạp Nạp Tháp nói:

- Tiểu hỗn đản, huyết mạch thân thích nhất của cô cô cũng chỉ có một mình ngươi, sau khi cô cô trăm tuổi, vương vị không phải của ngươi sao?

Hơn nữa, làm thái tử của hai nước không tốt hơn sao? Chờ thời cơ tới rồi, nói không chừng minh quân thống nhất Hi Nhĩ Đạt đại lục này chính là ngươi rồi. Ngẫm mà xem, chuyện đó thật vinh quang biết bao a!

Nghe nói như thế, Tạp Nạp Tháp cắn răng suy nghĩ một chút, hai mắt tỏa sáng gật đầu nói:

- Chỉ cần trong lễ lên ngôi cô cô sắc phong cho cháu làm Thái tử, cháu sẽ phụ trách thuyết phục phụ vương.

Vương hậu cười nói:

- Tiểu hỗn đản, thật đúng là không chịu một chút thiệt thòi nào hả, yên tâm đi, không thiếu phần của ngươi. Được rồi, bây giờ có cần phái binh đi tấn công thủ đô không? Trong tay con tiểu tiện nhân đó không còn tí binh mã nào.

- Tạm thời không nên, chúng ta không nên chuốc thêm phiền toái, hiện tại thủ đô không bao nhiêu binh lực chính là một cái bánh ngọt lớn mê người, ai cũng muốn ăn, nhưng không ai sợ bị người cướp đoạt, hay là ngồi xem tình hình một chút nữa đi.

Bất quá cháu thật ra rất kỳ quái, Cổ Lạp như thế nào lại không chống cự chút nào lại rút khỏi thủ đô? Lẽ ra thủ đô đã bị hắn khống chế mới phải, chẳng lẽ hắn thật sự e ngại lực chiến đấu của quân đoàn Khang Tư sao?

Tạp Nạp Tháp mê hoặc nói.

- Ngươi không phải có mật ước với Cổ Lạp sao? Ngươi không đi hỏi hắn xem?

Vương hậu nói.

Tạp Nạp Tháp cười khổ nói:

- Nhân vật trong mật ước này chủ yếu là Khải Ân, nhưng bây giờ, mật ước này chẳng còn tác dụng.

- Thì ra ngươi cùng Khải Ân mật ước, ta còn tưởng rằng Khải Ân là do ngươi phái người đi giết. Các ngươi mật ước cái gì?

Vương hậu tò mò hỏi.

- Ban đất phong hầu, đáng tiếc Cổ Lạp đã không còn huyết mạch, điều kiện này chẳng thể dùng được nữa.

Tạp Nạp Tháp thở dài nói.

Vương hậu giật mình nói:

- Oa, tiểu hỗn đản, ngươi tự nhiên ban đất phong hầu? Đừng quên quốc gia này sau này là của ngươi!

Tạp Nạp Tháp cười cười:

- Không có biện pháp, lúc ấy chúng ta cũng chưa chiếm ưu thế, hơn nữa ta cũng không biết, ta mới rời đi trong thời gian không lâu, nơi này lại trở nên hỗn loạn như thế. Quên đi, dù cùng Cổ Lạp mật ước cũng không còn giá trị nữa, ôi, thật sự khiến ta mất đi một phen công sức.

Vương hậu lắc đầu nói:

- Không, hay là ngươi tiếp tục liên lạc với Cổ Lạp, bây giờ quốc gia này mới xuất hiện một thế lực thần bí khác mà chúng ta chưa biết đến, nếu song phương tăng cường hợp tác, mới không bị địch nhân thừa cơ nhảy vào.

Tạp Nạp Tháp không nói gì gật đầu, hắn cũng rất cảnh giác cỗ thế lực thần bí kia, bởi vì cục diện hỗn loạn như bây giờ, chính là do cỗ thế lực thần bí đó tạo ra.

Cổ Lạp chiếm cứ thành Duy Nhĩ Đặc, sắc mặt bình tĩnh uống trà một mình, thân tín ở bốn phía mặc dù không dám quấy nhiễu hắn, nhưng trong lòng lại đầy nghi vấn.

Cổ Lạp đột nhiên hướng về phía các thân tín cười nói:

- Ta biết các ngươi rất kỳ quái tại sao không chống cự, lại trực tiếp rút lui khỏi thủ đô quay về nơi này.

Những tên thân tín lập tức nói:

- Xin đại nhân chỉ dạy.

Bọn họ hiện tại thấy được uy nghiêm của vương thất đã không còn có thể khôi phục lại, có lẽ loạn thế chia năm xẻ bốn lại một lần nữa xuất hiện trên đất nước này, đến lúc đó người nào binh nhiều tướng mạnh đủ tài cán thì người đó lên làm vua, mình cùng những người nơi đây chính là một cây đại thụ trống trời a.

- Rất đơn giản, mục tiêu của chúng ta ngoại trừ bản thân Ngả Lệ Ti ra, kể cả thế lực còn lại của nàng, đều phải đem chúng hoàn toàn diệt bỏ, vậy mới tính là báo thù, tính cả quân đoàn Khang Tư vào cũng là một phần của kế hoạch.

Lời này của Cổ Lạp khiến những người ở đây đều không hiểu, nhưng vẻ mặt bọn hắn vẫn thể hiện sự tin phục gật nhẹ đầu.

Lúc Cổ Lạp còn định nói tiếp cái gì, một người lính gác bước nhanh vào báo cáo:

- Đại nhân, quân đội của Khang Tư ở vương thành bởi vì bất mãn công chúa sắc phong Tạc Lạp làm Đại tướng quân quân đoàn trưởng, nhưng lại không sắc phong chủ soái Khang Tư, nên toàn quân đã rút lui khỏi thủ đô!

Nghe được tin này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cổ Lạp nhìn kỹ tin tình báo vừa nhận một lần, không khỏi thở dài.

Mặc dù mấy tên thân tín đều tưởng rằng chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của bên mình, nhưng chính mình cũng biết đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, bất quá quên đi, biến cố này với kế hoạch của bên mình không có quan hệ gì. Chỉ là không nghĩ tới việc bổ nhiệm một người không thỏa đáng, lại xảy ra binh biến như vậy, xem ra sau này tại phương diện bổ nhiệm cần phải cẩn thận mới được.

Cổ Lạp một bên tiếp nhận thân tín lảm nhảm, một bên có chút buồn bực nâng chén rượu lên, chỉ là rượu còn chưa kịp uống, lại nhận được một tin làm cho hắn thiếu chút nữa không nhịn được đạp cái bàn đi chửi rủa cái tin tức chó má.

- Điện hạ, điện hạ, viện quân của chúng ta đến rồi!

Thị nữ hưng phấn chạy vào phòng Ngả Lệ Ti.

Mắng chửi Khang Tư cả một đêm, Ngả Lệ Ti vừa mới ngủ, lập tức bật dậy hỏi:

- Viện quân là ai?

Nàng hiện tại thật sự phi thường sợ hãi từ viện quân, cứ như là chuyện bá vương (DG: một vị vua tàn bạo) xuất hiện vậy.

- Là quân bảo hộ giáo đình Thánh kỵ sĩ đệ nhất quân đoàn, do đích thân Thánh tử thống lĩnh, nghe nói công chúa gặp nguy hiểm, đặc biệt đến hộ giá! Có đến năm vạn Thánh kỵ sĩ!

Thị nữ vẻ mặt kích động đáp, không có biện pháp a, đó là thần tượng của nàng tới a.

Chân Thần giáo có hai người chính là thần tượng của quần chúng, một người là Thánh nữ Y Ti Na, bất quá ở Khi Hồng Quốc bởi vì Y Ti Na có được quan chức, nên phần lớn đều gọi nàng là Đại thần quan.

Mà người còn lại là Thánh Tử Đa Nhĩ Mã, là một người tóc vàng mắt xanh, vóc người cao lớn, đẹp trai khí độ dễ nhìn, là siêu cấp thần tượng của đại bộ phận nữ giới.

Nghe nói từ khi Thánh tử này bắt đầu tham dự công việc của giáo tới nay, nữ đồ tín ngưỡng Chân Thần giáo tăng lên chóng mặt, nói vậy cũng đủ biết hắn được hoan nghênh nhường nào.

- Thật tốt quá! Giáo đình rốt cuộc ra mặt rồi, có thể ăn no ngủ ngon không phải lo rồi!

Ngả Lệ Ti rốt cục cao hứng hẳn lên, vốn lúc cùng với Cổ Lạp đang làm mình làm mẩy kia không được tự nhiên, nàng đã định nhờ Giáo hoàng ra mặt, đáng tiếc Giáo hoàng chu du các nước, mà Giáo chủ ở thủ đô lại không thể khiến cho Cổ Lạp phải nể mặt, nên Ngả Lệ Ti chỉ có thể bỏ qua cầu trợ Chân Thần giáo.

Chỉ là không nghĩ tới chính lúc mình cần trợ giúp nhất, Chân Thần giáo lại kịp thời ra mặt viện trợ, điều này khiến cho cảm tình của nàng vốn cũng là một tín đồ đối với Chân Thần giáo cao thêm một tầng.

Lúc Y Ti Na biết tin, mặc dù khó hiểu một chuyện trọng yếu như vậy, tại sao giáo đình lại không thông báo cho mình, nhưng cũng vì bạn tốt thoát khỏi khốn cảnh mà vui mừng, cũng không có để ý nhiều chuyện ấy.

Mặc khôi giáp màu trắng bạc lóng lánh, cưỡi những con ngựa cao lớn, thánh huy (DG: huy hiệu) Thánh kỵ sĩ đoàn tỏa ánh sáng chói mắt, đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, tiến vào thủ đô Khi Hồng quốc.

Đây là lần đầu tiên quân hộ giáo của Chân Thần giá tiến vào thủ đô một quốc gia, bất quá không có ai chú ý tới điểm đó, tất cả mọi người đem ánh mắt đặt ở trên người những thánh kỵ sĩ uy vũ kia, dân chúng bên trong thành và ngoài thành, đều hoan hô chào đón Thánh kỵ sĩ đoàn.

Cũng như vậy, không có bất luận người nào để ý tới, đám thánh kỵ sĩ dễ dàng tiếp nhận từ trong tay cấm vệ quân quyền bảo vệ thủ đô và trị an.

Sau một hồi hành lễ và tặng quà, Đa Nhĩ Mã mỉm cười khoe ra hàm răng trắng như tuyết, đem đến cho Ngả Lệ Ti một tin tức tốt:

- Điện hạ, trên đường ta dẫn thánh kỵ sĩ đến đây bảo vệ điện hạ, đã thu phục một cỗ quân đội gần biên cương, không muốn phục tùng mệnh lệnh điện hạ, liền thuận tay tịch thu khí giới bọn họ, hơn nữa chỉnh biên thành một quân đoàn trực thuộc.

- Ách, Thánh tử điện hạ ý ngài nói là?

Ngả Lệ Ti có chút không tin hỏi.

- Đúng vậy, chính là đám quân đội không lâu trước đó từ thủ đô rút về biên cương, có điều ta xin thỉnh cầu điện hạ lượng thứ, mấy tên Trưởng quan phản kháng, đã bị cấp dưới của ta ra tay giết chết.

Đa Nhĩ Mã hời hợt nói ra điều này đủ để cho người ta thấy được lực chiến đấu của Thánh kỵ sĩ đoàn cường đại mức nào.

- Ha ha, giết đi là tốt! Mấy tên phản nghịch đó đáng lẽ phải sớm chết rồi!

Nghe được những quân nhân không tuân lệnh của mình, không để ý đến một quân vương như nàng đã bị giết chết, Ngả Lệ Ti thực sự cảm thấy giải tỏa bực tức kìm nén mà xuất ra một câu hung ác.

Đa Nhĩ Mã có chút hảo tâm nhắc nhở nói:

- Điện hạ, xin thứ cho ta mạo muội, ta nghe đám tù binh này nói, bọn họ vốn là nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của ngài, nhưng bọn hắn là quân nhân, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Mà đám quan quân này, căn bản không quan tâm chỉ ý của ngài, ngược lại hoàn toàn coi mệnh lệnh của Khang Tư kia làm chỉ ý, mấy quan quân kia chỉ dùng lý do này, để đi ngược lại mệnh lệnh của ngài.

Đối với một Đại tướng cầm quân lại không tuân lệnh, điện hạ nếu như băn khoăn bởi binh lực trong tay hắn mà không dám trừng phạt, sợ rằng sẽ làm cho các tướng lĩnh khác của quốc gia noi theo, đến lúc đó sợ rằng mệnh lệnh của điện hạ ngay tại thủ đô cũng không ai thực hiện.

Vừa nghĩ đến Khang Tư, nghĩ đến tình cảm thâm hậu mình dành cho hắn, nhưng hắn lại coi mình như không tồn tại, đủ để cho Ngả Lệ Ti phi thường tức giận.

Mà càng khiến cho Ngả Lệ Ti cắn răng căm giận chính là việc xảy ra không lâu lúc trước, bởi vì không có sắc phong cho Khang Tư, quân lính của Khang Tư liền tạo phản.

Đất nước này tuyệt đối không thể tồn tại bất kỳ người nào khác có uy vọng cao hơn mình! Nhất định phải chèn ép uy vọng của Khang Tư xuống! Nghĩ vậy, Ngả Lệ Ti lập tức nghiến răng tàn nhẫn nói:

- Không sai! Một tấm gương như vậy là không thể tồn tại! Truyền lệnh, hủy bỏ mọi chức vụ của Khang Tư, ra lệnh cho Khang Tư lập tức quay về cung triệu kiến!

Cũng ở trong vương cung Tạc Lạp nghe nói thế, định mở miệng khuyên bảo công chúa không nên hạ mệnh lệnh này, nhưng nghĩ đến chính mình bị binh lính vu oan thành kẻ lòng lang dạ sói, trong lòng có một cỗ oán hận, cảm giác rằng để cho Khang Tư bị oan uổng một chút cũng tốt, dù sao công chúa cũng không có chủ ý lấy mạng hắn.

Tạc Lạp mặc dù bị binh lính vu oan, nhưng hắn cũng không cho rằng Khang Tư sẽ phản bội công chúa, trong việc này Khang Tư chỉ là có chút chậm chạp mà thôi, hơn nữa bây giờ công chúa đang hiểu lầm về Khang Tư, để Khang Tư trở lại bên cạnh công chúa, một chút hiểu lầm này có thể giải quyết.

Y Ti Na cũng cho rằng Khang Tư trở về giải thích hiểu lầm một chút, là lựa chọn không sai, cho nên cũng không ngăn cản phát ra lệnh này.

Bọn họ căn bản không ngờ được, khi mệnh lệnh này truyền ra tình hình sẽ trở thành hình dạng gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.